Ngã Rẽ Tình Yêu
Chương 7: Dịch Bệnh
Bức thư đầu tiên của công nương Ellie được gửi đi và thành công đến tay nhị hoàng tử Richard, sau một khoảng thời gian không lâu sau đó Ellie đã nhận được thư hồi âm, cô chậm dãi đọc từng dòng chữ thẳng hàng đều tăm tắp rất có phong thái của một hoàng tộc không hề giống nét chữ nguệch ngoạc rồng bay phượng múa của cô. Cô vui vẻ hí hứng đọc đi đọc lại rất nhiều lần sau đó lại nhanh chóng nhấc bút viết thư hồi đáp.
Cứ như vậy hai người đã liên tục trao đổi thư từ rất nhiều lần, trong cuộc trò chuyện hai người bàn bạc đến rất nhiều vẫn đề trên trời dưới biển nào là đồ ăn, hoa sắc, động vật thậm trí là kiến thức học tập.
Mỗi lần như vậy Ellie lại rất hồ hởi hơn cả được tặng quà, có vẻ như hai người rất hợp cạ với nhau, như đã coi nhau là bạn tâm giao, một người bạn tri kỷ không thể tách rời.
Vụ việc này nhanh chóng đến được tai hoàng hậu, bà ta không nói không rằng sai người mang hoa và quà cáp kèm theo một phong thư gửi đến phủ đại công tước. Đề nghị kết giao hứu nghị giữa hai bên và muốn đề cử Ellie là thanh mai trúc mã của Richard.
Công tước và phu nhân công tước đã hiểu ngay được ẩn ý của hoàng hậu là muốn ấn định hôn ước giữa hai đứa trẻ để kéo lợi ích về phía bà ta.
Thực sự bà ta đã không từ thủ đoạn lấy cả hạnh phúc tương lai của hai đứa trẻ ngây thơ thuần khiết ra để làm bàn đạp cho bản thân, ngay lập tức Soralia viết thư từ chối mặc cho bà ta nhiều lần lôi kéo.
Không ngờ vì điều đó mà tần suất gửi thư của Richard cho Ellie ngày càng ít đi có khi cả tháng mới nhận được thư, cũng vì lời dặn dò của mẹ mà mặc cho phải ngày ngày chờ đợi đến mòn mỏi cô cũng không dám viết thư thúc giục hay gặng hỏi vì sao, mà chỉ biết chán nản đứng thẫn thờ trước cửa sổ nhìn ra phía cánh cổng ngóng trông như thiếu nữ chờ chồng xuất trận chở về. Ngày qua ngày ăn không ngon ngủ không yên cuối cùng cô cũng đã nhận được bức thư có hơi nhăn nhúm, có chỗ còn bị dính bụi bẩn.
Nhanh chóng Ellie cầm bút làm dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ nên viết gì thì bị âm thanh bước chân của rất nhiều người làm phân tâm, nghe có vẻ rất vội vã.
Tò mò cô liền mở cửa ngó đầu ra ngoài nghe ngóng. Khung cảnh bên ngoài rất hỗn loạn, người người chạy qua chạy lạikhông ai để ý đến cô, sắc mặt ai nấy đều tái mét, mồ hôi đầm đìa cũng khiến Ellie xuất hiện một cảm giác bất an.
Một lúc sau người hầu riêng của cô Rimi đi lấy đồ ăn nhẹ đã quay trở về, thấy Ellie đứng ngoài cửa liền chạy nhanh lại vẻ mặt hoảng hốt vội vàng đẩy cô vào phòng.
“ Công nương ngoài này nguy hiểm lắm! Chúng ta hãy mau vào trong đi ạ ”.
“ Rimi, có chuyện gì vậy? Sao ai cũng vội vàng như thế ”.
Nghe câu hỏi và vẻ mặt ngây ngốc của Ellie, hầu gái riêng vẻ mặt lo lắng, đôi lông mày theo bản năng nhíu lại, bờ môi run run ngập ngừng muốn nói nhưng mới thốt ra vài chữ nhưng lại thôi, cô chỉ nhắc rằng bây giờ tình thế bên ngoài rất hỗn loạn buộc Ellie phải ở yên trong phòng không được đi đâu.
Đúng lúc này một tiếng hét thất thanh vang lên bên ngoài cửa như cơn sét bất ngờ đánh xuống ngay lập tức làm Ellie cùng cô hầu Rimi như đứng hình, không tự chủ mà làm rơi chiếc bánh và con gấu bông đang cầm trên tay xuống đất.
“ Phu nhân…phu nhân không xong rồi!! ”.
Ellie nghe mẹ gặp chuyện liền bỏ lại bức thư còn đang viết dang giở, lo lắng gấp gáp kéo vạt váy của Rimi đòi cô đưa mình đến gặp mẹ, nhưng Rimi khó xử lại không thể.
Trong tình cảnh này cô chỉ biết ân cần ôm lấy Ellie một tay vuốt ve mái tóc một tay vỗ nhẹ theo nhịp lên lưng Ellie thủ thỉ cô không thể đi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Rimi không lỡ để chủ nhân của mình nhìn thấy hiện thực hỗn loạn và nghiêm trọng ngoài kia chỉ đành an ủi cảm xúc luống cuống của Ellie mặc cho cô liên tục đẩy mạnh đòi Rimi đưa cô đến chỗ mẹ.
Ellie không hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao Rimi một mực giấu mình như vậy, mẹ đã xảy ra chuyện gì tại sao bọn họ hét lên như vậy.
Không lâu sau toàn quốc đã thông báo một dịch bệnh lạ đã xuất hiện với tốc độ lay lan nhanh và tỷ lệ chết là rất cao, hiện tại đang tìm kiếm về nguồn gốc, chỉ biết rằng trong thời gian ủ bệnh sẽ không có bất kì giấu hiệu nào và khi mắc người bệnh sẽ phải chịu sự giầy vò trong đau đớn đến cùng cực về thể xác lẫn tinh thần, vì chưa có phương pháo điều trị nên chỉ có thể chấp nhận số phận mà chờ đợi cái chết đang dần đến, đề nghị mọi người đều phải tự cách ly không tiếp xúc không giao lưu.
Thật không may mắn rằng phu nhân công tước Soralia tức mẹ của Ellie đã mắc phải căn bệnh quái ác này. Tin tức giấu mãi có ngày lộ ra đã nhanh chóng đến được tai Ellie. Cô không hề biết đến sự nghiệm trọng thật sự của căn bệnh này nhưng cô ý thức được nó rất nguy hiểm nên đã mặc sự can ngăn của mọi người cô vẫn cố chấp đòi đến gặp mẹ.
Bị khuất phục người hầu phải chấp nhận hộ tống cô. Khoảnh khắc Ellie mở cánh của ra một khung cảnh ngột ngạt tăm tối bao phủ khắp căn phòng hiện ra trước mắt mặc dù đèn trong phòng đều được thắp sáng.
Xung quanh được lấp kín là bác sĩ và người hầu, còn có cả quản gia không khí trầm ngẩm và bất lực thấy rõ.
Cứ như vậy hai người đã liên tục trao đổi thư từ rất nhiều lần, trong cuộc trò chuyện hai người bàn bạc đến rất nhiều vẫn đề trên trời dưới biển nào là đồ ăn, hoa sắc, động vật thậm trí là kiến thức học tập.
Mỗi lần như vậy Ellie lại rất hồ hởi hơn cả được tặng quà, có vẻ như hai người rất hợp cạ với nhau, như đã coi nhau là bạn tâm giao, một người bạn tri kỷ không thể tách rời.
Vụ việc này nhanh chóng đến được tai hoàng hậu, bà ta không nói không rằng sai người mang hoa và quà cáp kèm theo một phong thư gửi đến phủ đại công tước. Đề nghị kết giao hứu nghị giữa hai bên và muốn đề cử Ellie là thanh mai trúc mã của Richard.
Công tước và phu nhân công tước đã hiểu ngay được ẩn ý của hoàng hậu là muốn ấn định hôn ước giữa hai đứa trẻ để kéo lợi ích về phía bà ta.
Thực sự bà ta đã không từ thủ đoạn lấy cả hạnh phúc tương lai của hai đứa trẻ ngây thơ thuần khiết ra để làm bàn đạp cho bản thân, ngay lập tức Soralia viết thư từ chối mặc cho bà ta nhiều lần lôi kéo.
Không ngờ vì điều đó mà tần suất gửi thư của Richard cho Ellie ngày càng ít đi có khi cả tháng mới nhận được thư, cũng vì lời dặn dò của mẹ mà mặc cho phải ngày ngày chờ đợi đến mòn mỏi cô cũng không dám viết thư thúc giục hay gặng hỏi vì sao, mà chỉ biết chán nản đứng thẫn thờ trước cửa sổ nhìn ra phía cánh cổng ngóng trông như thiếu nữ chờ chồng xuất trận chở về. Ngày qua ngày ăn không ngon ngủ không yên cuối cùng cô cũng đã nhận được bức thư có hơi nhăn nhúm, có chỗ còn bị dính bụi bẩn.
Nhanh chóng Ellie cầm bút làm dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ nên viết gì thì bị âm thanh bước chân của rất nhiều người làm phân tâm, nghe có vẻ rất vội vã.
Tò mò cô liền mở cửa ngó đầu ra ngoài nghe ngóng. Khung cảnh bên ngoài rất hỗn loạn, người người chạy qua chạy lạikhông ai để ý đến cô, sắc mặt ai nấy đều tái mét, mồ hôi đầm đìa cũng khiến Ellie xuất hiện một cảm giác bất an.
Một lúc sau người hầu riêng của cô Rimi đi lấy đồ ăn nhẹ đã quay trở về, thấy Ellie đứng ngoài cửa liền chạy nhanh lại vẻ mặt hoảng hốt vội vàng đẩy cô vào phòng.
“ Công nương ngoài này nguy hiểm lắm! Chúng ta hãy mau vào trong đi ạ ”.
“ Rimi, có chuyện gì vậy? Sao ai cũng vội vàng như thế ”.
Nghe câu hỏi và vẻ mặt ngây ngốc của Ellie, hầu gái riêng vẻ mặt lo lắng, đôi lông mày theo bản năng nhíu lại, bờ môi run run ngập ngừng muốn nói nhưng mới thốt ra vài chữ nhưng lại thôi, cô chỉ nhắc rằng bây giờ tình thế bên ngoài rất hỗn loạn buộc Ellie phải ở yên trong phòng không được đi đâu.
Đúng lúc này một tiếng hét thất thanh vang lên bên ngoài cửa như cơn sét bất ngờ đánh xuống ngay lập tức làm Ellie cùng cô hầu Rimi như đứng hình, không tự chủ mà làm rơi chiếc bánh và con gấu bông đang cầm trên tay xuống đất.
“ Phu nhân…phu nhân không xong rồi!! ”.
Ellie nghe mẹ gặp chuyện liền bỏ lại bức thư còn đang viết dang giở, lo lắng gấp gáp kéo vạt váy của Rimi đòi cô đưa mình đến gặp mẹ, nhưng Rimi khó xử lại không thể.
Trong tình cảnh này cô chỉ biết ân cần ôm lấy Ellie một tay vuốt ve mái tóc một tay vỗ nhẹ theo nhịp lên lưng Ellie thủ thỉ cô không thể đi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Rimi không lỡ để chủ nhân của mình nhìn thấy hiện thực hỗn loạn và nghiêm trọng ngoài kia chỉ đành an ủi cảm xúc luống cuống của Ellie mặc cho cô liên tục đẩy mạnh đòi Rimi đưa cô đến chỗ mẹ.
Ellie không hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao Rimi một mực giấu mình như vậy, mẹ đã xảy ra chuyện gì tại sao bọn họ hét lên như vậy.
Không lâu sau toàn quốc đã thông báo một dịch bệnh lạ đã xuất hiện với tốc độ lay lan nhanh và tỷ lệ chết là rất cao, hiện tại đang tìm kiếm về nguồn gốc, chỉ biết rằng trong thời gian ủ bệnh sẽ không có bất kì giấu hiệu nào và khi mắc người bệnh sẽ phải chịu sự giầy vò trong đau đớn đến cùng cực về thể xác lẫn tinh thần, vì chưa có phương pháo điều trị nên chỉ có thể chấp nhận số phận mà chờ đợi cái chết đang dần đến, đề nghị mọi người đều phải tự cách ly không tiếp xúc không giao lưu.
Thật không may mắn rằng phu nhân công tước Soralia tức mẹ của Ellie đã mắc phải căn bệnh quái ác này. Tin tức giấu mãi có ngày lộ ra đã nhanh chóng đến được tai Ellie. Cô không hề biết đến sự nghiệm trọng thật sự của căn bệnh này nhưng cô ý thức được nó rất nguy hiểm nên đã mặc sự can ngăn của mọi người cô vẫn cố chấp đòi đến gặp mẹ.
Bị khuất phục người hầu phải chấp nhận hộ tống cô. Khoảnh khắc Ellie mở cánh của ra một khung cảnh ngột ngạt tăm tối bao phủ khắp căn phòng hiện ra trước mắt mặc dù đèn trong phòng đều được thắp sáng.
Xung quanh được lấp kín là bác sĩ và người hầu, còn có cả quản gia không khí trầm ngẩm và bất lực thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương