Năm Ấy Ở Ký Túc Xá

Chương 31: Xin lỗi



'' Cậu..cậu bị điên à vừa sáng sớm quỳ trước mặt tôi làm gì ''

Trạch Dương cúi đầu xuống nhìn mặt đất hồi lâu từ từ mới cất giọng khàn khàn.

'' Hôm qua... tối hôm qua xin lỗi cậu ''

Anh nặng nề lòng ngực giống như bị ai đè lên trên ngồi vậy, Trạch Dương ngước mặt lên nhìn Bạch Tuấn Minh đang ngố ngác nhìn anh.

'' Hôm qua cậu uống say lỡ làm...''

Bạch Tuấn Minh nheo mắt khó chịu không kiên nhẫn mắng ''Làm gì chứ?''

Trạch Dương ''Làm tình với tớ...rồi ''

Bạch Tuấn Minh vừa nghe xong lại giống như nghe một câu chuyện cười mà xua tay đáp ''Cậu cũng đừng biến thái đến nỗi nói dối chuyện này chứ''

Cậu phì cười đứng dậy liền cảm nhận được cơn đau từ phía dưới của mình rõ ràng từng cơn ''...''

Bạch Tuấn Minh giật mí mắt nhìn xung quanh có một đống khăn giấy trên bàn mới khựng tim lại quay sang nhìn Trạch Dương đang quỳ dưới đất.

Cậu nheo mắt lại run rẩy giọng dường như muốn khóc đến nơi hỏi Trạch Dương ''Thật không? ''

Trạch Dương hai giây sau khẽ gật đầu vẫn quỳ gối ở đấy ''Xin lỗi''

Bạch Tuấn Minh nhận được cậu trả lời từ thân thể, hiện trường lẫn lời nói liền run rẩy giật môi tức giận đến tận, cậu không nói nên lời nữa mà khóc run rẩy giận đỏ người hét lên.

'' Tên khốn nhà cậu có còn lương tâm không? Hả ''

Giây sau tức giận tràn trề không chịu nổi sự đã kích nên ngồi bệt xuống đất vừa khóc nấc lên thê thảm vừa nhéo lên da thịt mình, cậu nhéo rất mạnh lên xung quanh người mình từ trên xuống dưới khắp người loạn xạ hết lên khóc khan cả cổ.



'' Tên khốn nạn...hôm kia tôi còn nghĩ cậu rất tốt nên mới mua bánh cho tôi ''

'' Hôm qua cậu lại làm thêm với tôi, tên khốn ''

Nói xong dứt câu Bạch Tuấn Minh đột nhiên ngã nhào xuống đất ngất đi.

Năm giờ sáng bóng lưng cậu thanh niên trẻ cõng một bạn học nam đang mặc đồng phục trường Thất Trung thở hổn hển xanh mặt chạy vào bệnh viện sợ hãi giọng nói run rẩy tìm bác sĩ.

Anh ngồi ở ngoài phòng khám 20 phút thì được một y tá gọi cậu gặp nói chuyện với bác sĩ.

Đi vào phòng bệnh bác sĩ không vòng vo liền mời Trạch Dương ngồi đối diện.

Bác sĩ tầm hơn 30 tuổi kia đẩy kính lên rồi cất giọng.

'' Phần dưới bị rách và nhiễm trùng khi quan hệ cộng thêm tinh thần bị đả kích nên ngất đi ''

'' Tôi không biết thanh niên các cậu sống thoáng thế nào nhưng tuy con trai quan hệ với nhau sẽ không có thai được nhưng cũng phải dùng đồ bảo hộ để tránh việc nhiễm trùng khi quan hệ lâu ''

'' Khi về tuyệt đối trong vòng 2 tháng không được quan hệ và vận động mạnh ''

Trạch Dương ''...''

Anh khẽ cúi đầu xuống ''cảm ơn ạ''

Bác Sĩ bỏ tờ bệnh án xuống ngước lên nhìn Trạch Dương nghi ngờ cất giọng ''Bạn trai của cậu khi quan hệ đau như vậy mà cậu lại không phát hiện ra à? ''

Trạch Dương chuộc dạ không trả lời được chỉ đáp một hơi ''Cháu...''



Tối hôm qua Bạch Tuấn Minh say khướt còn không tỉnh táo thì làm sao có thể nói cho anh biết khi quan hệ cậu rất đau..

Bác Sĩ thở dài một hơi rồi cất giọng tiếp.

'' Bác sĩ sẽ không bao giờ dò hỏi chuyện đời tư của bệnh nhân nhưng tôi khuyên cậu một câu ''

'' Không biết người đang nằm bên trong có phải bạn trai cậu không nhưng sau này phải đối xử nhẹ nhàng lại có hiểu không ''

Trạch Dương thắt tim lại, sụp mí mắt xuống giọng nói nhỏ lí nhí phát ra ''Cháu cảm ơn ạ''

Bác sĩ '' Được rồi vào thăm bệnh nhân được rồi ''

Trạch Dương nghe xong liền nhanh chóng đứng dậy đi vào bên trong phía giường bệnh.

Bạch Tuấn Minh tỉnh dậy từ lúc nào chẳng hay, có thể là đã nghe được cuộc đối thoại của anh và bác sĩ rồi.

Anh đứng im phanh phách tại chỗ trước giường bệnh nhìn Bạch Tuấn Minh vô hồn nhìn về phía bức tường trống không kia.

Cả hai cứ thế không nói chuyện mà như vậy tận một tiếng đồng hồ Bạch Tuấn Minh mới cất giọng lên.

'' Đưa tôi về ký túc xá đi ''

Trạch Dương không nói gì đi đến bên bàn cạnh giường bệnh xách lấy cặp sách của Bạch Tuấn Minh khoác lên một bên vai rồi quay sang đỡ lấy lưng đẩy nhẹ người cậu ngồi dậy.

Hai người cùng nhau đi taxi về ký túc xá phòng 142, Bạch Tuấn Minh vừa về liền nằm xuống giường một lúc không nói chuyện rồi ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại đã 6 giờ chiều, trên bàn học của cậu có một hộp cơm và một chai nước ngọt.

Trong phòng không có Trạch Dương, chắc đã đi ra ngoài với đám bạn rồi cũng có thể.
Chương trước Chương tiếp