Nàng Dâu Của Quỷ
Chương 24: Quay lại
Nếu gặp phải cảnh mẹ chồng nàng dâu cũng nhẹ nhàng hơn, cái này nặng nề như vậy nếu là tôi chắc đã chết ngất từ lâu rồi. Cũng may mắn tôi là người làm duy nhất vẫn còn giữ được tỉnh táo, chắc nhìn ra sự đặc biệt của tôi nên lẫn ông bà lớn và hai cậu đều vô cùng tận dụng tôi. Điều đáng sợ mà tôi luôn muốn tránh né là gì? Chính xác là thừa nhận việc ông bà nhà tôi đều có giao ước với thứ gì đó, và cả việc hai cậu nhà tôi cũng không được bình ổn, hay là con người bình thường. Tôi không biết tại sao nhưng tôi không muốn rời đi, dù sao thì tôi cũng không còn nơi để về. Vậy thì thôi, tôi sẽ làm hết những gì mình có thể để giúp người mà tôi có thể giúp.
Ngoài việc cảm xúc của tôi, thì có một chuyện quan trọng hơn hết thảy những điều đó chính xác là nơi mà cậu Tinh Trường đang ở, nhớ đến việc trước đó có một lần cô nghe lén được một chuyện, ông bà đã từng nhắc về một nơi, nơi đó có tên gọi là Trực Yên Sơn. Nghe tên vừa quen vừa lạ, tôi cũng chẳng nhớ là có từng đến nơi đó hay chưa, cũng không nhớ rằng đã nghe qua tên đó hay chưa. Tôi đã định bụng sẽ kể cho cậu hai nghe về Trực Yên Sơn, có điều lâu nay tôi không có cơ hội để nói. Đợi đến lúc đến lúc mợ hai tỉnh dậy, tôi sẽ dùng cơ hội đưa thức ăn vào rồi nói với mợ.
Ngoài việc về Trực Yên Sơn mà tôi lén nghe được thì chắc vẫn còn vài việc vặt vãnh mà tôi biết được nhỉ? Để tôi nhớ xem nào… À đúng rồi, đó là về việc ăn uống của ông bà. Trước đây có một lần tôi vô tình để tỏi và hành vào đồ ăn của họ, lúc đó tôi chỉ nghỉ làm vậy mùi đồ ăn sẽ thơm hơn, ai ngờ vì nó mà tôi bị đánh đến lưng bê bết máu. Tôi vẫn còn hình dung ra cảm giác đau đến mức đầu óc choáng váng là như thế nào, tôi biết những vết sẹo năm đó vẫn còn in hằn lên trên lưng mình, tạo thành những vệt lồi sần sùi đáng sợ. Lần đó vì bà phát hiện ra trước nên đã chỉ ăn phải một phần nhỏ, còn ông thì đã nuốt trọn một miếng tỏi lẫn vào đồ ăn nên mặt thì đỏ chót, cổ họng như muốn bốc cháy. Tôi cũng theo đó mà bầm người, nghĩ lại thì vẫn đáng sợ như lúc tôi đang trải qua.
Nhưng mà liệu nói với mợ có thật sự ổn không?
Tôi cũng không có câu trả lời nữa, chỉ có điều thời gian mới là câu trả lời thích hợp. Tôi cũng hi vọng về sau, cuộc đời của những người trong căn nhà này sẽ tươi sáng hơn. Chắc là vẫn còn rất xa, đời tôi đã không có giá trị gì, vậy nên giúp được gì cho họ tôi sẽ tốt hơn phần nào. Từ lúc tôi tiếp tay cho ông bà gạt mợ về, tôi đã luôn rất hối hận. Nếu ngày hôm đó tôi cố tình làm sai quy tắc, tôi cố đẩy mợ hai đi thì chắc là đã tốt hơn rồi.
*từ lúc này chúng ta sẽ trở lại với góc nhìn ban đầu, tức là ngôi thứ 3.
Sau khoảng thời gian mệt mỏi, cậu hai và Ngần đã quay lại nhà. Bây giờ là trời sáng, mặt trời đứng bóng cho nên cả hai đều trở về dạng người thường. Vì không thể trực tiếp vào nhà cho nên cậu đã tìm cách liên lạc với người đó, người mà cậu đã nghĩ tới trong suốt thời gian qua. Không ai khác chính là Sen, con bé người ở lâu năm ở nhà cậu. Bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy mà Sen nó vẫn tồn tại bình thường, còn được cả cha mẹ cậu giữ lại thì ắt hẳn Sen nó phải biết được gì đó đặt biệt. Mà thường giờ trưa này Sen nó thường đang nấu cơm, vậy phải là ở sau bếp.
“Nè, có chắc là ổn không vậy? Tôi nghi lắm đó nha, bao nhiêu chuyện rồi tôi không tin nổi mấy người họ Dạ mấy người luôn. Với cả giờ cha mẹ cậu nhảy ra đánh tôi là tôi không còn sức đâu đấy, vật với mấy con sói là quá đủ rồi”. Ngần ngồi cạnh bên than vãn, hai người vì sợ bị ai đó trông thấy cho nên đã canh lúc không có người mà lén trèo lên nóc nhà. Cũng nhờ cạnh nhà cậu có một cái cây to tổ bố, nó đã đổ bóng lên gần như một phần ngôi nhà. Dù có bóng mát đổ lên mái nhà rộng rãi nhưng mà nắng thì vẫn nắng, hai người khuôn mặt lả đầy cả mồ hôi. Ngần mệt mỏi chầm chậm bước lại gần bóng mát hơn. Cực chẳng đã, Ngần đã chui vào bóng mát hơn còn cậu hai thì cố gắng tìm kẻ hở của mấy cái ngói nhà.
“Không hiểu tại sao phải lên đây ngồi? Sao cậu không tìm cách khác đi, đúng là toàn tự tìm cái khổ”. Mặc kệ Ngần nói này nọ, cậu hai thì vẫn cứ đưa mắt tìm khắp nơi. Cậu bỗng nhớ ra một chuyện lúc nhỏ, khi mọi chuyện đau đầu này vẫn chưa xảy ra lộ liễu như này, và mấy đứa con nít lúc đó cũng vui vẻ không nghĩ ngợi gì nhiều. Lúc đấy cậu và anh cả nghịch ngợm cho nên đã leo lên mái nhà, trời thì tối hai đứa trẻ cứ ngồi đó ngước mắt lên trời nằm hóng mát. Cậu bấy giờ đói bụng nên muốn tìm thức ăn, bình thường được nuông chiều, ăn uống cũng kén chọn vậy là mỗi khi ăn cơm cậu đều lén xem trước sẽ ăn món gì, nếu là món mình thích thì cậu sẽ ăn cơm bữa đó. Còn nếu không phải món cậu thích, cậu liền chạy đi tìm trái cây xung quanh vườn hái ăn rồi bỏ bữa.
Trùng hợp là hôm đó anh cả cậu vì mệt mỏi cả buổi sáng chạy nhảy nên đã ngủ thiếp đi. Cậu kêu mãi mà không thức, không có cách nào xuống được bởi còn quá nhỏ, vậy mà cậu đã tìm cách xuống. Đi qua lại trên mái nhà rộng, cậu nghe được mùi thơm phức vị thịt kho. Cậu lần theo đó mà dùng lực đạp gẫy miếng ngói một cách khó khăn, lục tìm trong túi quần cậu thấy một cây dao nhỏ không quá sắc mà trước đây cậu thường dùng để gọt trái cây ăn quanh vườn, mẹ cậu lúc đấy đã cố tình tìm gia nhân làm riêng cho cậu. Nổ lực mở được một khoảng nhỏ thì trời cũng sập tối, ló mắt vào bên trong cậu quả thật đạt được ý muốn. Thấp thoáng thấy dáng mấy người làm đang bưng bê qua lại thứ gì đó, ráng đưa mũi vào ngửi thử thì chính xác là mùi thịt. Cậu vội vội vàng vàng để lại miếng ngói, vì đã bị vỡ mất một mảnh nên cậu đã lém lỉnh cắt toạc mảnh vải nhét vào trong. Cuối dùng ướm lại mảnh bị bể vào rồi ém chặt, không mấy chặt chẽ nhưng vẫn đủ che lấp. Vì tánh ăn tham mà cậu ngày đó đã té từ thẳng mái nhà xuống đất. Anh cả cậu vì vậy mà bị đánh bầm cả mông.
…Hết chương 24…
Ngoài việc cảm xúc của tôi, thì có một chuyện quan trọng hơn hết thảy những điều đó chính xác là nơi mà cậu Tinh Trường đang ở, nhớ đến việc trước đó có một lần cô nghe lén được một chuyện, ông bà đã từng nhắc về một nơi, nơi đó có tên gọi là Trực Yên Sơn. Nghe tên vừa quen vừa lạ, tôi cũng chẳng nhớ là có từng đến nơi đó hay chưa, cũng không nhớ rằng đã nghe qua tên đó hay chưa. Tôi đã định bụng sẽ kể cho cậu hai nghe về Trực Yên Sơn, có điều lâu nay tôi không có cơ hội để nói. Đợi đến lúc đến lúc mợ hai tỉnh dậy, tôi sẽ dùng cơ hội đưa thức ăn vào rồi nói với mợ.
Ngoài việc về Trực Yên Sơn mà tôi lén nghe được thì chắc vẫn còn vài việc vặt vãnh mà tôi biết được nhỉ? Để tôi nhớ xem nào… À đúng rồi, đó là về việc ăn uống của ông bà. Trước đây có một lần tôi vô tình để tỏi và hành vào đồ ăn của họ, lúc đó tôi chỉ nghỉ làm vậy mùi đồ ăn sẽ thơm hơn, ai ngờ vì nó mà tôi bị đánh đến lưng bê bết máu. Tôi vẫn còn hình dung ra cảm giác đau đến mức đầu óc choáng váng là như thế nào, tôi biết những vết sẹo năm đó vẫn còn in hằn lên trên lưng mình, tạo thành những vệt lồi sần sùi đáng sợ. Lần đó vì bà phát hiện ra trước nên đã chỉ ăn phải một phần nhỏ, còn ông thì đã nuốt trọn một miếng tỏi lẫn vào đồ ăn nên mặt thì đỏ chót, cổ họng như muốn bốc cháy. Tôi cũng theo đó mà bầm người, nghĩ lại thì vẫn đáng sợ như lúc tôi đang trải qua.
Nhưng mà liệu nói với mợ có thật sự ổn không?
Tôi cũng không có câu trả lời nữa, chỉ có điều thời gian mới là câu trả lời thích hợp. Tôi cũng hi vọng về sau, cuộc đời của những người trong căn nhà này sẽ tươi sáng hơn. Chắc là vẫn còn rất xa, đời tôi đã không có giá trị gì, vậy nên giúp được gì cho họ tôi sẽ tốt hơn phần nào. Từ lúc tôi tiếp tay cho ông bà gạt mợ về, tôi đã luôn rất hối hận. Nếu ngày hôm đó tôi cố tình làm sai quy tắc, tôi cố đẩy mợ hai đi thì chắc là đã tốt hơn rồi.
*từ lúc này chúng ta sẽ trở lại với góc nhìn ban đầu, tức là ngôi thứ 3.
Sau khoảng thời gian mệt mỏi, cậu hai và Ngần đã quay lại nhà. Bây giờ là trời sáng, mặt trời đứng bóng cho nên cả hai đều trở về dạng người thường. Vì không thể trực tiếp vào nhà cho nên cậu đã tìm cách liên lạc với người đó, người mà cậu đã nghĩ tới trong suốt thời gian qua. Không ai khác chính là Sen, con bé người ở lâu năm ở nhà cậu. Bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy mà Sen nó vẫn tồn tại bình thường, còn được cả cha mẹ cậu giữ lại thì ắt hẳn Sen nó phải biết được gì đó đặt biệt. Mà thường giờ trưa này Sen nó thường đang nấu cơm, vậy phải là ở sau bếp.
“Nè, có chắc là ổn không vậy? Tôi nghi lắm đó nha, bao nhiêu chuyện rồi tôi không tin nổi mấy người họ Dạ mấy người luôn. Với cả giờ cha mẹ cậu nhảy ra đánh tôi là tôi không còn sức đâu đấy, vật với mấy con sói là quá đủ rồi”. Ngần ngồi cạnh bên than vãn, hai người vì sợ bị ai đó trông thấy cho nên đã canh lúc không có người mà lén trèo lên nóc nhà. Cũng nhờ cạnh nhà cậu có một cái cây to tổ bố, nó đã đổ bóng lên gần như một phần ngôi nhà. Dù có bóng mát đổ lên mái nhà rộng rãi nhưng mà nắng thì vẫn nắng, hai người khuôn mặt lả đầy cả mồ hôi. Ngần mệt mỏi chầm chậm bước lại gần bóng mát hơn. Cực chẳng đã, Ngần đã chui vào bóng mát hơn còn cậu hai thì cố gắng tìm kẻ hở của mấy cái ngói nhà.
“Không hiểu tại sao phải lên đây ngồi? Sao cậu không tìm cách khác đi, đúng là toàn tự tìm cái khổ”. Mặc kệ Ngần nói này nọ, cậu hai thì vẫn cứ đưa mắt tìm khắp nơi. Cậu bỗng nhớ ra một chuyện lúc nhỏ, khi mọi chuyện đau đầu này vẫn chưa xảy ra lộ liễu như này, và mấy đứa con nít lúc đó cũng vui vẻ không nghĩ ngợi gì nhiều. Lúc đấy cậu và anh cả nghịch ngợm cho nên đã leo lên mái nhà, trời thì tối hai đứa trẻ cứ ngồi đó ngước mắt lên trời nằm hóng mát. Cậu bấy giờ đói bụng nên muốn tìm thức ăn, bình thường được nuông chiều, ăn uống cũng kén chọn vậy là mỗi khi ăn cơm cậu đều lén xem trước sẽ ăn món gì, nếu là món mình thích thì cậu sẽ ăn cơm bữa đó. Còn nếu không phải món cậu thích, cậu liền chạy đi tìm trái cây xung quanh vườn hái ăn rồi bỏ bữa.
Trùng hợp là hôm đó anh cả cậu vì mệt mỏi cả buổi sáng chạy nhảy nên đã ngủ thiếp đi. Cậu kêu mãi mà không thức, không có cách nào xuống được bởi còn quá nhỏ, vậy mà cậu đã tìm cách xuống. Đi qua lại trên mái nhà rộng, cậu nghe được mùi thơm phức vị thịt kho. Cậu lần theo đó mà dùng lực đạp gẫy miếng ngói một cách khó khăn, lục tìm trong túi quần cậu thấy một cây dao nhỏ không quá sắc mà trước đây cậu thường dùng để gọt trái cây ăn quanh vườn, mẹ cậu lúc đấy đã cố tình tìm gia nhân làm riêng cho cậu. Nổ lực mở được một khoảng nhỏ thì trời cũng sập tối, ló mắt vào bên trong cậu quả thật đạt được ý muốn. Thấp thoáng thấy dáng mấy người làm đang bưng bê qua lại thứ gì đó, ráng đưa mũi vào ngửi thử thì chính xác là mùi thịt. Cậu vội vội vàng vàng để lại miếng ngói, vì đã bị vỡ mất một mảnh nên cậu đã lém lỉnh cắt toạc mảnh vải nhét vào trong. Cuối dùng ướm lại mảnh bị bể vào rồi ém chặt, không mấy chặt chẽ nhưng vẫn đủ che lấp. Vì tánh ăn tham mà cậu ngày đó đã té từ thẳng mái nhà xuống đất. Anh cả cậu vì vậy mà bị đánh bầm cả mông.
…Hết chương 24…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương