Ngã Rẽ Tình Yêu
Chương 24: Không Được Đụng Vào Cậu Ta!
Không nhầm đâu, một tiếng " bộp " rất to vang lên sau lưng Ellie khi cô vừa quay người đi, như thể một vật gì đó rất nặng như bao cát hay…là một ai đó vừa ngã xuống vậy. Ellie giật mình quay ngoắt lại nhìn, một cánh tay đen nhẻm, đầy vết thương cũ và mới trồng chéo lên nhau thò ra từ trong góc tối.
Ellie có chút cứng đờ, toàn thân cô như bất động, mắt không ngừng nheo lại cố nhìn xem đó là gì, cô không biết nên làm gì nhưng tính tò mò luôn thôi thúc trong cô. May mắn thay lúc này trăng đã lên cao, ánh trắng chiếu qua song sắt ở chiếc ô cửa sổ nhỏ trên cao chiếu xuống căn hầm, mặc dù không quá sáng như ngọn đuốc hay bóng đén nhưng nó cũng đủ để người ta có thể nhìn ra mọi vật trong căn hầm.
Ánh sáng của trăng thuần túy và dịu dàng giống như một trinh nữ đang khép mình, mang theo những cơn gió se lạnh của mùa đông làm căm phòng càng trở lên buốt giá, cánh tay từ trong bóng tối kia hông ngừng run lên vì cái lạnh. Ellie chầm chậm bước đến gần, tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài, sẽ chẳng ai muốn sống chung phòng với một xác chết đâu.
Ellie càng đến gần, ánh trăng càng tỏ theo từng bước chân cô đi, mọi vật phái trước mặt cũng dần dần hiện ra, thật sự đó là một con người chứ không phải lũ chuột, và hình như là cô bé còn sống nhưng rất yếu ớt.
Ellie lúc này không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà chuyển sang lo lắng, cô vội chạy tới gần và đỡ lấy cô bé đang nằm gục trong góc tối ẩm ướt đầy rong rêu, cô bé trên người chỉ mặc một chiếc áo…nhìn kỹ thì đây chẳng giống chiếc áo tí nào mà nó giống như một chiếc rẻ lau quấn quanh người, rách rưới đủ chỗ, toàn là vết nhơ lâu ngày bám trên đó. Môi cô bé đó đã thâm tím lại, toàn thân đều lạnh buốt như không chút hơi ấm nhưng vẫn cố phát ra những tiếng kêu như đang cầu cứu rất nhỏ, nhỏ đến lỗi nếu không chú ý lắng nghe có khi tiếng muỗi còn to hơn nhiều.
Ellie nhìn quanh một lượt muốn tìm thứ gì đó làm ấm cho cô bé, khi này căn phòng đã được làm tỏ bởi ánh trăng sáng ngời, cảnh tượng gây sửng sốt xung quanh khiến Ellie có chút không thể tin vào mắt mình, cô như chết lặng…không ngờ căn phòng này lại chứa nhiều đứa trẻ tới vậy.
Ellie sốt sắng chạy tới xem xét từng người một mà lòng cô đau như cắt, từ khi tận mắt chứng kiến người mẹ yêu dấu ra đi cô chưa bao giờ cảm thấy lòng mình hỗn loạn như vậy. Tất cả đều rất gầy guộc như thể chỉ là những chiếc da bao bọc bộ xương khô vậy, hốc hác, vật vờ, bẩn thỉu, mình đầy vết thương và sẹo, đờ đẫn như những xác sống còn không ngừng rên rỉ. Làm sao? Làm sao mà chúng lại có thể đối xử với những đứa trẻ tội nghiệp tới mức này chứ? Đánh đập, hành hạ, bỏ mặc, chúng như những con dã thú thật sự không còn tình người, trong mắt chúng giờ đây chỉ có tiền và vàng, sự vinh hoa giàu có, mạng sống đối với lũ chết tiệt đó có lẽ còn chẳng bằng một cọng cỏ ven đường. Ellie tức giận, cô cảm thấy ngọn lửa trong mình vừa thắp lên như đang bùng cháy mỗi lúc một hơn, ngọn lửa của sự căm phẫn.
Cô tự thề với bản thân bằng mọi cách thoát ra khỏi đây rồi cô sẽ khiến lũ rác rưởi này sống không bằng chết!
Ellie nhẹ nhành đặt cô bé trên tay xuống và hùng hổ lao đến cửa tầm hầm đập liên hồi, vừa đập cô vừa hét
" Mau mở cửa lũ người xấu xa! Mau mở cửa cho ta! "
Điếng đập uỳnh uỵch hồi lâu không dứt cùng tiếng quát tháo chói tai, cô đã thành công kéo lũ bắt cóc man rợ tới, chúng chẳng nói chẳng rằng mở tung cánh cửa, đối mặt với chúng lúc này chính là ngọn lửa bùng cháy của sự phẫn nộ trong ánh mắt của Ellie nhưng chúng chẳng quan tâm là mấy, thẳng tay tát cho Ellie một cái rất kêu khiến cô ngã xuống nền đất cứng cáp lồi lõm.
" Mày bị điên sao? La hét cái gì chứ? Có kêu mãi cũng không ai đến cứu mày đâu! "
" Lũ các ngươi thật ác độc, sao có thể đối xử với đám trẻ như vậy chứ! " - Ellie quát lớn
Có vẻ một tên trong lũ người man rợ đó đã thật sực bị chọc tức, hắn lao nhanh xuống chỗ Ellie nắm lấy tóc cô kéo lên khiến cô đau nhức, hắn vừa chửi mắng vừa không ngừng chỉ tay về phái đám trẻ trong góc.
" Con khốn mày nghĩ mày là ai? Mày tưởng đây là nhà của mày à? Nghe cho rõ đây, giờ mày chẳng khác gì con chó của bọn tao nên nếu không muốn bị như lũ chó đang thoi thóp ở kia thì tốt nhất là nên ngậm cái ồm của mày vào! "
Ellie không chịu khuất phục cũng không hề tỏ ra sợ sệt, cô bám lấy cánh tay đang nắm tóc của hắn xoay người rất nhanh cắn cho hắn một cái khiến hắn kêu lên đau điếng, trong lúc hắn thả cô ra tự ôm lấy cánh tay bị cắn ngồi khụy xuống đất, Ellie khinh bỉ nhổ vào hắn một bãi nước bọt, đây là lần đầu tiên cô làm điều này vì khi được dạy là một quý cô hành động này không khác gì nói bản thân giống lũ dân đen tầm thường, nhưng giờ đây điều đó đối với cô chẳng còn quan trong nữa.
Thấy đồng bọn bị một đứa nhóc sỉ nhục, hai gã đàn ông đứng trên cầu thang lập tức phi xuống định đánh cho Ellie một trận nhừ tử, cô không kịp phản ứng cũng không biết làm sao để đánh trả chỉ có thể thao bản năng lùi lại phía sau hai tay ôm lấy đầu, khi cô đang nghĩ chết thật lần này chắc chắn sẽ bị chúng đánh cho không thương tước thì bất ngờ, cậu bé đang ngất xỉu ban nãy đã tỉnh dậy từ khi nào đột nhiên xông ra chắn trước Ellie.
" Không được đụng vào cậu ta! "
Cậu dang rộng hai cánh tay như một chú chim đại bàng khổng lồ đang sải cánh. Lúc này Ellie mới cảm thấy được cậu bé đang đứng chắn bảo vệ cho mình mới khi nãy trông nhỏ nhắn mà bây giờ lại cao lớn tới vậy, bóng lưng cậu hiên ngang sừng sững như một vị anh hùng thực sự. Ellie tò mò không biết khuôn mặt cậu, thần thái, biểu cảm cậu ra sao mà lại có thể dọa cho đám người đàn ông cao to trước mặt trở lên chần chừ như vậy, có vẻ đám người chỉ được cái miệng ấy đã bị dũng khí của cậu bé dọa sợ.
Ellie có chút cứng đờ, toàn thân cô như bất động, mắt không ngừng nheo lại cố nhìn xem đó là gì, cô không biết nên làm gì nhưng tính tò mò luôn thôi thúc trong cô. May mắn thay lúc này trăng đã lên cao, ánh trắng chiếu qua song sắt ở chiếc ô cửa sổ nhỏ trên cao chiếu xuống căn hầm, mặc dù không quá sáng như ngọn đuốc hay bóng đén nhưng nó cũng đủ để người ta có thể nhìn ra mọi vật trong căn hầm.
Ánh sáng của trăng thuần túy và dịu dàng giống như một trinh nữ đang khép mình, mang theo những cơn gió se lạnh của mùa đông làm căm phòng càng trở lên buốt giá, cánh tay từ trong bóng tối kia hông ngừng run lên vì cái lạnh. Ellie chầm chậm bước đến gần, tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài, sẽ chẳng ai muốn sống chung phòng với một xác chết đâu.
Ellie càng đến gần, ánh trăng càng tỏ theo từng bước chân cô đi, mọi vật phái trước mặt cũng dần dần hiện ra, thật sự đó là một con người chứ không phải lũ chuột, và hình như là cô bé còn sống nhưng rất yếu ớt.
Ellie lúc này không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà chuyển sang lo lắng, cô vội chạy tới gần và đỡ lấy cô bé đang nằm gục trong góc tối ẩm ướt đầy rong rêu, cô bé trên người chỉ mặc một chiếc áo…nhìn kỹ thì đây chẳng giống chiếc áo tí nào mà nó giống như một chiếc rẻ lau quấn quanh người, rách rưới đủ chỗ, toàn là vết nhơ lâu ngày bám trên đó. Môi cô bé đó đã thâm tím lại, toàn thân đều lạnh buốt như không chút hơi ấm nhưng vẫn cố phát ra những tiếng kêu như đang cầu cứu rất nhỏ, nhỏ đến lỗi nếu không chú ý lắng nghe có khi tiếng muỗi còn to hơn nhiều.
Ellie nhìn quanh một lượt muốn tìm thứ gì đó làm ấm cho cô bé, khi này căn phòng đã được làm tỏ bởi ánh trăng sáng ngời, cảnh tượng gây sửng sốt xung quanh khiến Ellie có chút không thể tin vào mắt mình, cô như chết lặng…không ngờ căn phòng này lại chứa nhiều đứa trẻ tới vậy.
Ellie sốt sắng chạy tới xem xét từng người một mà lòng cô đau như cắt, từ khi tận mắt chứng kiến người mẹ yêu dấu ra đi cô chưa bao giờ cảm thấy lòng mình hỗn loạn như vậy. Tất cả đều rất gầy guộc như thể chỉ là những chiếc da bao bọc bộ xương khô vậy, hốc hác, vật vờ, bẩn thỉu, mình đầy vết thương và sẹo, đờ đẫn như những xác sống còn không ngừng rên rỉ. Làm sao? Làm sao mà chúng lại có thể đối xử với những đứa trẻ tội nghiệp tới mức này chứ? Đánh đập, hành hạ, bỏ mặc, chúng như những con dã thú thật sự không còn tình người, trong mắt chúng giờ đây chỉ có tiền và vàng, sự vinh hoa giàu có, mạng sống đối với lũ chết tiệt đó có lẽ còn chẳng bằng một cọng cỏ ven đường. Ellie tức giận, cô cảm thấy ngọn lửa trong mình vừa thắp lên như đang bùng cháy mỗi lúc một hơn, ngọn lửa của sự căm phẫn.
Cô tự thề với bản thân bằng mọi cách thoát ra khỏi đây rồi cô sẽ khiến lũ rác rưởi này sống không bằng chết!
Ellie nhẹ nhành đặt cô bé trên tay xuống và hùng hổ lao đến cửa tầm hầm đập liên hồi, vừa đập cô vừa hét
" Mau mở cửa lũ người xấu xa! Mau mở cửa cho ta! "
Điếng đập uỳnh uỵch hồi lâu không dứt cùng tiếng quát tháo chói tai, cô đã thành công kéo lũ bắt cóc man rợ tới, chúng chẳng nói chẳng rằng mở tung cánh cửa, đối mặt với chúng lúc này chính là ngọn lửa bùng cháy của sự phẫn nộ trong ánh mắt của Ellie nhưng chúng chẳng quan tâm là mấy, thẳng tay tát cho Ellie một cái rất kêu khiến cô ngã xuống nền đất cứng cáp lồi lõm.
" Mày bị điên sao? La hét cái gì chứ? Có kêu mãi cũng không ai đến cứu mày đâu! "
" Lũ các ngươi thật ác độc, sao có thể đối xử với đám trẻ như vậy chứ! " - Ellie quát lớn
Có vẻ một tên trong lũ người man rợ đó đã thật sực bị chọc tức, hắn lao nhanh xuống chỗ Ellie nắm lấy tóc cô kéo lên khiến cô đau nhức, hắn vừa chửi mắng vừa không ngừng chỉ tay về phái đám trẻ trong góc.
" Con khốn mày nghĩ mày là ai? Mày tưởng đây là nhà của mày à? Nghe cho rõ đây, giờ mày chẳng khác gì con chó của bọn tao nên nếu không muốn bị như lũ chó đang thoi thóp ở kia thì tốt nhất là nên ngậm cái ồm của mày vào! "
Ellie không chịu khuất phục cũng không hề tỏ ra sợ sệt, cô bám lấy cánh tay đang nắm tóc của hắn xoay người rất nhanh cắn cho hắn một cái khiến hắn kêu lên đau điếng, trong lúc hắn thả cô ra tự ôm lấy cánh tay bị cắn ngồi khụy xuống đất, Ellie khinh bỉ nhổ vào hắn một bãi nước bọt, đây là lần đầu tiên cô làm điều này vì khi được dạy là một quý cô hành động này không khác gì nói bản thân giống lũ dân đen tầm thường, nhưng giờ đây điều đó đối với cô chẳng còn quan trong nữa.
Thấy đồng bọn bị một đứa nhóc sỉ nhục, hai gã đàn ông đứng trên cầu thang lập tức phi xuống định đánh cho Ellie một trận nhừ tử, cô không kịp phản ứng cũng không biết làm sao để đánh trả chỉ có thể thao bản năng lùi lại phía sau hai tay ôm lấy đầu, khi cô đang nghĩ chết thật lần này chắc chắn sẽ bị chúng đánh cho không thương tước thì bất ngờ, cậu bé đang ngất xỉu ban nãy đã tỉnh dậy từ khi nào đột nhiên xông ra chắn trước Ellie.
" Không được đụng vào cậu ta! "
Cậu dang rộng hai cánh tay như một chú chim đại bàng khổng lồ đang sải cánh. Lúc này Ellie mới cảm thấy được cậu bé đang đứng chắn bảo vệ cho mình mới khi nãy trông nhỏ nhắn mà bây giờ lại cao lớn tới vậy, bóng lưng cậu hiên ngang sừng sững như một vị anh hùng thực sự. Ellie tò mò không biết khuôn mặt cậu, thần thái, biểu cảm cậu ra sao mà lại có thể dọa cho đám người đàn ông cao to trước mặt trở lên chần chừ như vậy, có vẻ đám người chỉ được cái miệng ấy đã bị dũng khí của cậu bé dọa sợ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương