Nếu Như Anh Muốn...
Chương 49: Bệnh viện tâm thần
Trần Phương luôn được vui vẻ, hạnh phúc bên Đằng Phong trái ngược với Dung Ân hoàn toàn. Cô bạn này có lúc phóng khoáng, vô tư, thẳng thắn dù là vậy nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Dung Ân. Mấy đợt này cả hai người không nói chuyện từ việc tranh cãi ở nghĩa trang. Trần Phương không nhịn được gọi cho Dung Ân bên kia đã bắt máy, cô thấy ấp úng không biết nói gì bên kia đã phát ra tiếng cười.
- Nhớ tớ rồi à?
Trần Phương bất ngờ với câu nói như hai người họ chưa xảy ra gì nhưng cũng vui vẻ đáp lại.
- Nhớ rồi. Cậu đang làm gì?
Dung Ân đang tựa người vào chỗ ban công, chân đuôi thẳng cùng chiếc váy hoa vớ những hoa cúc nhỏ xinh trên mặt vải càng tôn lên nước da trắng của cô. Trên đùi là cuốn sách “ Tr năm cô đơn” đã đọc được nửa trang, một tay cầm điện thoại còn một tay giữ mép sách khỏi bị gập mắt nhìn ra ngoài kia đầy hưởng thụ.
- Phương tớ đang ngắm nhìn hoàng hôn nhớ hồi nhỏ bọn mìn trốn đi chơi tận chiều mới về. Lúc đó hoàng hôn cũng như này!
Trần Phương cũng bắt đầu hoài niệm loại kí ức tuổi thơ đi đến ngoài cửa sổ nơi chỗ cô sống thật tấp nập xe cộ. Bên Dung Ân nghe được mỗi giọng cô bạn.
- Dung Ân cậu muốn đi du lịch không chúng ta đi đi. Có nhớ chúng ta từng nói lớn lên hai đứa mình kiếm thật nhiều tiền để đi du lịch không. Chúng ta chưa đi chơi cùng nhau luôn ấy.
Dung Ân tay miết mặt sách, đôi mắt u buồn. Thanh xuân của cô đã nhàu nát, thời gian vừa qua cô thấy mệt mỏi rất nhiều, biến cố gia đình và bản thân cô đã hết cái thời mộng mơ. Cô không muốn đi đâu hết không chút hứng khởi nào.
- Tớ thấy mệt mỏi lắm, dạo này tớ hay nằm mơ thấy bố mẹ và nhớ họ. Tớ dù có cậu luôn quan tâm tớ nhưng tớ vẫn thấy cô đơn. Trần Phương!
Dung Ân khi nói những câu này ra thấy khó tin vô cùng nhưng thật sự cô thấy cuộc sống này ngày một vô vị, chán nản. Trần Phương nghe xong một nét hoảng sợ quét qua lòng cô. Dung Ân ngập ngừng.
- Phương tớ muốn yên tĩnh, tớ không giận gì cậu cả nhưng hiện tại tớ cần suy nghĩ lại nhiều chuyện. Còn về phía anh Vũ gặp anh ấy thì nói cho anh ấy biết với. Mình trong thời gian này muốn nghỉ ngơi.
- Được được nhưng suy nghĩ ít thôi không có thời gian quan tâm tớ là tớ ghét đấy!
Trần Phương biết Dung Ân đang làm sao đó là tính cách của cô ấy từ xưa khi xảy ra một vấn đề cậu ấy thường chán chường, mệt mỏi và muốn ở một mình nêm chuyện này cô không lo lắng lắm!
Dung Ân suy nghĩ về những gì Hà Trang nói khi ấy thật sự Mạc Thần hận cô đến độ như vậy sao, anh…đã sai người hãm hiếp cô. Cái chết của bố mẹ, cô không tin là anh độc ác như vậy dù việc hận thù với bố mẹ cô là đúng. Tâm trí Dung Ân rối bời, tay vô thức sờ lên chiếc dây chuyền kim cương có hình hoa cẩm chướng.
Dung Ân không tin hết những gì Hà Trang nói nhưng tâm tư của Mạc Thần khó có thể đọc được đến cả chuyện làm tình với nhau cô thấy rất mơ hồ về anh. Tại sao cô phải hiểu anh chứ? Dung Ân sờ chiếc bụng của mình nhớ khoảng thời gian cô ở trong bệnh viện tâm thần bị nghén khi mang thai.
- Ọe ọe…
Mấy cô y tá, bác sĩ thấy Dung Ân nôn thốc nôn tháo khi đang ăn cơm mà bất giác nhìn nhau bỏ cả đũa xuống chạy đến nhìn cô. Dung Ân mệt lả người khi buồn nôn như vậy, hon khám cho cô vì nghi ngờ nảy ra nhưng đúng là vậy: Dung Ân đã mang thai. Khi nghe xong tin này cô đã sốc tay bỗng sờ vào bụng bàng hòng đứng như trời chồng. Các cô y tá ở đây biết Dung Ân không bị điên nhưng vẫn bị đưa vào viện tâm vì gia đình cô đã đắc tội với “người ta” nên họ phải đặc biệt “chăm sóc” Dung Ân, cả chuyện này họ đã báo cho Lâm Bình.
- Nhớ tớ rồi à?
Trần Phương bất ngờ với câu nói như hai người họ chưa xảy ra gì nhưng cũng vui vẻ đáp lại.
- Nhớ rồi. Cậu đang làm gì?
Dung Ân đang tựa người vào chỗ ban công, chân đuôi thẳng cùng chiếc váy hoa vớ những hoa cúc nhỏ xinh trên mặt vải càng tôn lên nước da trắng của cô. Trên đùi là cuốn sách “ Tr năm cô đơn” đã đọc được nửa trang, một tay cầm điện thoại còn một tay giữ mép sách khỏi bị gập mắt nhìn ra ngoài kia đầy hưởng thụ.
- Phương tớ đang ngắm nhìn hoàng hôn nhớ hồi nhỏ bọn mìn trốn đi chơi tận chiều mới về. Lúc đó hoàng hôn cũng như này!
Trần Phương cũng bắt đầu hoài niệm loại kí ức tuổi thơ đi đến ngoài cửa sổ nơi chỗ cô sống thật tấp nập xe cộ. Bên Dung Ân nghe được mỗi giọng cô bạn.
- Dung Ân cậu muốn đi du lịch không chúng ta đi đi. Có nhớ chúng ta từng nói lớn lên hai đứa mình kiếm thật nhiều tiền để đi du lịch không. Chúng ta chưa đi chơi cùng nhau luôn ấy.
Dung Ân tay miết mặt sách, đôi mắt u buồn. Thanh xuân của cô đã nhàu nát, thời gian vừa qua cô thấy mệt mỏi rất nhiều, biến cố gia đình và bản thân cô đã hết cái thời mộng mơ. Cô không muốn đi đâu hết không chút hứng khởi nào.
- Tớ thấy mệt mỏi lắm, dạo này tớ hay nằm mơ thấy bố mẹ và nhớ họ. Tớ dù có cậu luôn quan tâm tớ nhưng tớ vẫn thấy cô đơn. Trần Phương!
Dung Ân khi nói những câu này ra thấy khó tin vô cùng nhưng thật sự cô thấy cuộc sống này ngày một vô vị, chán nản. Trần Phương nghe xong một nét hoảng sợ quét qua lòng cô. Dung Ân ngập ngừng.
- Phương tớ muốn yên tĩnh, tớ không giận gì cậu cả nhưng hiện tại tớ cần suy nghĩ lại nhiều chuyện. Còn về phía anh Vũ gặp anh ấy thì nói cho anh ấy biết với. Mình trong thời gian này muốn nghỉ ngơi.
- Được được nhưng suy nghĩ ít thôi không có thời gian quan tâm tớ là tớ ghét đấy!
Trần Phương biết Dung Ân đang làm sao đó là tính cách của cô ấy từ xưa khi xảy ra một vấn đề cậu ấy thường chán chường, mệt mỏi và muốn ở một mình nêm chuyện này cô không lo lắng lắm!
Dung Ân suy nghĩ về những gì Hà Trang nói khi ấy thật sự Mạc Thần hận cô đến độ như vậy sao, anh…đã sai người hãm hiếp cô. Cái chết của bố mẹ, cô không tin là anh độc ác như vậy dù việc hận thù với bố mẹ cô là đúng. Tâm trí Dung Ân rối bời, tay vô thức sờ lên chiếc dây chuyền kim cương có hình hoa cẩm chướng.
Dung Ân không tin hết những gì Hà Trang nói nhưng tâm tư của Mạc Thần khó có thể đọc được đến cả chuyện làm tình với nhau cô thấy rất mơ hồ về anh. Tại sao cô phải hiểu anh chứ? Dung Ân sờ chiếc bụng của mình nhớ khoảng thời gian cô ở trong bệnh viện tâm thần bị nghén khi mang thai.
- Ọe ọe…
Mấy cô y tá, bác sĩ thấy Dung Ân nôn thốc nôn tháo khi đang ăn cơm mà bất giác nhìn nhau bỏ cả đũa xuống chạy đến nhìn cô. Dung Ân mệt lả người khi buồn nôn như vậy, hon khám cho cô vì nghi ngờ nảy ra nhưng đúng là vậy: Dung Ân đã mang thai. Khi nghe xong tin này cô đã sốc tay bỗng sờ vào bụng bàng hòng đứng như trời chồng. Các cô y tá ở đây biết Dung Ân không bị điên nhưng vẫn bị đưa vào viện tâm vì gia đình cô đã đắc tội với “người ta” nên họ phải đặc biệt “chăm sóc” Dung Ân, cả chuyện này họ đã báo cho Lâm Bình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương