Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 32: Bữa cơm khó nuốt



Bà chị vừa dứt lời, tôi ngu người quay qua nhìn thầy rồi lại bẽn lẽn nhìn chị thầy tự hỏi trong lòng. Ủa? Tôi liên quan gì trong chuyện này ta, bộ tôi có tiếng nói sao? Nhưng không kịp để tôi trả lời, thầy đã cất giọng trước:

- Chị đang làm khó vợ em à? Nói như vậy không khác nào bắt cô ấy đồng ý.

Tôi đang cố gắng tìm cách giải quyết tình huống này trong đầu, nghe thầy ngứa miệng xong thì cô gái tên Như cũng theo sau lên tiếng với chị thầy:

- Thôi mà chị, đừng để vợ chồng ảnh khó xử, em mướn khách sạn gần công ty ở dài hạn có sao đâu. Em cũng không muốn làm phiền anh với chị quá đâu, em tự lo được mà.

- Không được, em ở 1 mình lỡ có chuyện gì chị ăn nói sao với chú Hào đây. Gia đình em với gia đình chị xem nhau như người nhà, chị nhận lời chú phải lo tử tế cho em chứ.

Bà chị vội quay qua thân mật với chị Như đó. Tôi không biết vì lí do gì mà ông thầy già của tôi lại cực đoan như vậy, sợ tình chị em của ổng sứt mứt. Với lại cô Như kia cũng có mối quan hệ thân thiết với nhà bên này. Cô ấy là con gái, 1 thân 1 mình giữa Sài Gòn này, thật không hay cho lắm. Tôi vội lên tiếng giả lả trách mắng thầy :

- Chị hai nói như vậy rồi sao anh không nghe? Nhà anh còn phòng trống mà, chị Như dù gì cũng là người quen của nhà anh. Để chị ấy là con gái mà phải năn nỉ anh chỗ tá túc như vậy là anh kì quá nha?

Thầy lộ rõ vẻ bất ngờ, trừng mắt nhìn tôi như muốn nói “ con nhỏ ngu ngốc kia, nhà ngươi đang nói gì vậy hả?” Nhưng không hiểu sao ổng lại nhanh chóng thu ánh mắt đó về, sự hờ hững trở về với khuôn mặt:

- Vợ em đã nói vậy thôi để em kêu dì Phương sắp xếp phòng cho Như ở hết cái thực tập. Tại nhà này em mua cho vợ em đứng tên mà, em nào dám lên tiếng.

Tôi muốn sặc nước miếng, thầm rủa ông thầy già trong lòng quá ác ôn. Ổng nói vậy càng châm lửa cho bà chị của ổng cay nghiệt tôi thêm nữa. Tôi lén thấy ánh mắt bà chị đang thu lại, kiềm nén sự tức giận vô trong. Khuôn mặt vô cùng điềm tĩnh nhưng miệng lại xéo sắc:

- Gớm, chưa kết hôn mà vợ vợ chồng chồng ngọt xớt ha.

Thầy dựa lưng vào ghế, vươn tay choàng qua vai tôi, mặt ung dung tự đắc:

- Bọn em đã đăng kí kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp được pháp luật bảo hộ. Không gọi vậy chứ giờ gọi sao hả chị hai của em?

Bà chị vội liếc qua tôi, sự ganh ghét đã tràn qua ánh mắt. Tôi biết bà đang căm tôi lắm nhưng tôi nào muốn thế đâu. Chính ông thầy lựu đạn này sau cái ngày tôi hỏi ổng tôi là gái bao hả? Là hôm sau ổng lôi tôi lên phường đăng kí kết hôn liền tức khắc, rồi vội vàng nhập cả hộ khẩu của tôi chung vào sổ hộ khẩu nhà ông với danh nghĩa “vợ của chủ hộ”.

Nhớ ngày hôm đó, sau bữa ăn sáng, khi biết mình sắp phải lên phường kí giấy. Tôi vào trong phòng thay đồ, chui trong tủ quần áo trốn biệt tích luôn. Thầy gọi tên tôi ì xèo, hết dỗ ngọt rồi đe doạ đủ kiểu nhưng tôi chả buồn trả lời. Kiếm khắp nhà không tìm thấy tôi, tôi nghĩ ổng sẽ bỏ cuộc, cho đến khi ổng vào phòng thay đồ đưa tay khoá trái cửa lại. Nghe tiếng bước chân tiến lại gần mình, tôi nín thở lùa quần áo che kín người mình, rồi giật mình kinh hãi khi 2 cổ chân bị tóm lấy lôi ra ngoài:

- Aaaaa...thầy tha em đi mà, em hứa từ giờ em ngoan, em sẽ không suy nghĩ bậy bạ nữa, thầy đừng đưa em lên phường mà.



- Năn nỉ vô ích. Có những sai lầm phải trả giá rất đắt.

Thầy lạnh lùng trả lời tôi, rồi vác tôi lên vai tiến ra ngoài, tôi la í ới vùng vằng đòi xuống, ổng đưa tay phát vào mông tôi mấy nhát rồi nhéo 1 cái thiệt đau, làm tôi nhăn nhó đau đớn muốn trào nước mắt. Đến khi lên tới phường đặt bút kí giấy, tôi ấm ức đắn đo cho tới khi cô thư kí phải lên tiếng thắc mắc hỏi:

- Sao vậy, còn suy nghĩ hả, nhìn mặt em không vui thế này chắc bị ép buộc hay sao? Nhưng mà trời ơi! Chồng em đẹp trai xuất sắc như này mà em còn đắn đo chuyện gì, em mà nhảy ra là khối con nó nhảy vào hốt đó em.

Ai hốt thì hốt đi, chắc tui cần. Tôi biết khi kí vào tờ giấy này rồi, sự tự do của tôi coi như tan biến. Tôi sẽ không còn là 1 cô sinh viên hồn nhiên độc thân nữa, mà hoàn toàn trở thành gái có chồng chính hiệu. Lúc đó, thầy toàn quyền kiểm soát tôi với tư cách là chồng hợp pháp. Nghĩ tới muốn chết đi cho rồi! Còn đang lơ mơ suy nghĩ, thầy đứng phía sau nãy giờ đưa tay nhéo mông tôi 1 cách khéo léo không để ai trông thấy, khiến tôi giật nảy người. Sau đó là 1 giọng nói nguy hiểm thì thào bên tai tôi:

- Kí nhanh lên. Không thì cả tuần này, tôi sẽ cho em biết cảm giác thế nào là lết xuống giường, 2 chân không thể khép lại. Em hiểu rõ tinh lực của tôi thế nào mà đúng không?

Giọng nói lạnh lẽo rít vào kẽ tai khiến toàn thân tôi nổi óc cục tê tái. Tôi hít 1 hơi thật sâu, đặt bút kí không do dự nữa. Tự trấn an rằng chỉ là 1 tờ giấy thôi mà. Kết hôn được cũng sẽ li hôn được thôi. Kệ tía đi, còn hơn tối nay toàn thân sẽ bị chẻ làm 2 thê thảm.

Khi cầm 2 tờ giấy chứng nhận có mộc đỏ rõ ràng trên tay, ông thầy già tỏ vẻ đắc ý và vô cùng yêu đời. Còn tôi thì mặt rầu rĩ cứ như mới đi kí giấy nợ về. Nhưng sự thật, dù cho có đồng ý thoả hiệp kí rồi, tối đó tôi vẫn bị thầy đày đoạ hết năng suất trên giường với lí do ăn mừng ngày thành vợ chồng chính thức.

Quay lại tình huống lúc này, tôi muốn ôm đầu chạy vì mùi thuốc súng đang rất nồng nặc. Bà chị thầy cũng không phải dạng vừa, bình thản đáp trả rất sâu cay:

- Ồ vậy sao? Người ta nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Chị chúc mừng 2 đứa nha, chỉ mong 2 em đừng có đứa nào chôn đứa nào thôi.

Câu từ đã thâm thuý nhưng ánh mắt của bà càng lộ vẻ châm biếm hơn, đuôi chân mày nhướng lên như muốn nói : “ Tao chống mắt coi tụi bay hạnh phúc được bao lâu?” Ông thầy già của tôi phì cười, đưa tay kéo eo tôi sát lại, giọng cũng mỉa mai không kém:

- Cám ơn lòng tốt của chị. Em sẽ giống ba mẹ, sáng vợ mất chiều chồng đau lòng chết theo. Bởi vậy Vy Anh nhà em có chuyện gì, em sống cũng không nổi đâu. Em mong chị cũng hạnh phúc như tụi em lúc này. Thật sự em khuyên chị bớt nóng nảy, ăn nói nhỏ nhẹ lại, đừng đay nghiến anh rể quá, mất công có ngày ôm hận.

- Em sao vậy Vũ. Chị thương em, chỉ muốn tốt cho em, sao em không chịu hiểu rõ vấn đề đang xảy ra chứ? Cứ cãi lời chị hoài vậy?

Mặt chị Lệ đã nóng bừng, thiếu điều muốn hét toáng lên, tôi và cả cô Như kia cũng căng thẳng theo. Thầy Vũ cũng bực dọc:

- Em bao nhiêu tuổi rồi chị? Em và chị bây giờ đều đã có cuộc sống riêng của mình, sao chị lại xen vào cuộc sống riêng tư của em quá sâu vậy? Em hoàn toàn tỉnh táo và biết việc em đang làm, đúng sai gì em cũng sẽ tự chịu trách nhiệm cuộc đời mình.

Tôi biết thầy Vũ tính rất nóng nảy cố chấp, cứ tình hình này bà chị và ổng cũng sẽ cãi nhau to gây mất hoà khí gia đình cho xem. Tôi thực sự biết chuyện này cũng do tôi mà ra, nên vội giữ tay kìm thầy lại , muốn xua tan bầu không khí ngột ngạt này:

- Thôi mà anh, chị hai lâu lâu mới đến nhà chơi, anh đừng lớn tiếng với chị mà. Mình vai em mà anh làm thế không hay đâu. Dì Phương nấu ăn cũng xong rồi, mình mời chị 2 với chị Như ra ăn cơm đi.



Giải quyết thầy xong, tôi quay sang lễ phép với chị thầy:

- Em mời chị 2 với chị Như dùng cơm, để em ra phụ dì Phương ạ! Nãy giờ anh Vũ có quá lời điều gì mong chị bỏ qua.

Tôi mau mắn đứng dậy đi vào bếp với dì Phương. Nom thấy tôi mặt mày bối rối, dì Phương vỗ vai tôi an ủi:

- Con đừng sợ, cứ bình thường đi.

Thầy và bà Lệ cũng đã bớt căng thẳng với nhau, chuyển sang bàn về đề tài công chuyện làm ăn. Tôi ra ngoài mời mọi người vào phòng ăn khi đã dọn xong mọi thứ bày ra trên bàn. Khi tôi kéo ghế mời, bà Lệ chụp tay giữ tôi lại:

- Vy Anh ngồi cạnh chị đi, lâu lâu mới gặp, chị em mình hàn huyên. Như ngồi cạnh Vũ dùm chị nha.

Khi tay bà chụp lấy tay tôi, người tôi muốn đổ mồ hôi lạnh. Tôi đánh hơi và có trực giác rằng sự xuất hiện của cô Như kia không phải là điều bình thường. Nhìn xem, thầy và cổ mới xứng đôi, ít ra cô ấy cũng đứng tới cằm thầy, gia cảnh lại vô cùng tốt. Ai như tôi, bé con loắt choắt, gia đình thì te tua tơi tả. Giờ mà thầy có bỏ tôi chọn cô ấy, tôi cũng cảm thấy điều đó không bất ngờ.

- Vy Anh, qua đây, chỗ em không phải ở đó.

Nữa, thiệt tôi mệt 2 chị em nhà này hết sức. Người kêu ngồi đây, người kêu ngồi kia, tôi biết nghe ai bây giờ. Mặt tôi biểu hiện rõ của sự khó xử.

- Vợ em phải ngồi cạnh em, thiếu hơi cổ em ăn không vô. Cô ấy ngồi bên này chị cũng vẫn nói chuyện được mà... Bé Như ngồi cạnh chị Lệ dùm anh nha.

Dứt lời ổng lôi tôi lại phía mình, kéo ghế cạnh bà Lệ mời chị Như kia ngồi. Tôi bối rối nhìn 2 người đối diện mà muốn đạp vô chân ông thầy già 1 cái. Đây có lẽ là bữa ăn khó nuốt nhất cuộc đời tôi.

- Ê Vũ, sẵn bóc tôm cho bé Như luôn đi.

Chị thầy lên tiếng khi thấy ông thầy già săn sóc từng chút một trên bàn ăn cho tôi, đây là việc ổng làm thường xuyên. Nếu như không có người ngoài, tôi thấy điều đó vốn dĩ đã quen thuộc từ lâu. Chỉ là trước mặt bà chị chồng vốn không ưa tôi thế này, đúng thật là 1 cảnh chướng mắt. Tôi sượng sùng nhắc khéo thầy nãy giờ lo ăn đi đừng tập trung vào tôi nữa. Nhưng thầy vốn rất cố chấp xưa nay, mặc kệ ai nói gì thì nói, ai muốn nhìn gì thì nhìn. Ổng vẫn quấn quýt tôi không ngừng .

- Chị rảnh tay thì chị lột cho Như đi, vợ em nó biếng ăn, không ép không được.

Thiệt, muốn đập đầu xuống bàn chết cho xong. Khi mọi thứ kết thúc, chúng tôi tiễn bà chị ra cửa. Dì phương đã sắp xếp phòng ốc cho chị Như kia xong xuôi nên ai về phòng nấy. Khi cửa phòng vừa đóng lại, ông thầy già kéo tôi vào lòng, búng lên trán tôi cóc cóc mắng yêu:

- Sao trước mặt chị tôi em như con cún ngoan ngoãn, còn đối với tôi em hung dữ như cọp vậy hả?
Chương trước Chương tiếp