Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 29: Điều kiện trao đổi
Cạch...!
"A...anh Trình, em mua cho anh một bó hoa hồng xanh vô cùng đẹp mắt này...đảm bảo..."
Tu Minh đang cười hớn hở không chút phòng bị mở cửa ra liền bị một màn trước mắt dọa sợ. Rõ ràng cậu vừa mới phá hỏng chuyện tốt của anh Trình thì phải...
"Haha...chào chị dâu ạ..."
Vân Hi cảm tạ trời đất vì Tu Minh xuất hiện kịp thời cứu cô khỏi nụ hôn của Trình Thiếu Phàm, coi liền nhảy xuống bàn đẩy hắn ra tiến đến vui vẻ chào hỏi cậu...
"Chào cậu...tôi tên Lạc Vân Hi...có thể gọi Vân Hi cho tự nhiên cùn được..."
Tu Minh bất ngờ khi là người đầu tiên trong số đám sát thủ đi theo Trình Thiếu Phàm được nhìn thấy chị dâu, không ngờ lại xinh đẹp hơn so với những gì cậu tưởng tượng. Vốn đã từng có mối quan hệ với biết bao nhiêu em chân dài khác nhưng đứng trước Vân Hi, cậu lại có cảm giác cô rất cao quý....một loại sức mạnh huyền bí nào đó khiến cậu cảm thấy nhỏ bé vô cùng...
"Chị dâu...chị xinh đẹp thật đấy, hèn gì anh Trình cứ thơ thẩn về chị mãi..."
Trình Thiếu Phàm nghe thấy hai từ xinh đẹp phát ra từ miệng của cái tên trăng hoa Tu Minh, hắn như con sói lớn ôm chầm lấy Vân Hi từ phía sau, cố tình dùng ánh mắt hằm hè đe dọa...
"Mua rồi thì cút về tập luyện tiếp cho tôi, riêng cậu không được nghỉ sớm..."
Vân Hi vẫy tay tạm biệt Tu Minh, đồng thời trấn an Trình Thiếu Phàm đôi chút để hắn thả lỏng gương mặt ra tránh hù cô sợ. Có vẻ tên này bắt đầu "nghiện" cô rồi thì phải, hay nói đúng hơn là nghiện hương thơm trên người cô chẳng hạn...
Vân Hi cũng thử tự ngửi mùi hương trên cơ thể cô cũng không có gì khác so với trước kia, hoặc có thể người xinh đẹp như cô luôn sẵn trong người một thứ hương thơm quyến rũ khiến bọn sói đói này mê mệt...
"Thôi...vào ăn sáng đi...anh đừng chấp nhặt với cậu ấy làm gì..."
Trình Thiếu Phàm cầm tay Vân Hi đặt cô ngồi bên cạnh hắn, trong miệng vẫn lèm bèm nhắc nhở cẩn thận...
"Cô tốt nhất nên tránh xa cái tên trăng hoa đó ra, cậu ta không phải loại người tốt đẹp gì đâu..."
Vân Hi nghe Trình Thiếu Phàm nói làm như hắn là người tốt đẹp lắm không bằng. Nhưng nhìn sơ qua có vẻ người tên Tu Minh ban nãy rất vâng lời của hắn, nếu cô đoán không làm thì ắt hẳn cậu ta chính là con trai của Tu Cường...
"Anh bảo cậu ta trăng hoa, còn anh thì không à...?"
Trình Thiếu Phàm lập tức lườm Vân Hi một cái, hắn chỉ là ăn bánh trả tiền mà thôi. Huống hồ chi hắn không phải người ngọt ngào dịu dàng như mấy tên công tử khác nên các cô ả giàu có không lấy được gì từ hắn cả...
"Những người từng lên giường với tôi đa phần sẽ là tiểu thư, mấy người trông có vẻ giàu có mà thôi..."
Vân Hi ồ lên một tiếng liền nghe Trình Thiếu Phàm kể tiếp lý do tại sao hắn lại làm vậy...
"Tôi thấy hài lòng khi nhìn những người phụ nữ cao quý bị chà đạp, cô không hiểu nổi đâu nên đừng hỏi thêm điều gì nữa..."
Vân Hi bĩu môi tỏ ý không hài lòng nhưng cũng đành thôi vậy, cô cũng không muốn biết quá nhiều chuyện về Trình Thiếu Phàm. Dù sao sau này bọn họ cũng đường ai nấy đi, tốt nhất không nên làm gì quá quắt khiến đối phương lưu luyến không rời...
"Chiều nay tôi phải ra ngoài có chút việc, anh có đi đâu thì nhớ khóa cửa lại cẩn thận đấy..."
Trình Thiếu Phàm dự tính sẽ ôn lấy Vân Hi ngủ suốt buổi chiều nhưng lại nghe cô nói khiến kế hoạch ban đầu của hắn bị vỡ lở. Khuôn mặt đang bình thản lại trở nên không vui...
"Tôi không đồng ý, cho nên cô không được phép đi đâu cả..."
Vân Hi cũng chả phải đang hỏi ý kiến của Trình Thiếu Phàm, đó chỉ đơn thuần là lời công bố cho hắn biết mà thôi. Dù có đồng ý hay không thì cũng không thể làm gì được cô...
"Tùy anh, tôi đi làm việc tiếp đây..."
Vân Hi bỏ chén của cô vào bồn rửa mát liền trở lại phòng khách tiếp tục công việc tư vấn tài chính thường ngày, lần này xem ra cô được hợp tác với một công ty có kha khá danh tiếng nên có vẻ doanh thu sẽ cao lắm đây...
Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi reo liên hồi khiến cô khó chịu nhìn xem là ai gọi đến...quả thật là người cio không muốn nhìn thấy nhất lúc này...
"Nếu là chuyện bán nhà hay tiền bạc gì đó thì con cúp máy đây..."
-Người bên môi giới chiều nay sẽ đến mua nhà, ta chỉ muốn thông báo trước với con một tiếng...
"Con đã bảo không là không rồi cơ mà, nếu mẹ cố tình làm theo ý của mẹ thì con cũng có cách của con..."
Vân Hi tức giận nhưng chưa biết nên làm thế nào, đột nhiên cô nhớ đến mình vẫn còn một con sói lớn hung dữ có thể đuổi những tên đó đi thì phải...
"Trình Thiếu Phàm, tôi có chuyện này cần anh giúp..."
Vân Hi nhanh chóng ngồi vào trong lòng Trình Thiếu Phàm liền bày ra khuôn mặt làm nũng...
"Chuyện là mẹ tôi gọi bên mua giới đến để bán nhà, anh hãy giúp tôi đuổi bọn họ đi được không...?"
Trình Thiếu Phàm nghiêm túc suy nghĩ đôi chút, người phụ nữ này vậy mà đang bàn điều kiện với hắn sao...
"Giúp cô cũng được, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của mình...cô có muốn nghe thử không...?"
"A...anh Trình, em mua cho anh một bó hoa hồng xanh vô cùng đẹp mắt này...đảm bảo..."
Tu Minh đang cười hớn hở không chút phòng bị mở cửa ra liền bị một màn trước mắt dọa sợ. Rõ ràng cậu vừa mới phá hỏng chuyện tốt của anh Trình thì phải...
"Haha...chào chị dâu ạ..."
Vân Hi cảm tạ trời đất vì Tu Minh xuất hiện kịp thời cứu cô khỏi nụ hôn của Trình Thiếu Phàm, coi liền nhảy xuống bàn đẩy hắn ra tiến đến vui vẻ chào hỏi cậu...
"Chào cậu...tôi tên Lạc Vân Hi...có thể gọi Vân Hi cho tự nhiên cùn được..."
Tu Minh bất ngờ khi là người đầu tiên trong số đám sát thủ đi theo Trình Thiếu Phàm được nhìn thấy chị dâu, không ngờ lại xinh đẹp hơn so với những gì cậu tưởng tượng. Vốn đã từng có mối quan hệ với biết bao nhiêu em chân dài khác nhưng đứng trước Vân Hi, cậu lại có cảm giác cô rất cao quý....một loại sức mạnh huyền bí nào đó khiến cậu cảm thấy nhỏ bé vô cùng...
"Chị dâu...chị xinh đẹp thật đấy, hèn gì anh Trình cứ thơ thẩn về chị mãi..."
Trình Thiếu Phàm nghe thấy hai từ xinh đẹp phát ra từ miệng của cái tên trăng hoa Tu Minh, hắn như con sói lớn ôm chầm lấy Vân Hi từ phía sau, cố tình dùng ánh mắt hằm hè đe dọa...
"Mua rồi thì cút về tập luyện tiếp cho tôi, riêng cậu không được nghỉ sớm..."
Vân Hi vẫy tay tạm biệt Tu Minh, đồng thời trấn an Trình Thiếu Phàm đôi chút để hắn thả lỏng gương mặt ra tránh hù cô sợ. Có vẻ tên này bắt đầu "nghiện" cô rồi thì phải, hay nói đúng hơn là nghiện hương thơm trên người cô chẳng hạn...
Vân Hi cũng thử tự ngửi mùi hương trên cơ thể cô cũng không có gì khác so với trước kia, hoặc có thể người xinh đẹp như cô luôn sẵn trong người một thứ hương thơm quyến rũ khiến bọn sói đói này mê mệt...
"Thôi...vào ăn sáng đi...anh đừng chấp nhặt với cậu ấy làm gì..."
Trình Thiếu Phàm cầm tay Vân Hi đặt cô ngồi bên cạnh hắn, trong miệng vẫn lèm bèm nhắc nhở cẩn thận...
"Cô tốt nhất nên tránh xa cái tên trăng hoa đó ra, cậu ta không phải loại người tốt đẹp gì đâu..."
Vân Hi nghe Trình Thiếu Phàm nói làm như hắn là người tốt đẹp lắm không bằng. Nhưng nhìn sơ qua có vẻ người tên Tu Minh ban nãy rất vâng lời của hắn, nếu cô đoán không làm thì ắt hẳn cậu ta chính là con trai của Tu Cường...
"Anh bảo cậu ta trăng hoa, còn anh thì không à...?"
Trình Thiếu Phàm lập tức lườm Vân Hi một cái, hắn chỉ là ăn bánh trả tiền mà thôi. Huống hồ chi hắn không phải người ngọt ngào dịu dàng như mấy tên công tử khác nên các cô ả giàu có không lấy được gì từ hắn cả...
"Những người từng lên giường với tôi đa phần sẽ là tiểu thư, mấy người trông có vẻ giàu có mà thôi..."
Vân Hi ồ lên một tiếng liền nghe Trình Thiếu Phàm kể tiếp lý do tại sao hắn lại làm vậy...
"Tôi thấy hài lòng khi nhìn những người phụ nữ cao quý bị chà đạp, cô không hiểu nổi đâu nên đừng hỏi thêm điều gì nữa..."
Vân Hi bĩu môi tỏ ý không hài lòng nhưng cũng đành thôi vậy, cô cũng không muốn biết quá nhiều chuyện về Trình Thiếu Phàm. Dù sao sau này bọn họ cũng đường ai nấy đi, tốt nhất không nên làm gì quá quắt khiến đối phương lưu luyến không rời...
"Chiều nay tôi phải ra ngoài có chút việc, anh có đi đâu thì nhớ khóa cửa lại cẩn thận đấy..."
Trình Thiếu Phàm dự tính sẽ ôn lấy Vân Hi ngủ suốt buổi chiều nhưng lại nghe cô nói khiến kế hoạch ban đầu của hắn bị vỡ lở. Khuôn mặt đang bình thản lại trở nên không vui...
"Tôi không đồng ý, cho nên cô không được phép đi đâu cả..."
Vân Hi cũng chả phải đang hỏi ý kiến của Trình Thiếu Phàm, đó chỉ đơn thuần là lời công bố cho hắn biết mà thôi. Dù có đồng ý hay không thì cũng không thể làm gì được cô...
"Tùy anh, tôi đi làm việc tiếp đây..."
Vân Hi bỏ chén của cô vào bồn rửa mát liền trở lại phòng khách tiếp tục công việc tư vấn tài chính thường ngày, lần này xem ra cô được hợp tác với một công ty có kha khá danh tiếng nên có vẻ doanh thu sẽ cao lắm đây...
Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi reo liên hồi khiến cô khó chịu nhìn xem là ai gọi đến...quả thật là người cio không muốn nhìn thấy nhất lúc này...
"Nếu là chuyện bán nhà hay tiền bạc gì đó thì con cúp máy đây..."
-Người bên môi giới chiều nay sẽ đến mua nhà, ta chỉ muốn thông báo trước với con một tiếng...
"Con đã bảo không là không rồi cơ mà, nếu mẹ cố tình làm theo ý của mẹ thì con cũng có cách của con..."
Vân Hi tức giận nhưng chưa biết nên làm thế nào, đột nhiên cô nhớ đến mình vẫn còn một con sói lớn hung dữ có thể đuổi những tên đó đi thì phải...
"Trình Thiếu Phàm, tôi có chuyện này cần anh giúp..."
Vân Hi nhanh chóng ngồi vào trong lòng Trình Thiếu Phàm liền bày ra khuôn mặt làm nũng...
"Chuyện là mẹ tôi gọi bên mua giới đến để bán nhà, anh hãy giúp tôi đuổi bọn họ đi được không...?"
Trình Thiếu Phàm nghiêm túc suy nghĩ đôi chút, người phụ nữ này vậy mà đang bàn điều kiện với hắn sao...
"Giúp cô cũng được, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của mình...cô có muốn nghe thử không...?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương