Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng
Chương 77
“Mình mang theo bánh quy nướng đến công ty, hắn rõ ràng đang bị đau răng, nhưng vẫn ăn hết mấy miếng.”
“Ổ khóa bàn làm việc bị hỏng, hắn không nói hai lời liền giúp mình thay mới.”
“Hắn nói không biết cài khuy măng sét nên nhờ mình cài giúp. Ngày nào cũng vậy, thật sự không thể tự làm sao?”
“Còn có ngày hôm qua, đáng lẽ là việc của mình, hắn không nói lời nào liền giúp mình hoàn thành, mình muốn mời hắn bữa cơm để cảm ơn, kết quả hắn đã đặt trước một nhà hàng có bầu không khí tuyệt vời. Lúc ra khỏi nhà hàng, có mấy đứa trẻ chạy loạn tới, suýt nữa thì va vào mình, hắn liền kéo mình qua một bên---- Là kéo tay của mình đấy! Đây không phải tương đương với nắm tay sao?”
Từ Đan tuôn ra một tràng: “... Các cậu nói xem, hắn là đang tán tỉnh mình sao?”
Mỗi một lời Từ Đan nói đều khiến Trì Noãn nhớ lại những chuyện tương tự mà Cố Ninh Tư đã làm, càng nghe càng cảm thấy vi diệu... Đây là đang tán tỉnh sao? Tại sao khi phát sinh những chuyện này, cô lại không nghĩ tới phương diện ấy? Là do cô quá trì độn hay là do Từ Đan quá giàu trí tưởng tượng?
Từ Đan ảo não nói: “Tình cảm giữa mình và bạn trai rất tốt, mình phải làm sao để đồng nghiệp hết hy vọng đây? Hắn cứ như vậy mình rất lúng túng, ở cùng một công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.”
Đỗ Mẫn cười ha ha nói: “Cậu cũng quá cứng nhắc rồi, người ta còn chưa tỏ tình, cậu đã muốn làm người ta tuyệt vọng, lỡ như chỉ là ngộ nhận thì sao?”
“...” Không nhận được sự tán đồng từ Đỗ Mẫn, Từ Đan quay sang hỏi ý kiến Trì Noãn, “Noãn Noãn, cậu nói xem, có phải đồng nghiệp đang tán tỉnh mình không?”
Trì Noãn đưa tay vuốt vuốt tóc. Bản thân cô cũng mơ hồ, hoàn toàn không biết phải trả lời Từ Đan thế nào.
Đỗ Mẫn nói: “Haiz, tán tỉnh hay không cũng có sao đâu, dù gì cậu cũng không định cân nhắc đến hắn, vậy thì cứ lạnh nhạt đi. Hắn muốn tán thì cứ để hắn tán, lâu dần sẽ tự bỏ cuộc thôi... Cơ mà cậu cũng có bạn trai rồi, hắn còn muốn tán tỉnh, có phải hơi kỳ quái không?”
Kết thúc buổi trà chiều, ba người tạm biệt nhau, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Trì Noãn mới nhận ra bên ngoài đang mưa.
Trì Noãn định đến hiệu sách gần đó mua sách thì Cố Ninh Tư gọi tới: “Hiện tại cậu có thời gian không?”
Trì Noãn lập tức đáp: “Có.”
Cố Ninh Tư: “Tới đón tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Trì Noãn: “Được.”
Cúp máy, tin nhắn từ Cố Ninh Tư hiển thị trên màn hình.
Buổi chiều Cố Ninh Tư có hẹn chơi quần vợt với mấy nhà đầu tư, nói là chơi quần vợt, nhưng thực ra là một cuộc họp báo cáo dự án không chính thức, Hà Chân đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu để mang theo. Trì Noãn vốn tưởng là sẽ đón Cố Ninh Tư ở câu lạc bộ, ai ngờ địa chỉ mà nàng gửi tới lại là một phòng đấu giá gần khu đồ cổ Vân thành.
Mưa xuân gõ vào kính xe, Trì Noãn đến nơi trong vòng nửa tiếng. Cách một màn mưa, Cố Ninh Tư đang đứng dưới mái nhà cổ kính, áo sơ mi đen và áo khoác màu be, tóc đen rũ xuống vai, trong tay là một chiếc hộp gỗ nhỏ dài.
Trì Noãn cầm ô, xuyên qua màn mưa đến đón nàng.
Cố Ninh Tư cầm lấy cán ô từ tay Trì Noãn, Trì Noãn đang định nhận lấy hộp gỗ thì Cố Ninh Tư đã nhẹ giọng nói: “Không cần, để tôi.”
Trì Noãn chỉ đành thôi, hai người sánh bước trong màn mưa, cô hỏi Cố Ninh Tư: “Không phải đi chơi quần vợt sao? Sao cậu lại đến đây?”
Cố Ninh Tư nói: “Mọi người đều bận, kết thúc sớm.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Tới đây lấy đồ, gậy chống, cho ông ngoại.”
Trì Noãn gật đầu: “Ồ.”
Đến cạnh xe, Trì Noãn mở cửa ghế sau, cầm lấy ô để Cố Ninh Tư lên xe trước. Khi Cố Ninh Tư xoay người lại, Trì Noãn mới phát hiện trên đoạn đường ngắn hai người đi cùng nhau, quần áo sau lưng Cố Ninh Tư đã bị mưa thấm ướt một mảng lớn.
Bánh xe lăn khỏi vạch trắng ở bãi đỗ xe, Trì Noãn không khỏi nhìn Cố Ninh Tư qua gương chiếu hậu. Cố Ninh Tư cởi chiếc áo khoác bị ướt một nửa, cúi đầu xắn ống tay áo sơ mi lên.
“Tôi biết tôi đẹp.” Cố Ninh Tư không nhanh không chậm nói, “Nhưng hiện tại phải nhìn đường, phải không?”
Trì Noãn: “...”
Nàng còn không ngẩng đầu lên, làm sao biết được cô đang nhìn lén nàng!? Đây là năng lực thần kỳ gì vậy... Trì Noãn khống chế ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm con đường phía trước: “... Bây giờ đi đâu?”
Cố Ninh Tư âm thầm mím môi: “Cố trạch.”
Mưa nhỏ dần, mặt trời xuyên qua tầng mây, trời quang mây tạnh chỉ trong thoáng chốc, mặt trời lại lặn xuống núi.
Khi Trì Noãn đưa Cố Ninh Tư đến Cố trạch, bên trong lộng lẫy xa hoa, giống như đang mở tiệc. Cố Ninh Tư nói với Trì Noãn: “Sẽ không lâu đâu, cậu chờ tôi một chút.”
Trì Noãn đáp: “Được.”
Trước khi xuống xe, Cố Ninh Tư lại hỏi: “Có muốn vào cùng tôi không?”
Trì Noãn không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần đâu, mình ở ngoài chờ cậu là được rồi.”
Cố Ninh Tư quay đầu nhìn Trì Noãn một chút rồi ôm hộp gỗ xuống xe.
Trì Noãn tìm một chỗ đỗ xe gần đó, điện thoại vang lên liên tiếp hai thông báo có tin nhắn, trong nhóm bạn 5 người, Từ Đan đang gửi tin.
Từ Đan: “(mỉm cười)”
Từ Đan: “Tức điên lên được mà (mỉm cười) (mỉm cười) (mỉm cười)”
Trì Noãn trả lời nàng: “Có chuyện gì vậy?”
Giao diện chat lập tức được thay thế bằng ID người gọi của Từ Đan. Trì Noãn vừa bắt máy, Từ Đan liền xù lông như mèo bị giẫm đuôi, hét ầm lên trong điện thoại: “Buồn cười quá đi mất! Cậu xem gã đàn ông này có phải có bệnh hay không!?”
Trì Noãn cả kinh nói: “... Cậu nói rõ ràng một chút, xảy ra chuyện gì?”
Từ Đan liên thanh nói: “Đau răng còn ăn bánh quy là vì thích đồ ngọt, nhờ mình cài giúp khuy măng sét là vì ngón tay bị giấy A4 cắt trúng nên không tiện, còn những cái khác, còn nực cười hơn, hắn nói hắn tiếp cận mình, cùng mình thấy sang bắt quàng làm họ, giúp đỡ mình, mời mình ăn cơm, đều là vì muốn theo đuổi em họ của mình!!”
Chuyển biến này cũng quá bất ngờ rồi, Trì Noãn nghe vậy thì trợn mắt: “Em, em họ?”
Từ Đan: “Đúng! Em họ! Lần trước công ty liên hoan, đúng lúc em họ mình cũng cùng mấy người bạn đến quán lẩu, hắn nói hắn đã yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên!!”
Trì Noãn quay người lại: “... Cậu tìm hắn làm rõ à? Không phải vừa nói sẽ xử lý lạnh sao?”
Từ Đan nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa nãy trời mưa, chẳng phải là hắn không có ô sao? Mình đưa hắn đến trạm xe, hắn dáng người cao, là hắn cầm ô, sau đó mình mới biết, để tránh cho mình dính mưa, nửa người hắn đều bị xối ướt... Cậu nói xem Noãn Noãn, cậu nói xem, dưới tình huống này mình sẽ có cảm nhận gì đây? Mình liền lập tức không nhịn được, hỏi hắn tại sao lại đối tốt với mình như vậy.”
“...” Trì Noãn hít vào một hơi.
Giọng Từ Đan như sắp suy sụp: “Cậu biết hắn nói thế nào không? Hắn nói, Từ Đan, tôi đã chờ cô hỏi câu này lâu lắm rồi, chờ rất lâu---- Cái quái gì vậy chứ! Làm sao mình dám để hắn nói tiếp, liền liên tục giải thích với hắn là mình đã có bạn trai rồi, sau này chúng ta tốt nhất nên giữ khoảng cách với nhau, cảm ơn hắn khoảng thời gian này đã chăm sóc, vân vân. Nhưng hóa ra người ta vẫn ổn, bình chân như vại nói là mình hiểu lầm rồi, người hắn muốn theo đuổi là em họ của mình, còn muốn mình làm bà mối cho hắn! Noãn Noãn, cậu có thấy người nào như hắn không? Hắn có nghĩ mặt mũi của mình rồi phải để ở đâu không? Hóa ra là do mình tưởng bở sao? Còn bảo mình làm mối, làm mối á? Làm quái gì có chuyện đó hả!!”
Trì Noãn: “...”
Vậy mà lại bị Đỗ Mẫn đoán trúng, hóa ra thật sự chỉ là ngộ nhận. Từ Đan thẹn quá hóa giận, Trì Noãn dường như cũng vừa nhận ra bản thân đã tưởng bở, trong lòng u sầu khó tả.
Vậy tất cả những suy đoán được xem là “tán tỉnh”, đều chỉ là ngộ nhận thôi ư...
Cô còn chưa nói xong với Từ Đan thì Cố Ninh Tư đã gọi tới, hỏi Trì Noãn đang ở đâu. Trì Noãn vội kết thúc cuộc gọi với Từ Đan, lái xe đi đón Cố Ninh Tư.
Đèn xe rọi lên những thềm đá thấp. Có một bé gái mặc Hán phục, tóc búi hai bên đang nhảy lên nhảy xuống ở các bậc thang.
Cố Ninh Tư đứng trước bậc thang nói chuyện với ai đó.
Đầu tháng tư, buổi tối có chút se lạnh, người nói chuyện với Cố Ninh Tư là một người phụ nữ mặc sườn xám, khoác hờ áo choàng tua rua trên vai: “A Ninh, em nghe chị một lần có được không?”
“...”
Tựa như rơi vào huyệt băng, toàn bộ máu trong cơ thể đều đông cứng. Trì Noãn nắm chặt vô lăng, tận lực để bản thân không bỏ chạy ngay khi nhìn thấy Cố Diệu Ngôn.
Sợ.
Cô thật sự rất sợ người nhà của Cố Ninh Tư, thế nên khi Cố Ninh Tư hỏi có muốn cùng vào hay không, cô đã nhất quyết từ chối. Sợ Thừa gia sẽ cướp đi Cố Ninh Tư khỏi cô, trong mấy năm qua, những ấn tượng hạn hẹp về Thừa gia, khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Cố Diệu Ngôn, là khởi đầu cho mọi cơn ác mộng của cô.
Cố Ninh Tư lên xe.
Cố Diệu Ngôn nắm tay bé gái: “Mao Đậu Đậu, đến chào tạm biệt dì đi---- Trợ lý Hà, đã lâu không gặp.”
Hai tay Trì Noãn đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “Chào ngài.”
Cố Diệu Ngôn tưởng người lái xe là Hà Chân, khi nhìn thấy Trì Noãn thì bất giác sững sờ: “... Chào cô.”
“Dì ơi, tạm biệt.” Giọng nói của Mao Đậu Đậu đánh thức Cố Diệu Ngôn, chị lùi về sau nửa bước, vẫy tay về phía Cố Ninh Tư, “A Ninh, hẹn gặp lại.”
Dưới chân Trì Noãn mềm nhũn, cô giẫm mấy lần mới trúng chân ga, sau khi lái xe ra khỏi Cố trạch, cô hỏi Cố Ninh Tư: “Đi đâu?”
Cố Ninh Tư nói: “Về nhà đi.”
Đừng sợ, đừng sợ... Trì Noãn liên tục tự nhủ với mình, các cô đã không còn nhỏ nữa, lẽ nào Thừa gia lại vì hiện tại cô làm trợ lý cho Cố Ninh Tư mà gây ra chuyện xấu gì nữa hay sao...? Không được, sáu năm, cô khó khăn lắm mới có thể gặp lại Cố Ninh Tư.
Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn ập đến trong đầu, Trì Noãn kinh hoảng bất an, cảm giác nặng nề như muốn bật khóc.
Đèn xe chói lóa liên tục nhấp nháy, các xe phía trước bấm còi inh ỏi, Trì Noãn chợt phát hiện mình đã lái xe vào làn đường ngược chiều, nhanh chóng lách qua để tránh, nhưng suýt nữa đã tông vào xe phía sau.
Tiếng còi xe, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, Trì Noãn phanh gấp sang số, sợ hãi không dám cử động.
Cố Ninh Tư lập tức xuống xe, nàng mở cửa ghế lái, Trì Noãn ngước lên hai mắt đỏ hoe: “Xin lỗi, Cố Ninh Tư, mình mất tập trung, xin lỗi... Suýt nữa đã xảy ra tai nạn rồi, xin lỗi...”
Sắc mặt Cố Ninh Tư cũng có chút tái nhợt, nàng nói: “Để tôi lái.”
Trì Noãn xuống xe, hai chân mềm nhũn không đi nổi, Cố Ninh Tư phản ứng rất nhanh đỡ lấy cô.
“Đừng sợ, không sao rồi.”
Thanh âm của Cố Ninh Tư có hiệu quả trấn tĩnh lòng người, Trì Noãn hít sâu một hơi, nước mắt lập tức trào ra, cô vùi đầu vào lòng Cố Ninh Tư, ôm chặt lấy nàng.
“Ổ khóa bàn làm việc bị hỏng, hắn không nói hai lời liền giúp mình thay mới.”
“Hắn nói không biết cài khuy măng sét nên nhờ mình cài giúp. Ngày nào cũng vậy, thật sự không thể tự làm sao?”
“Còn có ngày hôm qua, đáng lẽ là việc của mình, hắn không nói lời nào liền giúp mình hoàn thành, mình muốn mời hắn bữa cơm để cảm ơn, kết quả hắn đã đặt trước một nhà hàng có bầu không khí tuyệt vời. Lúc ra khỏi nhà hàng, có mấy đứa trẻ chạy loạn tới, suýt nữa thì va vào mình, hắn liền kéo mình qua một bên---- Là kéo tay của mình đấy! Đây không phải tương đương với nắm tay sao?”
Từ Đan tuôn ra một tràng: “... Các cậu nói xem, hắn là đang tán tỉnh mình sao?”
Mỗi một lời Từ Đan nói đều khiến Trì Noãn nhớ lại những chuyện tương tự mà Cố Ninh Tư đã làm, càng nghe càng cảm thấy vi diệu... Đây là đang tán tỉnh sao? Tại sao khi phát sinh những chuyện này, cô lại không nghĩ tới phương diện ấy? Là do cô quá trì độn hay là do Từ Đan quá giàu trí tưởng tượng?
Từ Đan ảo não nói: “Tình cảm giữa mình và bạn trai rất tốt, mình phải làm sao để đồng nghiệp hết hy vọng đây? Hắn cứ như vậy mình rất lúng túng, ở cùng một công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.”
Đỗ Mẫn cười ha ha nói: “Cậu cũng quá cứng nhắc rồi, người ta còn chưa tỏ tình, cậu đã muốn làm người ta tuyệt vọng, lỡ như chỉ là ngộ nhận thì sao?”
“...” Không nhận được sự tán đồng từ Đỗ Mẫn, Từ Đan quay sang hỏi ý kiến Trì Noãn, “Noãn Noãn, cậu nói xem, có phải đồng nghiệp đang tán tỉnh mình không?”
Trì Noãn đưa tay vuốt vuốt tóc. Bản thân cô cũng mơ hồ, hoàn toàn không biết phải trả lời Từ Đan thế nào.
Đỗ Mẫn nói: “Haiz, tán tỉnh hay không cũng có sao đâu, dù gì cậu cũng không định cân nhắc đến hắn, vậy thì cứ lạnh nhạt đi. Hắn muốn tán thì cứ để hắn tán, lâu dần sẽ tự bỏ cuộc thôi... Cơ mà cậu cũng có bạn trai rồi, hắn còn muốn tán tỉnh, có phải hơi kỳ quái không?”
Kết thúc buổi trà chiều, ba người tạm biệt nhau, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Trì Noãn mới nhận ra bên ngoài đang mưa.
Trì Noãn định đến hiệu sách gần đó mua sách thì Cố Ninh Tư gọi tới: “Hiện tại cậu có thời gian không?”
Trì Noãn lập tức đáp: “Có.”
Cố Ninh Tư: “Tới đón tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Trì Noãn: “Được.”
Cúp máy, tin nhắn từ Cố Ninh Tư hiển thị trên màn hình.
Buổi chiều Cố Ninh Tư có hẹn chơi quần vợt với mấy nhà đầu tư, nói là chơi quần vợt, nhưng thực ra là một cuộc họp báo cáo dự án không chính thức, Hà Chân đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu để mang theo. Trì Noãn vốn tưởng là sẽ đón Cố Ninh Tư ở câu lạc bộ, ai ngờ địa chỉ mà nàng gửi tới lại là một phòng đấu giá gần khu đồ cổ Vân thành.
Mưa xuân gõ vào kính xe, Trì Noãn đến nơi trong vòng nửa tiếng. Cách một màn mưa, Cố Ninh Tư đang đứng dưới mái nhà cổ kính, áo sơ mi đen và áo khoác màu be, tóc đen rũ xuống vai, trong tay là một chiếc hộp gỗ nhỏ dài.
Trì Noãn cầm ô, xuyên qua màn mưa đến đón nàng.
Cố Ninh Tư cầm lấy cán ô từ tay Trì Noãn, Trì Noãn đang định nhận lấy hộp gỗ thì Cố Ninh Tư đã nhẹ giọng nói: “Không cần, để tôi.”
Trì Noãn chỉ đành thôi, hai người sánh bước trong màn mưa, cô hỏi Cố Ninh Tư: “Không phải đi chơi quần vợt sao? Sao cậu lại đến đây?”
Cố Ninh Tư nói: “Mọi người đều bận, kết thúc sớm.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Tới đây lấy đồ, gậy chống, cho ông ngoại.”
Trì Noãn gật đầu: “Ồ.”
Đến cạnh xe, Trì Noãn mở cửa ghế sau, cầm lấy ô để Cố Ninh Tư lên xe trước. Khi Cố Ninh Tư xoay người lại, Trì Noãn mới phát hiện trên đoạn đường ngắn hai người đi cùng nhau, quần áo sau lưng Cố Ninh Tư đã bị mưa thấm ướt một mảng lớn.
Bánh xe lăn khỏi vạch trắng ở bãi đỗ xe, Trì Noãn không khỏi nhìn Cố Ninh Tư qua gương chiếu hậu. Cố Ninh Tư cởi chiếc áo khoác bị ướt một nửa, cúi đầu xắn ống tay áo sơ mi lên.
“Tôi biết tôi đẹp.” Cố Ninh Tư không nhanh không chậm nói, “Nhưng hiện tại phải nhìn đường, phải không?”
Trì Noãn: “...”
Nàng còn không ngẩng đầu lên, làm sao biết được cô đang nhìn lén nàng!? Đây là năng lực thần kỳ gì vậy... Trì Noãn khống chế ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm con đường phía trước: “... Bây giờ đi đâu?”
Cố Ninh Tư âm thầm mím môi: “Cố trạch.”
Mưa nhỏ dần, mặt trời xuyên qua tầng mây, trời quang mây tạnh chỉ trong thoáng chốc, mặt trời lại lặn xuống núi.
Khi Trì Noãn đưa Cố Ninh Tư đến Cố trạch, bên trong lộng lẫy xa hoa, giống như đang mở tiệc. Cố Ninh Tư nói với Trì Noãn: “Sẽ không lâu đâu, cậu chờ tôi một chút.”
Trì Noãn đáp: “Được.”
Trước khi xuống xe, Cố Ninh Tư lại hỏi: “Có muốn vào cùng tôi không?”
Trì Noãn không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần đâu, mình ở ngoài chờ cậu là được rồi.”
Cố Ninh Tư quay đầu nhìn Trì Noãn một chút rồi ôm hộp gỗ xuống xe.
Trì Noãn tìm một chỗ đỗ xe gần đó, điện thoại vang lên liên tiếp hai thông báo có tin nhắn, trong nhóm bạn 5 người, Từ Đan đang gửi tin.
Từ Đan: “(mỉm cười)”
Từ Đan: “Tức điên lên được mà (mỉm cười) (mỉm cười) (mỉm cười)”
Trì Noãn trả lời nàng: “Có chuyện gì vậy?”
Giao diện chat lập tức được thay thế bằng ID người gọi của Từ Đan. Trì Noãn vừa bắt máy, Từ Đan liền xù lông như mèo bị giẫm đuôi, hét ầm lên trong điện thoại: “Buồn cười quá đi mất! Cậu xem gã đàn ông này có phải có bệnh hay không!?”
Trì Noãn cả kinh nói: “... Cậu nói rõ ràng một chút, xảy ra chuyện gì?”
Từ Đan liên thanh nói: “Đau răng còn ăn bánh quy là vì thích đồ ngọt, nhờ mình cài giúp khuy măng sét là vì ngón tay bị giấy A4 cắt trúng nên không tiện, còn những cái khác, còn nực cười hơn, hắn nói hắn tiếp cận mình, cùng mình thấy sang bắt quàng làm họ, giúp đỡ mình, mời mình ăn cơm, đều là vì muốn theo đuổi em họ của mình!!”
Chuyển biến này cũng quá bất ngờ rồi, Trì Noãn nghe vậy thì trợn mắt: “Em, em họ?”
Từ Đan: “Đúng! Em họ! Lần trước công ty liên hoan, đúng lúc em họ mình cũng cùng mấy người bạn đến quán lẩu, hắn nói hắn đã yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên!!”
Trì Noãn quay người lại: “... Cậu tìm hắn làm rõ à? Không phải vừa nói sẽ xử lý lạnh sao?”
Từ Đan nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa nãy trời mưa, chẳng phải là hắn không có ô sao? Mình đưa hắn đến trạm xe, hắn dáng người cao, là hắn cầm ô, sau đó mình mới biết, để tránh cho mình dính mưa, nửa người hắn đều bị xối ướt... Cậu nói xem Noãn Noãn, cậu nói xem, dưới tình huống này mình sẽ có cảm nhận gì đây? Mình liền lập tức không nhịn được, hỏi hắn tại sao lại đối tốt với mình như vậy.”
“...” Trì Noãn hít vào một hơi.
Giọng Từ Đan như sắp suy sụp: “Cậu biết hắn nói thế nào không? Hắn nói, Từ Đan, tôi đã chờ cô hỏi câu này lâu lắm rồi, chờ rất lâu---- Cái quái gì vậy chứ! Làm sao mình dám để hắn nói tiếp, liền liên tục giải thích với hắn là mình đã có bạn trai rồi, sau này chúng ta tốt nhất nên giữ khoảng cách với nhau, cảm ơn hắn khoảng thời gian này đã chăm sóc, vân vân. Nhưng hóa ra người ta vẫn ổn, bình chân như vại nói là mình hiểu lầm rồi, người hắn muốn theo đuổi là em họ của mình, còn muốn mình làm bà mối cho hắn! Noãn Noãn, cậu có thấy người nào như hắn không? Hắn có nghĩ mặt mũi của mình rồi phải để ở đâu không? Hóa ra là do mình tưởng bở sao? Còn bảo mình làm mối, làm mối á? Làm quái gì có chuyện đó hả!!”
Trì Noãn: “...”
Vậy mà lại bị Đỗ Mẫn đoán trúng, hóa ra thật sự chỉ là ngộ nhận. Từ Đan thẹn quá hóa giận, Trì Noãn dường như cũng vừa nhận ra bản thân đã tưởng bở, trong lòng u sầu khó tả.
Vậy tất cả những suy đoán được xem là “tán tỉnh”, đều chỉ là ngộ nhận thôi ư...
Cô còn chưa nói xong với Từ Đan thì Cố Ninh Tư đã gọi tới, hỏi Trì Noãn đang ở đâu. Trì Noãn vội kết thúc cuộc gọi với Từ Đan, lái xe đi đón Cố Ninh Tư.
Đèn xe rọi lên những thềm đá thấp. Có một bé gái mặc Hán phục, tóc búi hai bên đang nhảy lên nhảy xuống ở các bậc thang.
Cố Ninh Tư đứng trước bậc thang nói chuyện với ai đó.
Đầu tháng tư, buổi tối có chút se lạnh, người nói chuyện với Cố Ninh Tư là một người phụ nữ mặc sườn xám, khoác hờ áo choàng tua rua trên vai: “A Ninh, em nghe chị một lần có được không?”
“...”
Tựa như rơi vào huyệt băng, toàn bộ máu trong cơ thể đều đông cứng. Trì Noãn nắm chặt vô lăng, tận lực để bản thân không bỏ chạy ngay khi nhìn thấy Cố Diệu Ngôn.
Sợ.
Cô thật sự rất sợ người nhà của Cố Ninh Tư, thế nên khi Cố Ninh Tư hỏi có muốn cùng vào hay không, cô đã nhất quyết từ chối. Sợ Thừa gia sẽ cướp đi Cố Ninh Tư khỏi cô, trong mấy năm qua, những ấn tượng hạn hẹp về Thừa gia, khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Cố Diệu Ngôn, là khởi đầu cho mọi cơn ác mộng của cô.
Cố Ninh Tư lên xe.
Cố Diệu Ngôn nắm tay bé gái: “Mao Đậu Đậu, đến chào tạm biệt dì đi---- Trợ lý Hà, đã lâu không gặp.”
Hai tay Trì Noãn đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “Chào ngài.”
Cố Diệu Ngôn tưởng người lái xe là Hà Chân, khi nhìn thấy Trì Noãn thì bất giác sững sờ: “... Chào cô.”
“Dì ơi, tạm biệt.” Giọng nói của Mao Đậu Đậu đánh thức Cố Diệu Ngôn, chị lùi về sau nửa bước, vẫy tay về phía Cố Ninh Tư, “A Ninh, hẹn gặp lại.”
Dưới chân Trì Noãn mềm nhũn, cô giẫm mấy lần mới trúng chân ga, sau khi lái xe ra khỏi Cố trạch, cô hỏi Cố Ninh Tư: “Đi đâu?”
Cố Ninh Tư nói: “Về nhà đi.”
Đừng sợ, đừng sợ... Trì Noãn liên tục tự nhủ với mình, các cô đã không còn nhỏ nữa, lẽ nào Thừa gia lại vì hiện tại cô làm trợ lý cho Cố Ninh Tư mà gây ra chuyện xấu gì nữa hay sao...? Không được, sáu năm, cô khó khăn lắm mới có thể gặp lại Cố Ninh Tư.
Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn ập đến trong đầu, Trì Noãn kinh hoảng bất an, cảm giác nặng nề như muốn bật khóc.
Đèn xe chói lóa liên tục nhấp nháy, các xe phía trước bấm còi inh ỏi, Trì Noãn chợt phát hiện mình đã lái xe vào làn đường ngược chiều, nhanh chóng lách qua để tránh, nhưng suýt nữa đã tông vào xe phía sau.
Tiếng còi xe, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, Trì Noãn phanh gấp sang số, sợ hãi không dám cử động.
Cố Ninh Tư lập tức xuống xe, nàng mở cửa ghế lái, Trì Noãn ngước lên hai mắt đỏ hoe: “Xin lỗi, Cố Ninh Tư, mình mất tập trung, xin lỗi... Suýt nữa đã xảy ra tai nạn rồi, xin lỗi...”
Sắc mặt Cố Ninh Tư cũng có chút tái nhợt, nàng nói: “Để tôi lái.”
Trì Noãn xuống xe, hai chân mềm nhũn không đi nổi, Cố Ninh Tư phản ứng rất nhanh đỡ lấy cô.
“Đừng sợ, không sao rồi.”
Thanh âm của Cố Ninh Tư có hiệu quả trấn tĩnh lòng người, Trì Noãn hít sâu một hơi, nước mắt lập tức trào ra, cô vùi đầu vào lòng Cố Ninh Tư, ôm chặt lấy nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương