Nàng Dâu Cá Koi
Chương 29: Người tốt
Triệu Dịch Tranh nói chắc nịch là đêm nay sẽ thức để trông chừng anh cả, thế nhưng nói chuyện với chị dâu câu được câu chăng đã lăn ra ngủ mất.
Hạ Trúc Linh nửa đêm tỉnh giấc muốn đi uống chút nước, cô nhẹ nhàng lại gần giường Triệu Dịch Quân xem thử. Trùng hợp làm sao đúng lúc này thì Triệu Dịch Quân nhúc nhích muốn tỉnh dậy.
Triệu Dịch Quân chớp mở mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng vàng nhạt của bóng đèn ngủ.
Hạ Trúc Linh ngồi bên cạnh anh, lập tức tiến lại gần hỏi anh.
“Triệu Dịch Quân, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Vì để không đánh thức cô em chồng đang ngủ say, Hạ Trúc Linh hạ tông giọng chỉ dám khẽ khàng hỏi nhỏ.
“Tôi biết là giờ anh không nói được. Anh nghe thấy thì chớp mắt một cái ra hiệu cho tôi biết được không?”
Triệu Dịch Quân làm theo lời cô nói. Hạ Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô rót một ít nước ấm ở bình nước ra, nói với anh.
“Tôi đút cho anh một ít nước ấm cho cổ họng bớt khó chịu nha.”
Dứt lời cô lại nhìn về phía Triệu Dịch Quân trông chờ. Triệu Dịch Quân lập tức chớp mắt nhìn cô.
Hạ Trúc Linh lấy một chiếc thìa nhỏ, cô thử độ ấm một chút thấy đã ổn rồi mới từ từ đút nước cho Triệu Dịch Quân. Triệu Dịch Quân cũng hết sức phối hợp với động tác của cô.
“Anh đã nằm suốt một thời gian dài, chắc là muốn ngồi dậy lắm. Nhưng tôi không dám tùy tiện nâng anh dậy. Để sáng mai bác sĩ đến để xem có thể không nhé.”
“Mà anh đừng lo, sớm muộn gì anh cũng có thể khỏe mạnh xuống giường đi lại được thôi.”
“Bác sĩ nói anh tỉnh lại được là một kỳ tích, chắc chắn anh sẽ bình phục lại thôi.”
Hạ Trúc Linh cứ luyên thuyên vừa đút nước vừa nói cho Triệu Dịch Quân nghe. Đến lúc được đút hết nước thì cô mới ngượng ngùng, hình như cô quên mất là chưa nói giới thiệu mình với anh.
Chắc là Triệu Dịch Quân tưởng cô là hộ lý của anh.
Giờ cô nên nói thế nào cho phải nhỉ.
Chẳng lẽ lại cứ nói với anh là: “xin chào tôi là vợ hợp pháp của anh” hay sao? Nếu thế thì chắc anh ta sẽ sốc lắm.
Bệnh nhân hôn mê sâu vừa mới tỉnh lại mà nghe tin đột nhiên mình có một cô vợ từ trên trời rơi xuống liệu anh ta có ngất luôn vì kinh sợ không chừng.
Hạ Trúc Linh cân nhắc tìm từ trong lòng. Trước hết thì cứ tạm thời giấu anh trước đã.
“Tôi quên mất không tự giới thiệu với anh.”
“Tôi tên là Trúc Linh, là học trò cũ của cô giáo Tạ Lâm là bạn của Triệu phu nhân. Chắc là anh còn nhớ cô Tạ chứ?”
Triệu Dịch Quân chớp mắt thêm một cái, biểu thị ý là anh vẫn còn nhớ.
Hạ Trúc Linh gật đầu, cô tiếp tục nói.
“Trước khi tôi sống ở tỉnh ngoài, gần đây mới chuyển công tác đến đế đô. Vì chưa tìm được nơi ở nên cô Tạ đã nhờ Triệu phu nhân cho tôi ở đây một thời gian.”
“Sau khi tôi xong việc sẽ trở về nhà.”
Hạ Trúc Linh tự nhủ thầm trong đầu, lời nói dối thiện ý này có vẻ không sao nhỉ. Tuy có chút sơ hở nhưng chắc Triệu Dịch Quân hôn mê lâu ngày đầu óc chắc chưa hoạt động lại trơn tru đâu.
Chắc anh ấy không phát hiện ra đâu nhỉ.
“Tôi thấy mình cứ ở nhờ ở Triệu gia có hơi ngại nên thỉnh thoảng qua đây thăm anh. Thấy anh có thể tỉnh lại tôi thật lòng mừng lắm.”
“Anh sớm ngày khỏe lại thì tôi cũng có thể sớm ngày…”
Hạ Trúc Linh vội vàng ngừng lại.
Suýt thì cô cứ thế mà buột miệng nói ra mọi việc. Theo lời đề nghị trước kia của cô với Triệu phu nhân, đợi đến khi Triệu Dịch Quân hoàn toàn khỏe lại thì cô với anh ta sẽ ly hôn.
Cô vẫn muốn quay về nhà của mình sinh sống thì hơn.
Ở Triệu gia không phải là không tốt, người nhà họ Triệu cũng đối xử rất tốt với cô. Từ Triệu phu nhân đến hai người em, quản gia và người giúp việc cũng đều thân thiện.
Còn người vẫn hôn mê như Triệu Dịch Quân khi tỉnh lại rồi chắc cũng sẽ không quá ghét bỏ cô đâu nhỉ. Dù sao anh ta cũng là quân nhân, còn cô là lương dân mà.
Sau này cô rời đi cũng sẽ rất nhớ bọn họ. Có thể thỉnh thoảng ghé thăm chắc sẽ không thành vấn đề.
Mà thôi đi…
Triệu gia là danh môn vọng tộc, cô cũng không nên dây dưa quá nhiều.
“Chuyện là thế đấy.”
Triệu Dịch Quân cau mày. Cô gái này đang nói dối anh.
Có lẽ Hạ Trúc Linh không biết, cô nói dối nhìn qua là biết. Biểu cảm chột dạ trên mặt anh liếc qua là biết.
Huống hồ gì anh đã biết sự thật.
Cô gái này đã là vợ của anh.
Triệu Dịch Quân tự hỏi, liệu có phải cô ghét bỏ anh tàn tật nên không muốn ở bên cạnh anh. Câu nói vừa nói của cô có ý là sau này khi anh khỏe mạnh hoàn toàn thì cô sẽ rời khỏi Triệu gia.
Con ngươi đen thẫm của Triệu Dịch Quân tối lại.
Anh tham lam ngắm nhìn gương mặt nhỏ thanh lệ của cô gái trước mặt. Cô gái không biết là mình đã được đưa vào tầm ngắm của người đàn ông vẫn còn nằm trên giường.
Hạ Trúc Linh cười dịu dàng an ủi anh, theo bản năng cầm lấy tay anh vuốt ve.
“Anh đừng lo lắng, chắc chắn là người tốt như anh sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Người tốt sao?
Anh không muốn làm người tốt.
Anh chỉ muốn là một kẻ xấu xa giam giữ chặt cô gái này ở lại bên cạnh mình mãi mãi. Cả đời này cô đừng hòng mà rời bỏ anh.
Hạ Trúc Linh nửa đêm tỉnh giấc muốn đi uống chút nước, cô nhẹ nhàng lại gần giường Triệu Dịch Quân xem thử. Trùng hợp làm sao đúng lúc này thì Triệu Dịch Quân nhúc nhích muốn tỉnh dậy.
Triệu Dịch Quân chớp mở mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng vàng nhạt của bóng đèn ngủ.
Hạ Trúc Linh ngồi bên cạnh anh, lập tức tiến lại gần hỏi anh.
“Triệu Dịch Quân, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Vì để không đánh thức cô em chồng đang ngủ say, Hạ Trúc Linh hạ tông giọng chỉ dám khẽ khàng hỏi nhỏ.
“Tôi biết là giờ anh không nói được. Anh nghe thấy thì chớp mắt một cái ra hiệu cho tôi biết được không?”
Triệu Dịch Quân làm theo lời cô nói. Hạ Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô rót một ít nước ấm ở bình nước ra, nói với anh.
“Tôi đút cho anh một ít nước ấm cho cổ họng bớt khó chịu nha.”
Dứt lời cô lại nhìn về phía Triệu Dịch Quân trông chờ. Triệu Dịch Quân lập tức chớp mắt nhìn cô.
Hạ Trúc Linh lấy một chiếc thìa nhỏ, cô thử độ ấm một chút thấy đã ổn rồi mới từ từ đút nước cho Triệu Dịch Quân. Triệu Dịch Quân cũng hết sức phối hợp với động tác của cô.
“Anh đã nằm suốt một thời gian dài, chắc là muốn ngồi dậy lắm. Nhưng tôi không dám tùy tiện nâng anh dậy. Để sáng mai bác sĩ đến để xem có thể không nhé.”
“Mà anh đừng lo, sớm muộn gì anh cũng có thể khỏe mạnh xuống giường đi lại được thôi.”
“Bác sĩ nói anh tỉnh lại được là một kỳ tích, chắc chắn anh sẽ bình phục lại thôi.”
Hạ Trúc Linh cứ luyên thuyên vừa đút nước vừa nói cho Triệu Dịch Quân nghe. Đến lúc được đút hết nước thì cô mới ngượng ngùng, hình như cô quên mất là chưa nói giới thiệu mình với anh.
Chắc là Triệu Dịch Quân tưởng cô là hộ lý của anh.
Giờ cô nên nói thế nào cho phải nhỉ.
Chẳng lẽ lại cứ nói với anh là: “xin chào tôi là vợ hợp pháp của anh” hay sao? Nếu thế thì chắc anh ta sẽ sốc lắm.
Bệnh nhân hôn mê sâu vừa mới tỉnh lại mà nghe tin đột nhiên mình có một cô vợ từ trên trời rơi xuống liệu anh ta có ngất luôn vì kinh sợ không chừng.
Hạ Trúc Linh cân nhắc tìm từ trong lòng. Trước hết thì cứ tạm thời giấu anh trước đã.
“Tôi quên mất không tự giới thiệu với anh.”
“Tôi tên là Trúc Linh, là học trò cũ của cô giáo Tạ Lâm là bạn của Triệu phu nhân. Chắc là anh còn nhớ cô Tạ chứ?”
Triệu Dịch Quân chớp mắt thêm một cái, biểu thị ý là anh vẫn còn nhớ.
Hạ Trúc Linh gật đầu, cô tiếp tục nói.
“Trước khi tôi sống ở tỉnh ngoài, gần đây mới chuyển công tác đến đế đô. Vì chưa tìm được nơi ở nên cô Tạ đã nhờ Triệu phu nhân cho tôi ở đây một thời gian.”
“Sau khi tôi xong việc sẽ trở về nhà.”
Hạ Trúc Linh tự nhủ thầm trong đầu, lời nói dối thiện ý này có vẻ không sao nhỉ. Tuy có chút sơ hở nhưng chắc Triệu Dịch Quân hôn mê lâu ngày đầu óc chắc chưa hoạt động lại trơn tru đâu.
Chắc anh ấy không phát hiện ra đâu nhỉ.
“Tôi thấy mình cứ ở nhờ ở Triệu gia có hơi ngại nên thỉnh thoảng qua đây thăm anh. Thấy anh có thể tỉnh lại tôi thật lòng mừng lắm.”
“Anh sớm ngày khỏe lại thì tôi cũng có thể sớm ngày…”
Hạ Trúc Linh vội vàng ngừng lại.
Suýt thì cô cứ thế mà buột miệng nói ra mọi việc. Theo lời đề nghị trước kia của cô với Triệu phu nhân, đợi đến khi Triệu Dịch Quân hoàn toàn khỏe lại thì cô với anh ta sẽ ly hôn.
Cô vẫn muốn quay về nhà của mình sinh sống thì hơn.
Ở Triệu gia không phải là không tốt, người nhà họ Triệu cũng đối xử rất tốt với cô. Từ Triệu phu nhân đến hai người em, quản gia và người giúp việc cũng đều thân thiện.
Còn người vẫn hôn mê như Triệu Dịch Quân khi tỉnh lại rồi chắc cũng sẽ không quá ghét bỏ cô đâu nhỉ. Dù sao anh ta cũng là quân nhân, còn cô là lương dân mà.
Sau này cô rời đi cũng sẽ rất nhớ bọn họ. Có thể thỉnh thoảng ghé thăm chắc sẽ không thành vấn đề.
Mà thôi đi…
Triệu gia là danh môn vọng tộc, cô cũng không nên dây dưa quá nhiều.
“Chuyện là thế đấy.”
Triệu Dịch Quân cau mày. Cô gái này đang nói dối anh.
Có lẽ Hạ Trúc Linh không biết, cô nói dối nhìn qua là biết. Biểu cảm chột dạ trên mặt anh liếc qua là biết.
Huống hồ gì anh đã biết sự thật.
Cô gái này đã là vợ của anh.
Triệu Dịch Quân tự hỏi, liệu có phải cô ghét bỏ anh tàn tật nên không muốn ở bên cạnh anh. Câu nói vừa nói của cô có ý là sau này khi anh khỏe mạnh hoàn toàn thì cô sẽ rời khỏi Triệu gia.
Con ngươi đen thẫm của Triệu Dịch Quân tối lại.
Anh tham lam ngắm nhìn gương mặt nhỏ thanh lệ của cô gái trước mặt. Cô gái không biết là mình đã được đưa vào tầm ngắm của người đàn ông vẫn còn nằm trên giường.
Hạ Trúc Linh cười dịu dàng an ủi anh, theo bản năng cầm lấy tay anh vuốt ve.
“Anh đừng lo lắng, chắc chắn là người tốt như anh sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Người tốt sao?
Anh không muốn làm người tốt.
Anh chỉ muốn là một kẻ xấu xa giam giữ chặt cô gái này ở lại bên cạnh mình mãi mãi. Cả đời này cô đừng hòng mà rời bỏ anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương