Nàng Dâu Cá Koi
Chương 34: Hay là anh ta bị ngốc rồi?
Triệu phu nhân nuốt sự lo lắng của mình lại vào trong lòng. Trông sắc mặt của con dâu vẫn rất hồng hào, chắc là sẽ không sao đâu nhỉ.
Hạ Trúc Linh nhìn người đàn ông vẫn còn đang nằm trên giường. Cô hỏi thăm.
“Anh thấy thế nào rồi?”
Triệu Dịch Quân thấp giọng đáp lại.
“Tốt lắm.”
Có cô gái của anh ở bên cạnh, chỗ nào của anh cũng đều tốt.
Triệu phu nhân thấy hai đứa sớm thân thiết với nhau thì mừng rỡ trong lòng. Đây nhất định là nhân duyên tiền định rồi còn gì.
Nếu không thì giải thích làm sao được trong lúc con trai bà tuyệt vọng nhất thì con dâu lại xuất hiện ở ngay trong nhà bà. Còn hai lần thằng bé tỉnh dậy thì cũng đều là con dâu ở bên cạnh.
Triệu phu nhân hắng giọng, nói với Triệu Dịch Quân.
“Con trai, mẹ quên chưa nói chuyện này với con. Đây chính là vợ…”
“A a… mẹ ơi…”
Hạ Trúc Linh vội vàng ngắt lời Triệu phu nhân, giờ mà bà ấy nói ra hết thì chuyện cô đã kết hôn với anh ấy sẽ bị lộ ra mất.
Triệu phu nhân khó hiểu nhìn con dâu.
“Con sao thế?”
Triệu phu nhân bỗng hốt hoảng. Hay là con dâu ăn xong bát canh của Dịch Tranh nên bị ngộ độc thực phẩm rồi.
“Con đau bụng hả?”
Trúc Linh lắc đầu, cô dùng dằng suy nghĩ.
“Không ạ. Con chỉ muốn nói là…”
Cô liếc nhìn người đàn ông vẫn còn đang im lặng nhìn mình. Tuy Triệu Dịch Quân không nói gì nhưng không hiểu sao cô cứ cảm thấy trong ánh mắt của anh ấy nhuốm đầy ý cười.
Hạ Trúc Linh ngồi xuống ghế cạnh giường, cúi đầu nhìn bàn tay của Triệu Dịch Quân. Theo thói quen cô lại nắm lấy bàn tay của anh.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Triệu phu nhân.
“Con đã nói với anh ấy về chuyện của con rồi mà mẹ.”
Triệu phu nhân vui mừng gật đầu, không ngờ con bé lại chủ động thế. Cứ theo tốc độ này thì con bé sẽ gạt bỏ ý định ly hôn mà thôi.
“Con nói cũng tốt. Dù sao cũng là vấn đề của hai đứa.”
Hạ Trúc Linh cười gượng, không dám tiếp lời bà.
Mẹ ơi, con xin lỗi. Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Triệu phu nhân nói với Triệu Dịch Quân.
“Con trai nhớ phải đối xử tốt với con bé đấy nha. Không được trưng ra cái bộ mặt lạnh tanh dọa người ra đâu.”
“Vâng. Con biết rồi.”
“Con nói như thế thì liệu mà làm.”
“Vâng.”
Mặt Hạ Trúc Linh càng cúi gằm xuống, tay cô lại càng vô thức nghịch nghịch những ngón tay thon dài của Triệu Dịch Quân. Hạ Trúc Linh cảm thấy tai của cô sắp nóng đỏ đến mức sắp bốc cháy rồi.
Có lẽ mẹ chồng và Triệu Dịch Quân không hiểu ý của nhau.
Mẹ chồng thì nghĩ cô nói thật với Triệu Dịch Quân rồi, nên câu nói của bà có ý là bảo anh ấy đối xử tốt với vợ mình.
Còn chắc Triệu Dịch Quân nghĩ rằng mẹ bảo mình đối xử tốt với em gái nuôi.
Á…
Chết rồi, cô quên mất rồi. Cô không hề nói chuyện tại sao cô lại gọi Triệu phu nhân là mẹ.
Hạ Trúc Linh chột dạ liếc nhìn Triệu Dịch Quân, vậy thì tại sao anh ta không phản đối lời nói của cô.
Hay là anh ta bị ngốc rồi.
…
Triệu Dịch Quân nhìn sắc mặt cứ hết trắng lại đỏ, cảm thấy cô vợ nhỏ này của anh thực sự quá sức đáng yêu. Nếu không phải tay anh chưa có sức thì anh muốn véo hai má của cô một cái.
Triệu phu nhân không biết tâm trạng của hai người, bà chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Mẹ đã cưới vợ về đến tận tay cho con trai rồi, giờ tất cả mọi việc là đều phụ thuộc vào nó. Bà có chút lo lắng, con trai lớn của bà cái gì cũng làm bà yên tâm, chỉ có một chuyện là đến hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa hề có bạn gái.
Hơn nữa còn làm việc trong môi trường quân đội, ở cái nơi toàn là đàn ông đấy tính tình của nó cũng không biết thế nào là dịu dàng với phụ nữ. Đối với đứa em gái duy nhất như Dịch Tranh mà nó cũng không cười bao giờ.
Giờ mà nó tiếp tục giữ cái thái độ như vậy thì bà sợ nó sẽ dọa con dâu bà chạy mất. Triệu phu nhân nhân còn muốn tiếp tục khuyên bảo thì khựng lại.
“Con…”
Triệu phu nhân kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt. Bà lắc đầu thật mạnh. Mắt bà đang bị hoa có đúng không?
Bà đang nhìn thấy đứa con trai mặt lạnh của bà đang mỉm cười. Triệu Dịch Quân đang nhìn bàn tay Trúc Linh đan chặt vào tay anh mà mỉm cười.
Triệu phu nhân cảm thấy mình ở đây như người thừa. Bà đứng dậy hắng giọng bảo hai người đang tỏa ra không khí tình tứ.
“Mẹ có chút mệt, Trúc Linh ở đây trông Dịch Quân giúp mẹ nha.”
“Vâng, mẹ cứ về nghỉ ngơi đi ạ.”
May quá, bà ấy ở đây thêm chút nữa thì biết đâu lại nói hớ ra cái gì đó.
“Lát nữa quản gia sẽ mang cháo lên đây, con cho Dịch Quân ăn giúp mẹ luôn được không?”
“Được ạ.”
Hạ Trúc Linh nhìn người đàn ông vẫn còn đang nằm trên giường. Cô hỏi thăm.
“Anh thấy thế nào rồi?”
Triệu Dịch Quân thấp giọng đáp lại.
“Tốt lắm.”
Có cô gái của anh ở bên cạnh, chỗ nào của anh cũng đều tốt.
Triệu phu nhân thấy hai đứa sớm thân thiết với nhau thì mừng rỡ trong lòng. Đây nhất định là nhân duyên tiền định rồi còn gì.
Nếu không thì giải thích làm sao được trong lúc con trai bà tuyệt vọng nhất thì con dâu lại xuất hiện ở ngay trong nhà bà. Còn hai lần thằng bé tỉnh dậy thì cũng đều là con dâu ở bên cạnh.
Triệu phu nhân hắng giọng, nói với Triệu Dịch Quân.
“Con trai, mẹ quên chưa nói chuyện này với con. Đây chính là vợ…”
“A a… mẹ ơi…”
Hạ Trúc Linh vội vàng ngắt lời Triệu phu nhân, giờ mà bà ấy nói ra hết thì chuyện cô đã kết hôn với anh ấy sẽ bị lộ ra mất.
Triệu phu nhân khó hiểu nhìn con dâu.
“Con sao thế?”
Triệu phu nhân bỗng hốt hoảng. Hay là con dâu ăn xong bát canh của Dịch Tranh nên bị ngộ độc thực phẩm rồi.
“Con đau bụng hả?”
Trúc Linh lắc đầu, cô dùng dằng suy nghĩ.
“Không ạ. Con chỉ muốn nói là…”
Cô liếc nhìn người đàn ông vẫn còn đang im lặng nhìn mình. Tuy Triệu Dịch Quân không nói gì nhưng không hiểu sao cô cứ cảm thấy trong ánh mắt của anh ấy nhuốm đầy ý cười.
Hạ Trúc Linh ngồi xuống ghế cạnh giường, cúi đầu nhìn bàn tay của Triệu Dịch Quân. Theo thói quen cô lại nắm lấy bàn tay của anh.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Triệu phu nhân.
“Con đã nói với anh ấy về chuyện của con rồi mà mẹ.”
Triệu phu nhân vui mừng gật đầu, không ngờ con bé lại chủ động thế. Cứ theo tốc độ này thì con bé sẽ gạt bỏ ý định ly hôn mà thôi.
“Con nói cũng tốt. Dù sao cũng là vấn đề của hai đứa.”
Hạ Trúc Linh cười gượng, không dám tiếp lời bà.
Mẹ ơi, con xin lỗi. Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Triệu phu nhân nói với Triệu Dịch Quân.
“Con trai nhớ phải đối xử tốt với con bé đấy nha. Không được trưng ra cái bộ mặt lạnh tanh dọa người ra đâu.”
“Vâng. Con biết rồi.”
“Con nói như thế thì liệu mà làm.”
“Vâng.”
Mặt Hạ Trúc Linh càng cúi gằm xuống, tay cô lại càng vô thức nghịch nghịch những ngón tay thon dài của Triệu Dịch Quân. Hạ Trúc Linh cảm thấy tai của cô sắp nóng đỏ đến mức sắp bốc cháy rồi.
Có lẽ mẹ chồng và Triệu Dịch Quân không hiểu ý của nhau.
Mẹ chồng thì nghĩ cô nói thật với Triệu Dịch Quân rồi, nên câu nói của bà có ý là bảo anh ấy đối xử tốt với vợ mình.
Còn chắc Triệu Dịch Quân nghĩ rằng mẹ bảo mình đối xử tốt với em gái nuôi.
Á…
Chết rồi, cô quên mất rồi. Cô không hề nói chuyện tại sao cô lại gọi Triệu phu nhân là mẹ.
Hạ Trúc Linh chột dạ liếc nhìn Triệu Dịch Quân, vậy thì tại sao anh ta không phản đối lời nói của cô.
Hay là anh ta bị ngốc rồi.
…
Triệu Dịch Quân nhìn sắc mặt cứ hết trắng lại đỏ, cảm thấy cô vợ nhỏ này của anh thực sự quá sức đáng yêu. Nếu không phải tay anh chưa có sức thì anh muốn véo hai má của cô một cái.
Triệu phu nhân không biết tâm trạng của hai người, bà chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Mẹ đã cưới vợ về đến tận tay cho con trai rồi, giờ tất cả mọi việc là đều phụ thuộc vào nó. Bà có chút lo lắng, con trai lớn của bà cái gì cũng làm bà yên tâm, chỉ có một chuyện là đến hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa hề có bạn gái.
Hơn nữa còn làm việc trong môi trường quân đội, ở cái nơi toàn là đàn ông đấy tính tình của nó cũng không biết thế nào là dịu dàng với phụ nữ. Đối với đứa em gái duy nhất như Dịch Tranh mà nó cũng không cười bao giờ.
Giờ mà nó tiếp tục giữ cái thái độ như vậy thì bà sợ nó sẽ dọa con dâu bà chạy mất. Triệu phu nhân nhân còn muốn tiếp tục khuyên bảo thì khựng lại.
“Con…”
Triệu phu nhân kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt. Bà lắc đầu thật mạnh. Mắt bà đang bị hoa có đúng không?
Bà đang nhìn thấy đứa con trai mặt lạnh của bà đang mỉm cười. Triệu Dịch Quân đang nhìn bàn tay Trúc Linh đan chặt vào tay anh mà mỉm cười.
Triệu phu nhân cảm thấy mình ở đây như người thừa. Bà đứng dậy hắng giọng bảo hai người đang tỏa ra không khí tình tứ.
“Mẹ có chút mệt, Trúc Linh ở đây trông Dịch Quân giúp mẹ nha.”
“Vâng, mẹ cứ về nghỉ ngơi đi ạ.”
May quá, bà ấy ở đây thêm chút nữa thì biết đâu lại nói hớ ra cái gì đó.
“Lát nữa quản gia sẽ mang cháo lên đây, con cho Dịch Quân ăn giúp mẹ luôn được không?”
“Được ạ.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương