Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 12: Kiếp trước (11)



Mục Ý chạy đến ôm chầm lấy tôi.

“Anh Thần, anh có biết là em đã đi tìm anh lâu lắm rồi không? Anh bỗng dưng biến mất như vậy khiến em lo lắm đấy.”

Tôi đẩy cậu ta ra, một cái ôm thôi cũng khiến tôi ghê tởm.

“Đừng đụng vào tôi, thật bẩn.”

“Sao cơ? Anh Thần, sao anh lại…”

Mục Ý vẻ mặt rối rắm nhìn tôi, cậu ta dường như không hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.

“Nhìn hai người như này chắc phải kịch liệt lắm nhỉ. Có vẻ như là tôi làm hỏng bầu không khí của hai người rồi.”

Mục Ý như chợt hiểu ra cậu ta liền hoảng hốt giải thích.

“Không, mọi chuyện không phải thế đâu anh Thần. Là do tên này gây sự trước nên em mới đánh lại hắn thôi. Chứ bọn em không có làm loại chuyện kia.”

“Ha ha, hoá ra trong đầu Hứa Thần chúng tôi là kiểu quan hệ này sao?”

Yến Phong từ phía sau ôm lấy eo của Mục Ý, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía tôi.

“Anh làm cái gì vậy bỏ tôi ra.”



Tôi siết chặt tay cố gắng giữ bình tĩnh cho mình, tôi biết hắn chỉ đang muốn tôi nổi cáu rồi khiến cho mọi chuyện rối thêm mà thôi.

Đừng quên mày đến đây là vì cái gì không thể bọn họ làm sao nhãng được Hứa Thần.

“Chuyện của hai người thì tự giải quyết với nhau đừng lôi tôi vào. Tôi đến đây là muốn biết bố mẹ tôi đâu?”

Ánh mắt rực lửa của Yến Phong, Mục Ý vẫn không ngừng dán trên người tôi. Không hiểu sao nhưng bị cả hai người kia nhìn chằm chằm như vậy khiến tôi khó chịu không thở nổi.

“Ha ức…”

Chết tiệt, quên mất không uống thuốc ức chế!!

Cảm giác cả cơ thể tôi nóng lên, máu huyết trong người không ngừng sôi sùng sục lên.

Nóng quá, mình cần có cái gì đó để làm mát.

Tôi bấu víu chặt vào tường, tay còn lại lục tìm lọ thuốc ức chế. Không thể gục ngã lúc này được, tôi không muốn để cho hai người kia thấy dáng vẻ này của mình.

“Anh Thần, anh đến kỳ rồi…”

Mục Ý không biết từ bao giờ đã tiến đến chỗ tôi. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của cậu ta. Nhưng mùi alpha trên người Mục Ý khiến tôi vô thức lùi lại.

Tôi không thích mùi pheromone hoa hồng cho lắm nhưng không hiểu sao nay nó lại khiến cho cơn phát tình của tôi nặng thêm.

Hắn bước một bước đến gần tôi, tôi liền lùi lại một bước. Mục Ý không phải omega sao, giờ tôi phát tình mà cậu ta vẫn bị ảnh hưởng?



“Anh Thần, để em giúp anh.”

Cảnh tay mát lạnh chạm vào tôi, phần được chạm vào như dịu lại. Không hiểu sao nhưng tôi lại cảm thấy đỡ khó chịu hơn. Nhưng không có nghĩa là Mục Ý muốn chạm vào đâu là được.

Tôi hất tay cậu ta ra lấy ra lọ thuốc ở trong túi. Tôi đang định mở lọ thuốc ra thì Yến Phong nhanh như chớp bắt lấy tay tôi.

Chỗ thuốc trong lọ bị đổ ra hết xuống sàn. Thôi xong rồi, giờ thuốc bị đổ hết thì tôi khắc chế cơn phát tình này kiểu gì đây.

“Hứa Thần, cậu điên rồi sao? Cậu vừa mới chuyển hoá thành omega làm sao có thể dùng loại thuốc ức chế mạnh như này được.”

“Chết tiệt! Tôi không cần biết chuyện đó, anh làm đổ hết thuốc của tôi rồ đó tên khốn!!”

Hơn nữa tôi cũng không muốn có người nhìn thấy tôi trong bộ dạng này đặc biệt là hai người họ.

“Buông tôi ra!! Tên khốn khiếp này!!!”

Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi Yến Phong nhưng do ảnh hưởng của kỳ phát tình nên sức của tôi cũng yếu đi. Đối với một alpha mạnh khoẻ như Yến Phong thì tôi chỉ là một con kiến nhỏ gãi ngứa cho anh ta thôi. Giờ tôi mới có thể cảm nhận được cảm giác bất lực, rang giới giữa omega và alpha nó chênh lệch nhau đến cỡ nào.

Tôi cúi gầm mặt xuống, nước mắt lại sắp trào ra. Từ khi trở thành omega tôi càng ngày càng nhạy cảm với nước mắt hơn. Mỗi khi khó chịu, buồn bực, tức giận là nước mắt đều không tự chủ được mà tuôn ra.

Điều này khiến cho tôi càng khiến cho tôi cảm thấy căm ghét bản thân mình. Dù khi là alpha tôi đều không thể bảo vệ chu toàn được cho hạnh phúc của mình. Giờ đây tôi lại trở thành một omega yếu đuối, mỏng manh thì sao tôi còn có thể bảo vệ được cho người thân mình nữa đây.

Bỗng Yến Phong ôm lấy cả người tôi, tạo thành dáng bế công chúa.
Chương trước Chương tiếp