Này! Ai Thèm Lấy Anh

Chương 23: Chào chị Linh đi Ngáo



Chiếc xe hơi mém chút bị cô báo đời hạ cửa kính chửi rủa vài câu rồi cũng nhanh chóng rời đi. Trời thì đã tối mờ tối mịt, dưới ánh đèn bên vệ đường, có cặp trai gái đang nằm xả lai ôm nhau trông thật kì quặc. Người tài xế của gã từ xa trông thấy Sếp mình vẫn an toàn bèn thở phào rồi quay lại ngồi vào trong xe tiếp tục đợi lệnh. Thằng Luân 1 màn từ đầu đến cuối thấy gã như tia chớp liều mình lao ra cứu cô làm điều ngu ngốc. Giờ lại trông cảnh cô rúc vào lòng gã nằm ở đó, còn gã thì mặt đanh lại mắng cô té tát trông rất hung dữ nhưng ánh mắt đâu đó lại phảng phất nét lo lắng dịu dàng. Trong lòng dù không muốn cô thuộc về bất cứ ai nhất là gã, nhưng chính nó cũng không thể phủ nhận giữa gã và cô có nét hòa hợp đến lạ. Bởi trên người gã tỏa ra rõ năng lực có thể bảo vệ và chở che cho cô. Khả năng trị được cái tính bướng bỉnh và ngang ngược thích làm gì thì làm của cô nữa. Có phải vì gã mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, từng trải hơn, hung tợn và bề thế hơn chăng? Đau khổ thu lại ánh nhìn của mình, nó lùi bước vào góc tối phía sau và rời đi 1 cách lặng lẽ.

Ngoài mặt luôn nói ghét, nói hận, nói khó ưa gã đủ thứ, nhưng có 1 điều bấy lâu nay cô không thể phủ nhận, đó là khi ở cạnh gã, mặc dù cảm thấy chán ghét và ứa gan đến vậy nhưng không hiểu sao lại an toàn đến lạ. Bởi thế cô rất thích kiếm chuyện, thích chống đối, thích ngứa miệng mắng chửi gã bằng những lời nói độc địa, vì cô biết gã sẽ luôn tìm cách chinh phục cô cho bằng được. Đấy chẳng phải những điều mà 1 cô gái thích sao?

- Anh cứu tôi làm chi sao không để tôi chết quách luôn cho rồi! So với việc phải chung nhà với anh tôi thấy mình xuống ở với Diêm Vương còn hạnh phúc hơn đó.

Nhổm người dậy, một tay gã vẫn lót đầu cho cô, tay còn lại bắc ngang qua eo cô chống xuống đất. May thay lúc này đường phố vắng tanh, chứ mà có người qua lại chắc dám cả 2 sẽ bị ăn chửi té tát vì làm chuyện nhắng nhít nơi công cộng.

Cúi mặt xuống thấp gần sát với cô, gã khàn giọng nói:

- Vậy thì em cứ coi như là mình đã chết và Diêm Vương là kẻ đang nói chuyện với em đây. Đêm nay, không cần Hắc Bạch Vô thường tới đón, đích thân Diêm Vương tôi sẽ đưa em về âm phủ.

…………………

Gọi gã là âm binh cũng vừa lắm chứ không nặng miếng nào đâu. Nghĩ sao rước vợ về nhà vào đúng giờ thiêng nửa đêm nửa hôm như gã. Đau buồn nhất là bao nhiêu đồ đạc của cô, vú Hoa cùng mẹ sáng nay họ đã ở nhà sắp sẵn bỏ vào mấy cái vali và có người bên gã đến chở đi từ chiều. Giống kiểu muốn tống cô đi càng sớm càng tốt cho đỡ chật nhà vậy. Hãi nhất là gã có thể thuận miệng gọi hai đấng sinh thành của cô là ba mẹ vợ luôn mới kinh. Và trong mắt ba mẹ cô, gã hệt như 1 mỏ kim cương siêu to khổng lồ nên họ hết sức o bế lẫn cúi mình. Trước khi bị áp giải đưa đi, mẹ rưng rưng ôm cô vào lòng rồi nói vài lời an ủi:

- Mẹ xin lỗi con gái của mẹ, thật sự ba mẹ không hề muốn tự ý quyết định hôn sự cho con. Nhưng con hãy tin mẹ, mẹ cảm nhận người đàn ông này sẽ chăm sóc và bảo vệ con rất tốt. Ban đầu ba mẹ ngỏ ý hôn sự này là cho chị hai con cơ, nhưng Long một mực muốn chọn con. Hành động của nó đều thể hiện rõ nó thật lòng với con nên con hãy ráng mở lòng ra 1 chút. Con cứ yên tâm rằng dù cho có chuyện gì xảy ra gia đình này vẫn luôn mở cửa chào đón con trở về. Thỉnh thoảng có nhớ nhà thì cứ về đây với ba mẹ nha….

Dù mẹ có nói tới nói lui thì gả bán vẫn cứ là gả bán, sự thật cô hy sinh đi tìm đường cứu nguy cho gia đình nó vẫn ở đó. Vậy nên tất cả cứ yên tâm đi, cô sẽ ráng sống thật “tốt” để gã điên kia phải trả cô về nơi sản xuất trong nay mai thôi.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

- Đừng căng thẳng quá! Từ giờ nhà của tôi là của em. Tiền của tôi cũng là của em. Cả đàn em của tôi cũng là của em nốt. Kẻ nào đụng đến em cũng chính là đụng đến thằng Long này.

Cố gắng mở miệng nói vài câu gì đó giúp cô cảm thấy bớt xa cách, ấy thế mà chờ cả mấy giây gã không thấy cô đang rúc mình bên góc ghế bên kia đả động trả lời mình tiếng nào. Bực bội, gã đành rướn người qua để trông cô đang ra sao thế rồi gã chợt cười mỉm. Hóa ra nãy giờ cô ngủ gục trên xe ngon lành thế kia mà gã cứ ngỡ cô đang trầm cảm đến nói không nên lời cơ chứ. Nhỏ này công nhận hài. Lúc thì khùng lên làm việc không suy tính chỉ muốn đá cho 1 phát, giờ lại vô tri nhắm mắt ngủ há cả mỏ. Thiệt không hiểu sao gã lại rước cái cục đá này về nhà chi cho nặng tâm dữ vầy không biết.



Đưa tay vén tóc cô lên tai, nay mới thấy tóc tai con nhỏ mọc dài ra nhiều rồi. Dòm xuống cái mỏ chuyên gia “khẩu nghiệp” kia sao lại muốn cắn cho 1 phát đến thế. Nhưng sợ cô giật mình tỉnh giấc nên gã chỉ đành kìm nén hôn nhẹ nhàng lên tóc cô thôi. Khịt mũi hít thật sâu mùi thơm đặc trưng ấy bao nhiêu mệt mỏi trong lòng gã chợt muốn tiêu tan. Cuối cùng cũng đến ngày gã đã có thể đường đường chính chính hốt cô về nhà mình được rồi. Nghĩ tới những ngày tháng sáng sau này mỗi lần trở về nhà sẽ có cô gây lộn. Hơi đau đầu xíu nhưng thấy cũng vui vui. Năm năm ư! Nói cho cô yên tâm vậy thôi chứ đến một ngày nào đó gã sẽ khiến cô phải tự vả cho xem. Cô cũng hãy chờ đó luôn đi.



- Dậy đi…Tới nơi rồi…

Cộc lốc gọi cô dậy, đáp lại gã là cái vươn vai lắc cổ không kiêng nể giữ hình tượng của cô. Đến giây phút này cô đã bình tâm như vại. Tại giờ có sợ sệt, khóc lóc, van xin hay chống đối thì kết quả vẫn sẽ như nhau cả thôi nên việc quái gì phải xoắn nữa?

Nơi gã đưa cô đến đó chính là 1 dinh thự nguy nga lộng lẫy như cung điện nằm gần khu vực Đảo Kim Cương ở Quận 2. Muốn vào được hang ổ của gã phải vượt qua khu bảo vệ nghiêm ngặt gồm mấy tên đàn em đang thay nhau ngày đêm canh chốt. Con đường dẫn vào bên trong cũng phải chạy thêm vài trăm mét mới tới nơi. Trước ngôi biệt thự có 1 đài phun nước lớn cùng hàng cây cối được tỉa tót cẩn thận được trồng 2 bên đường. Phía sau căn biệt thự ráp sát bờ sông có ‘view’ thoáng đãng cực đẹp, cùng hồ bơi có sức chứa lớn mà sau này cô mới biết nước ở bên dưới chính là nước muối được lấy từ biển về. Wow! Sự giàu có xa hoa của gã khiến cô trầm trồ và ngưỡng mộ thật đấy. Nhưng xin lỗi! Đối với cô nó cũng như 1 cái ngục tù mà thôi.

- Cậu và cô mới về.

Bà quản gia đón tiếp gã và cô đứng ngay trước cửa nhà. Mái tóc thấp thoáng vài sợi bạc được búi gọn phía sau gáy, 1 vài nếp nhăn trên trán lẫn dưới đuôi mắt cùng với nét mặt vô cùng nghiêm túc trông bà khó tính cực kì.

- Đây là bác Mai, quản gia của mình. Từ giờ trở đi nếu không có tôi ở nhà bác sẽ thay tôi chăm sóc cho em. Cần giúp đỡ gì thì em cứ nhờ bác.

Nghe gã giới thiệu, cô chỉ cúi đầu chào lại bà Mai cho đúng lễ nghĩa và cũng chẳng nói gì thêm.

- Gâu…gâu!

Đang lơ đễnh suy nghĩ vớ vẩn, thì từ đâu xuất hiện 1 cục bông đen trắng to đùng ập đến khiến cô muốn hú hồn mém tí nhảy cẫng lên rồi. À! Thì ra là 1 con chó Husky đã thành niên à?

Gã Long ngồi xổm xuống, xoa đầu và lưng con chó cưng của mình khiến nó mừng húm vẫy đuôi quấn quýt gã không ngừng, cứ như thể lâu lắm rồi mới được chủ nhân cưng nựng vậy.



- Giờ này mày còn thức à Ngáo? Kìa, chào vợ tao đi!

Sặc! Con chó này tên Ngáo hả? Đúng là chủ nào tớ nấy, cái mặt trông khó ưa hệt nhau. Mặc dù cô cũng rất yêu động vật, nhưng vì nó là “pet” của gã kia nên cô ghét lây luôn. Thế nên cô đã dùng ánh mắt khinh bỉ ra mặt dành cho con chó đang được sủng nịnh hết sức kia. Còn nó tuy đuôi ngoe nguẩy với chủ cũng lén đưa mắt cau mày nhìn cô với đầy vẻ dò xét. Nhưng trông thấy sự không thiện cảm trong mắt cô dành cho nó nên cũng bắt đầu gườm cô lại.

Trong không gian rộng lớn của phòng khách, gần 1 giờ đêm, 1 người 1 chó kình nhau trông tếu táo cực kì, khiến gã Long không nhịn được phải cười lên 1 tiếng cắt đứt tia lửa điện đang xẹt qua xẹt lại.

- Chào chị Linh đi Ngáo!

Con Ngáo không nghe lời gã, nó đứng đó cúi gằm mặt, mắt liếc lên cô và cái đuôi dựng thẳng tưng bắt đầu nhe răng gầm gừ. Dám khẳng định trước nay tất cả nữ nhân mà gã đã cho nó gặp mặt. Ai ai cũng phải xuống nước nịnh bợ ôm ấp nó để lấy lòng gã, tại nó biết nó đẹp, lại được gã cưng như trứng mà. Duy chỉ có cái cô nữ nhân kia sao lại nhìn nó với ánh mắt kì thị như thế. Khiến nó cảm thấy giận ghê ta.

- Đồ chó xấu xí.

Cô không dè dặt buông câu chê bai thẳng mặt khiến con Ngáo xù lông lẫn trợn mắt, nhưng gã Long đã kịp ôm lấy nó an ủi:

- Chị Linh chọc mày đó đừng có buồn.

Ủa ai thèm chọc nó, cô là ăn ngay nói thật chứ chọc ghẹo gì ở đây. Bĩu môi nhìn nó đang nức nở tủi thân bằng tiếng ẳng ẳng của mình trong vòng tay của chủ, cô nghênh nghênh mặt cười đắc thắng trong lòng vì cảm thấy hả dạ vô cùng.

- Chó mà em cũng không tha nữa, đến chịu em.

Dỗ con Husky quay về ổ của nó, gã quay lại trách cứ sự vô tình của cô và bị cô chửi đổng vu vơ:

- Trách chủ nó kiếm chuyện không chịu buông tha cho tui thì giờ tui trút lên người nó vậy.

- Ngáo nó không cắn em nhưng mà tôi sẽ cắn đó.
Chương trước Chương tiếp