Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 25: Tốt nhất không nên lấy ai



Trình Thiếu Phàm quên mất việc hắn vẫn đang giận dỗi chuyện ban chiều với Vân Hi, nhưng hiện tại tâm tình của hắn cũng rất không tốt...lý do tại sao thì ngay cả hắn cũng không biết...

"Loại người vô dụng như cô tốt hơn hết nên ở một mình để tránh ảnh hưởng đến người khác, mà tên nào lấy phải cô chính là họa của hắn ta..."

Vân Hi liếc xéo Trình Thiếu Phàm định phản bác lại hắn nhưng nghĩ lại thì thôi vậy. Còn chuyện sau này cô có lấy chồng được hay không thì liên quan gì đến hắn cơ chứ, nếu chẳng may sau này cô giàu thì cũng không cần đến người khác...

"Anh đánh cậu ta bị thương nặng như thế, lỡ đâu người nhà của cậu ta kiện thì sao..."

Trình Thiếu Phàm tỏ ý không quan tâm đến việc kiện tụng cho lắm, dù sao gia đình cậu ta cũng chẳng biết bọn họ là ai...mà nếu có tìm ra thì phái thuộc hạ truy sát đến cùng là được...

"Cô lo cho cái mặt của cô thì hơn, cứ thích lo chuyện bao đồng...bị đánh cũng đáng lắm..."

Vân Hi không thể hiểu nổi tên này ăn cái gì mà trở nên độc mồm độc miệng như thế cơ chứ, cô cảm thấy hắn đẹp trai nhất là khi ngậm miệng lại và chuyên tâm làm việc...

"Anh không lo cho tôi à..."

Trình Thiếu Phàm dứt khoát trả lời "không" một cái rõ lớn, như quát vào mặt Vân Hi khiến cô sợ hãi ngồi khép vào một góc. Đột nhiên chiếc xe dừng trước một tiệm thuốc tây nhỏ...

"Xuống xe...!"

Vân Hi ủy khuất nhưng vô vẫn xuống xe theo lời hắn, bây giờ bỏ cô ở đây một mình thì làm cách nào mà cô trở về nhà được cơ chứ. Cái tên khốn họ Trình kia cũng quá vô tâm vô phế rồi...



"Tự nhiên đến rước tôi làm gì, bây giờ lại bỏ tôi ở cái nơi xa xôi này cơ chứ...loại người như anh cũng đừng mong lấy được vợ..."

Trình Thiếu Phàm bận lục cái gì đó trong chỗ đựng đồ nên không nghe Vân Hi chửi thầm ở bên ngoài, hắn nhanh chóng thò đầu ra khỏi cửa đưa cho cô một ít tiền...

"Cô mua thuốc mỡ hay cái gì đó làm cho mặt cô nguyên vẹn như cũ giùm tôi..."

Vân Hi vội vàng che miệng, ái ngại nhận tiền của Trình Thiếu Phàm liền cúi sát đến gần mặt hắn thì thầm nhẹ nhàng...

"Ơ...lo cho tôi thật này, vậy mà khi nãy quát tôi bảo không thèm..."

Trình Thiếu Phàm chưng ra bộ mặt ngớ ngẩn không hiểu Vân Hi đang nghĩ cái gì mà nói ra được câu đó. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng nếu sau này phát sinh loại chuyện kia cùng với cô thì hắn vẫn muốn một người phụ nữ xinh đẹp hơn so với người phụ nữ có vết sẹo trên mặt mà thôi.

Vân Hi đi vào tiệm thuốc tây mua tuýp thuốc mỡ giá rẻ nhất, bản thân cô biết rằng vết thương này cũng không quá nặng, chỉ cần một thời gian tịnh dưỡng tốt sẽ phục hồi. Ngay cả khi còn bé, bất kì vết thương nào trên người cô cũng phục hồi nhanh hơn những người khác rất nhiều. Nhưng bù lại thì cơ thể rất dễ bị tổn thương...

Ví như hồi này cái tên tiểu Long kia đánh người khác thì vết thương chỉ đỏ lên mà thôi, nhưng đánh cô thì vết thương trở nên thâm tím và chảy máu chẳng hạn. Đúng là ông trời không cho không ai cái gì mà...

Vân Hi thở dài một cái như nhớ ra cái gì đó, cô liền quay lại nói nhỏ với người bán thuốc...

"Cho tôi một vị thuốc tránh thai và một hộp bao cao su loại như thế này..."

Vân Hi kéo hai ngón tay dài ra chừng mười tám cm cho vị dược sĩ kia biết để cô ta đi lấy, lần sau quan hệ thay vì cô phải uống thuốc tránh thai, nhất định phải bắt tên đó sử dụng biện pháp an toàn mới được...



Vị dược sĩ bỏ thứ cần thiết vào túi ni lông đen cho Vân Hi, không kìm được sự tò mò bắt đầu lên tiếng hỏi...

"Xin lỗi nếu tôi nhiều chuyện...nhưng người đàn ông trong ngồi xe hơi kia có vẻ giàu có, sao cô không để bản thân mang thai rồi gả cho anh ta có phải tốt hơn không...?"

Vân Hi chán nản thở dài một cái, cô cũng thật thà trả lời thắc mắc của vị dược sĩ...

"Anh ta giàu có thật nhưng tiếc rằng đầu óc không được bình thường, tôi sợ sau này con tôi sinh ra ngớ ngẩn như anh ta thì khổ lắm..."

Vị dược sĩ ồ lên một tiếng liền biết người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa, hóa ra giữa hai người bọn họ chỉ là mối quan hệ thần bí kia...

"Tiền thừa của cô..."

Vân Hi vui vẻ cầm tiền bỏ vào túi áo của mình, còn lâu cô mới đem trả lời cho hắn. Nhưng cô vừa bước vào trong xe đã nghe thấy người kia lèm bèm...

"Cô làm gì mà lâu thế hả, tốn biết bao nhiêu thời gian của tôi..."

Vân Hi cười trừ cho xong chuyện, Trình Thiếu Phàm tuy to xác nhưng không khác đứa trẻ lên ba là mấy, hở một tí không vừa ý lại giận dỗi...

"Đừng giận mà, tôi đền bù cho anh bằng một bữa tối thật ngon được chứ..."

Trình Thiếu Phàm nghe thấy bữa tối mới thả lỏng gương mặt đôi chút, hắn cũng không nói gì thêm liền tiếp tục công việc tài xế đưa Vân Hi trở về nhà an toàn...
Chương trước Chương tiếp