Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 78: Minh chứng khẳng định cô thuộc quyền sở hữu của hắn



Trình Thiếu Phàm vốn chỉ định trừng phạt cái tên dám đánh cắp mã gen của hắn mà thôi, nhưng không ngờ người đó chỉ là một cô gái với tuổi đời còn rất trẻ nên hắn cũng chẳng muốn đôi co làm gì cho mệt. Nhưng bản thân hắn cũng không phải loại người khoan hồng độ lượng như bồ tát, nên hắn định sẽ ra một số tiền bồi thường...xong việc sẽ trở về nước. Nhưng không ngờ lại có thể gặp được Vân Hi cũng đang làm việc tại nơi này...

Trình Thiếu Phàm vừa nhìn thấy Vân Hi đã lập tức muốn nhảy dựng lên ôm cô vào trong lòng, nhưng điều khiến cơn giận của hắn đạt đến đỉnh điểm khi cô cố tình tỏ ra không quen biết hắn. Hắn cảm thấy Vân Hi đối với hắn chính là người dưng nước lã, dường như cô muốn xóa sạch hắn ra khỏi tiềm thức của mình...

Trình Thiếu Phàm đã từng nói rằng nếu hắn gặp lại được Vân Hi một lần nữa, hắn sẽ đánh gãy hai chân của cô rồi giam cầm cô bên cạnh mình vĩnh viễn. Nhưng hiện tại hắn lại có suy nghĩ khác rồi, thay vì đánh gãy chân cô thì giam cầm cả thân thể cô không phải tốt hơn sao. Nếu cô dám bỏ trốn thì hắn tiêm cho cô vài liều ma túy là được...

Trình Thiếu Phàm bế Vân Hi về biệt thự riêng, hắn đặt cô nằm xuống giữa liền dùng dây xích chuyên dụng khoá chặt hai tay cô sang hai bên, ngay cả đôi chân cũng bị dây xích kiềm hãm hoàn toàn. Hắn muốn xem thử lần này Vân Hi có thể dùng cách gì để bỏ trốn...

Qua tầm nửa tiếng thì Vân Hi nheo nheo mắt muốn tỉnh dậy, cô cảm thấy bản thân mình có chút đau nhói đang truyền đến từ giữa hai chân, cô đau lắm nhưng lại không thể thốt lên được bất cứ từ nào trọn vẹn...

"Ưm...ư..."

Vân Hi mở lớn hai mắt liền biết được bản thân mình đang bị Trình Thiếu Phàm cường bạo trên giường, hắn cố tình nhét một chiếc khăn lớn vào miệng cô phòng trường hợp cô muốn tự tử. Tay bị trói chặt với thành giường, hai chân cô thức mở lớn để nơi nhạy cảm sáp nhập với phần thân dưới của hắn trong cái tình cảnh nhục nhã muốn chết đi sống lại...

Vân Hi đau đớn đến mức không kêu lên được, cô chỉ biết âm thầm rơi nước mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà bất định. Không những cơn đau được truyền từ thân dưới lên đến bụng, mà nó còn trực tiếp đánh vào lồng ngực cô không thể thở bình thường được. Cả thân thể cô cứ bất giác run rẩy theo từng đợt tiến công của Trình Thiếu Phàm...cho đến khi hắn rút thứ nhớp nháp đó ra thì cô vẫn cảm thấy đau đớn khôn nguôi...

"Ha...có phải cô bị ông ta chơi rồi hay không mà nơi đó vẫn nhạy cảm vậy..."

Trình Thiếu Phàm cố tình buông lời xúc phạm Vân Hi thậm tệ mà không hề hay biết rằng chính cô đang mang trong mình đứa con của hắn. Cũng chính cô là người phải chịu đựng cái nỗi đau thấu xương này...chứ không phải hắn...



"Sao nào...bình thường cô nói nhiều lắm cơ mà...tôi nói đúng quá nên cô không biện hộ được chứ gì...!"

Trình Thiếu Phàm rút cái khăn lớn ra khỏi miệng Vân Hi, hắn chỉ nghe được những tiếng nức nở nhỏ của cô. Khuôn mặt cô đã thấm đẫm nước mắt từ bao giờ khiến tầm mắt nhòe đi trông thấy...

"A...anh...tha...tha...cho...tôi..."

Vân Hi không biết nên dùng từ gì để diễn tả tình cảnh của cô hiện tại, ngoài cầu xin Trình Thiếu Phàm buông tha cho cô thì cô có thể làm gì khác được cơ chứ. Bản thân cô biết hắn đã trực tiếp bắt cô về đây thì cũng không dễ dàng gì có thể tha cho cô cả...

Trình Thiếu Phàm mặc kệ lời cầu xin không có giá trị của Vân Hi, hắn tiếp tục đưa cái thứ sớm căng cứng một lần nữa sáp nhập với cơ thể nặng trĩu của cô mà liên tục luận động. Bên tai hắn truyền đến tiếng nức nở đau đớn của Vân Hi nhưng hắn tuyệt nhiên không quan tâm. Vì cô chính là người đã thất hứa trước, nên cô phải trả giá cho sự phản bội của mình...

"Tôi đối xử với em không tốt à, tôi không bằng lão già kia à...tại sao em dám phản bội tôi chứ...!"

Vân Hi không hiểu sao Trình Thiếu Phàm lại nói những lời này với cô, trong khi bọn họ không hề có bất kì thứ gì ràng buộc đối phương. Cô không hiểu tại sao giọng của hắn còn bi thương hơn cả tiếng nức nở đau đớn của cô, rõ ràng cô mới chính là người đang bị hành hạ đến mức sống không bằng chết mà...

"Á...a...tha...tôi...!"

Trình Thiếu Phàm nói một câu liền tiến vào một lần, lần sau so với lần trước còn mạnh bạo hơn gấp bội. Hắn không hề cúi xuống hôn Vân Hi như lúc trước cả hai làm tình với nhau, nhưng hắn lại cố tình dể lại trên người cô rất nhiều vết cắn lớn nhỏ, có vết còn sắp rỉ ra máu tươi đến mức thâm tím...

Cho đến khi Trình Thiếu Phàm thỏa mãn đã là một tiếng sau đó, hắn nhìn Vân Hi với đầy dấu vết xanh tím trên người mà vô cùng thỏa mãn. Những dấu vết rải khắp cơ thể cô chính là minh chứng duy nhất khẳng định cô thuộc quyền sở hữu của riêng mình hắn mà thôi...
Chương trước Chương tiếp