Năm Ấy Ở Ký Túc Xá
Chương 48: Trò chơi Sự thật-Mạo hiểm
Bạch Tuấn Minh đi về nhà, đến chiều mọi người mới dùng than cậu dùng để đốt lửa nướng thịt ăn tối vì ăn đồ nướng phải ăn vào buổi tối mới tuyệt, không được ăn vào buổi trưa.
Cả đám bày ra một đống đồ ăn trên bàn ngoài trời, bên cạnh là bếp lửa Trương Tiêu đang đứng nướng thịt bò.
Bia, thịt, rau, trái cây đều được bày ra thịnh soạn, trời cũng dần tối đã đến lúc mà Vương Âu Lỗi bày ra một trò chơi mà cậu ấp ủ bấy lâu chưa có dịp chơi chung với mọi người.
Cậu đứng lên, một chân đển lên ghê đập một sấp bài xuống bàn, hùng hổ nói lớn luật chơi.
''Đây là bài chơi trò sự thật hay mạo hiểm ''
Cái trò chơi tuy đã lâu đời nhưng không bao giờ lạc hậu, luôn được ưu ái khi phải chọn trò chơi tập thể.
'' Mỗi người sẽ được chia một tấm bài, ai được phát lá có dòng chữ 'Người hỏi' sẽ là người đưa ra yêu cầu cho người cầm lá bài ghi 'Bị hỏi', người bị hỏi sẽ được chọn muốn thực hiện nói sự thật hay thử thách hành động ''
''Ok không nào,mọi người hiểu chưa hả hả?''
Cả đám lần lượt gật đầu ''Hiểu rồi ''
Vương Âu Lỗi bắt đầu sào bài rồi phát ra mỗi người một tấm. Lượt đầu tiên Triệu Sở Nhi cầm lá 'Bị hỏi', cô chọn sự thật.
Vương Âu Lỗi cơ hội ngàn năm có một được cầm lá 'Người hỏi'
Cậu ho ho vài tiếng dõng dạc cất giọng ''Cậu đã giấu ba mẹ một chuyện động trời gì mà mình đã làm ''
Triệu Sở Nhi bình thãn đáp ''Dùng tiền tiêu vặt đầu tư vào quán bar''
Mọi người ''....!! ''
Động trời thật! Dùng tiền tiêu vặt để đầu tư quán bar? rốt cuộc tiền tiêu vặt của con nhóc này bao nhiêu mỗi tháng vậy?
Lượt thứ hai người bị xui là Trương Tiêu, cậu cũng chọn sự thật.
Người hỏi là Bạch Tuấn Minh ''Cậu thích bạn nữ nào trong trường không? ''
Trương Tiêu suy nghĩ một vòng rồi thốt ''Không thích ai cả, chỉ có người đúng gu chính là lớp trưởng thôi ''
Mọi người biết ngay câu trả lời sẽ thế này mà, lúc trước tên mọt sách này cũng từng nói gu cậy ta chính là Triệu Sở Nhi nên không có gì quá là bất ngờ.
Từ lượt hai thì tiếp tục mấy vòng sau đều là Vương Âu Lỗi thua đến nóng cả mặt. Nào là thử thách uống hết một hơi một lon bia, nói khi còn nhỏ tè dầm đến lớp 2 mới bỏ,.....
Vương Âu Lỗi than trời trách đất ''Tớ không chơi nữa, tại sao nãy giờ tớ toàn thua vậy ''
''Các cậu ăn gian ''
Lượt thứ 15 là Bạch Tuấn Minh thua, thoát kiếp xui xẻo cho Vương Âu Lỗi, cậu chọn sự thật vì nó an toàn hơn mấy cái thử thách quái đảng mà lũ này đưa ra.
Người hỏi là Triệu Sở Nhi,cô lướt mắt nhìn Trạch Dương rồi nhìn sang Tô Vũ Tuần, gương mặt mờ ám nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng thanh thoát như lướt qua tai mọi người ''Cậu từng có cảm giác với người cùng giới chưa ''
Trạch Dương đang ăn thì đưa mắt lên nhìn Triệu Sở Nhi, con nhóc cầm tấm bài 'Người hỏi' cũng nhìn anh nhướng mày cong môi cười nhẹ.
Trạch Dương biết rõ cô là đang cố tình, cũng chắc chắn rằng biết rõ câu trả lời cậu bạn nhỏ nên không quan tâm là mấy nhưng giọng nói lẫn câu trả lời kia phát ra lại khiến anh khựng lại kinh ngạc.
Bạch Tuấn Minh vừa trả lời mấy tiếng phát lên ''Từng có, bây giờ vẫn còn ''
Triệu Sở Nhi nghe xong câu trả lời liền mỉm cười mờ ám nhìn sang Trạch Dương.
Mọi người thì đờ người ra vì câu trả lời, bình thường cậu bạn nhỏ rất ít đề cập đến chuyện tình cảm, cũng thường xuyên ga lăng giúp đỡ các bạn nữ trong lớp, không ngờ lại rung động với người cùng giới. Trong phút chốc dường như xung quanh đều ngưng động chỉ nghe được tiếng gió thổi lẫn ánh sáng từ lửa trong lò nướng di chuyển.
Trạch Dương ''....''
Vương Âu Lỗi hoàn hồn ho hai tiếng rồi cất giọng lấy lại không khí ''Nào nào chơi tiếp, nãy giờ Trạch Dương chưa thua nên phải chơi đến khi nào cậu ta thua thì thôi ''
....
Đêm hôm ấy có một người đặt ra câu hỏi khiến hai người dâng lên cảm xúc khó tả.
Một người cuối cùng cũng khẳng định rằng bản thân có tình cảm với một người cùng giới.
Một người lo lắng tò mò muốn biết người mà người kia nói có phải là ám chỉ mình hay không.
Nhưng tối hôm ấy vẫn không có kết quả, cả hai về phòng im lặng phanh phách như cách xa ngàn dặm không liên quan đến nhau rồi ngủ thiếp đi.
Cả đám bày ra một đống đồ ăn trên bàn ngoài trời, bên cạnh là bếp lửa Trương Tiêu đang đứng nướng thịt bò.
Bia, thịt, rau, trái cây đều được bày ra thịnh soạn, trời cũng dần tối đã đến lúc mà Vương Âu Lỗi bày ra một trò chơi mà cậu ấp ủ bấy lâu chưa có dịp chơi chung với mọi người.
Cậu đứng lên, một chân đển lên ghê đập một sấp bài xuống bàn, hùng hổ nói lớn luật chơi.
''Đây là bài chơi trò sự thật hay mạo hiểm ''
Cái trò chơi tuy đã lâu đời nhưng không bao giờ lạc hậu, luôn được ưu ái khi phải chọn trò chơi tập thể.
'' Mỗi người sẽ được chia một tấm bài, ai được phát lá có dòng chữ 'Người hỏi' sẽ là người đưa ra yêu cầu cho người cầm lá bài ghi 'Bị hỏi', người bị hỏi sẽ được chọn muốn thực hiện nói sự thật hay thử thách hành động ''
''Ok không nào,mọi người hiểu chưa hả hả?''
Cả đám lần lượt gật đầu ''Hiểu rồi ''
Vương Âu Lỗi bắt đầu sào bài rồi phát ra mỗi người một tấm. Lượt đầu tiên Triệu Sở Nhi cầm lá 'Bị hỏi', cô chọn sự thật.
Vương Âu Lỗi cơ hội ngàn năm có một được cầm lá 'Người hỏi'
Cậu ho ho vài tiếng dõng dạc cất giọng ''Cậu đã giấu ba mẹ một chuyện động trời gì mà mình đã làm ''
Triệu Sở Nhi bình thãn đáp ''Dùng tiền tiêu vặt đầu tư vào quán bar''
Mọi người ''....!! ''
Động trời thật! Dùng tiền tiêu vặt để đầu tư quán bar? rốt cuộc tiền tiêu vặt của con nhóc này bao nhiêu mỗi tháng vậy?
Lượt thứ hai người bị xui là Trương Tiêu, cậu cũng chọn sự thật.
Người hỏi là Bạch Tuấn Minh ''Cậu thích bạn nữ nào trong trường không? ''
Trương Tiêu suy nghĩ một vòng rồi thốt ''Không thích ai cả, chỉ có người đúng gu chính là lớp trưởng thôi ''
Mọi người biết ngay câu trả lời sẽ thế này mà, lúc trước tên mọt sách này cũng từng nói gu cậy ta chính là Triệu Sở Nhi nên không có gì quá là bất ngờ.
Từ lượt hai thì tiếp tục mấy vòng sau đều là Vương Âu Lỗi thua đến nóng cả mặt. Nào là thử thách uống hết một hơi một lon bia, nói khi còn nhỏ tè dầm đến lớp 2 mới bỏ,.....
Vương Âu Lỗi than trời trách đất ''Tớ không chơi nữa, tại sao nãy giờ tớ toàn thua vậy ''
''Các cậu ăn gian ''
Lượt thứ 15 là Bạch Tuấn Minh thua, thoát kiếp xui xẻo cho Vương Âu Lỗi, cậu chọn sự thật vì nó an toàn hơn mấy cái thử thách quái đảng mà lũ này đưa ra.
Người hỏi là Triệu Sở Nhi,cô lướt mắt nhìn Trạch Dương rồi nhìn sang Tô Vũ Tuần, gương mặt mờ ám nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng thanh thoát như lướt qua tai mọi người ''Cậu từng có cảm giác với người cùng giới chưa ''
Trạch Dương đang ăn thì đưa mắt lên nhìn Triệu Sở Nhi, con nhóc cầm tấm bài 'Người hỏi' cũng nhìn anh nhướng mày cong môi cười nhẹ.
Trạch Dương biết rõ cô là đang cố tình, cũng chắc chắn rằng biết rõ câu trả lời cậu bạn nhỏ nên không quan tâm là mấy nhưng giọng nói lẫn câu trả lời kia phát ra lại khiến anh khựng lại kinh ngạc.
Bạch Tuấn Minh vừa trả lời mấy tiếng phát lên ''Từng có, bây giờ vẫn còn ''
Triệu Sở Nhi nghe xong câu trả lời liền mỉm cười mờ ám nhìn sang Trạch Dương.
Mọi người thì đờ người ra vì câu trả lời, bình thường cậu bạn nhỏ rất ít đề cập đến chuyện tình cảm, cũng thường xuyên ga lăng giúp đỡ các bạn nữ trong lớp, không ngờ lại rung động với người cùng giới. Trong phút chốc dường như xung quanh đều ngưng động chỉ nghe được tiếng gió thổi lẫn ánh sáng từ lửa trong lò nướng di chuyển.
Trạch Dương ''....''
Vương Âu Lỗi hoàn hồn ho hai tiếng rồi cất giọng lấy lại không khí ''Nào nào chơi tiếp, nãy giờ Trạch Dương chưa thua nên phải chơi đến khi nào cậu ta thua thì thôi ''
....
Đêm hôm ấy có một người đặt ra câu hỏi khiến hai người dâng lên cảm xúc khó tả.
Một người cuối cùng cũng khẳng định rằng bản thân có tình cảm với một người cùng giới.
Một người lo lắng tò mò muốn biết người mà người kia nói có phải là ám chỉ mình hay không.
Nhưng tối hôm ấy vẫn không có kết quả, cả hai về phòng im lặng phanh phách như cách xa ngàn dặm không liên quan đến nhau rồi ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương