Ngã Rẽ Tình Yêu
Chương 55: Cậu Giỏi Dỗ Dành Người Khác Thật Đấy
Chỉ vỏn vẹn trong một tối mà Ellie đã phải liên tục hứng chịu hai cú sốc lớn. Riri đã chết, cha cô cũng đang rất khó khăn phải đối đầu với cái chết, tất cả đều phản ánh lên một từ “ chết “. Sau khi khóc đến mệt rã rời, Ellie ngồi gọn trong vòng tay âu yếm, ấm nóng của Kaishan, cảm nhận rõ hơi thở lẫn nhịp tim của cậu, lạ thay điều đó lại khiến Ellie dần bình tĩnh trở lại. Kaishan chau mày, nơi đáy mắt đầy vẻ xót xa, cậu nhẹ vén những lọn tóc vướng trên mặt Ellie rồi lại lau đi những giọt lệ còn vương trên khóe mắt cô, ân cần hỏi.
“ Có mệt không? “
Ellie không nói gì, cô chỉ lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt vô hồn đỏ hoe sưng húp nhìn về phía xa xăm, sau đó lại nhăn mặt chau mày tựa sắp khóc thêm đợt nữa. Kaishan dòm có vẻ rất giỏi dỗ dành người khác, cậu xoa nhẹ mái tóc cô, cảm nhận được sự an ủi toàn thân cô bỗng chốc run lên rồi lại quay đầu vùi mặt vào vai cậu, tựa như bờ vai nhỏ này chính là liều thuốc an thần của cô, nhưng dẫu có sử dụng bao nhiêu lượng thuốc đi nữa thì cũng chẳng thể nào khiến cô quên đi những thứ đáng bị bỏ vào quên lãng.
Trong vòng tay ấm áp của cậu, Ellie liên tục suy nghĩ phải chăng những người thân xung quanh cô đều sẽ bị cô liên lụy mà không có kết cục tốt, phải chăng cô sinh ra là hiện thân của điềm xui chứ chẳng có kì tích đáng ca ngợi nào ở đây. Càng nghĩ cô càng thấy tiêu cực, lỗi âu lo cứ mỗi lúc một lớn dần, cô bám chặt lấy tay áo Kaishan không rời, cậu liên tục vuốt nhẹ lưng Ellie, một hồi lâu sau đó cô mới cất tiếng hỏi, giọng đã khàn đặc đi vì khóc.
“ Cậu giỏi dỗ dành người khác thật đấy…”
“ Có phải với ai cậu cũng sẽ làm vậy không? “ - Chẳng hiểu cớ sự gì cô lại thấy lời này nói ra rồi khiến cô có chút không vui. Cô liền ngồi thẳng dậy, nhẹ đẩy Kaishan ra nhưng khoảng cách của hai người vẫn rất gần, đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Đây là lần đầu tiên cô ôm ấp một người con trai, cũng là lần đầu tiên nằm trọn trong lòng người ta, cảm giác có chút lạ lẫm, xấu hổ, song cũng có chút khoan khoái, thoải mái, được yêu thương là vậy sao.
Kaishan hơi sững lại, cậu cúi xuống nhìn cô nhưng đầu cô vẫn cúi gằm chẳng thèm ngước lên nhìn cậu. Nếu giờ ngước lên thì cũng kì lắm, bởi chiều cao của hai người cách nhau không nhiều, lại ngồi rất gần nếu cô ngẩng mặt đồng thời cậu cũng hơi cúi xuống thì khoảng cách mắt đối mắt là cực kì gần. Cậu mỉm cười, thấy có hơi an tâm đôi phần, vì bây giờ Ellie đã ổn định lại rồi.
“ Không phải, cậu là người thứ hai tôi làm vậy đấy “
“ Ồ ừm “ - Cô thờ ơ đáp lại.
Kaishan nhướng mày, bật cười bất lực. Cậu hơi ngửa người ra sau, một tay chống trên sàn một tay vò tóc, biểu cảm vô cùng phức tạp. Cậu kể lại.
“ Khi chưa gặp cậu, người duy nhất tôi luôn phải an ủi là đứa em gái mít ướt của tôi. Ban đầu thì có chút khó khăn, nhưng dần già cũng quen, kỹ thuật không tồi chứ? “
“ Cậu có em? “ - Ellie ngẩng mặt, để lộ đôi mắt đỏ chót sưng húp lên, trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
“ Phải, đó là đứa em gái tôi yêu thương nhất “
“ Vậy…em ấy giờ sao rồi? “ - Cô dè dặt hỏi.
“ Tôi không biết nữa “
Nói đoạn, Kaishan buông tiếng thở dài rồi lại kể tiếp, giọng cậu trầm xuống rõ rệt như đang buồn.
“ Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, một mái nhà rơm đơn xơ ấm áp, có cha mẹ, em gái và tôi. Chúng tối đều là nông dân nghèo, tuy cuộc sống vất vả nhưng bù lại ai cũng yêu thương nhau…”
“ Bất chợt một ngày, cả đất nước đều rơi vào khủng hoảng do dịch bệnh, mất mùa và đói kém. Ấy vậy mà đám quý tộc chết dẫm chẳng thèm quan tâm đến cuộc sống khốn cùng của người dân. Chúng ra lệch bắt hết đàn ông trong làng đến lao động cho bọn chúng, phụ nữ và thiếu nữ, thậm chí là trẻ nhỏ là nữ chỉ cần xinh đẹp là chúng bắt về mua vui và làm nhục, đúng là một lũ súc sinh. Gia đình tôi cũng không thoát được. “
Ksishan ngắt đoạn nhìn Ellie, cô không nói gì, chỉ ngồi lặng im lắng nghe từng câu từng chữ Kaishan nói ra, không bỏ sót đoạn nào. Trong lòng cũng có chút thương xót, cô cực kì đồng cảm với cậu mặc dù cô chưa từng trải qua cuộc sống như của cậu. Cậu lại kể tiếp.
“ Cha mẹ vì để bảo vệ tôi và em gái, liền nhét chúng tôi trốn trong đống rơm sau nhà. Tưởng chừng mọi chuyện đã êm xuôi, thì bất ngờ một tên tay sai của đám quý tộc đó đến gần đống rơm. Cha vì quá lo lắng mà hoảng hốt chạy lại chắn trước đống rơm, cũng vì thế mà chúng tôi bị phát hiện. Bọn chúng không nhiều lời mà thẳng tay chém cha tôi một nhát, mẹ tôi trông thấy thì hét toáng lên kêu hãy chạy mau. Tôi chỉ còn cách nhân lúc sơ hở kéo tay em gái ra khỏi đống rơm rồi chạy một mạch vào rừng. Bọn chúng vẫn truy đuổi quyết liệt, cuối cùng sức trẻ con có hạn em gái tôi nhanh chóng bị chúng bắt đi ngay trước mắt tôi. Trong khi đó tôi lại chẳng thể làm gì được…”
“ Tiếng kêu la kèm theo tiếng khóc gào của em ấy đến bây giờ vẫn còn vang vẳng bên tai tôi mỗi ngày…”
Cậu đấm mạnh tay xuống nền đá, tự thầm chửi bản thân quá vô dụng, mỗi lần nhớ đến khung cảnh đó lòng cậu lại đau như có hàng vạn con dao đâm xuyên người.
Đau đớn đến quằn quại…
“ Có mệt không? “
Ellie không nói gì, cô chỉ lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt vô hồn đỏ hoe sưng húp nhìn về phía xa xăm, sau đó lại nhăn mặt chau mày tựa sắp khóc thêm đợt nữa. Kaishan dòm có vẻ rất giỏi dỗ dành người khác, cậu xoa nhẹ mái tóc cô, cảm nhận được sự an ủi toàn thân cô bỗng chốc run lên rồi lại quay đầu vùi mặt vào vai cậu, tựa như bờ vai nhỏ này chính là liều thuốc an thần của cô, nhưng dẫu có sử dụng bao nhiêu lượng thuốc đi nữa thì cũng chẳng thể nào khiến cô quên đi những thứ đáng bị bỏ vào quên lãng.
Trong vòng tay ấm áp của cậu, Ellie liên tục suy nghĩ phải chăng những người thân xung quanh cô đều sẽ bị cô liên lụy mà không có kết cục tốt, phải chăng cô sinh ra là hiện thân của điềm xui chứ chẳng có kì tích đáng ca ngợi nào ở đây. Càng nghĩ cô càng thấy tiêu cực, lỗi âu lo cứ mỗi lúc một lớn dần, cô bám chặt lấy tay áo Kaishan không rời, cậu liên tục vuốt nhẹ lưng Ellie, một hồi lâu sau đó cô mới cất tiếng hỏi, giọng đã khàn đặc đi vì khóc.
“ Cậu giỏi dỗ dành người khác thật đấy…”
“ Có phải với ai cậu cũng sẽ làm vậy không? “ - Chẳng hiểu cớ sự gì cô lại thấy lời này nói ra rồi khiến cô có chút không vui. Cô liền ngồi thẳng dậy, nhẹ đẩy Kaishan ra nhưng khoảng cách của hai người vẫn rất gần, đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Đây là lần đầu tiên cô ôm ấp một người con trai, cũng là lần đầu tiên nằm trọn trong lòng người ta, cảm giác có chút lạ lẫm, xấu hổ, song cũng có chút khoan khoái, thoải mái, được yêu thương là vậy sao.
Kaishan hơi sững lại, cậu cúi xuống nhìn cô nhưng đầu cô vẫn cúi gằm chẳng thèm ngước lên nhìn cậu. Nếu giờ ngước lên thì cũng kì lắm, bởi chiều cao của hai người cách nhau không nhiều, lại ngồi rất gần nếu cô ngẩng mặt đồng thời cậu cũng hơi cúi xuống thì khoảng cách mắt đối mắt là cực kì gần. Cậu mỉm cười, thấy có hơi an tâm đôi phần, vì bây giờ Ellie đã ổn định lại rồi.
“ Không phải, cậu là người thứ hai tôi làm vậy đấy “
“ Ồ ừm “ - Cô thờ ơ đáp lại.
Kaishan nhướng mày, bật cười bất lực. Cậu hơi ngửa người ra sau, một tay chống trên sàn một tay vò tóc, biểu cảm vô cùng phức tạp. Cậu kể lại.
“ Khi chưa gặp cậu, người duy nhất tôi luôn phải an ủi là đứa em gái mít ướt của tôi. Ban đầu thì có chút khó khăn, nhưng dần già cũng quen, kỹ thuật không tồi chứ? “
“ Cậu có em? “ - Ellie ngẩng mặt, để lộ đôi mắt đỏ chót sưng húp lên, trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
“ Phải, đó là đứa em gái tôi yêu thương nhất “
“ Vậy…em ấy giờ sao rồi? “ - Cô dè dặt hỏi.
“ Tôi không biết nữa “
Nói đoạn, Kaishan buông tiếng thở dài rồi lại kể tiếp, giọng cậu trầm xuống rõ rệt như đang buồn.
“ Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, một mái nhà rơm đơn xơ ấm áp, có cha mẹ, em gái và tôi. Chúng tối đều là nông dân nghèo, tuy cuộc sống vất vả nhưng bù lại ai cũng yêu thương nhau…”
“ Bất chợt một ngày, cả đất nước đều rơi vào khủng hoảng do dịch bệnh, mất mùa và đói kém. Ấy vậy mà đám quý tộc chết dẫm chẳng thèm quan tâm đến cuộc sống khốn cùng của người dân. Chúng ra lệch bắt hết đàn ông trong làng đến lao động cho bọn chúng, phụ nữ và thiếu nữ, thậm chí là trẻ nhỏ là nữ chỉ cần xinh đẹp là chúng bắt về mua vui và làm nhục, đúng là một lũ súc sinh. Gia đình tôi cũng không thoát được. “
Ksishan ngắt đoạn nhìn Ellie, cô không nói gì, chỉ ngồi lặng im lắng nghe từng câu từng chữ Kaishan nói ra, không bỏ sót đoạn nào. Trong lòng cũng có chút thương xót, cô cực kì đồng cảm với cậu mặc dù cô chưa từng trải qua cuộc sống như của cậu. Cậu lại kể tiếp.
“ Cha mẹ vì để bảo vệ tôi và em gái, liền nhét chúng tôi trốn trong đống rơm sau nhà. Tưởng chừng mọi chuyện đã êm xuôi, thì bất ngờ một tên tay sai của đám quý tộc đó đến gần đống rơm. Cha vì quá lo lắng mà hoảng hốt chạy lại chắn trước đống rơm, cũng vì thế mà chúng tôi bị phát hiện. Bọn chúng không nhiều lời mà thẳng tay chém cha tôi một nhát, mẹ tôi trông thấy thì hét toáng lên kêu hãy chạy mau. Tôi chỉ còn cách nhân lúc sơ hở kéo tay em gái ra khỏi đống rơm rồi chạy một mạch vào rừng. Bọn chúng vẫn truy đuổi quyết liệt, cuối cùng sức trẻ con có hạn em gái tôi nhanh chóng bị chúng bắt đi ngay trước mắt tôi. Trong khi đó tôi lại chẳng thể làm gì được…”
“ Tiếng kêu la kèm theo tiếng khóc gào của em ấy đến bây giờ vẫn còn vang vẳng bên tai tôi mỗi ngày…”
Cậu đấm mạnh tay xuống nền đá, tự thầm chửi bản thân quá vô dụng, mỗi lần nhớ đến khung cảnh đó lòng cậu lại đau như có hàng vạn con dao đâm xuyên người.
Đau đớn đến quằn quại…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương