Nam Chính Già Rồi
Chương 17: Ngoại truyện
Ngoại truyện 1: Nguyên Tiêu
Mười Một tháng Giêng.
Hoàng đế đặc biệt hạ chiếu cho bách quan nghỉ mười ngày.
Các học trò của Tuân Trinh đều nhân dịp này về đoàn tụ với người nhà. Đang lúc rảnh rỗi, Tuân Trinh mang Vương Uẩn đi dạo xem chợ đèn hoa.
Phố lớn hẻm nhỏ, suốt đêm suốt sáng, mọi người nhộn nhịp, có múa lân, có bắn pháo hoa, có giải đố đèn.
Nhìn đâu cũng thấy mãi võ, vũ nữ, nhạc kĩ, váy lụa tung bay, tiếng trống, tiếng tiêu vang không ngừng.
Lần đầu tiên cô được đi dạo chợ đèn hoa, cứ như nhà quê lên thành phố, thường xuyên phát ra mấy tiếng cảm thán ngạc nhiên.
“Đó là gì?” Vương Uẩn chỉ vào một cái đèn lồng, hỏi.
Trên mặt đèn lồng vẽ mấy bức hình võ tướng, giấy chuyển động vòng tròn, ánh đèn ngang dọc, mấy hình người trên mặt đèn cũng chuyển động theo, liên tục không nghỉ, đẹp tới mức khiến cô quên cả thở.
“Là đèn kéo quân.” Tuân Trinh nhìn qua, cười nói.
Vương Uẩn hơi ngại ngùng, cô từng nghe nói đến đèn kéo quân, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.
“Sông Hán nối nhau chòm sao rụng
Lầu cao giăng mắc dãy trăng treo”
Trên lầu cao, trên cây đều treo đèn, sáng rực cả một vùng trời, khiến sao trời cũng mờ đi.
Vương Uẩn đã hiểu hết được ý cảnh “Gió đêm đông khiến cho hàng nghìn cây đèn hoa rộ nở, gió càng thổi thì những ngọn nến hoa càng xao động, sao rụng như mưa”.
Thỉnh thoảng có vài đứa bé cầm theo một dây pháo, hi hi ha ha chạy qua trước mặt hai người. Vương Uẩn vừa định cảm thán xưa nay luôn có trẻ con nghịch ngợm thì đã bị chúng đụng cho lảo đảo.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tuân Trinh nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, không để cô bị ngã sấp mặt.
“Tiểu hữu không sao chứ?” Y nhỏ giọng hỏi.
Vương Uẩn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Tuân Trinh đang kéo tay mình.
Tuân Trinh cúi đầu nhìn theo tầm mắt cô, mới phát hiện ra không ổn.
“Xin lỗi, nhất thời nóng lòng, xúc phạm tiểu hữu rồi.” Tuân Trinh vừa nói vừa rút tay về.
Vương Uẩn vẫn ngây người.
Trong lúc hai người đang giằng co, trong đám trẻ vừa chạy qua, đột nhiên có người quay đầu lại.
“Uẩn tỷ!”
Vương Uẩn bối rối, một người chạy ra khỏi đám trẻ, liên tục vẫy tay với cô.
“Ngọc Chúc?”
Người đó chính là Sài Ngọc Chúc. Nàng ấy chạy đến trước mặt Vương Uẩn, không đỏ mặt cũng không thở dốc, cười hì hì.
Hôm nay Sài Ngọc Chúc mặc áo tiểu quái màu đỏ, váy lụa trắng, cổ áo đính lông, trông như cái đèn hình thỏ trong tay Vương Uẩn.
“Ngọc Chúc cũng tới xem hoa đăng sao?” Tuân Trinh cười hỏi.
“Chào tiên sinh!” Sài Ngọc Chúc vui vẻ chào: “Con vào Trương Đình Khê cùng nhau đi xem hoa đăng.”
“Trương Đình Khê đâu?” Vương Uẩn nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu, trái lại nghe được tiếng quát đầy giận dữ, giọng điệu vô cùng quen thuộc.
“Sài Ngọc Chúc!”
Xa xa, trong ánh đèn lấp lánh, một thiếu niên mặc áo dài đỏ chạy vội đến gần Sài Ngọc Chúc, thở hổn hển.
“Trương Đình Khê! Ngươi lại gọi ta là gì?”
“Ngươi!” Thiếu niên giơ tay lên túm lấy tay Sài Ngọc Chúc.
“Tử Khanh?” Tuân Trinh lên tiếng.
Trương Đình Khê giơ tay được một nửa thì ngại ngùng dừng lại, gương mặt lộ ra vẻ không tưởng tượng nổi: “Tiên… Tiên sinh?”
Vương Uẩn thấy Trương Đình Khê thu tay lại, cưỡng ép chào Tuân Trinh: “Chào tiên sinh.”
Giọng hắn ôn hòa như một con cừu nhỏ.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Sài Ngọc Chúc rất coi thường hành động của Trương Đình Khê: “Giả bộ ngoan làm gì, tiên sinh thấy hết rồi!”
Trương Đình Khê làm như không thấy nàng ấy, mà hơi thấp thỏm hỏi: “Tiên sinh đến xem hoa đăng sao?”
Tuân Trinh gật đầu: “Không ngờ lại gặp hai người, cũng xem như có duyên.”
Trương Đình Khê đỏ mặt lên: “Con cũng không ngờ sẽ gặp tiên sinh, vừa rồi khiến tiên sinh chê cười rồi.”
Vương Uẩn và Sài Ngọc Chúc: “…”
Tuân Trinh mỉm cười ôn hòa.
Trương Đình khê tỏ ra ảo não.
Vì vậy, vốn chỉ có hai người là Vương Uẩn và Tuân Trinh, giờ trở thành bốn người cùng đi. Cả hành trình, Trương Đình Khê luôn đi theo sau lưng Tuân Trinh, rất cung kính.
Tuân Trinh cũng bất đắc dĩ: “Tử Khanh không cần cẩn trọng thế đâu, hôm nay là Nguyên Tiêu, ngươi cứ thoải mái đi.”
Trương Đình Khê: “Tiên sinh dạy phải.”
Vương Uẩn yên lặng đỡ trán, Trương Đình Khê bây giờ khác hoàn toàn với cái vẻ hung thần ác sát cô thấy lần đầu.
“Mấy đứa Trường Canh cũng tới chứ?” Tuân Trinh thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Trương Đình Khê xấu đi: “Gia Nghi, Trường Canh và Hữu Vinh đều ở nhà, Tử Thận và An Khang đang đi dạo xem hoa đăng.”
Bốn người đi dạo một hồi thì gặp Phương Dĩ Mặc và Lư Tử Khải ở trên đường.
“Tiên sinh, Hàm Ngọc.” Lư Tử Khải và Phương Dĩ Mặc gặp được họ cũng rất vui.
Hàm Ngọc là tự của Vương Uẩn, Tuân Trinh chưa bao giờ bảo họ gọi cô là sư nương, trước kia họ thường gọi tên cô, nhưng quen nhau lâu thì đã sửa thành gọi Hàm Ngọc.
Thiếu niên đứng dưới ánh đèn, được ánh sáng chiếu rọi, đẹp trai động lòng người.
Phương Dĩ Mặc nghịch ngợm nhất, kéo bọn họ đi uống rượu.
Tuân Trinh không uống được nhiều rượu, hôm nay là Nguyên Tiêu lại để Phương Dĩ Mặc chuốc mấy ly, khi Vương Uẩn ngăn lại, y đã hơi say rồi.
Sài Ngọc Chúc uống cũng nhiều, nằm ngủ trên bàn. Trương Đình Khê say nặng nhất, cái vẻ nóng nảy ngày thường đã dịu lại, mặt đỏ gay như một tiểu cô nương. Phương Dĩ Mặc thấy vậy thì vỗ bàn, cười ha ah.
Vương Uẩn và Lư Tử Khải là hai người còn tỉnh, đều cạn lời nhìn ba người say kia.
Đến khuya sáu người mới giải tán.
Phương Dĩ Mặc say nhẹ, Lư Tử Khải và hắn đưa Sài Ngọc Chúc và Trương Đình Khê về.
Vương Uẩn đoán Trương Đình Khê nhất định sẽ bị ông nội mắng, tiếc là bây giờ hắn bất tỉnh nhân sự, còn chưa biết chuyện sẽ đợi mình sau khi tỉnh rượu.
Cô phụ trách đưa Tuân Trinh về.
Khi hai người về Tuân phủ thì đã quá nửa đêm, phố xá lạnh tanh, khiến Tuân phủ càng trở nên quạnh quẽ.
“Tiên sinh có ổn không?”
“Ta không sao, để tiểu hữu lo lắng rồi.” Tuân Trinh vẫn còn ý thức, cười khổ nói: “Lần sau không để mấy đứa Tử Thận càn quấy nữa.”
“Vậy thì tốt, tiên sinh còn biết là càn quấy nữa đấy.”
Vương Uẩn đỡ Tuân Trinh nằm lên sạp, y hơi cau mày, nằm ngửa, lông mi khẽ run.
Vương Uẩn đứng cạnh giường, điều chỉnh lại gối để Tuân Trinh nằm thoải mái hơn chút.
“Tiên sinh không sao thì ta về phòng đây.” Thấy không cần đến mình nữa, Vương Uẩn đứng dậy chào Tuân Trinh.
Khi cô đứng thẳng dậy, Tuân Trinh đột nhiên kéo cổ tay cô. Cô giật mình sợ hãi, chân suýt chút nữa đứng không vững ngã ra sau.
Tuân Trinh lại không có động tác khác nữa.
Vương Uẩn yên lặng một lát, dè dặt vỗ vào bàn tay y, dò hỏi: “Tiên sinh?”
Đối phương không trả lời.
Tuân Trinh nắm không chặt, Vương Uẩn nhẹ nhàng rút tay khỏi tay y. Lúc cô định rời đi, lại nghe y cười khổ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó lặp đi lặp lại.
Vương Uẩn nghe không rõ lắm, chỉ đành cúi đầu xuống nghe.
Y đang đọc một bài từ của Yến Cơ Đạo thời Bắc Tống.
“Từ khi li biệt mong ngày gặp lại, mấy lần mơ thấy được bên người…”
Đêm soi gương tô son điểm phấn, mong ngày gặp không phải là mơ.
Mười Một tháng Giêng.
Hoàng đế đặc biệt hạ chiếu cho bách quan nghỉ mười ngày.
Các học trò của Tuân Trinh đều nhân dịp này về đoàn tụ với người nhà. Đang lúc rảnh rỗi, Tuân Trinh mang Vương Uẩn đi dạo xem chợ đèn hoa.
Phố lớn hẻm nhỏ, suốt đêm suốt sáng, mọi người nhộn nhịp, có múa lân, có bắn pháo hoa, có giải đố đèn.
Nhìn đâu cũng thấy mãi võ, vũ nữ, nhạc kĩ, váy lụa tung bay, tiếng trống, tiếng tiêu vang không ngừng.
Lần đầu tiên cô được đi dạo chợ đèn hoa, cứ như nhà quê lên thành phố, thường xuyên phát ra mấy tiếng cảm thán ngạc nhiên.
“Đó là gì?” Vương Uẩn chỉ vào một cái đèn lồng, hỏi.
Trên mặt đèn lồng vẽ mấy bức hình võ tướng, giấy chuyển động vòng tròn, ánh đèn ngang dọc, mấy hình người trên mặt đèn cũng chuyển động theo, liên tục không nghỉ, đẹp tới mức khiến cô quên cả thở.
“Là đèn kéo quân.” Tuân Trinh nhìn qua, cười nói.
Vương Uẩn hơi ngại ngùng, cô từng nghe nói đến đèn kéo quân, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.
“Sông Hán nối nhau chòm sao rụng
Lầu cao giăng mắc dãy trăng treo”
Trên lầu cao, trên cây đều treo đèn, sáng rực cả một vùng trời, khiến sao trời cũng mờ đi.
Vương Uẩn đã hiểu hết được ý cảnh “Gió đêm đông khiến cho hàng nghìn cây đèn hoa rộ nở, gió càng thổi thì những ngọn nến hoa càng xao động, sao rụng như mưa”.
Thỉnh thoảng có vài đứa bé cầm theo một dây pháo, hi hi ha ha chạy qua trước mặt hai người. Vương Uẩn vừa định cảm thán xưa nay luôn có trẻ con nghịch ngợm thì đã bị chúng đụng cho lảo đảo.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tuân Trinh nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, không để cô bị ngã sấp mặt.
“Tiểu hữu không sao chứ?” Y nhỏ giọng hỏi.
Vương Uẩn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Tuân Trinh đang kéo tay mình.
Tuân Trinh cúi đầu nhìn theo tầm mắt cô, mới phát hiện ra không ổn.
“Xin lỗi, nhất thời nóng lòng, xúc phạm tiểu hữu rồi.” Tuân Trinh vừa nói vừa rút tay về.
Vương Uẩn vẫn ngây người.
Trong lúc hai người đang giằng co, trong đám trẻ vừa chạy qua, đột nhiên có người quay đầu lại.
“Uẩn tỷ!”
Vương Uẩn bối rối, một người chạy ra khỏi đám trẻ, liên tục vẫy tay với cô.
“Ngọc Chúc?”
Người đó chính là Sài Ngọc Chúc. Nàng ấy chạy đến trước mặt Vương Uẩn, không đỏ mặt cũng không thở dốc, cười hì hì.
Hôm nay Sài Ngọc Chúc mặc áo tiểu quái màu đỏ, váy lụa trắng, cổ áo đính lông, trông như cái đèn hình thỏ trong tay Vương Uẩn.
“Ngọc Chúc cũng tới xem hoa đăng sao?” Tuân Trinh cười hỏi.
“Chào tiên sinh!” Sài Ngọc Chúc vui vẻ chào: “Con vào Trương Đình Khê cùng nhau đi xem hoa đăng.”
“Trương Đình Khê đâu?” Vương Uẩn nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu, trái lại nghe được tiếng quát đầy giận dữ, giọng điệu vô cùng quen thuộc.
“Sài Ngọc Chúc!”
Xa xa, trong ánh đèn lấp lánh, một thiếu niên mặc áo dài đỏ chạy vội đến gần Sài Ngọc Chúc, thở hổn hển.
“Trương Đình Khê! Ngươi lại gọi ta là gì?”
“Ngươi!” Thiếu niên giơ tay lên túm lấy tay Sài Ngọc Chúc.
“Tử Khanh?” Tuân Trinh lên tiếng.
Trương Đình Khê giơ tay được một nửa thì ngại ngùng dừng lại, gương mặt lộ ra vẻ không tưởng tượng nổi: “Tiên… Tiên sinh?”
Vương Uẩn thấy Trương Đình Khê thu tay lại, cưỡng ép chào Tuân Trinh: “Chào tiên sinh.”
Giọng hắn ôn hòa như một con cừu nhỏ.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Sài Ngọc Chúc rất coi thường hành động của Trương Đình Khê: “Giả bộ ngoan làm gì, tiên sinh thấy hết rồi!”
Trương Đình Khê làm như không thấy nàng ấy, mà hơi thấp thỏm hỏi: “Tiên sinh đến xem hoa đăng sao?”
Tuân Trinh gật đầu: “Không ngờ lại gặp hai người, cũng xem như có duyên.”
Trương Đình Khê đỏ mặt lên: “Con cũng không ngờ sẽ gặp tiên sinh, vừa rồi khiến tiên sinh chê cười rồi.”
Vương Uẩn và Sài Ngọc Chúc: “…”
Tuân Trinh mỉm cười ôn hòa.
Trương Đình khê tỏ ra ảo não.
Vì vậy, vốn chỉ có hai người là Vương Uẩn và Tuân Trinh, giờ trở thành bốn người cùng đi. Cả hành trình, Trương Đình Khê luôn đi theo sau lưng Tuân Trinh, rất cung kính.
Tuân Trinh cũng bất đắc dĩ: “Tử Khanh không cần cẩn trọng thế đâu, hôm nay là Nguyên Tiêu, ngươi cứ thoải mái đi.”
Trương Đình Khê: “Tiên sinh dạy phải.”
Vương Uẩn yên lặng đỡ trán, Trương Đình Khê bây giờ khác hoàn toàn với cái vẻ hung thần ác sát cô thấy lần đầu.
“Mấy đứa Trường Canh cũng tới chứ?” Tuân Trinh thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Trương Đình Khê xấu đi: “Gia Nghi, Trường Canh và Hữu Vinh đều ở nhà, Tử Thận và An Khang đang đi dạo xem hoa đăng.”
Bốn người đi dạo một hồi thì gặp Phương Dĩ Mặc và Lư Tử Khải ở trên đường.
“Tiên sinh, Hàm Ngọc.” Lư Tử Khải và Phương Dĩ Mặc gặp được họ cũng rất vui.
Hàm Ngọc là tự của Vương Uẩn, Tuân Trinh chưa bao giờ bảo họ gọi cô là sư nương, trước kia họ thường gọi tên cô, nhưng quen nhau lâu thì đã sửa thành gọi Hàm Ngọc.
Thiếu niên đứng dưới ánh đèn, được ánh sáng chiếu rọi, đẹp trai động lòng người.
Phương Dĩ Mặc nghịch ngợm nhất, kéo bọn họ đi uống rượu.
Tuân Trinh không uống được nhiều rượu, hôm nay là Nguyên Tiêu lại để Phương Dĩ Mặc chuốc mấy ly, khi Vương Uẩn ngăn lại, y đã hơi say rồi.
Sài Ngọc Chúc uống cũng nhiều, nằm ngủ trên bàn. Trương Đình Khê say nặng nhất, cái vẻ nóng nảy ngày thường đã dịu lại, mặt đỏ gay như một tiểu cô nương. Phương Dĩ Mặc thấy vậy thì vỗ bàn, cười ha ah.
Vương Uẩn và Lư Tử Khải là hai người còn tỉnh, đều cạn lời nhìn ba người say kia.
Đến khuya sáu người mới giải tán.
Phương Dĩ Mặc say nhẹ, Lư Tử Khải và hắn đưa Sài Ngọc Chúc và Trương Đình Khê về.
Vương Uẩn đoán Trương Đình Khê nhất định sẽ bị ông nội mắng, tiếc là bây giờ hắn bất tỉnh nhân sự, còn chưa biết chuyện sẽ đợi mình sau khi tỉnh rượu.
Cô phụ trách đưa Tuân Trinh về.
Khi hai người về Tuân phủ thì đã quá nửa đêm, phố xá lạnh tanh, khiến Tuân phủ càng trở nên quạnh quẽ.
“Tiên sinh có ổn không?”
“Ta không sao, để tiểu hữu lo lắng rồi.” Tuân Trinh vẫn còn ý thức, cười khổ nói: “Lần sau không để mấy đứa Tử Thận càn quấy nữa.”
“Vậy thì tốt, tiên sinh còn biết là càn quấy nữa đấy.”
Vương Uẩn đỡ Tuân Trinh nằm lên sạp, y hơi cau mày, nằm ngửa, lông mi khẽ run.
Vương Uẩn đứng cạnh giường, điều chỉnh lại gối để Tuân Trinh nằm thoải mái hơn chút.
“Tiên sinh không sao thì ta về phòng đây.” Thấy không cần đến mình nữa, Vương Uẩn đứng dậy chào Tuân Trinh.
Khi cô đứng thẳng dậy, Tuân Trinh đột nhiên kéo cổ tay cô. Cô giật mình sợ hãi, chân suýt chút nữa đứng không vững ngã ra sau.
Tuân Trinh lại không có động tác khác nữa.
Vương Uẩn yên lặng một lát, dè dặt vỗ vào bàn tay y, dò hỏi: “Tiên sinh?”
Đối phương không trả lời.
Tuân Trinh nắm không chặt, Vương Uẩn nhẹ nhàng rút tay khỏi tay y. Lúc cô định rời đi, lại nghe y cười khổ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó lặp đi lặp lại.
Vương Uẩn nghe không rõ lắm, chỉ đành cúi đầu xuống nghe.
Y đang đọc một bài từ của Yến Cơ Đạo thời Bắc Tống.
“Từ khi li biệt mong ngày gặp lại, mấy lần mơ thấy được bên người…”
Đêm soi gương tô son điểm phấn, mong ngày gặp không phải là mơ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương