Năm Ấy Ở Ký Túc Xá
Chương 16
Tiếng chuông tan học reo lên vào lúc 18:00.
Trạch Dương liền tấc tốc chạy ra khỏi lớp rất nhanh, làm cả lớp giật mình vì tiếng ghế ngã khi cậu đứng dậy.
Bạch Tuấn Minh, Vương Âu Lỗi và Trương Tiêu cũng theo đó chạy theo Trạch Dương.
Ở gần đây chỉ có một bệnh viện là gần trường nên chắc chắn Triệu Sở Nhi được đưa đến bệnh viện đấy vì các bệnh viện khác đều phải chạy gần 30 phút mới đến chỉ có bệnh viện này là chỉ mất 10 phút.
Bốn người đến bệnh viện hỏi thông tin y tá biết phòng liền chạy vào phòng bệnh.
Đây là phòng bệnh VIP thường sẽ có phòng một giường và phòng hai giường.
Trạch Dương thở hồng hộc chạy vào.
Cô bạn đang nằm trên giường hình như vẫn chưa tỉnh dậy, trên đầu còn quấn một đống vải xung quay.
Mọi người xung quanh liền đưa mắt nhìn cậu.
Khá ngạc nhiên vì có thầy chủ nhiệm ở đây, trên áo sơ mi trắng còn dính một bệt máu ngay vị trí cánh tay trái lan đến phần ngực áo.
Thầy Lầm là người bế Sở Nhi đến bệnh viện à?
Mẹ và anh họ của Triệu Sở Nhi cũng ngồi sát bên cạnh.
Triệu Trí Bình!! Lâu rồi không gặp anh.
Mẹ Sở Nhi nhìn thấy cậu liền cất giọng ''Trạch Dương cháu đến rồi ''
Cả bốn người liền hoàn hồn bởi giọng nói của bà cất lên liền cúi đầu chào mọi người.
Trạch Dương ''Cậu ấy sao rồi cô''
Bà thở dài gương mặt không giấu nổi nét buồn bã đáp.
'' Bác sĩ nói chấn thương đầu nhẹ thôi không sao cả''
Đang định lễ phép đáp lại bà thì Bạch Tuấn Minh đứng sát bên cất giọng lớn.
''Phàm Minh Viễn!''
Lúc này ánh mắt mọi người mới để ý đến giường bệnh nằm bên cạnh.
Chàng trai gục đầu xuống bên đằng ấy lúc này mới từ từ ngước mặt lên khi nghe người khác gọi tên mình.
''À đây là bạn học của nữ sinh mà Sở Nhi đụng ngã phải ''
''Lúc nãy đã xem camera của trường, chuyện này lỗi là của Sở Nhi nhà mình nên dù sao khi nữ sinh tỉnh lại vẫn phải xin lỗi gia đình người ta ''
Giọng khàn khàn của Phàm Minh Viễn cất lên nặng nề liếc sang đám người bên cạnh.
'' Cậu ấy là trẻ mồ côi không có gia đình ''
Mọi người ''....''
Ánh mắt này giống như muốn nuốt luôn cả đám người trước mặt vào bụng cậu vậy.
Đáng sợ thật.
Mẹ của Triệu Sở Nhi liền gượng cười lên nụ cười công nghiệp đáp ''Xin lỗi cháu nhiều, cô sẽ thanh toán tiền viện phí cho bạn cháu ''
''Không cần, đây là phòng bệnh của Khúc Khúc ''
''Con gái bà chỉ ở đây ké vì bệnh viện hết phòng thôi, bà nghĩ chúng tôi không có tiền trả viện phí trong khi thuê phòng bệnh VIP à ''
Mọi người ''.....''
Bạch Tuấn Minh liền cất giọng nhẹ nhàng hỏi thăm.
''Bạn nữ ấy không sao chứ ''
Phàm Minh Viễn không trả lời cứ thế mà không khí xung quanh chìm vào trong im lặng.
Cũng phải, dù sao vô cớ bạn gái mình bị ngã cầu thang lại nặng như thế thì ai mà hơi đâu làm thân vui vẻ với đám người thân đẩy bạn gái mình xuống cầu thang.
May mà nhà cậu cũng thuộc dạng giàu có bậc nhất và cả nhà trường có camera chứ không theo tính cách của mấy con người thượng lưu chắc chắn sẽ bẻ đúng thành sai.
Đến giờ tối cũng trễ rồi nên mọi người đều đi về hết.
Trong phòng bệnh chốc lát chỉ còn hai người nằm trên giường và hai người đàn ông ngồi sát bên mỗi người một bên.
Là Phàm Minh Viễn và Lâm Thiên Vũ.
Bạch Tuấn Minh đi trên đường về cùng mọi người trong đầu cậu để ý đến hành động khi nãy của mẹ Triệu Sở Nhi thắc mắc thay.
Bà ta liệu có yêu thương con gái mình không nhỉ, nét buồn bã trên mặt bà ta nhìn góc nào cũng giống như giả vờ.
Ấy thế lại là người về đầu tiên.
''Trạch Dương, mẹ của Sở Nhi có thương con gái mình không '' Cậu quay đầu sang nhìn Trạch Dương hỏi.
Trạch Dương lắc đầu tiện lời nói ''Không rõ'' hai chữ ngắn gọn rồi im lặng.
Không phải cậu không rõ mà là không muốn nhắc đến.
Bà ta không thương con gái mình chút nào, từ nhỏ đến lớn cậu là người luôn nhìn cô bạn phải học cái này đến khác khi còn nhỏ tuổi.
Từ việc phải học các môn năng khiếu như đánh nhiều loại đàn, học múa đến việc phải học nhiều thứ khó hiểu liên quan đến kiến thức của công ty nhà mình.
Mỗi khi học không tốt bà ta sẽ phạt cô quỳ dưới góc cây lớn ở ngoài sân vườn nhà.
Nhớ hồi còn lớp 4, Triệu Sở Nhi học múa không nổi một động tác khó liền bị phạt quỳ ở góc cây 1 tiếng.
Lúc ấy cậu ngồi sát bên cạnh vừa chờ qua 1 tiếng vừa chơi bắn bi một mình bên cạnh.
Đến giờ hình phạt ấy vẫn còn.
Bà ta chỉ muốn con gái mình hoàn hảo mọi thứ chứ không yêu thương đứa con duy nhất của mình.
Đang suy nghĩ đến chuyện quá khứ bên tai liền có giọng Trương Tiêu cất lên.
''Thầy chủ nhiệm hình như rất quan tâm lớp trưởng nhỉ ''
Trạch Dương liền tấc tốc chạy ra khỏi lớp rất nhanh, làm cả lớp giật mình vì tiếng ghế ngã khi cậu đứng dậy.
Bạch Tuấn Minh, Vương Âu Lỗi và Trương Tiêu cũng theo đó chạy theo Trạch Dương.
Ở gần đây chỉ có một bệnh viện là gần trường nên chắc chắn Triệu Sở Nhi được đưa đến bệnh viện đấy vì các bệnh viện khác đều phải chạy gần 30 phút mới đến chỉ có bệnh viện này là chỉ mất 10 phút.
Bốn người đến bệnh viện hỏi thông tin y tá biết phòng liền chạy vào phòng bệnh.
Đây là phòng bệnh VIP thường sẽ có phòng một giường và phòng hai giường.
Trạch Dương thở hồng hộc chạy vào.
Cô bạn đang nằm trên giường hình như vẫn chưa tỉnh dậy, trên đầu còn quấn một đống vải xung quay.
Mọi người xung quanh liền đưa mắt nhìn cậu.
Khá ngạc nhiên vì có thầy chủ nhiệm ở đây, trên áo sơ mi trắng còn dính một bệt máu ngay vị trí cánh tay trái lan đến phần ngực áo.
Thầy Lầm là người bế Sở Nhi đến bệnh viện à?
Mẹ và anh họ của Triệu Sở Nhi cũng ngồi sát bên cạnh.
Triệu Trí Bình!! Lâu rồi không gặp anh.
Mẹ Sở Nhi nhìn thấy cậu liền cất giọng ''Trạch Dương cháu đến rồi ''
Cả bốn người liền hoàn hồn bởi giọng nói của bà cất lên liền cúi đầu chào mọi người.
Trạch Dương ''Cậu ấy sao rồi cô''
Bà thở dài gương mặt không giấu nổi nét buồn bã đáp.
'' Bác sĩ nói chấn thương đầu nhẹ thôi không sao cả''
Đang định lễ phép đáp lại bà thì Bạch Tuấn Minh đứng sát bên cất giọng lớn.
''Phàm Minh Viễn!''
Lúc này ánh mắt mọi người mới để ý đến giường bệnh nằm bên cạnh.
Chàng trai gục đầu xuống bên đằng ấy lúc này mới từ từ ngước mặt lên khi nghe người khác gọi tên mình.
''À đây là bạn học của nữ sinh mà Sở Nhi đụng ngã phải ''
''Lúc nãy đã xem camera của trường, chuyện này lỗi là của Sở Nhi nhà mình nên dù sao khi nữ sinh tỉnh lại vẫn phải xin lỗi gia đình người ta ''
Giọng khàn khàn của Phàm Minh Viễn cất lên nặng nề liếc sang đám người bên cạnh.
'' Cậu ấy là trẻ mồ côi không có gia đình ''
Mọi người ''....''
Ánh mắt này giống như muốn nuốt luôn cả đám người trước mặt vào bụng cậu vậy.
Đáng sợ thật.
Mẹ của Triệu Sở Nhi liền gượng cười lên nụ cười công nghiệp đáp ''Xin lỗi cháu nhiều, cô sẽ thanh toán tiền viện phí cho bạn cháu ''
''Không cần, đây là phòng bệnh của Khúc Khúc ''
''Con gái bà chỉ ở đây ké vì bệnh viện hết phòng thôi, bà nghĩ chúng tôi không có tiền trả viện phí trong khi thuê phòng bệnh VIP à ''
Mọi người ''.....''
Bạch Tuấn Minh liền cất giọng nhẹ nhàng hỏi thăm.
''Bạn nữ ấy không sao chứ ''
Phàm Minh Viễn không trả lời cứ thế mà không khí xung quanh chìm vào trong im lặng.
Cũng phải, dù sao vô cớ bạn gái mình bị ngã cầu thang lại nặng như thế thì ai mà hơi đâu làm thân vui vẻ với đám người thân đẩy bạn gái mình xuống cầu thang.
May mà nhà cậu cũng thuộc dạng giàu có bậc nhất và cả nhà trường có camera chứ không theo tính cách của mấy con người thượng lưu chắc chắn sẽ bẻ đúng thành sai.
Đến giờ tối cũng trễ rồi nên mọi người đều đi về hết.
Trong phòng bệnh chốc lát chỉ còn hai người nằm trên giường và hai người đàn ông ngồi sát bên mỗi người một bên.
Là Phàm Minh Viễn và Lâm Thiên Vũ.
Bạch Tuấn Minh đi trên đường về cùng mọi người trong đầu cậu để ý đến hành động khi nãy của mẹ Triệu Sở Nhi thắc mắc thay.
Bà ta liệu có yêu thương con gái mình không nhỉ, nét buồn bã trên mặt bà ta nhìn góc nào cũng giống như giả vờ.
Ấy thế lại là người về đầu tiên.
''Trạch Dương, mẹ của Sở Nhi có thương con gái mình không '' Cậu quay đầu sang nhìn Trạch Dương hỏi.
Trạch Dương lắc đầu tiện lời nói ''Không rõ'' hai chữ ngắn gọn rồi im lặng.
Không phải cậu không rõ mà là không muốn nhắc đến.
Bà ta không thương con gái mình chút nào, từ nhỏ đến lớn cậu là người luôn nhìn cô bạn phải học cái này đến khác khi còn nhỏ tuổi.
Từ việc phải học các môn năng khiếu như đánh nhiều loại đàn, học múa đến việc phải học nhiều thứ khó hiểu liên quan đến kiến thức của công ty nhà mình.
Mỗi khi học không tốt bà ta sẽ phạt cô quỳ dưới góc cây lớn ở ngoài sân vườn nhà.
Nhớ hồi còn lớp 4, Triệu Sở Nhi học múa không nổi một động tác khó liền bị phạt quỳ ở góc cây 1 tiếng.
Lúc ấy cậu ngồi sát bên cạnh vừa chờ qua 1 tiếng vừa chơi bắn bi một mình bên cạnh.
Đến giờ hình phạt ấy vẫn còn.
Bà ta chỉ muốn con gái mình hoàn hảo mọi thứ chứ không yêu thương đứa con duy nhất của mình.
Đang suy nghĩ đến chuyện quá khứ bên tai liền có giọng Trương Tiêu cất lên.
''Thầy chủ nhiệm hình như rất quan tâm lớp trưởng nhỉ ''
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương