Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 43: Cô là của tôi [H+]
Trình Thiếu Phàm vừa hôn Vân Hi, phía dưới vẫn tiếp tục ra vào bên trong thân thể cô không có điểm dừng, hắn muốn khắc sâu vài tâm trí cô những hành động thân mật này chỉ được dành riêng cho một mình hắn mà thôi...
Ngay từ khi thân mật với cô vào đêm đầu tiên, hắn đã không thể tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào khác. Mặc dù ở cô đều hội tụ tất cả những thứ mà hắn ghét nhất, từ xuất thân, gia thế, tính cách hay cả những lúc cô giận dỗi vô cớ, nhưng bù lại cho tất cả chính là cơ thể cô thật sự rất thơm ngọt. Ngoài cô ra, hắn hoàn toàn không thể kiếm được một người nào có thể thay thế được...
Dù Vân Hi có không thích đi chăng nữa, cô bắt buộc phải ở bên cạnh hắn, đáp ứng hắn mọi lúc mọi nơi. Vì đây chính là người mà hắn đã dùng tiền mua được, người phụ nữ thuộc quyền sở hữu của hắn mãi mãi...
"Cô là của tôi...cô chỉ là của tôi..."
Vân Hi mệt lả nằm trên ghế, tai cô dường như ù hẳn đi không nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông đang phả trên mặt mình. Rõ ràng Trình Thiếu Phàm đã nói sẽ chỉ làm một lần rồi thôi, nhưng không biết từ nãy đến giờ đã làm bao nhiêu lần nữa.
Đôi lúc cô chỉ muốn ngủ một chút lại bị hắn vật vã lôi dậy hôn lấy hôn để, còn cố tình đưa cái thứ to lớn kia vào tận sâu bên trong người cô. Ngoài thở dốc ôm lấy hắn để khỏi ngã ra thì Vân Hi không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì khác...
"A...a...mệt...tôi...mệt..."
Trình Thiếu Phàm nâng cả cơ thể Vân Hi ngồi thẳng dậy đặt trên người hắn, khiến cho nơi giao hợp của cả hai càng thít lại chặt chẽ hơn rất nhiều. Đột nhiên Trình Thiếu Phàm ngừng hành động, hắn cố tình nâng gương mặt mơ màng của cô lên nhắc nhở...
"Cô tự động đi...làm tôi ra được thì chúng ta ngừng lại..."
Vân Hi mệt mỏi cố gắng nhấc cơ thể lần rồi ngồi xuống mấy cái nhưng dường như không có tác dụng với Trình Thiếu Phàm. Ánh mắt mơ màng bắt đầu dời lên đôi môi mím chặt của người đàn ông bắt đầu suy tính...
"Ưm..."
Vân Hi giữ chặt khuôn mặt hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống, chiếc lưỡi thơm tho bắt đầu luồn vào dây dưa cùng người đàn ông...đồng thời bên dưới cũng cố tình thắt chặt lại...
"Ha...chết tiệt..."
Trình Thiếu Phàm không ngờ người phụ nữ này cũng thủ đoạn không kém, biết cách lấy lòng hắn ngay lập tức để cuộc vui của cả hai dừng lại. Mặc dù vẫn chưa thỏa mãn cho lắm nhưng vì lời hứa với Vân Hi nên cũng đàng buông cô ra để cô nằm sang một bên thiu thiu ngủ...
"Tỉnh táo lại chút, tôi đưa cô đi tắm..."
Trình Thiếu Phàm bế Vân Hi nhẹ nhàng đặt xuống dưới sàn, hắn để đầu cô tựa vào vai mình bắt đầu lau qua người. Bình thường nhìn cô cũng không đến nỗi nhưng khi cô vô lực dựa vào người hắn lại càng nhỏ nhắn hơn nữa...có vẻ cũng có chút đáng yêu...
Trình Thiếu Phàm cau mày với cái suy nghĩ vớ vẩn của mình, hắn nhanh chóng tắm rửa lại bản thân liền bế Vân Hi vào phòng ngủ đặt cạnh bên Lạc Thanh. Sau khi dày vò cô rất lâu thì hắn vẫn nên để cô nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt...
Vân Hi cảm thấy cả cơ thể có chút nhẹ nhàng, những tưởng sẽ mơ một giấc thật đẹp vào đêm nay. Nhưng trước mắt cô lại hiện ra cảnh tưởng vào đêm hôm ấy, cái đêm mà cha cô bị Tu Cường dùng cái chày đánh chết tại chỗ...
Cô nghe thấy tiếng khóc la hét từ trên cầu thang vọng xuống, kể cả tiếng thở hổn hển cùng ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu của cha cô trong vũng máu. Ngay cả ánh nhìn của bọn thuộc hạ bên cạnh ông ta dành cho cô cũng vô cùng kinh tởm, dường như tất cả đang muốn nhấn chìm cô xuống vực sâu không đáy...
"Không...đừng giết cha tôi...!"
Vân Hi ngồi bật dậy, ánh mắt cô mở lớn nhìn căn phòng tối đen có chút ánh sáng mờ mờ phát ra từ đèn ngủ. Ngay cả mồ hôi trên trán cũng rơi xuống ướt cổ áo, chẳng lẽ cha cô đang hối thúc cô phải nhanh chóng trả thù cho cái chết của ông ấy chăng...
Vân Hi cảm thấy trong lòng không hề yên tâm đặc biệt là vào ban đêm. Cô nhanh chóng đi xuống giường liền ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của Trình Thiếu Phàm. Tuy hắn không phải người tốt nhưng hắn luôn là thứ gì đó khiến cô cảm thấy được bản thân đang được ai đó hậu thuẫn từ phía sau, rằng cô sẽ an toàn khi ở bên cạnh hắn...
Vân Hi hướng mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Trình Thiếu Phàm đang nằm trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ hắn cũng biết điều mà tắm rửa cho cô sạch sẽ trước rồi mới đặt cô trên giường. Vân Hi nhìn đồng hồ chỉ vừa mới ba giờ sáng, có lẽ cô đã ngủ được khoảng ba tiếng hơn gì đấy...
"Anh...anh nằm gọn vào bên trong đi..."
Trình Thiếu Phàm cau mày tỉnh giấc liền thấy Vân Hi đang ngồi xổm dưới đất gọi hắn...
"Cô vào bên trong mà ngủ, ra đây làm gì cho chật chỗ..."
Tuy miệng nói thế nhưng Trình Thiếu Phàm vẫn nhích người vào bên trong cho Vân Hi trèo lên nằm gọn trong lòng hắn. Lúc thì đòi phải nằm giường mới chịu ngủ, lúc thì chen chúc cùng một chỗ trong cái ghế sô pha chật hẹp...hắn thật sự không hiểu người phụ nữ này muốn gì nữa...
Ngay từ khi thân mật với cô vào đêm đầu tiên, hắn đã không thể tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào khác. Mặc dù ở cô đều hội tụ tất cả những thứ mà hắn ghét nhất, từ xuất thân, gia thế, tính cách hay cả những lúc cô giận dỗi vô cớ, nhưng bù lại cho tất cả chính là cơ thể cô thật sự rất thơm ngọt. Ngoài cô ra, hắn hoàn toàn không thể kiếm được một người nào có thể thay thế được...
Dù Vân Hi có không thích đi chăng nữa, cô bắt buộc phải ở bên cạnh hắn, đáp ứng hắn mọi lúc mọi nơi. Vì đây chính là người mà hắn đã dùng tiền mua được, người phụ nữ thuộc quyền sở hữu của hắn mãi mãi...
"Cô là của tôi...cô chỉ là của tôi..."
Vân Hi mệt lả nằm trên ghế, tai cô dường như ù hẳn đi không nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông đang phả trên mặt mình. Rõ ràng Trình Thiếu Phàm đã nói sẽ chỉ làm một lần rồi thôi, nhưng không biết từ nãy đến giờ đã làm bao nhiêu lần nữa.
Đôi lúc cô chỉ muốn ngủ một chút lại bị hắn vật vã lôi dậy hôn lấy hôn để, còn cố tình đưa cái thứ to lớn kia vào tận sâu bên trong người cô. Ngoài thở dốc ôm lấy hắn để khỏi ngã ra thì Vân Hi không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì khác...
"A...a...mệt...tôi...mệt..."
Trình Thiếu Phàm nâng cả cơ thể Vân Hi ngồi thẳng dậy đặt trên người hắn, khiến cho nơi giao hợp của cả hai càng thít lại chặt chẽ hơn rất nhiều. Đột nhiên Trình Thiếu Phàm ngừng hành động, hắn cố tình nâng gương mặt mơ màng của cô lên nhắc nhở...
"Cô tự động đi...làm tôi ra được thì chúng ta ngừng lại..."
Vân Hi mệt mỏi cố gắng nhấc cơ thể lần rồi ngồi xuống mấy cái nhưng dường như không có tác dụng với Trình Thiếu Phàm. Ánh mắt mơ màng bắt đầu dời lên đôi môi mím chặt của người đàn ông bắt đầu suy tính...
"Ưm..."
Vân Hi giữ chặt khuôn mặt hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống, chiếc lưỡi thơm tho bắt đầu luồn vào dây dưa cùng người đàn ông...đồng thời bên dưới cũng cố tình thắt chặt lại...
"Ha...chết tiệt..."
Trình Thiếu Phàm không ngờ người phụ nữ này cũng thủ đoạn không kém, biết cách lấy lòng hắn ngay lập tức để cuộc vui của cả hai dừng lại. Mặc dù vẫn chưa thỏa mãn cho lắm nhưng vì lời hứa với Vân Hi nên cũng đàng buông cô ra để cô nằm sang một bên thiu thiu ngủ...
"Tỉnh táo lại chút, tôi đưa cô đi tắm..."
Trình Thiếu Phàm bế Vân Hi nhẹ nhàng đặt xuống dưới sàn, hắn để đầu cô tựa vào vai mình bắt đầu lau qua người. Bình thường nhìn cô cũng không đến nỗi nhưng khi cô vô lực dựa vào người hắn lại càng nhỏ nhắn hơn nữa...có vẻ cũng có chút đáng yêu...
Trình Thiếu Phàm cau mày với cái suy nghĩ vớ vẩn của mình, hắn nhanh chóng tắm rửa lại bản thân liền bế Vân Hi vào phòng ngủ đặt cạnh bên Lạc Thanh. Sau khi dày vò cô rất lâu thì hắn vẫn nên để cô nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt...
Vân Hi cảm thấy cả cơ thể có chút nhẹ nhàng, những tưởng sẽ mơ một giấc thật đẹp vào đêm nay. Nhưng trước mắt cô lại hiện ra cảnh tưởng vào đêm hôm ấy, cái đêm mà cha cô bị Tu Cường dùng cái chày đánh chết tại chỗ...
Cô nghe thấy tiếng khóc la hét từ trên cầu thang vọng xuống, kể cả tiếng thở hổn hển cùng ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu của cha cô trong vũng máu. Ngay cả ánh nhìn của bọn thuộc hạ bên cạnh ông ta dành cho cô cũng vô cùng kinh tởm, dường như tất cả đang muốn nhấn chìm cô xuống vực sâu không đáy...
"Không...đừng giết cha tôi...!"
Vân Hi ngồi bật dậy, ánh mắt cô mở lớn nhìn căn phòng tối đen có chút ánh sáng mờ mờ phát ra từ đèn ngủ. Ngay cả mồ hôi trên trán cũng rơi xuống ướt cổ áo, chẳng lẽ cha cô đang hối thúc cô phải nhanh chóng trả thù cho cái chết của ông ấy chăng...
Vân Hi cảm thấy trong lòng không hề yên tâm đặc biệt là vào ban đêm. Cô nhanh chóng đi xuống giường liền ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của Trình Thiếu Phàm. Tuy hắn không phải người tốt nhưng hắn luôn là thứ gì đó khiến cô cảm thấy được bản thân đang được ai đó hậu thuẫn từ phía sau, rằng cô sẽ an toàn khi ở bên cạnh hắn...
Vân Hi hướng mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Trình Thiếu Phàm đang nằm trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ hắn cũng biết điều mà tắm rửa cho cô sạch sẽ trước rồi mới đặt cô trên giường. Vân Hi nhìn đồng hồ chỉ vừa mới ba giờ sáng, có lẽ cô đã ngủ được khoảng ba tiếng hơn gì đấy...
"Anh...anh nằm gọn vào bên trong đi..."
Trình Thiếu Phàm cau mày tỉnh giấc liền thấy Vân Hi đang ngồi xổm dưới đất gọi hắn...
"Cô vào bên trong mà ngủ, ra đây làm gì cho chật chỗ..."
Tuy miệng nói thế nhưng Trình Thiếu Phàm vẫn nhích người vào bên trong cho Vân Hi trèo lên nằm gọn trong lòng hắn. Lúc thì đòi phải nằm giường mới chịu ngủ, lúc thì chen chúc cùng một chỗ trong cái ghế sô pha chật hẹp...hắn thật sự không hiểu người phụ nữ này muốn gì nữa...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương