Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng
Chương 15
Buổi tối, Từ Đan và Đỗ Mẫn vẫn còn huyên thuyên về việc hôm nay Cố Ninh Tư soái và lợi hại ra sao, ngay cả những nữ sinh lớp khác cũng bị khuynh đảo đến mức hét ầm lên trên khán đài, nói tóm lại, Trì Noãn không nhìn thấy thực sự rất đáng tiếc!
"Không biết là ai chơi ác như vậy, lại nhốt cậu trong văn phòng." Triệu Tinh Tinh vừa vỗ mặt vừa nói.
Trì Noãn nói: "Hà lão sư bảo là chờ sau kỳ nghỉ rồi lại nói."
Từ Đan: "Camera ở tầng đó hư lâu rồi, làm sao mà tra ra được?"
Trì Noãn "ừm" một tiếng.
Triệu Tinh Tinh: "Có phải cậu đắc tội với ai rồi không? Nhằm vào cậu như thế, mình thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác."
Trì Noãn nghĩ ngay tới Trần Uyển, lại lắc đầu không rõ.
Điện thoại trên bàn reo lên, màn hình hiện thị một dãy số lạ, Trì Noãn áp tai nghe máy.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam sinh: "Cậu có một anh trai đang làm tài xế cho Tiểu Quý tổng của "Mộc thực" đúng không?"
Giọng của Tào Phẩm Huy luôn mang theo vẻ kiêu ngạo và lười nhác.
Trì Noãn thoáng lo lắng trong lòng, xoay người ra khỏi ký túc xá, hỏi: "Cậu có ý gì?"
Tào Phẩm Huy: "Đâu có, chỉ là hỏi một chút, tán gẫu thôi mà."
Tào Phẩm Huy cúp máy, Trì Noãn đứng ngơ ngác cầm điện thoại.
Trên hành lang thi thoảng có vài học sinh chạy ra khỏi cửa, có người chào hỏi Trì Noãn, Trì Noãn chậm chạp đáp lại, điện thoại bị cô nắm trong lòng bàn tay dần nóng lên.
Đoán không được dụng ý của Tào Phẩm Huy, Trì Noãn bất an đi tới đi lui, cuối cùng quyết định gọi điện cho Trì Thanh Xuyên.
Gần đây Trì Thanh Xuyên bận việc ở công ty, mấy ngày nay mới rảnh rỗi, anh đang xem hướng dẫn lắp ráp chiếc giường em bé do Nhạc Vân mua trên mạng, trong lời nói cũng không có gì bất thường. Trì Noãn bảo rằng ngày mai mình sẽ về nhà, giọng nói ấm áp của Trì Thanh Xuyên vang lên bên tai: "Quý tiên sinh có cho anh vài vé tham quan vườn đào, anh đưa em và Vân Vân đi hái anh đào nhé."
Trì Noãn thuận miệng đáp lời, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, với tính cách hống hách của Tào Phẩm Huy, cô luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, trời còn chưa sáng liền bắt xe buýt về nhà.
Quý tiên sinh cho Trì Thanh Xuyên nghỉ một tuần, lúc Trì Noãn về đến nhà, Trì Thanh Xuyên đang quét dọn nhà cửa. Trì Noãn đặt túi xuống và cùng anh dọn dẹp, sau khi Nhạc Vân rời giường tâm tình cũng rất tốt, ba người ăn cơm xong liền ra ngoài xem phim.
Sau khi phim kết thúc, Trì Thanh Xuyên đến công ty lấy xe---- vườn đào quá xa, Nhạc Vân đang mang thai, bắt xe không tiện nên anh đã sớm mượn xe của Quý tiên sinh.
Trì Noãn cùng Nhạc Vân về nhà, khi vào tiểu khu, Nhạc Vân rẽ sang cửa hàng trái cây mua một ít trái cây mà mình thích, chuẩn bị cho ngày mai ăn dọc đường đi.
Khi Trì Noãn làm xong món ăn cuối cùng, Trì Thanh Xuyên cũng đã trở về.
Trải qua cả một ngày như vậy, sương mù bao phủ trong lòng Trì Noãn cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút. Cô làm bài tập một lúc, trước khi đi ngủ thì nhận được tin nhắn hình ảnh từ Tiết Mân, trong ảnh Tiết Mân đứng trên con phố sạch sẽ, mái tóc xoăn dài và đôi môi đỏ mọng, nàng mang kính râm mỉm cười với ống kính, không biết là đi du lịch ở đâu.
Trì Noãn trả lời nàng: "Đẹp."
Tiết Mân: "Cậu đi đâu chơi vậy? [Dễ thương]"
Trì Noãn: "Không có đi."
Tiết Mân: "Thời tiết rất tốt, cậu ra ngoài chơi một chút đi."
Trì Noãn: "Ngày mai sẽ đi."
Sau khi cùng Tiết Mân trò chuyện vài câu, Trì Noãn chuyển giao điện vào điện thoại, xuất thần nhìn chằm chằm dãy số của Tào Phẩm Huy.
Cuộc gọi từ Cố Ninh Tư đột ngột vang lên.
Trì Noãn ngẩn ra, lập tức bắt máy.
Qua vài giây sau, Cố Ninh Tư mới lên tiếng: "Phát định vị cho tôi đi, hình như tôi lạc đường rồi."
Đầu óc Trì Noãn mơ hồ: "... Hả?"
Cố Ninh Tư: "Tôi tới nhà cậu."
Trì Noãn: "!!!"
Nhà Trì Noãn cách thành phố chính rất xa, khi nói chuyện phiếm với Cố Ninh Tư có tình cờ nhắc qua, nhưng kiểu gì cũng không ngờ nàng sẽ tới đây. Cô gửi vị trí của mình trên WeChat, Cố Ninh Tư nhanh chóng gửi lại tin nhắn thoại: "Xem định vị thì khoảng mười phút nữa sẽ đến."
Trì Noãn lập tức xuống giường, cô thay áo ngủ rồi lại qua phòng khách đổi giày. Trì Thanh Xuyên đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn khuya cho Nhạc Vân, nghe thấy động tĩnh liền hỏi cô: "Muộn vậy rồi em còn định ra ngoài sao?"
Trì Noãn không quay đầu lại nói: "Cố Ninh Tư tới ạ!"
Trì Thanh Xuyên lau tay bước ra, anh nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ, nghi hoặc hỏi: "Hả? Bây giờ sao?"
Trì Noãn chạy tới cổng tiểu khu, đứng dưới đèn đường không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu trắng liền xuất hiện trong tầm mắt.
Cô vẫy tay về phía chiếc xe, xe thể thao chạy tới bên người cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư trong xe, giọng nói tràn đầy kinh hỉ: "Sao cậu lại đến đây?"
Cố Ninh Tư nghiêng đầu nhìn cô: "Không làm được bài tập."
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư: "Chỗ này thật khó tìm."
Trong giọng nói của nàng mang theo chút than phiền đáng yêu, Trì Noãn nhịn cười hỏi: "Cậu tìm rất lâu sao?"
Cố Ninh Tư không khỏi thở dài.
Xe chạy vào tiểu khu, Trì Noãn liếc nhìn xung quanh rồi tìm chỗ đỗ xe cho nàng. Cố Ninh Tư bước xuống xe, vai đeo ba lô, trong tay vẫn cầm các loại bài tập về nhà.
Hai người lên lầu, Trì Noãn mở cửa, Trì Thanh Xuyên từ phòng khách bước tới, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Cố, hoan nghênh em đến, cứ tự nhiên nhé."
Cố Ninh Tư: "Chào anh."
Trì Noãn lấy trên kệ giày một đôi dép lê cho Cố Ninh Tư thay. Cố Ninh Tư đổi giày rồi bước vào nhà. Trì gia không lớn, được dọn dẹp rất sạch sẽ sáng sủa, vô cùng ấm cúng.
Nhạc Vân đang ăn mì trên bàn, thấy thế liền hỏi: "Ai vậy?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Bạn học của Noãn Noãn."
Nhạc Vân lại đánh giá Cố Ninh Tư vài lần, nói thầm: "Khá xinh đẹp."
"..."
Trì Noãn dẫn Cố Ninh Tư vào phòng của mình. Phòng cô rất nhỏ, trước khi kết hôn Trì Thanh Xuyên đã đổi giấy dán tường một lần, màu hồng nhạt, rất nữ tính.
Trì Noãn thu dọn bàn học của mình, nhường chỗ cho Cố Ninh Tư làm bài tập. Cố Ninh Tư đóng cửa lại, nhìn bóng lưng Trì Noãn, gọi "này" một tiếng.
Trì Noãn quay đầu nhìn nàng.
"Hôm qua cậu bị nhốt ở văn phòng tổ ngữ văn à?"
Trì Noãn: "... Cậu biết rồi?"
Cố Ninh Tư gật đầu.
Trì Noãn: "Không sao, có người đùa dai thôi."
Hai người đều ngầm hiểu ý.
Trì Noãn chuyển chủ đề: "Ngày mai anh trai đưa bọn mình đi hái anh đào, cùng đi chứ?"
Vẻ mặt Trì Noãn rất chờ mong, Cố Ninh Tư đặt ba lô xuống, cũng không từ chối, Trì Noãn xem như là nàng đồng ý: "Vậy cậu ngủ sớm một chút, bài tập chờ trở về rồi làm cũng được."
Nhạc Vân ăn xong trở về phòng, Trì Thanh Xuyên ở bếp rửa bát xong cũng vào phòng nghỉ ngơi.
Trì Noãn kéo Cố Ninh Tư ra ngoài tắm rửa, Cố Ninh Tư tự mang theo áo ngủ và đồ dùng vệ sinh cá nhân, Trì Noãn mở vòi sen cho nàng, dạy nàng cách khóa cửa phòng tắm: "Bị hỏng một chút, cậu phải hơi nhấc nó lên."
Lúc Cố Ninh Tư đang tắm, Trì Noãn mở bài tập của nàng ra kiểm tra, có lẽ là thực sự không biết làm, không giải được câu nào.
Trì Noãn bật cười.
Cố Ninh Tư tắm xong đẩy cửa bước vào, Trì Noãn đang nằm lỳ trên giường đọc sách. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt ướt át của Cố Ninh Tư khiến lòng người rung động.
"Dung mạo của ba mẹ cậu nhất định là rất đẹp."
Trì Noãn chân thành khen ngợi vẻ ngoài của Cố Ninh Tư, ai ngờ Cố Ninh Tư nghe xong lời này, toàn thân nhất thời đông cứng.
Trì Noãn không để ý, cô nhảy xuống giường, lấy ví tiền trong cặp mình ra, mở khóa kéo trước mặt Cố Ninh Tư, cẩn thận lấy bức ảnh bên trong ra: "Đây là ba mẹ của mình, cậu cảm thấy mình và anh trai có giống họ không?"
Trước đây khi trò chuyện cùng Trì Noãn, đề tài của cô thường xoay quanh anh trai, nhưng chưa từng đề cập tới ba mẹ, kỳ thực trong lòng Cố Ninh Tư đã có suy đoán, hiện tại được chứng thực, vẫn cảm thấy bàng hoàng: "Ba mẹ cậu..."
Trì Noãn thản nhiên đáp: "Ừm, tai nạn giao thông, đã qua đời rồi."
Bức ảnh khá cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận, một vết xước nhỏ cũng không có. Cố Ninh Tư nhìn xem, nhẹ giọng nói: "Cậu và anh trai, giống mẹ nhiều hơn."
Trì Noãn gật đầu tán thành: "Còn cậu thì sao? Cậu có giống mẹ cậu không?"
Cố Ninh Tư không trả lời, chỉ nói: "Lần sau giới thiệu cho cậu biết."
...
Trì Noãn ngủ thẳng đến nửa đêm thì bất chợt tỉnh giấc, phát hiện cổ tay mình lại bị Cố Ninh Tư nắm lấy. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nửa giường, Cố Ninh Tư được ánh trăng bao phủ, nàng nằm nghiêng, ngủ rất say.
Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn sáng xong liền xuống lầu xuất phát đến vườn đào. Nhạc Vân thoáng nhìn thấy một chiếc siêu xe Porsche đỗ trong tiểu khu, liền chạm vào Trì Thanh Xuyên: "Ở đây còn có người dùng loại xe này sao? Trước giờ chưa từng thấy."
Trì Thanh Xuyên thuận miệng nói: "Chắc là của bạn bè thân thích nào đó."
Nhạc Vân: "Cũng phải, nếu có tiền mua loại xe này, sớm đã rời khỏi cái nơi chim không thèm ị này rồi."
Trì Noãn cảm thấy hơi lúng túng, cô nhìn sang Cố Ninh Tư, vẻ mặt Cố Ninh Tư vẫn bình thường, như đang nghe họ nói về chuyện không liên quan gì đến mình.
Xe của Quý tiên sinh cũng rất đắt tiền, nhưng Trì Thanh Xuyên thường đỗ xe ở công ty chứ không lái về nhà, chủ yếu là do tiểu khu cũ kỹ không có gara, chỗ đỗ xe cũng có hạn, sợ bị ai đó đụng phải nên anh hiếm khi lái xe về, nên lần này lái về cũng chỉ đỗ dưới một tòa nhà cách tiểu khu không xa.
Các cửa hàng xung quanh đây vẫn chưa cho thuê hết, không gian rất rộng rãi.
Bọn họ đi bộ một hồi, từ xa đã trông thấy một nhóm người đang vây quanh không gian rộng rãi ấy. Trì Thanh Xuyên dừng lại, nhét trái cây trong tay vào lòng Trì Noãn rồi xông tới gạt đám đông ra.
Trì Noãn chưa kịp hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Vân đã rít lên: "Xe... Đó là xe của Quý tiên sinh!"
Chính chủ đã đến rồi, những người đi đường vây xem rất tự giác tránh sang một bên, một ông lão cầm lồng chim nói với Trì Thanh Xuyên: "Sáng sớm tôi đi dạo đã thấy thế này rồi! Xe tốt, tối qua tôi còn khen lấy khen để... Rất đắt nhỉ?"
Qua khe hở của đám đông, có thể nhìn thấy xe của Quý tiên sinh... Cả chiếc xe đều bị giội sơn đỏ, hoàn toàn không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó nữa. Đèn và kính trước sau trái phải của xe đều vỡ vụn, Trì Noãn đến gần mới phát hiện bên trong xe cũng không may mắn thoát khỏi, những mảnh vỡ rơi vương vãi trên đệm ghế da, khắp nơi đều là sơn đỏ.
Thân xe có những vết xước sâu, cửa xe cũng bị đập đến biến dạng.
Trì Noãn không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
Dù rằng đã chọn chiếc xe rẻ nhất, nhưng giá thấp nhất cũng là mấy triệu. Trì Thanh Xuyên toàn thân tê liệt, khi có người đưa lời khuyên thì mới như tỉnh mộng, anh lấy điện thoại ra báo cảnh sát, lại gọi cho người quản lý bảo hiểm, cuối cùng mới nhấn gọi cho Quý tiên sinh, lắp bắp nói: "Quý, Quý tiên sinh, xe bị người ta đập phá rồi..."
Nhạc Vân liên tục oán giận Trì Thanh Xuyên: "Chiếc siêu xe màu trắng kia đỗ ở tiểu khu cũng có sao đâu, anh lại lắm việc, một hai đỗ ở bên ngoài, giờ thì hay rồi! Gặp đại họa! Quý tiên sinh sẽ không đuổi việc anh đấy chứ!?"
Lúc này, quản lý bảo hiểm gọi điện tới nói với Trì Thanh Xuyên: "Anh gửi ảnh cho tôi xem thử một chút."
Trì Thanh Xuyên làm theo, quản lý bảo hiểm nửa ngày không thấy trả lời.
"Là bảo hiểm nào thế? Là loại có đền bù sao?" Nhạc Vân truy hỏi Trì Thanh Xuyên, Trì Thanh Xuyên mở miệng, nhưng không nói nên lời.
"Đền chứ, các anh mua bảo hiểm, công ty bảo hiểm còn có thể không đền sao?"
"Cái này cần bao nhiêu tiền? Sửa cũng phải tốn hơn mười vạn nhỉ?"
"Hơn mười vạn? Nghĩ hay nhỉ, còn không nhìn xem đây là xe gì, toàn hàng nhập khẩu đấy! Mui xe đều bị cạy ra, nước sơn thấm vào chẳng biết có làm hỏng động cơ hay không, không chỉ là mấy trăm nghìn thôi đâu, ít nhất cũng phải trăm vạn trở lên."
Người qua đường mồm năm miệng mười bình luận, lại có người nói: "Công ty bảo hiểm đền thì đền, nhưng chắc chắn không đền toàn bộ, lúc trước xe mới của giám đốc công ty chúng tôi cũng bị người ta đập phá, sửa chữa đầy đủ cộng với một đống phụ kiện linh tinh khác, tổng tiền bồi thường sửa chữa còn chưa tới 70%, không tìm ra thủ phạm nên chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hắn tức đến mức đổ bệnh nặng một trận."
Nhạc Vân tự giác dùng một triệu nhân cho 30%, nhất thời không thở nổi.
"Ai vướng vào chuyện này cũng chẳng mấy vui vẻ, chưa kể tới tiền sửa chữa, xe tốt mà, còn phải bảo dưỡng, thật là xui xẻo!"
...
Cố Ninh Tư nhìn xung quanh, nơi này không có người giám sát, e là sẽ không dễ dàng tìm ra thủ phạm.
"Không biết là ai chơi ác như vậy, lại nhốt cậu trong văn phòng." Triệu Tinh Tinh vừa vỗ mặt vừa nói.
Trì Noãn nói: "Hà lão sư bảo là chờ sau kỳ nghỉ rồi lại nói."
Từ Đan: "Camera ở tầng đó hư lâu rồi, làm sao mà tra ra được?"
Trì Noãn "ừm" một tiếng.
Triệu Tinh Tinh: "Có phải cậu đắc tội với ai rồi không? Nhằm vào cậu như thế, mình thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác."
Trì Noãn nghĩ ngay tới Trần Uyển, lại lắc đầu không rõ.
Điện thoại trên bàn reo lên, màn hình hiện thị một dãy số lạ, Trì Noãn áp tai nghe máy.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam sinh: "Cậu có một anh trai đang làm tài xế cho Tiểu Quý tổng của "Mộc thực" đúng không?"
Giọng của Tào Phẩm Huy luôn mang theo vẻ kiêu ngạo và lười nhác.
Trì Noãn thoáng lo lắng trong lòng, xoay người ra khỏi ký túc xá, hỏi: "Cậu có ý gì?"
Tào Phẩm Huy: "Đâu có, chỉ là hỏi một chút, tán gẫu thôi mà."
Tào Phẩm Huy cúp máy, Trì Noãn đứng ngơ ngác cầm điện thoại.
Trên hành lang thi thoảng có vài học sinh chạy ra khỏi cửa, có người chào hỏi Trì Noãn, Trì Noãn chậm chạp đáp lại, điện thoại bị cô nắm trong lòng bàn tay dần nóng lên.
Đoán không được dụng ý của Tào Phẩm Huy, Trì Noãn bất an đi tới đi lui, cuối cùng quyết định gọi điện cho Trì Thanh Xuyên.
Gần đây Trì Thanh Xuyên bận việc ở công ty, mấy ngày nay mới rảnh rỗi, anh đang xem hướng dẫn lắp ráp chiếc giường em bé do Nhạc Vân mua trên mạng, trong lời nói cũng không có gì bất thường. Trì Noãn bảo rằng ngày mai mình sẽ về nhà, giọng nói ấm áp của Trì Thanh Xuyên vang lên bên tai: "Quý tiên sinh có cho anh vài vé tham quan vườn đào, anh đưa em và Vân Vân đi hái anh đào nhé."
Trì Noãn thuận miệng đáp lời, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, với tính cách hống hách của Tào Phẩm Huy, cô luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, trời còn chưa sáng liền bắt xe buýt về nhà.
Quý tiên sinh cho Trì Thanh Xuyên nghỉ một tuần, lúc Trì Noãn về đến nhà, Trì Thanh Xuyên đang quét dọn nhà cửa. Trì Noãn đặt túi xuống và cùng anh dọn dẹp, sau khi Nhạc Vân rời giường tâm tình cũng rất tốt, ba người ăn cơm xong liền ra ngoài xem phim.
Sau khi phim kết thúc, Trì Thanh Xuyên đến công ty lấy xe---- vườn đào quá xa, Nhạc Vân đang mang thai, bắt xe không tiện nên anh đã sớm mượn xe của Quý tiên sinh.
Trì Noãn cùng Nhạc Vân về nhà, khi vào tiểu khu, Nhạc Vân rẽ sang cửa hàng trái cây mua một ít trái cây mà mình thích, chuẩn bị cho ngày mai ăn dọc đường đi.
Khi Trì Noãn làm xong món ăn cuối cùng, Trì Thanh Xuyên cũng đã trở về.
Trải qua cả một ngày như vậy, sương mù bao phủ trong lòng Trì Noãn cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút. Cô làm bài tập một lúc, trước khi đi ngủ thì nhận được tin nhắn hình ảnh từ Tiết Mân, trong ảnh Tiết Mân đứng trên con phố sạch sẽ, mái tóc xoăn dài và đôi môi đỏ mọng, nàng mang kính râm mỉm cười với ống kính, không biết là đi du lịch ở đâu.
Trì Noãn trả lời nàng: "Đẹp."
Tiết Mân: "Cậu đi đâu chơi vậy? [Dễ thương]"
Trì Noãn: "Không có đi."
Tiết Mân: "Thời tiết rất tốt, cậu ra ngoài chơi một chút đi."
Trì Noãn: "Ngày mai sẽ đi."
Sau khi cùng Tiết Mân trò chuyện vài câu, Trì Noãn chuyển giao điện vào điện thoại, xuất thần nhìn chằm chằm dãy số của Tào Phẩm Huy.
Cuộc gọi từ Cố Ninh Tư đột ngột vang lên.
Trì Noãn ngẩn ra, lập tức bắt máy.
Qua vài giây sau, Cố Ninh Tư mới lên tiếng: "Phát định vị cho tôi đi, hình như tôi lạc đường rồi."
Đầu óc Trì Noãn mơ hồ: "... Hả?"
Cố Ninh Tư: "Tôi tới nhà cậu."
Trì Noãn: "!!!"
Nhà Trì Noãn cách thành phố chính rất xa, khi nói chuyện phiếm với Cố Ninh Tư có tình cờ nhắc qua, nhưng kiểu gì cũng không ngờ nàng sẽ tới đây. Cô gửi vị trí của mình trên WeChat, Cố Ninh Tư nhanh chóng gửi lại tin nhắn thoại: "Xem định vị thì khoảng mười phút nữa sẽ đến."
Trì Noãn lập tức xuống giường, cô thay áo ngủ rồi lại qua phòng khách đổi giày. Trì Thanh Xuyên đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn khuya cho Nhạc Vân, nghe thấy động tĩnh liền hỏi cô: "Muộn vậy rồi em còn định ra ngoài sao?"
Trì Noãn không quay đầu lại nói: "Cố Ninh Tư tới ạ!"
Trì Thanh Xuyên lau tay bước ra, anh nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ, nghi hoặc hỏi: "Hả? Bây giờ sao?"
Trì Noãn chạy tới cổng tiểu khu, đứng dưới đèn đường không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu trắng liền xuất hiện trong tầm mắt.
Cô vẫy tay về phía chiếc xe, xe thể thao chạy tới bên người cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư trong xe, giọng nói tràn đầy kinh hỉ: "Sao cậu lại đến đây?"
Cố Ninh Tư nghiêng đầu nhìn cô: "Không làm được bài tập."
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư: "Chỗ này thật khó tìm."
Trong giọng nói của nàng mang theo chút than phiền đáng yêu, Trì Noãn nhịn cười hỏi: "Cậu tìm rất lâu sao?"
Cố Ninh Tư không khỏi thở dài.
Xe chạy vào tiểu khu, Trì Noãn liếc nhìn xung quanh rồi tìm chỗ đỗ xe cho nàng. Cố Ninh Tư bước xuống xe, vai đeo ba lô, trong tay vẫn cầm các loại bài tập về nhà.
Hai người lên lầu, Trì Noãn mở cửa, Trì Thanh Xuyên từ phòng khách bước tới, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Cố, hoan nghênh em đến, cứ tự nhiên nhé."
Cố Ninh Tư: "Chào anh."
Trì Noãn lấy trên kệ giày một đôi dép lê cho Cố Ninh Tư thay. Cố Ninh Tư đổi giày rồi bước vào nhà. Trì gia không lớn, được dọn dẹp rất sạch sẽ sáng sủa, vô cùng ấm cúng.
Nhạc Vân đang ăn mì trên bàn, thấy thế liền hỏi: "Ai vậy?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Bạn học của Noãn Noãn."
Nhạc Vân lại đánh giá Cố Ninh Tư vài lần, nói thầm: "Khá xinh đẹp."
"..."
Trì Noãn dẫn Cố Ninh Tư vào phòng của mình. Phòng cô rất nhỏ, trước khi kết hôn Trì Thanh Xuyên đã đổi giấy dán tường một lần, màu hồng nhạt, rất nữ tính.
Trì Noãn thu dọn bàn học của mình, nhường chỗ cho Cố Ninh Tư làm bài tập. Cố Ninh Tư đóng cửa lại, nhìn bóng lưng Trì Noãn, gọi "này" một tiếng.
Trì Noãn quay đầu nhìn nàng.
"Hôm qua cậu bị nhốt ở văn phòng tổ ngữ văn à?"
Trì Noãn: "... Cậu biết rồi?"
Cố Ninh Tư gật đầu.
Trì Noãn: "Không sao, có người đùa dai thôi."
Hai người đều ngầm hiểu ý.
Trì Noãn chuyển chủ đề: "Ngày mai anh trai đưa bọn mình đi hái anh đào, cùng đi chứ?"
Vẻ mặt Trì Noãn rất chờ mong, Cố Ninh Tư đặt ba lô xuống, cũng không từ chối, Trì Noãn xem như là nàng đồng ý: "Vậy cậu ngủ sớm một chút, bài tập chờ trở về rồi làm cũng được."
Nhạc Vân ăn xong trở về phòng, Trì Thanh Xuyên ở bếp rửa bát xong cũng vào phòng nghỉ ngơi.
Trì Noãn kéo Cố Ninh Tư ra ngoài tắm rửa, Cố Ninh Tư tự mang theo áo ngủ và đồ dùng vệ sinh cá nhân, Trì Noãn mở vòi sen cho nàng, dạy nàng cách khóa cửa phòng tắm: "Bị hỏng một chút, cậu phải hơi nhấc nó lên."
Lúc Cố Ninh Tư đang tắm, Trì Noãn mở bài tập của nàng ra kiểm tra, có lẽ là thực sự không biết làm, không giải được câu nào.
Trì Noãn bật cười.
Cố Ninh Tư tắm xong đẩy cửa bước vào, Trì Noãn đang nằm lỳ trên giường đọc sách. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt ướt át của Cố Ninh Tư khiến lòng người rung động.
"Dung mạo của ba mẹ cậu nhất định là rất đẹp."
Trì Noãn chân thành khen ngợi vẻ ngoài của Cố Ninh Tư, ai ngờ Cố Ninh Tư nghe xong lời này, toàn thân nhất thời đông cứng.
Trì Noãn không để ý, cô nhảy xuống giường, lấy ví tiền trong cặp mình ra, mở khóa kéo trước mặt Cố Ninh Tư, cẩn thận lấy bức ảnh bên trong ra: "Đây là ba mẹ của mình, cậu cảm thấy mình và anh trai có giống họ không?"
Trước đây khi trò chuyện cùng Trì Noãn, đề tài của cô thường xoay quanh anh trai, nhưng chưa từng đề cập tới ba mẹ, kỳ thực trong lòng Cố Ninh Tư đã có suy đoán, hiện tại được chứng thực, vẫn cảm thấy bàng hoàng: "Ba mẹ cậu..."
Trì Noãn thản nhiên đáp: "Ừm, tai nạn giao thông, đã qua đời rồi."
Bức ảnh khá cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận, một vết xước nhỏ cũng không có. Cố Ninh Tư nhìn xem, nhẹ giọng nói: "Cậu và anh trai, giống mẹ nhiều hơn."
Trì Noãn gật đầu tán thành: "Còn cậu thì sao? Cậu có giống mẹ cậu không?"
Cố Ninh Tư không trả lời, chỉ nói: "Lần sau giới thiệu cho cậu biết."
...
Trì Noãn ngủ thẳng đến nửa đêm thì bất chợt tỉnh giấc, phát hiện cổ tay mình lại bị Cố Ninh Tư nắm lấy. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nửa giường, Cố Ninh Tư được ánh trăng bao phủ, nàng nằm nghiêng, ngủ rất say.
Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn sáng xong liền xuống lầu xuất phát đến vườn đào. Nhạc Vân thoáng nhìn thấy một chiếc siêu xe Porsche đỗ trong tiểu khu, liền chạm vào Trì Thanh Xuyên: "Ở đây còn có người dùng loại xe này sao? Trước giờ chưa từng thấy."
Trì Thanh Xuyên thuận miệng nói: "Chắc là của bạn bè thân thích nào đó."
Nhạc Vân: "Cũng phải, nếu có tiền mua loại xe này, sớm đã rời khỏi cái nơi chim không thèm ị này rồi."
Trì Noãn cảm thấy hơi lúng túng, cô nhìn sang Cố Ninh Tư, vẻ mặt Cố Ninh Tư vẫn bình thường, như đang nghe họ nói về chuyện không liên quan gì đến mình.
Xe của Quý tiên sinh cũng rất đắt tiền, nhưng Trì Thanh Xuyên thường đỗ xe ở công ty chứ không lái về nhà, chủ yếu là do tiểu khu cũ kỹ không có gara, chỗ đỗ xe cũng có hạn, sợ bị ai đó đụng phải nên anh hiếm khi lái xe về, nên lần này lái về cũng chỉ đỗ dưới một tòa nhà cách tiểu khu không xa.
Các cửa hàng xung quanh đây vẫn chưa cho thuê hết, không gian rất rộng rãi.
Bọn họ đi bộ một hồi, từ xa đã trông thấy một nhóm người đang vây quanh không gian rộng rãi ấy. Trì Thanh Xuyên dừng lại, nhét trái cây trong tay vào lòng Trì Noãn rồi xông tới gạt đám đông ra.
Trì Noãn chưa kịp hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Vân đã rít lên: "Xe... Đó là xe của Quý tiên sinh!"
Chính chủ đã đến rồi, những người đi đường vây xem rất tự giác tránh sang một bên, một ông lão cầm lồng chim nói với Trì Thanh Xuyên: "Sáng sớm tôi đi dạo đã thấy thế này rồi! Xe tốt, tối qua tôi còn khen lấy khen để... Rất đắt nhỉ?"
Qua khe hở của đám đông, có thể nhìn thấy xe của Quý tiên sinh... Cả chiếc xe đều bị giội sơn đỏ, hoàn toàn không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó nữa. Đèn và kính trước sau trái phải của xe đều vỡ vụn, Trì Noãn đến gần mới phát hiện bên trong xe cũng không may mắn thoát khỏi, những mảnh vỡ rơi vương vãi trên đệm ghế da, khắp nơi đều là sơn đỏ.
Thân xe có những vết xước sâu, cửa xe cũng bị đập đến biến dạng.
Trì Noãn không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
Dù rằng đã chọn chiếc xe rẻ nhất, nhưng giá thấp nhất cũng là mấy triệu. Trì Thanh Xuyên toàn thân tê liệt, khi có người đưa lời khuyên thì mới như tỉnh mộng, anh lấy điện thoại ra báo cảnh sát, lại gọi cho người quản lý bảo hiểm, cuối cùng mới nhấn gọi cho Quý tiên sinh, lắp bắp nói: "Quý, Quý tiên sinh, xe bị người ta đập phá rồi..."
Nhạc Vân liên tục oán giận Trì Thanh Xuyên: "Chiếc siêu xe màu trắng kia đỗ ở tiểu khu cũng có sao đâu, anh lại lắm việc, một hai đỗ ở bên ngoài, giờ thì hay rồi! Gặp đại họa! Quý tiên sinh sẽ không đuổi việc anh đấy chứ!?"
Lúc này, quản lý bảo hiểm gọi điện tới nói với Trì Thanh Xuyên: "Anh gửi ảnh cho tôi xem thử một chút."
Trì Thanh Xuyên làm theo, quản lý bảo hiểm nửa ngày không thấy trả lời.
"Là bảo hiểm nào thế? Là loại có đền bù sao?" Nhạc Vân truy hỏi Trì Thanh Xuyên, Trì Thanh Xuyên mở miệng, nhưng không nói nên lời.
"Đền chứ, các anh mua bảo hiểm, công ty bảo hiểm còn có thể không đền sao?"
"Cái này cần bao nhiêu tiền? Sửa cũng phải tốn hơn mười vạn nhỉ?"
"Hơn mười vạn? Nghĩ hay nhỉ, còn không nhìn xem đây là xe gì, toàn hàng nhập khẩu đấy! Mui xe đều bị cạy ra, nước sơn thấm vào chẳng biết có làm hỏng động cơ hay không, không chỉ là mấy trăm nghìn thôi đâu, ít nhất cũng phải trăm vạn trở lên."
Người qua đường mồm năm miệng mười bình luận, lại có người nói: "Công ty bảo hiểm đền thì đền, nhưng chắc chắn không đền toàn bộ, lúc trước xe mới của giám đốc công ty chúng tôi cũng bị người ta đập phá, sửa chữa đầy đủ cộng với một đống phụ kiện linh tinh khác, tổng tiền bồi thường sửa chữa còn chưa tới 70%, không tìm ra thủ phạm nên chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hắn tức đến mức đổ bệnh nặng một trận."
Nhạc Vân tự giác dùng một triệu nhân cho 30%, nhất thời không thở nổi.
"Ai vướng vào chuyện này cũng chẳng mấy vui vẻ, chưa kể tới tiền sửa chữa, xe tốt mà, còn phải bảo dưỡng, thật là xui xẻo!"
...
Cố Ninh Tư nhìn xung quanh, nơi này không có người giám sát, e là sẽ không dễ dàng tìm ra thủ phạm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương