Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 8: Sống như tôi thì khác nào chết rồi
Trình Thiếu Phàm vừa hút thuốc vừa nhìn Tu Minh chậm chạpôi cây súng ngắm ra đặt trên cửa sổ chuẩn bị giải quyết cái tên Lã Tứ kia. Đột nhiên hắn mờ mờ nhìn thấy một sợi dây dài nối từ lan can xuống lầu thứ nhất của quán bar, tiếp đến chính bóng dáng của người phụ nữ nào đó đang bị tên khốn đấy lôi kéo thô bạo về phía giường nhưng cũng chẳng để tâm là bao, có lẽ đây là thú vui khi lên giường của bọn họ...
Cho đến khi Tu Minh giải quyết xong Lã Tứ, hắn liền nhận ra bóng người phụ nữ đó không ai khác chính là Vân Hi. Nhìn sắc mặt bần thần của cô cùng bộ quần áo bị xé rách khiến hắn cau mày khó chịu, một giây sau lại bắt gặp cảnh tượng cô dám trèo xuống từ lầu bốn bằng sợi dây tự chế trong trời mưa lớn như thế này...
Trình Thiếu Phàm bán tính bán nghi không thể tin được một vị tiểu thư chân yếu tay mềm lại dám làm ra hành động mạo hiểm đến mạng sống như thế...
"Cậu thu xếp rồi tự về đi, tôi có việc cần giải quyết nên đi trước..."
Trình Thiếu Phàm tức tốc đi thang bộ xuống phía dưới sảnh, nhanh chóng lái xe đến quán bar đó bằng tốc độ kinh hoàng nhất trong đêm mưa lớn. Nhiệm vụ của hắn chỉ là giết tên súc sinh Lã Tứ kia, còn Vân Hi hoàn toàn không thể chết vô nghĩa như vậy được...trong thâm tâm hắn không hề muốn cô chết...
Trình Thiếu Phàm mặc kệ trời mưa lớn liền chạy về phía sợi dây thừng, may mắn thay hắn đỡ kịp Vân Hi khi cô vừa tiếp đất...
"Cô bị điên à...nghĩ cái quái gì trong đầu mà dám trèo xuống..."
Vân Hi bị những giọt nước trên mái tóc người đàn ông rơi xuống mặt, lờ mờ mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trình Thiếu Phàm khiến cô ủy khuất trong suốt thời gian dài. Cô không chút do dự đẩy hắn ra liền tự mình đi về phía trước mặc trời mưa tằm tã...
"Không phải chuyện của anh..."
Trình Thiếu Phàm bực bội mặc kệ Vân Hi muốn đi đâu thì đi, miễn sao cô ta không chết trên đường là được. Nhưng không hiểu sao chân hắn lại chủ động bước theo cô từ phía sau...
"Cô thái độ gì đấy, tôi vừa cứu cô một mạng...mà cô dám trơ trẽn như vậy hả...?"
Vân Hi đứng sững lại liền xoay người nhìn Trình Thiếu Phàm, ánh mắt của cô mờ đến mức không biết do nước mắt hay do nước mưa cứ liên tục rơi xuống. Nhưng cô biết bản thân đang rất đau lòng xen lẫn khó chịu...
"Thà anh cứ để tôi rơi xuống chết đi cho xong...sống như tôi thì khác nào chết rồi đâu...loại người như tôi...nên chết đi không phải sao..."
Vân Hi nói ra mấy từ 'loại người như tôi' nghẹn đắng ở cổ họng, lần này cô biết đây là nước mắt hay nước mưa rồi...vị vô cùng mặn...
"Anh muốn mang tôi về nên mới đuổi theo đúng không...thôi khỏi, tôi tự về đó được...hi vọng anh sẽ không mất số tiền kia..."
Vân Hi ôm lấy thân thể hư nguyễn đi ngược về phía Trình Thiếu Phàm, cô thật sự không muốn khóc nhưng nước mắt lại rơi...cơ thể không tự chủ được run rẩy liên hồi...
"Thay vì phục vụ một đám đàn ông tầm thường, cô có vẻ thích hợp với việc phục vụ tôi hơn..."
Trình Thiếu Phàm nắm chặt tay Vân Hi liền kéo cô ngồi vào trong xe đã đợi sẵn, hắn nhanh chóng bật máy sưởi, liền vớ lấy một cái áo vest khác trùm kín lên người cô...
"Cô lo mà phục vụ cho tốt, vừa làm lỗ biết bao nhiêu tiền của tôi rồi đấy.."
Vân Hi im lặng không nói gì, cô chỉ biết xoay đầu ra hướng cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trong thâm tâm bỗng dấy lên một tia chiến thắng khi kế hoạch của mình diễn ra mỹ mãn...
Vân Hi đã để ý từ trước về cánh cửa sổ duy nhất được mở toang ra ở tòa nhà đối diện, tính theo hướng súng và hướng ngắm thì xác suất cao chính là phòng của cô không có rèm cửa sổ. Có lẽ tên Lã Tứ này sẽ bị người ta ám sát ngay trong hôm nay...
Nhưng suy đoán này vẫn còn rủi ro rất cao nếu cánh cửa sổ đó chỉ là ngẫu nhiên mở ra mà thôi, cho đến khi có tia lazer không chuẩn xác vẫn đang ngắm bắn vào bên trong căn phòng của cô. Có vẻ tên Lã Tứ đã ngà ngà say nên không hể để ý...
Vân Hi đoán rằng tên sát thủ này vẫn còn là tập sự nên không thể bắn góc khuất được, cô cố tình đánh hụt Lã Tứ để hắn ta kéo cô về phía giường, trực tiếp đối diện với cửa sổ của tòa nhà bên để sát thủ dễ hoạt động...
Sau khi Lã Tứ chết, Vân Hi nhanh chóng mở cửa ra liền phát hiện có hai tên sát thủ đang đứng cạnh nhau, một người đang cất súng còn người kia vẫn ung dung hút thuốc lá. Vì mắt cô nhìn xa rất tốt nên phát hiện ra ngay tên kia chính là người đàn ông đã bán cô vào nơi này...vậy nhân tiện thăm dò hắn một chút cũng không tồi...
Vân Hi trèo xuống sợi dây, cố tình để tay mình ma sát chảy máu càng tốt, cô quay lại nhìn liền thấy người bên cạnh tên cất súng đã đi mất, cố tình câu thêm thời gian để xem thử hắn có đến cứu cô hay không...
Nếu hắn không đến thì cùng lắm là ngã đau một tí rồi nhận ra tên này không thể lợi dụng được. Nhưng nếu hắn thật sự đến, thì e rằng đây chính là con cờ tốt nhất để cô điều khiển...
Vân Hi không ngờ rằng chỉ cần vài câu nói lẫn tiếng nức nở đã khiến Trình Thiếu Phàm mang cô về. Quả nhiên tên này chỉ thích hợp làm việc tay chân và sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, không hề nghĩ sâu xa được như cô...
Cho đến khi Tu Minh giải quyết xong Lã Tứ, hắn liền nhận ra bóng người phụ nữ đó không ai khác chính là Vân Hi. Nhìn sắc mặt bần thần của cô cùng bộ quần áo bị xé rách khiến hắn cau mày khó chịu, một giây sau lại bắt gặp cảnh tượng cô dám trèo xuống từ lầu bốn bằng sợi dây tự chế trong trời mưa lớn như thế này...
Trình Thiếu Phàm bán tính bán nghi không thể tin được một vị tiểu thư chân yếu tay mềm lại dám làm ra hành động mạo hiểm đến mạng sống như thế...
"Cậu thu xếp rồi tự về đi, tôi có việc cần giải quyết nên đi trước..."
Trình Thiếu Phàm tức tốc đi thang bộ xuống phía dưới sảnh, nhanh chóng lái xe đến quán bar đó bằng tốc độ kinh hoàng nhất trong đêm mưa lớn. Nhiệm vụ của hắn chỉ là giết tên súc sinh Lã Tứ kia, còn Vân Hi hoàn toàn không thể chết vô nghĩa như vậy được...trong thâm tâm hắn không hề muốn cô chết...
Trình Thiếu Phàm mặc kệ trời mưa lớn liền chạy về phía sợi dây thừng, may mắn thay hắn đỡ kịp Vân Hi khi cô vừa tiếp đất...
"Cô bị điên à...nghĩ cái quái gì trong đầu mà dám trèo xuống..."
Vân Hi bị những giọt nước trên mái tóc người đàn ông rơi xuống mặt, lờ mờ mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trình Thiếu Phàm khiến cô ủy khuất trong suốt thời gian dài. Cô không chút do dự đẩy hắn ra liền tự mình đi về phía trước mặc trời mưa tằm tã...
"Không phải chuyện của anh..."
Trình Thiếu Phàm bực bội mặc kệ Vân Hi muốn đi đâu thì đi, miễn sao cô ta không chết trên đường là được. Nhưng không hiểu sao chân hắn lại chủ động bước theo cô từ phía sau...
"Cô thái độ gì đấy, tôi vừa cứu cô một mạng...mà cô dám trơ trẽn như vậy hả...?"
Vân Hi đứng sững lại liền xoay người nhìn Trình Thiếu Phàm, ánh mắt của cô mờ đến mức không biết do nước mắt hay do nước mưa cứ liên tục rơi xuống. Nhưng cô biết bản thân đang rất đau lòng xen lẫn khó chịu...
"Thà anh cứ để tôi rơi xuống chết đi cho xong...sống như tôi thì khác nào chết rồi đâu...loại người như tôi...nên chết đi không phải sao..."
Vân Hi nói ra mấy từ 'loại người như tôi' nghẹn đắng ở cổ họng, lần này cô biết đây là nước mắt hay nước mưa rồi...vị vô cùng mặn...
"Anh muốn mang tôi về nên mới đuổi theo đúng không...thôi khỏi, tôi tự về đó được...hi vọng anh sẽ không mất số tiền kia..."
Vân Hi ôm lấy thân thể hư nguyễn đi ngược về phía Trình Thiếu Phàm, cô thật sự không muốn khóc nhưng nước mắt lại rơi...cơ thể không tự chủ được run rẩy liên hồi...
"Thay vì phục vụ một đám đàn ông tầm thường, cô có vẻ thích hợp với việc phục vụ tôi hơn..."
Trình Thiếu Phàm nắm chặt tay Vân Hi liền kéo cô ngồi vào trong xe đã đợi sẵn, hắn nhanh chóng bật máy sưởi, liền vớ lấy một cái áo vest khác trùm kín lên người cô...
"Cô lo mà phục vụ cho tốt, vừa làm lỗ biết bao nhiêu tiền của tôi rồi đấy.."
Vân Hi im lặng không nói gì, cô chỉ biết xoay đầu ra hướng cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trong thâm tâm bỗng dấy lên một tia chiến thắng khi kế hoạch của mình diễn ra mỹ mãn...
Vân Hi đã để ý từ trước về cánh cửa sổ duy nhất được mở toang ra ở tòa nhà đối diện, tính theo hướng súng và hướng ngắm thì xác suất cao chính là phòng của cô không có rèm cửa sổ. Có lẽ tên Lã Tứ này sẽ bị người ta ám sát ngay trong hôm nay...
Nhưng suy đoán này vẫn còn rủi ro rất cao nếu cánh cửa sổ đó chỉ là ngẫu nhiên mở ra mà thôi, cho đến khi có tia lazer không chuẩn xác vẫn đang ngắm bắn vào bên trong căn phòng của cô. Có vẻ tên Lã Tứ đã ngà ngà say nên không hể để ý...
Vân Hi đoán rằng tên sát thủ này vẫn còn là tập sự nên không thể bắn góc khuất được, cô cố tình đánh hụt Lã Tứ để hắn ta kéo cô về phía giường, trực tiếp đối diện với cửa sổ của tòa nhà bên để sát thủ dễ hoạt động...
Sau khi Lã Tứ chết, Vân Hi nhanh chóng mở cửa ra liền phát hiện có hai tên sát thủ đang đứng cạnh nhau, một người đang cất súng còn người kia vẫn ung dung hút thuốc lá. Vì mắt cô nhìn xa rất tốt nên phát hiện ra ngay tên kia chính là người đàn ông đã bán cô vào nơi này...vậy nhân tiện thăm dò hắn một chút cũng không tồi...
Vân Hi trèo xuống sợi dây, cố tình để tay mình ma sát chảy máu càng tốt, cô quay lại nhìn liền thấy người bên cạnh tên cất súng đã đi mất, cố tình câu thêm thời gian để xem thử hắn có đến cứu cô hay không...
Nếu hắn không đến thì cùng lắm là ngã đau một tí rồi nhận ra tên này không thể lợi dụng được. Nhưng nếu hắn thật sự đến, thì e rằng đây chính là con cờ tốt nhất để cô điều khiển...
Vân Hi không ngờ rằng chỉ cần vài câu nói lẫn tiếng nức nở đã khiến Trình Thiếu Phàm mang cô về. Quả nhiên tên này chỉ thích hợp làm việc tay chân và sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, không hề nghĩ sâu xa được như cô...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương