Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 32: Đưa cô đi xem năng suất làm việc của đám thuộc hạ
Trình Thiếu Phàm nheo mắt tỉnh giấc đã thấy Vân Hi rời đi trước, bên giường hắn cũng không còn chút hơi ấm hay hương thơm thoang thoảng nào của cô. Mà hình như trong lúc ngủ hắn cũng nghe cô hỏi việc mượn xe hơi rồi...
Trình Thiếu Phàm dựa lưng vào tường, hắn bấm một dãy số trên điện thoại liền gọi cho tên nhóc Tu Minh giao cho cậu ta chút việc vặt. Như vậy Tu Cường không được cớ nói hắn bạc đãi con trai ông ta quá mức...
Cho dù nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì Trình Thiếu Phàm cũng không tài nào hiểu được, nếu Tu Minh đã có hận ý với cha của cậu. Vậy đáng ra cậu phải ăn chơi trác táng phá sạch tiền của ông ta như lúc trước, vậy hà cớ gì đi theo con đường sát thủ phục vụ cho sự nghiệp của ông ta cơ chứ...
Trình Thiếu Phàm tuy không giỏi đoán tâm tư của người khác nhưng hắn có thể chắc chắn rằng Tu Minh không phải loại người dễ dàng như cái cách mà cậu tỏ ra cho mọi người biết. Tận sâu bên trong cậu luôn có một thứ gì đó mà hắn muốn tìm ra cho bằng được...
"Alo...cậu vẫn đang tập luyện à...?"
-Anh Trình à, anh tha cho em nốt lần này được không...bọn người kia đã về hết rồi, chỉ còn mình em ở đây bắn súng thì buồn chết mất...
"Tốt lắm...có việc giao cho cậu cùng vài tên khác đi làm đây..."
-Anh cứ nói đi, em thà làm việc còn hơn ở cái hội trường rộng lớn này một mình...
"Đem vài tên đến địa chỉ mà tôi sắp gửi cậu, làm gì thì làm nhưng không được giết người...cứ hù dọa đuổi bọn chúng đi là được..."
Tu Minh đang làm vẻ mặt hào hứng vì nghĩ rằng Trình Thiếu Phàm mà giao việc cho cậu, ắt sẽ là những việc vô cùng to lớn và nguy hiểm. Nhưng hắn chỉ kêu cậu cùng vài đàn em đến...phá phách đuổi người ta đi...?
-Anh có nhầm không vậy, trước gì chúng ta đâu làm những việc cỏn con như này...
"Hi Hi nhờ tôi giúp, cậu tự lo mà làm cho cẩn thận vào. Cô ấy không vui thì tháng ngày của các cậu cũng sắp kết thúc rồi đấy..."
-À...thì ra là chị dâu nhờ anh à, vậy tụi em sẽ giúp hết mình...
Trình Thiếu Phàm không nói gì, hắn liền cúp máy chuẩn bị đi thay đồ đợi Vân Hi trở về sẽ đưa cô đến hiện trường xem bọn chúng làm việc. Như vậy cô sẽ cảm thấy vui vẻ hơn phần nào và cho hắn ôm nhiều hơn thì sao...
Trình Thiếu Phàm vừa bước ra ngoài đã thấy Vân Hi trở về, lúc đi cô chỉ đem theo mỗi cái túi nhỏ mà bây giờ đã cầm về một đống giấy tờ khác nhau. Hắn cũng không bận tâm cho lắm liền cất giọng nói...
"Cô ngồi qua ghế bên kia, tôi đưa cô đi xem năng suất của bọn thuộc hạ làm việc..."
Vân Hi gật đầu liền ngoan ngoãn ngồi sang ghế lái phụ, cô quyết định rồi...thay vì giấu diếm chỉ mình cô đau buồn thì cô thà đem số giấy tờ và bằng chứng đi chất vất mẹ cô là được. Nếu muốn giải quyết triệt để nhất thì cứ ba mặt một lời thừa nhận mọi tội lỗi...
Trình Thiếu Phàm đỗ xe ở gần biệt thự Lạc gia đã thấy đám thuộc hạ đến nơi, Tu Minh nhìn thấy hắn cùng Vân Hi liền vẫy tay chào trước nhưng không chạy lại. Vì cậu sợ sát khí của Trình Thiếu Phàm tỏa ra mỗi lần cậu có ý định tiếp cận chị dâu, dù sao thế giới này codn rất nhiều người đẹp, để bảo toàn tính mạng vẫn là trên hết không nên có ý đồ bất chính với người bên cạnh hắn...
Tu Minh chờ được khoảng mười phút liền thấy có chiếc xe màu trắng đậu trước căn biệt thự, bước xuống xe chính là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tóc tai được búi gọn gàng...cậu đoán rằng đây là mẹ Vân Hi, còn tên đàn ông đi bên cạnh thì không chắc lắm có phải cha của cô hay không. Phía sau bọn họ có một tên nhìn không đáng tin cậy cho lắm...có vẻ là người đến mua nhà...
Lạc phu nhân khoác tay một người đàn ông khác định bước vào trong biệt thự đã thấy một đám người bất chính đứng đợi từ khi nào, trông bọn chúng không giống đám côn đồ bình thường chỉ cần dùng tiền sẽ đuổi đi được...
"Các người là những tên này, còn không nhanh rời khỏi đây thì đừng trách tôi báo cảnh sát..."
Tu Minh cười lớn tiếng khơi mào cho đám sát thủ cười theo, cậu ta lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm có cảnh sát nào trong khu vục này mà không biết cơ chứ...
"Báo cảnh sát thoải mái, có khi bà thêm dòng 'Tu Minh gửi lời chào đến các vị'...bọn chúng lại nhảy cẫng lên vấy đuôi vui mừng không chừng..."
Lạc phu nhân không tin liền lấy điện thoại điện thoại ra gọi điện vào đường dây nóng của cảnh sát...
"Alo...có một đám người xâm nhập gia cư bất hợp pháp đang đứng trước cửa nhà tôi..."
-Bà biết bọn chúng là ai không...?
"Tên cầm đầu nói hắn tên Tu Minh, các người mau phái ai đó xuống đấy dẹp loạn dùm tôi...
-À cậu Tu Minh sao, cậu ấy không rảnh rỗi đến mức đi gây chuyện với nhà bà đâu...chắc bà nhầm rồi...
Lạc phu nhân định nói gì đó vào điện thoại nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy, bà không còn cách nào khác chỉ đành thương lượng bằng miệng với tên cầm đầu. Nếu không ổn nữa bà sẽ gọi Vân Hi đến đây giải quyết, đoán rằng trong thời gian cô bỏ đi đã gặp được kim chủ của mình...
Trình Thiếu Phàm dựa lưng vào tường, hắn bấm một dãy số trên điện thoại liền gọi cho tên nhóc Tu Minh giao cho cậu ta chút việc vặt. Như vậy Tu Cường không được cớ nói hắn bạc đãi con trai ông ta quá mức...
Cho dù nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì Trình Thiếu Phàm cũng không tài nào hiểu được, nếu Tu Minh đã có hận ý với cha của cậu. Vậy đáng ra cậu phải ăn chơi trác táng phá sạch tiền của ông ta như lúc trước, vậy hà cớ gì đi theo con đường sát thủ phục vụ cho sự nghiệp của ông ta cơ chứ...
Trình Thiếu Phàm tuy không giỏi đoán tâm tư của người khác nhưng hắn có thể chắc chắn rằng Tu Minh không phải loại người dễ dàng như cái cách mà cậu tỏ ra cho mọi người biết. Tận sâu bên trong cậu luôn có một thứ gì đó mà hắn muốn tìm ra cho bằng được...
"Alo...cậu vẫn đang tập luyện à...?"
-Anh Trình à, anh tha cho em nốt lần này được không...bọn người kia đã về hết rồi, chỉ còn mình em ở đây bắn súng thì buồn chết mất...
"Tốt lắm...có việc giao cho cậu cùng vài tên khác đi làm đây..."
-Anh cứ nói đi, em thà làm việc còn hơn ở cái hội trường rộng lớn này một mình...
"Đem vài tên đến địa chỉ mà tôi sắp gửi cậu, làm gì thì làm nhưng không được giết người...cứ hù dọa đuổi bọn chúng đi là được..."
Tu Minh đang làm vẻ mặt hào hứng vì nghĩ rằng Trình Thiếu Phàm mà giao việc cho cậu, ắt sẽ là những việc vô cùng to lớn và nguy hiểm. Nhưng hắn chỉ kêu cậu cùng vài đàn em đến...phá phách đuổi người ta đi...?
-Anh có nhầm không vậy, trước gì chúng ta đâu làm những việc cỏn con như này...
"Hi Hi nhờ tôi giúp, cậu tự lo mà làm cho cẩn thận vào. Cô ấy không vui thì tháng ngày của các cậu cũng sắp kết thúc rồi đấy..."
-À...thì ra là chị dâu nhờ anh à, vậy tụi em sẽ giúp hết mình...
Trình Thiếu Phàm không nói gì, hắn liền cúp máy chuẩn bị đi thay đồ đợi Vân Hi trở về sẽ đưa cô đến hiện trường xem bọn chúng làm việc. Như vậy cô sẽ cảm thấy vui vẻ hơn phần nào và cho hắn ôm nhiều hơn thì sao...
Trình Thiếu Phàm vừa bước ra ngoài đã thấy Vân Hi trở về, lúc đi cô chỉ đem theo mỗi cái túi nhỏ mà bây giờ đã cầm về một đống giấy tờ khác nhau. Hắn cũng không bận tâm cho lắm liền cất giọng nói...
"Cô ngồi qua ghế bên kia, tôi đưa cô đi xem năng suất của bọn thuộc hạ làm việc..."
Vân Hi gật đầu liền ngoan ngoãn ngồi sang ghế lái phụ, cô quyết định rồi...thay vì giấu diếm chỉ mình cô đau buồn thì cô thà đem số giấy tờ và bằng chứng đi chất vất mẹ cô là được. Nếu muốn giải quyết triệt để nhất thì cứ ba mặt một lời thừa nhận mọi tội lỗi...
Trình Thiếu Phàm đỗ xe ở gần biệt thự Lạc gia đã thấy đám thuộc hạ đến nơi, Tu Minh nhìn thấy hắn cùng Vân Hi liền vẫy tay chào trước nhưng không chạy lại. Vì cậu sợ sát khí của Trình Thiếu Phàm tỏa ra mỗi lần cậu có ý định tiếp cận chị dâu, dù sao thế giới này codn rất nhiều người đẹp, để bảo toàn tính mạng vẫn là trên hết không nên có ý đồ bất chính với người bên cạnh hắn...
Tu Minh chờ được khoảng mười phút liền thấy có chiếc xe màu trắng đậu trước căn biệt thự, bước xuống xe chính là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tóc tai được búi gọn gàng...cậu đoán rằng đây là mẹ Vân Hi, còn tên đàn ông đi bên cạnh thì không chắc lắm có phải cha của cô hay không. Phía sau bọn họ có một tên nhìn không đáng tin cậy cho lắm...có vẻ là người đến mua nhà...
Lạc phu nhân khoác tay một người đàn ông khác định bước vào trong biệt thự đã thấy một đám người bất chính đứng đợi từ khi nào, trông bọn chúng không giống đám côn đồ bình thường chỉ cần dùng tiền sẽ đuổi đi được...
"Các người là những tên này, còn không nhanh rời khỏi đây thì đừng trách tôi báo cảnh sát..."
Tu Minh cười lớn tiếng khơi mào cho đám sát thủ cười theo, cậu ta lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm có cảnh sát nào trong khu vục này mà không biết cơ chứ...
"Báo cảnh sát thoải mái, có khi bà thêm dòng 'Tu Minh gửi lời chào đến các vị'...bọn chúng lại nhảy cẫng lên vấy đuôi vui mừng không chừng..."
Lạc phu nhân không tin liền lấy điện thoại điện thoại ra gọi điện vào đường dây nóng của cảnh sát...
"Alo...có một đám người xâm nhập gia cư bất hợp pháp đang đứng trước cửa nhà tôi..."
-Bà biết bọn chúng là ai không...?
"Tên cầm đầu nói hắn tên Tu Minh, các người mau phái ai đó xuống đấy dẹp loạn dùm tôi...
-À cậu Tu Minh sao, cậu ấy không rảnh rỗi đến mức đi gây chuyện với nhà bà đâu...chắc bà nhầm rồi...
Lạc phu nhân định nói gì đó vào điện thoại nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy, bà không còn cách nào khác chỉ đành thương lượng bằng miệng với tên cầm đầu. Nếu không ổn nữa bà sẽ gọi Vân Hi đến đây giải quyết, đoán rằng trong thời gian cô bỏ đi đã gặp được kim chủ của mình...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương