Nàng Dâu Cá Koi
Chương 40: Hãm hại
Ngôi miếu nhỏ trên đỉnh núi hẻo lánh, ở đây đường dây điện còn chưa thể kéo tới, không có cả sóng điện thoại. Thầy phù thủy ngồi trước một cái bát nước đen ngòm, dây bùa chằng chịt được giăng khắp ngôi miếu nhỏ.
Sau lưng thầy phù thủy là một ban thờ, không biết cúng bái gì mà chỉ thấy một tấm vải màu đỏ thẫm như màu máu che phủ đi bức tượng. Một cây đèn dầu đặt trên bàn tỏa ra ánh sáng le lói. Đây cũng chính nguồn sáng duy nhất trong ngôi miếu này.
Hai người đàn ông đang đứng bên ngoài ngôi miếu trông ngóng nhìn vào bên trong. Không khí âm u ở nơi này khiến bọn họ sởn da gà, không muốn bước vào bên trong.
Thầy phù thủy là một người đàn ông gầy gò đang nhìn chằm chằm vào bát nước. Trong phòng không có một tí gió nào nhưng mặt nước trong bát bắt đầu gợn sóng lăn tăn rồi đến sủi bọt như đang sục sôi.
Trên mặt nước hiện ra hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn đang xoa đầu con mèo trắng nhỏ.
Đôi mắt thầy phù thủy trắng đục, không thể tin nổi mà cứ lẩm bẩm.
“Không thể nào, không thể nào…”
Tại sao kẻ này còn chưa chết, ông ta đã hạ bùa phép mạnh nhất mà tại sao hắn ta vẫn còn sống. Hai bàn tay gầy gò bám chặt vào thành của bát nước, ánh mắt trắng dã cúi sát vào mặt nước.
Ông ta đột nhiên ngẩng phắt đầu lên gào rú lên một tiếng kinh dị.
Cả đời kiêu ngạo của ông ta chưa có một con mồi nào mà ông ta nhắm tới mà có thể sống sót quá ba ngày.
Thầy phù thủy thọc tay vào bát nước, nước trong bát lập tức bao quay bàn tay ông ta. Nước từ màu đen đổi ngay sang màu đỏ tươi như màu.
Từ tròng mắt trắng dã của thầy phù thủy nhỏ xuống dòng huyết lệ, gương mặt của ông ta bây giờ nhìn thật sự rất kinh dị.
Ông ta lầm bẩm.
“Bùa chú không được thì ta sẽ hạ xuống lời nguyền huyết quỷ. Ta đã sớm giao dịch thân xác này với lũ quỷ, ta không tin không thể kéo ngươi chết cùng.”
Thầy phủ thủy cứ giữ nguyên tư thế rồi ho một tiếng ra máu rồi gục luôn xuống bên cạnh bất tỉnh.
Hai người đàn ông đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng âm thầm kinh hãi. Người đàn ông trẻ tuổi khẽ gọi.
“Cha, cha nói xem liệu có được không? Ông ta làm sao thế?”
Người đàn ông được gọi cắn răng nghiến lợi.
“Không được cũng phải liều một phen.”
Tên nhãi con Triệu Dịch Thần kia hình như đã đánh hơi thấy điều gì đó rồi. Nếu ông ta còn không nhanh lên thì cả cơ nghiệp của nhà ông ta sẽ sụp đổ.
Đấy còn chưa phải điều tồi tệ nhất.
Tên đã bắn ra khỏi cung rồi không thể bắt kịp được nữa. Nếu việc này không thành công thì ông ta sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Bùa chú một khi đã hạ xuống thì người thực hiện phải đối mặt với nguy cơ bị quật ngược.
Ngày Triệu Dịch Quân hoàn toàn bình phục đồng thời cũng là ngày ông ta sẽ phải chết. Từ ngày hắn tỉnh dậy cơ thể ông ta cũng thường xuyên hứng chịu những cơn đau như có côn trùng gặm cắn.
Đáng lo hơn nữa là tốc độ bình phục của Triệu Dịch Quân nhanh đến mức kinh ngạc.
Sáng hôm nay khi ông ta tỉnh dậy thì đã thấy mình bị chảy máu mũi từ lúc nào không hay.
“Cha…”
Người đàn ông loạng choạng, tối sầm mặt mũi ngã nhào xuống đất. Đứa con trai hốt hoảng đỡ ông ta dậy, lay người để xem cha mình thế nào thì người đàn ông hoàn toàn bất tỉnh.
Đứa con trai mau mải khiêng cha mình lên xe, mau chóng phóng xe chạy thẳng xuống núi. Cần phải đưa ông ta đến bệnh viện ngay lập tức.
…
Triệu Dịch Quân mặc áo ngủ ngồi lười biếng vuốt ve con mèo nhỏ. Con mèo này đã hoàn toàn quen thuộc với anh, giờ nó thường xuyên quấn quýt lấy anh. Ngoài giờ ăn và đi bắt bướm trong vườn, hoặc thỉnh thoảng kiêu ngạo chơi với Triệu phu nhân một chút thì nó chỉ bám lấy anh.
Mới về nhà được vài ngày mà bằng mắt thường cũng thấy nó mập lên một cách nhanh chóng. Bộ lông xơ xác ngày mới về giờ cũng đã mượt mà bóng lộn.
Anh nhéo nhéo chút thịt ở dưới cằm nó.
“Giá mà Trúc Linh cũng bám dính lấy tao suốt ngày như mày thì tốt biết mấy.”
“Gì đấy?”
Hạ Trúc Linh vừa bước vào phòng thì đã nghe thấy anh nhắc đến tên cô. Tiểu Hắc nhìn thấy bóng cô bước vào thì đã nhảy phắt xuống khỏi đùi Triệu Dịch Quân rồi kêu meo meo chạy lại chỗ cô đòi bế.
“Anh đang nói xấu gì tôi với Tiểu Hắc có đúng không?”
Tiểu Hắc chính là tên con mèo mà cô nhặt về, cô rất dở việc đặt tên đành để việc này cho Triệu Dịch Quân. Không ngờ cô đã giao trứng cho ác, anh cũng dở việc đặt tên như cô không kém.
Triệu Dịch Quân nhấc con mèo nhỏ lên săm soi một lúc lâu rồi thì đặt một cái tên chẳng liên quan.
Theo anh giải thích thì vì con mèo này toàn thân màu trắng nên gọi nó là Tiểu Hắc, các cụ hay bảo là đặt tên trái ngược thì mới dễ nuôi.
Hạ Trúc Linh đành câm nín với lý do này của anh.
Triệu Dịch Quân thấy cô bước vào thì dịu giọng định trả lời thì thân thể của anh như bị cơn đau dữ dội đánh vào. Anh cúi gập người cau mày đau đớn, mồ hôi anh trên trán tuôn ra.
Đau quá!
Sau lưng thầy phù thủy là một ban thờ, không biết cúng bái gì mà chỉ thấy một tấm vải màu đỏ thẫm như màu máu che phủ đi bức tượng. Một cây đèn dầu đặt trên bàn tỏa ra ánh sáng le lói. Đây cũng chính nguồn sáng duy nhất trong ngôi miếu này.
Hai người đàn ông đang đứng bên ngoài ngôi miếu trông ngóng nhìn vào bên trong. Không khí âm u ở nơi này khiến bọn họ sởn da gà, không muốn bước vào bên trong.
Thầy phù thủy là một người đàn ông gầy gò đang nhìn chằm chằm vào bát nước. Trong phòng không có một tí gió nào nhưng mặt nước trong bát bắt đầu gợn sóng lăn tăn rồi đến sủi bọt như đang sục sôi.
Trên mặt nước hiện ra hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn đang xoa đầu con mèo trắng nhỏ.
Đôi mắt thầy phù thủy trắng đục, không thể tin nổi mà cứ lẩm bẩm.
“Không thể nào, không thể nào…”
Tại sao kẻ này còn chưa chết, ông ta đã hạ bùa phép mạnh nhất mà tại sao hắn ta vẫn còn sống. Hai bàn tay gầy gò bám chặt vào thành của bát nước, ánh mắt trắng dã cúi sát vào mặt nước.
Ông ta đột nhiên ngẩng phắt đầu lên gào rú lên một tiếng kinh dị.
Cả đời kiêu ngạo của ông ta chưa có một con mồi nào mà ông ta nhắm tới mà có thể sống sót quá ba ngày.
Thầy phù thủy thọc tay vào bát nước, nước trong bát lập tức bao quay bàn tay ông ta. Nước từ màu đen đổi ngay sang màu đỏ tươi như màu.
Từ tròng mắt trắng dã của thầy phù thủy nhỏ xuống dòng huyết lệ, gương mặt của ông ta bây giờ nhìn thật sự rất kinh dị.
Ông ta lầm bẩm.
“Bùa chú không được thì ta sẽ hạ xuống lời nguyền huyết quỷ. Ta đã sớm giao dịch thân xác này với lũ quỷ, ta không tin không thể kéo ngươi chết cùng.”
Thầy phủ thủy cứ giữ nguyên tư thế rồi ho một tiếng ra máu rồi gục luôn xuống bên cạnh bất tỉnh.
Hai người đàn ông đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng âm thầm kinh hãi. Người đàn ông trẻ tuổi khẽ gọi.
“Cha, cha nói xem liệu có được không? Ông ta làm sao thế?”
Người đàn ông được gọi cắn răng nghiến lợi.
“Không được cũng phải liều một phen.”
Tên nhãi con Triệu Dịch Thần kia hình như đã đánh hơi thấy điều gì đó rồi. Nếu ông ta còn không nhanh lên thì cả cơ nghiệp của nhà ông ta sẽ sụp đổ.
Đấy còn chưa phải điều tồi tệ nhất.
Tên đã bắn ra khỏi cung rồi không thể bắt kịp được nữa. Nếu việc này không thành công thì ông ta sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Bùa chú một khi đã hạ xuống thì người thực hiện phải đối mặt với nguy cơ bị quật ngược.
Ngày Triệu Dịch Quân hoàn toàn bình phục đồng thời cũng là ngày ông ta sẽ phải chết. Từ ngày hắn tỉnh dậy cơ thể ông ta cũng thường xuyên hứng chịu những cơn đau như có côn trùng gặm cắn.
Đáng lo hơn nữa là tốc độ bình phục của Triệu Dịch Quân nhanh đến mức kinh ngạc.
Sáng hôm nay khi ông ta tỉnh dậy thì đã thấy mình bị chảy máu mũi từ lúc nào không hay.
“Cha…”
Người đàn ông loạng choạng, tối sầm mặt mũi ngã nhào xuống đất. Đứa con trai hốt hoảng đỡ ông ta dậy, lay người để xem cha mình thế nào thì người đàn ông hoàn toàn bất tỉnh.
Đứa con trai mau mải khiêng cha mình lên xe, mau chóng phóng xe chạy thẳng xuống núi. Cần phải đưa ông ta đến bệnh viện ngay lập tức.
…
Triệu Dịch Quân mặc áo ngủ ngồi lười biếng vuốt ve con mèo nhỏ. Con mèo này đã hoàn toàn quen thuộc với anh, giờ nó thường xuyên quấn quýt lấy anh. Ngoài giờ ăn và đi bắt bướm trong vườn, hoặc thỉnh thoảng kiêu ngạo chơi với Triệu phu nhân một chút thì nó chỉ bám lấy anh.
Mới về nhà được vài ngày mà bằng mắt thường cũng thấy nó mập lên một cách nhanh chóng. Bộ lông xơ xác ngày mới về giờ cũng đã mượt mà bóng lộn.
Anh nhéo nhéo chút thịt ở dưới cằm nó.
“Giá mà Trúc Linh cũng bám dính lấy tao suốt ngày như mày thì tốt biết mấy.”
“Gì đấy?”
Hạ Trúc Linh vừa bước vào phòng thì đã nghe thấy anh nhắc đến tên cô. Tiểu Hắc nhìn thấy bóng cô bước vào thì đã nhảy phắt xuống khỏi đùi Triệu Dịch Quân rồi kêu meo meo chạy lại chỗ cô đòi bế.
“Anh đang nói xấu gì tôi với Tiểu Hắc có đúng không?”
Tiểu Hắc chính là tên con mèo mà cô nhặt về, cô rất dở việc đặt tên đành để việc này cho Triệu Dịch Quân. Không ngờ cô đã giao trứng cho ác, anh cũng dở việc đặt tên như cô không kém.
Triệu Dịch Quân nhấc con mèo nhỏ lên săm soi một lúc lâu rồi thì đặt một cái tên chẳng liên quan.
Theo anh giải thích thì vì con mèo này toàn thân màu trắng nên gọi nó là Tiểu Hắc, các cụ hay bảo là đặt tên trái ngược thì mới dễ nuôi.
Hạ Trúc Linh đành câm nín với lý do này của anh.
Triệu Dịch Quân thấy cô bước vào thì dịu giọng định trả lời thì thân thể của anh như bị cơn đau dữ dội đánh vào. Anh cúi gập người cau mày đau đớn, mồ hôi anh trên trán tuôn ra.
Đau quá!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương