Nàng Dâu Cá Koi
Chương 48: Yêu cầu thăm ban
Xe dừng lại ở trước cổng một tòa nhà, Triệu Dịch Thần mở cửa bước xuống. Anh đến thăm ban em gái đang tham gia chương trình tuyển tú.
Bình thường các thực tập sinh sẽ không được ra ngoài cho đến khi chương trình kết thúc. Mọi người đều sẽ bị thu điện thoại, không cho tiếp xúc với internet để tập trung luyện tập.
Hôm qua chương trình nhân từ, quyết định cho thực tập sinh gọi điện thoại về cho người nhà thông báo sáng hôm nay có thể đến thăm.
Triệu Dịch Tranh bị ném vào trong đây suốt ngày phải luyện thanh rồi tập nhảy đến mệt nhừ cả người. Tuy từ nhỏ cô có học ba lê nhưng giọng hát thì đúng thật là một lời khó nói hết.
Triệu Dịch Tranh từ nhỏ đã được chiều chuộng nên có tật kén ăn. Đồ ăn ở trong canteen thực sự quá khó nuốt. Vì thực tập sinh cần phải khống chế cân nặng nên đồ ăn ở đó không phong phú.
Đối với người kén ăn như Triệu Dịch Tranh thì ngày nào cũng phải ăn những đồ nhạt nhẽo như thế quả là khóc không ra nước mắt. Cô thà về phòng lén lút úp mì ly còn ngon hơn.
Nên ngay khi biết tin ngày mai người nhà có thể đến thăm ban, Triệu Dịch Tranh biết ngay là cơ hội gặp mặt đồ ăn ngon của mình đến rồi.
Ninh Vân ngồi bên vừa gội đầu tắm rửa xong, còn đang lau mái tóc dài thấy Dịch Tranh cứ ngồi nhìn cái điện thoại mãi.
"Cậu sao thế? Không nhanh lên thì hết giờ lại bị tịch thu điện thoại."
"À...Mình đang nghĩ xem nên gọi cho ai?"
Ninh Vân là bạn cùng phòng của Dịch Tranh, nhà cô ấy chỉ còn một mình bà ngoại đang sống ở quê. Ninh Vân cũng không có nhiều bạn bè nên cô không gọi điện cho ai cả. ®
Triệu Dịch Tranh lăn lộn trên giường, cô quyết định bấm số của anh hai.
Đầu dây bên kia nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
"Anh hai, ngày mai anh có rảnh không?"
"Không rảnh."
Triệu Dịch Thần dứt khoát trả lời.
Triệu Dịch Tranh bĩu môi, cô biết ngay ông anh hai máu lạnh của mình sẽ trả lời như thế mà.
"Em không quan tâm. Có lúc nào là anh rảnh đâu.
"Ngày mai chương trình em đang quay cho phép người nhà đến thăm. Anh đến thăm em đi, nhớ mang theo đồ ăn cho em đấy. Em sắp thành đóa hoa khô héo mất rồi."
"Không rảnh." Triệu Dịch Thần vẫn lặp lại câu trả lời như cũ. Đứa em gái này của nhất quyết không nghe lời mẹ mà muốn vào giới giải trí vàng thau lẫn lộn này, giờ khổ cực thì phải tự mình chịu.
Triệu Dịch Tranh bi thương khẩn cầu.
"Anh hai, chỉ một tiếng đồng hồ thôi mà. Anh nỡ lòng nào để cho em gái đáng yêu của anh gầy mòn sao?"
"..."
"Không có chuyện gì khác thì anh cúp máy đây."
"Anh đã như vậy thì đừng trách em nhẫn tâm. Dạo này chị Liên Dung cứ hỏi khéo em hoài, chắc là em đành phải đưa số điện thoại cá nhân của anh cho chị ấy thôi."
"Anh mà không đến thì em sẽ gọi điện cho chị ấy, nhờ chị ấy mang đồ ăn đến cho em. Điều kiện hấp dẫn như thế này thì không chừng chị ấy còn tặng em cả cái nhà hàng."
"Anh hai nói xem có đúng không?"
Triệu Dịch Thần nghiến răng.
"Triệu Dịch Tranh! Em dám?"
Triệu Dịch Tranh ôm con cá sấu bồng to bằng cả người, cô lăn ra ăn vạ.
"Em có gì mà không dám. Anh cứ việc cắt thẻ chi tiêu của em đi. Em không sợ đâu. Giờ không được ăn ngon thì em chẳng thiết tha gì cả?"
Triệu Dịch Thần đau đầu, gân xanh trên thái dương nổi lên. Anh đúng thật là không có cách nào khác với đứa em gái út này cả.
Anh cố gắng kiềm chế tâm trạng muốn lập tức gõ đầu Triệu Dịch Tranh một cái.
"Được rồi. Mai anh sẽ đến."
Triệu Dịch Tranh thấy anh hai thỏa hiệp thì vui mừng reo lên.
"Vậy nha anh hai, anh nhớ đến đúng giờ đó. Em sẽ gửi tin nhắn địa chỉ đến cho anh."
Triệu Dịch Tranh còn tuôn ra một tràng yêu cầu về đồ ăn.
"Em muốn ăn vịt quay, canh sườn củ sen, thịt kho tàu, xíu mại tôm tươi, mỳ vịt tiềm khô..."
"Em đừng có mà được voi đòi tiên." Triệu Dịch Thần bực mình, quăng lại một câu rồi cúp máy.
"Ơ..."
Thấy anh hai ngắt máy, Triệu Dịch Tranh ngố ra. Cô than thở.
"Đúng là người đàn ông khó tính mà. Cũng không biết bao giờ mới có người trị được cái tính khó ở này của anh."
Triệu Dịch Tranh nhớ đến tình cảnh của anh cả bây giờ, đúng là chỉ có chị dâu của cô mới có thể làm anh ấy thu liễm lại sắc mặt mà thôi.
Ninh Vân cuối cùng cũng sấy khô tóc, quay lại hỏi Triệu Dịch Tranh.
"Sao rồi, mai ai đến thăm cậu?"
"Là anh hai. Anh ấy bận việc nhưng mà tớ cũng hết cách rồi."
Triệu Dịch Tranh không dám gọi điện nhờ mẹ. Còn anh cả thì không đi được, mà kể cả có đi được thì có đánh đòn cô cũng không dám sai bảo anh ấy. Chị dâu thì đi làm mệt nhọc, cô không nỡ.
Vậy thì đành làm phiền anh hai thân mến mà thôi.
Triệu Dịch Tranh vui vẻ nhảy nhót xuống giường, choàng tay ôm cổ Ninh Vân.
"Thơm quá, cậu dùng sữa tắm nào thế? Mình cũng muốn dùng."
"Trong phòng tắm có đấy. Cứ dùng đi, cũng chỉ là hàng bình dân mà thôi."
Triệu Dịch Tranh reo hò hoan hô.
"Đêm nay trẫm sẽ thị tẩm ái phi nha. Sáng mai đợi anh trai của trắm đến trẫm sẽ chia một nửa đồ ăn cho nàng."
"..."
"Vậy thì quả thật là đa tạ cậu." Ninh Vân nhiều lúc cũng không hiểu bạn mình lại đang nhập vai gì nữa.
Cô bỗng có chút đồng cảm với anh hai của Triệu Dịch Tranh.
Khổ cực rồi!
Bình thường các thực tập sinh sẽ không được ra ngoài cho đến khi chương trình kết thúc. Mọi người đều sẽ bị thu điện thoại, không cho tiếp xúc với internet để tập trung luyện tập.
Hôm qua chương trình nhân từ, quyết định cho thực tập sinh gọi điện thoại về cho người nhà thông báo sáng hôm nay có thể đến thăm.
Triệu Dịch Tranh bị ném vào trong đây suốt ngày phải luyện thanh rồi tập nhảy đến mệt nhừ cả người. Tuy từ nhỏ cô có học ba lê nhưng giọng hát thì đúng thật là một lời khó nói hết.
Triệu Dịch Tranh từ nhỏ đã được chiều chuộng nên có tật kén ăn. Đồ ăn ở trong canteen thực sự quá khó nuốt. Vì thực tập sinh cần phải khống chế cân nặng nên đồ ăn ở đó không phong phú.
Đối với người kén ăn như Triệu Dịch Tranh thì ngày nào cũng phải ăn những đồ nhạt nhẽo như thế quả là khóc không ra nước mắt. Cô thà về phòng lén lút úp mì ly còn ngon hơn.
Nên ngay khi biết tin ngày mai người nhà có thể đến thăm ban, Triệu Dịch Tranh biết ngay là cơ hội gặp mặt đồ ăn ngon của mình đến rồi.
Ninh Vân ngồi bên vừa gội đầu tắm rửa xong, còn đang lau mái tóc dài thấy Dịch Tranh cứ ngồi nhìn cái điện thoại mãi.
"Cậu sao thế? Không nhanh lên thì hết giờ lại bị tịch thu điện thoại."
"À...Mình đang nghĩ xem nên gọi cho ai?"
Ninh Vân là bạn cùng phòng của Dịch Tranh, nhà cô ấy chỉ còn một mình bà ngoại đang sống ở quê. Ninh Vân cũng không có nhiều bạn bè nên cô không gọi điện cho ai cả. ®
Triệu Dịch Tranh lăn lộn trên giường, cô quyết định bấm số của anh hai.
Đầu dây bên kia nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
"Anh hai, ngày mai anh có rảnh không?"
"Không rảnh."
Triệu Dịch Thần dứt khoát trả lời.
Triệu Dịch Tranh bĩu môi, cô biết ngay ông anh hai máu lạnh của mình sẽ trả lời như thế mà.
"Em không quan tâm. Có lúc nào là anh rảnh đâu.
"Ngày mai chương trình em đang quay cho phép người nhà đến thăm. Anh đến thăm em đi, nhớ mang theo đồ ăn cho em đấy. Em sắp thành đóa hoa khô héo mất rồi."
"Không rảnh." Triệu Dịch Thần vẫn lặp lại câu trả lời như cũ. Đứa em gái này của nhất quyết không nghe lời mẹ mà muốn vào giới giải trí vàng thau lẫn lộn này, giờ khổ cực thì phải tự mình chịu.
Triệu Dịch Tranh bi thương khẩn cầu.
"Anh hai, chỉ một tiếng đồng hồ thôi mà. Anh nỡ lòng nào để cho em gái đáng yêu của anh gầy mòn sao?"
"..."
"Không có chuyện gì khác thì anh cúp máy đây."
"Anh đã như vậy thì đừng trách em nhẫn tâm. Dạo này chị Liên Dung cứ hỏi khéo em hoài, chắc là em đành phải đưa số điện thoại cá nhân của anh cho chị ấy thôi."
"Anh mà không đến thì em sẽ gọi điện cho chị ấy, nhờ chị ấy mang đồ ăn đến cho em. Điều kiện hấp dẫn như thế này thì không chừng chị ấy còn tặng em cả cái nhà hàng."
"Anh hai nói xem có đúng không?"
Triệu Dịch Thần nghiến răng.
"Triệu Dịch Tranh! Em dám?"
Triệu Dịch Tranh ôm con cá sấu bồng to bằng cả người, cô lăn ra ăn vạ.
"Em có gì mà không dám. Anh cứ việc cắt thẻ chi tiêu của em đi. Em không sợ đâu. Giờ không được ăn ngon thì em chẳng thiết tha gì cả?"
Triệu Dịch Thần đau đầu, gân xanh trên thái dương nổi lên. Anh đúng thật là không có cách nào khác với đứa em gái út này cả.
Anh cố gắng kiềm chế tâm trạng muốn lập tức gõ đầu Triệu Dịch Tranh một cái.
"Được rồi. Mai anh sẽ đến."
Triệu Dịch Tranh thấy anh hai thỏa hiệp thì vui mừng reo lên.
"Vậy nha anh hai, anh nhớ đến đúng giờ đó. Em sẽ gửi tin nhắn địa chỉ đến cho anh."
Triệu Dịch Tranh còn tuôn ra một tràng yêu cầu về đồ ăn.
"Em muốn ăn vịt quay, canh sườn củ sen, thịt kho tàu, xíu mại tôm tươi, mỳ vịt tiềm khô..."
"Em đừng có mà được voi đòi tiên." Triệu Dịch Thần bực mình, quăng lại một câu rồi cúp máy.
"Ơ..."
Thấy anh hai ngắt máy, Triệu Dịch Tranh ngố ra. Cô than thở.
"Đúng là người đàn ông khó tính mà. Cũng không biết bao giờ mới có người trị được cái tính khó ở này của anh."
Triệu Dịch Tranh nhớ đến tình cảnh của anh cả bây giờ, đúng là chỉ có chị dâu của cô mới có thể làm anh ấy thu liễm lại sắc mặt mà thôi.
Ninh Vân cuối cùng cũng sấy khô tóc, quay lại hỏi Triệu Dịch Tranh.
"Sao rồi, mai ai đến thăm cậu?"
"Là anh hai. Anh ấy bận việc nhưng mà tớ cũng hết cách rồi."
Triệu Dịch Tranh không dám gọi điện nhờ mẹ. Còn anh cả thì không đi được, mà kể cả có đi được thì có đánh đòn cô cũng không dám sai bảo anh ấy. Chị dâu thì đi làm mệt nhọc, cô không nỡ.
Vậy thì đành làm phiền anh hai thân mến mà thôi.
Triệu Dịch Tranh vui vẻ nhảy nhót xuống giường, choàng tay ôm cổ Ninh Vân.
"Thơm quá, cậu dùng sữa tắm nào thế? Mình cũng muốn dùng."
"Trong phòng tắm có đấy. Cứ dùng đi, cũng chỉ là hàng bình dân mà thôi."
Triệu Dịch Tranh reo hò hoan hô.
"Đêm nay trẫm sẽ thị tẩm ái phi nha. Sáng mai đợi anh trai của trắm đến trẫm sẽ chia một nửa đồ ăn cho nàng."
"..."
"Vậy thì quả thật là đa tạ cậu." Ninh Vân nhiều lúc cũng không hiểu bạn mình lại đang nhập vai gì nữa.
Cô bỗng có chút đồng cảm với anh hai của Triệu Dịch Tranh.
Khổ cực rồi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương