Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 65: Tự mãn
Vân Hi để Trình Thiếu Phàm ngồi trên ghế sô pha, cô theo thường lệ đặt một thau nước ấm bên cạnh tiện thể nhúng khăn vào lau sơ vết thương. Tuy chỉ mới hai ngày trôi qua nhưng dường như vết thương do đạn bắn của Trình Thiếu Phàm đã khép miệng gần hết, cũng không có chảy máu loang lổ như ngày đầu tiên. Chợt nhớ đến đêm đầu cô thay vết thương của Trình Thiếu Phàm vẫn cảm thấy có chút ám ảnh và tự cảm phục bản thân mình không ngất xỉu ngay tại chỗ...
Vân Hi có chút nghi hoặc không biết tên này có thật sự là con người phát triển bình thường hay không mà có thể nhanh lành vết thương như thế. Tuy cô cũng thuộc tuýt người nhanh lành vết thương nhưng xét về thời gian thì vẫn thua xa so với Trình Thiếu Phàm. Vốn trong lòng đã tò mò sẵn nên cô cũng nhanh chóng lên tiếng hỏi hắn...
"Anh có cảm thấy bản thân mình hơn người ở chỗ nào không...? Hay nói đúng hơn là anh có cảm thấy bản thân bất thường không...?"
Trình Thiếu Phàm gật đầu, hắn liền đáp lại Vân Hi bằng cái giọng tự mãn khiến cô nhăn mày...
"Ý cô là tôi giỏi hơn tất cả những tên sát thủ khác à, hay ý cô là đang khen tôi giỏi nhất trên đời này rồi...?"
Vân Hi liếc Trình Thiếu Phàm một cái cũng không có ý đùa giỡn với hắn, cô là đang nghiêm túc hỏi...
"Không...anh bớt ảo tưởng hộ tôi, chỉ là tôi cảm thấy vết thương trên cơ thể anh rất mau lành thôi, vừa vị thương có một ngày đã gần như hồi phục lại..."
Trình Thiếu Phàm trước giờ không quan tâm đến chuyện này cho lắm, hắn chỉ đơn giản nghĩ việc vết thương mau lành chính là điều tốt, còn nguyên nhân tại sao thì chính hắn cũng không bận tâm cho lắm...
"Tôi không quan tâm đâu, nhưng đó cũng là chuyện tốt mà...bình thường tôi bị thương do dao chém cũng chỉ cần hai ngày là hồi phục hẳn, không nhất thiết phải đi bệnh viện..."
Tuy Trình Thiếu Phàm nói chuyện nghe có vẻ lạc quan nhưng Vân Hi lạc không nghĩ như thế, cô cảm thấy việc một người có thể hồi phục nhanh như thế tính trên thế giới này chỉ có trên đầu ngón tay. Hoặc phần lớn chính là gen di truyền của bố mẹ ruột để lại cho hắn...
Nếu Trình Thiếu Phàm thật sự không quan tâm thì Vân Hi cũng không để ý nhiều làm gì cho mệt, cô băng bó vết thương cho hắn xong liền đem dụng cụ y tế vào trong phòng ngủ cất đi...trùng hợp bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa dường như có khách đến...
Trình Thiếu Phàm lười biếng không muốn ra mở cửa, hắn cứ ngồi lì trên ghế cho đến khi Vân Hi ra ngoài thì thôi. Nếu hắn đoán không lầm thì bọn người bên ngoài kia chính là đám phiền phức của bọn Tu Minh kéo đến...
"Bất ngờ chưa...tụi em mang quà đến thăm anh Trình cùng chị dâu này..."
Vân Hi mỉm cười hiền hòa nhận lấy quà của Tu Minh cũng tiện mời bọn họ vào nhà, cô đoán rằng bọn họ đến đây để ăn tối nhưng Trình Thiếu Phàm lại không hề báo trước với cô để chuẩn bị tiếp đãi chu đáo...
"Các cậu ngồi chơi đi, để tôi nấu cho các cậu vài món ngon..."
Tu Minh ngoan ngoãn gật đầu liền tiến sát lại phía Trình Thiếu Phàm nhưng lại bị hắn dùng một lực mạnh đẩy sang bên...
"A...anh Trình này...rõ ràng tụi em đã bảo tối nay đến rồi mà...sao anh không nói với chị dâu một tiếng nào thế hả...?"
Trình Thiếu Phàm cũng quên mất việc đám người này nói sẽ đến đây, hắn chỉ đơn thuần là muốn tận hưởng khoảng thời gian riêng tư này với Vân Hi mà thôi nhưng lại bị cái tên nhóc này cản đường...
"Tôi quên...mà trời mưa lớn như thế mà các cậu cũng phải đến đây cho bằng được...?"
Tu Minh sợ gì mấy cái trời mưa vớ vẩn như vậy, có khi bão bùng ngập lụt mà được qua nhà Trình Thiếu Phàm ăn ké thì cậu cũng đến ấy chứ...
"Anh nói vậy là không hoan nghênh bọn em à, người ta có lòng vậy thôi chứ anh muốn sao nữa. Anh cứ đuổi bọn em như vậy thì đám cưới anh cùng chị dâu...bọn em không thèm làm phù rể cho anh đâu..."
Trình Thiếu Phàm cảm thấy Tu Minh hình như là thiếu đấm, chỉ cần cậu ta mở miệng toàn những phát ngôn hàm hồ khiến người khác suy nghĩ. Nhưng tại sao nói chuyện từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa thấy Vân Hi làm xong bữa tối...
"Hi Hi à...cô thấy mệt thì không cần làm đâu, tôi bảo bọn chúng ra ngoài mua đồ ăn về cũng được mà..."
Vân Hi vừa cất điện thoại vào túi liền nghe thấy tiếng Trình Thiếu Phàm gọi, cô xoay người lại định mang đồ ăn ra đã thấy hắn xuất hiện từ phía sau...không biết hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô hay chưa...
"À...tôi ra ngay đây, lúc nãy có chút nhức đầu nên đứng thất thần một lúc ấy mà..."
Trình Thiếu Phàm mang nồi lẩu ra giúp Vân Hi nhưng cô lấy lý do có chút mệt mỏi trong người nên không ăn cùng bọn họ được. Cô mỉm cười với bọn Tu Minh một cái liền đi vào phòng ngủ khóa chặt cửa lại tiếp tục liên lạc với đối phương để bàn chuyện rời đi...
Vân Hi có chút nghi hoặc không biết tên này có thật sự là con người phát triển bình thường hay không mà có thể nhanh lành vết thương như thế. Tuy cô cũng thuộc tuýt người nhanh lành vết thương nhưng xét về thời gian thì vẫn thua xa so với Trình Thiếu Phàm. Vốn trong lòng đã tò mò sẵn nên cô cũng nhanh chóng lên tiếng hỏi hắn...
"Anh có cảm thấy bản thân mình hơn người ở chỗ nào không...? Hay nói đúng hơn là anh có cảm thấy bản thân bất thường không...?"
Trình Thiếu Phàm gật đầu, hắn liền đáp lại Vân Hi bằng cái giọng tự mãn khiến cô nhăn mày...
"Ý cô là tôi giỏi hơn tất cả những tên sát thủ khác à, hay ý cô là đang khen tôi giỏi nhất trên đời này rồi...?"
Vân Hi liếc Trình Thiếu Phàm một cái cũng không có ý đùa giỡn với hắn, cô là đang nghiêm túc hỏi...
"Không...anh bớt ảo tưởng hộ tôi, chỉ là tôi cảm thấy vết thương trên cơ thể anh rất mau lành thôi, vừa vị thương có một ngày đã gần như hồi phục lại..."
Trình Thiếu Phàm trước giờ không quan tâm đến chuyện này cho lắm, hắn chỉ đơn giản nghĩ việc vết thương mau lành chính là điều tốt, còn nguyên nhân tại sao thì chính hắn cũng không bận tâm cho lắm...
"Tôi không quan tâm đâu, nhưng đó cũng là chuyện tốt mà...bình thường tôi bị thương do dao chém cũng chỉ cần hai ngày là hồi phục hẳn, không nhất thiết phải đi bệnh viện..."
Tuy Trình Thiếu Phàm nói chuyện nghe có vẻ lạc quan nhưng Vân Hi lạc không nghĩ như thế, cô cảm thấy việc một người có thể hồi phục nhanh như thế tính trên thế giới này chỉ có trên đầu ngón tay. Hoặc phần lớn chính là gen di truyền của bố mẹ ruột để lại cho hắn...
Nếu Trình Thiếu Phàm thật sự không quan tâm thì Vân Hi cũng không để ý nhiều làm gì cho mệt, cô băng bó vết thương cho hắn xong liền đem dụng cụ y tế vào trong phòng ngủ cất đi...trùng hợp bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa dường như có khách đến...
Trình Thiếu Phàm lười biếng không muốn ra mở cửa, hắn cứ ngồi lì trên ghế cho đến khi Vân Hi ra ngoài thì thôi. Nếu hắn đoán không lầm thì bọn người bên ngoài kia chính là đám phiền phức của bọn Tu Minh kéo đến...
"Bất ngờ chưa...tụi em mang quà đến thăm anh Trình cùng chị dâu này..."
Vân Hi mỉm cười hiền hòa nhận lấy quà của Tu Minh cũng tiện mời bọn họ vào nhà, cô đoán rằng bọn họ đến đây để ăn tối nhưng Trình Thiếu Phàm lại không hề báo trước với cô để chuẩn bị tiếp đãi chu đáo...
"Các cậu ngồi chơi đi, để tôi nấu cho các cậu vài món ngon..."
Tu Minh ngoan ngoãn gật đầu liền tiến sát lại phía Trình Thiếu Phàm nhưng lại bị hắn dùng một lực mạnh đẩy sang bên...
"A...anh Trình này...rõ ràng tụi em đã bảo tối nay đến rồi mà...sao anh không nói với chị dâu một tiếng nào thế hả...?"
Trình Thiếu Phàm cũng quên mất việc đám người này nói sẽ đến đây, hắn chỉ đơn thuần là muốn tận hưởng khoảng thời gian riêng tư này với Vân Hi mà thôi nhưng lại bị cái tên nhóc này cản đường...
"Tôi quên...mà trời mưa lớn như thế mà các cậu cũng phải đến đây cho bằng được...?"
Tu Minh sợ gì mấy cái trời mưa vớ vẩn như vậy, có khi bão bùng ngập lụt mà được qua nhà Trình Thiếu Phàm ăn ké thì cậu cũng đến ấy chứ...
"Anh nói vậy là không hoan nghênh bọn em à, người ta có lòng vậy thôi chứ anh muốn sao nữa. Anh cứ đuổi bọn em như vậy thì đám cưới anh cùng chị dâu...bọn em không thèm làm phù rể cho anh đâu..."
Trình Thiếu Phàm cảm thấy Tu Minh hình như là thiếu đấm, chỉ cần cậu ta mở miệng toàn những phát ngôn hàm hồ khiến người khác suy nghĩ. Nhưng tại sao nói chuyện từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa thấy Vân Hi làm xong bữa tối...
"Hi Hi à...cô thấy mệt thì không cần làm đâu, tôi bảo bọn chúng ra ngoài mua đồ ăn về cũng được mà..."
Vân Hi vừa cất điện thoại vào túi liền nghe thấy tiếng Trình Thiếu Phàm gọi, cô xoay người lại định mang đồ ăn ra đã thấy hắn xuất hiện từ phía sau...không biết hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô hay chưa...
"À...tôi ra ngay đây, lúc nãy có chút nhức đầu nên đứng thất thần một lúc ấy mà..."
Trình Thiếu Phàm mang nồi lẩu ra giúp Vân Hi nhưng cô lấy lý do có chút mệt mỏi trong người nên không ăn cùng bọn họ được. Cô mỉm cười với bọn Tu Minh một cái liền đi vào phòng ngủ khóa chặt cửa lại tiếp tục liên lạc với đối phương để bàn chuyện rời đi...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương