Ngày Gió Nam Về

Chương 45: Thời hạn do dự của em là mười ngày phải không?



Sau bữa ăn, Morgan có hẹn với người khác để bàn chuyện làm ăn, nên Thời Chỉ đã tiễn bà ta xuống đến lầu dưới. Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, nói mấy câu tạm biệt, sau đó Morgan xách chiếc túi Kelly màu nâu vàng rời đi.

Chỉ còn lại Thời Chỉ và Đường Văn Đình, bên ngoài trời rất nắng, Đường Văn Đình nói: “Tôi đưa cô về nhé.”

Thời điểm yêu Thẩm Gia, Thời Chỉ cũng dính chiêu này, nhưng hiện tại lại cảm thấy khó chịu. Rõ ràng đã trông thấy chiếc nhẫn trên tay cô, cũng đã thấy ảnh màn hình điện thoại của cô.

Vậy mà anh ta không dám lên tiếng hỏi xem cô đã có bạn trai hay chưa, tình cảm với bạn trai có tốt đẹp hay không, chỉ mù quáng dùng nhiều cách khác nhau để khiến cô hài lòng.

“Không cần đâu.”

“Thật ra là thế này, dì của tôi thường xuyên nhắc đến Phó tổng với tôi, tôi cũng luôn không thích sinh sống tại nước ngoài. Vì vậy, rất có thể sau khi về nước, chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp của nhau.”

Đường Văn Đình dường như không hiểu được ranh giới của Thời Chỉ, anh ta rất thân thiện, tươi cười vươn tay ra: “Cô Thời, à không, Thời Chỉ, cô có muốn hợp tác vui vẻ với tôi trước không?”

Thời Chỉ khoanh tay nhìn Đường Văn Đình một cái, nhưng không cử động, mà nhắc nhở: “Không chắc chắn sẽ chung một bộ phận.”

“Cúng đúng.”

Đường Văn Đình khó xử giơ tay lên chạm vào chóp mũi, rồi lại hỏi khi nào Thời Chỉ về nước.

Đầu giờ chiều, ánh nắng gay gắt, khiến người ta chẳng mở nổi mắt. Thời Chỉ phải vươn tay lên che, cũng đúng lúc này, Phó Tây Linh gọi đến.

Phó Tây Linh không hỏi bất cứ điều gì, chỉ nói một câu: “Hẹn hò đi.”

Dứt khoát và gọn gàng hơn Đường Văn Đình rất nhiều. Thời Chỉ khá thích, bèn hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Phó Tây Linh nói ra tên của một quán cà phê, Thời Chỉ cảm thấy có chút quen, hình ảnh logo của quán cũng tự động lóe lên trong đầu.

Sau đó… Cô quay đầu nhìn sang bên kia đường, quả đúng là Phó Tây Linh đang ngồi dựa vào chiếc ghế bên ngoài quán cà phê. Tư thế vô cùng thoải mái, anh áp điện thoại vào tai, như cười lại như không nhìn về phía cô.

Thời Chỉ nói vài câu rồi tạm biệt Đường Văn Đình, cô băng qua đường, kéo ghế ngồi xuống đối diện Phó Tây Linh.

“Anh đế từ khi nào?”

“Khi mà tên kia định bắt tay bạn gái anh.”

Thời Chỉ nhìn Phó Tây Linh với vẻ nghi ngờ, cô rất muốn biết, anh không đặt máy quay, thì làm thế nào biết được họ dùng bữa trong bao lâu, để mà đến đúng lúc như vậy?

“Việc bao lâu sẽ xong bữa, thì có thể đoán được đại khái. Hàng năm, anh có rất nhiều bữa ăn cùng với các Giám đốc điều hành cấp cao của những doanh nghiệp, tập đoàn khác nhau giống như Morgan. Cũng như là với người cố gắng kiếm ra chuyện để nói với em giống Đường Văn Đình khi nãy.”

Thời Chỉ có chút cố ý, nói: “Anh không cần phải bài xích vậy đâu, Đường Văn Đình cũng đã xin thuyên chuyển vị trí rồi, sau khi về nước bọn em sẽ là đồng nghiệp.”

Phó Tây Linh cố gắng trấn tĩnh: “Vậy thì chẳng phải anh ta sẽ càng vô vọng hơn sao, tự mình kết án tử cho mình.”

“Anh lại biết rồi à?”

Không cần phải nói, bọn họ đều biết, Thời Chỉ không thích kiểu cố gắng theo đuổi như “mất não”. Đương nhiên cũng chẳng cảm thấy hành vi thay đổi công việc vì mối quan hệ cá nhân nam nữ là hấp dẫn.

Không đủ thông minh, sẽ chẳng đủ gợi cảm!

Vị trí ngồi của Thời Chỉ không tốt, nửa người bị phơi ngoài bóng che của chiếc ô, da ở cánh tay cô rất trắng, bị ánh mặt trời chiếu đến chói mắt. Phó Tây Linh nhìn cô một cái, rồi vươn tay, kéo cả ghế lẫn người đến bên cạnh mình.

Anh đưa cà phê đá đã mua cho cô: “Nắng như vậy, đến con mèo hoang cũng biết trốn trong bóng râm, vậy mà trên cả con đường lớn chỉ có đúng hai tên ngốc là bọn em đứng ở đó nói chuyện.”

Động tác uống cà phê của Thời Chỉ khựng lại: “Mấy tên ngốc cơ?”

“Một!”

Cô vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn Phó Tây Linh chằm chằm. 

Ít nhất là phải có một người ngốc, không thể ít hơn được nữa rồi. Phó Tây Linh lập tức chỉ mặt đặt tên: “Tên ngốc Đường.”

Thời Chỉ đã hài lòng, cô uống hai ngụm cà phê, sau đó nghiêng đầu nhìn thấy một số hình vẽ về bữa lửng được vẽ trên tấm bảng đen ở lối vào quán cà phê. Trông có vẻ ổn, vì vậy bèn hỏi xem Phó Tây Linh đã ăn trưa chưa.

Dù sao thì tối qua anh cũng ôm máy tính thức cả đêm, bốn giờ sáng nay khi Thời Chỉ mở mắt, muốn kiếm nước uống, mà vẫn còn nghe thấy tiếng gõ chữ khe khẽ.

Khi đó, trong phòng khách sạn, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình máy tính. Thời điểm Phó Tây Linh đưa nước cho Thời Chỉ, cô nhìn thấy anh dụi dụi lông mày, cũng thấy những tia máu đỏ mệt mỏi trong mắt anh.

Hỏi anh có ngủ không, thì anh lại ôm cô vào lòng, xoa xoa tóc trên đỉnh đầu cô, bảo cô cứ nghỉ ngơi đi. Cứ thế cho đến khi Thời Chỉ chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, thì Phó Tây Linh vẫn đang cởi trần ngồi trên sofa làm việc.

Phó Tây Linh chỉ chỉ lên lầu: “Ăn rồi.”

Trên lầu có nhà hàng, trước khi lên kế hoạch mời sếp đi ăn, Thời Chỉ cũng đã từng tìm thấy chỗ này. Mức chi phí bình quân đầu người còn đắt hơn so với nhà hàng bọn cô vừa ăn. Xem ra hoàn toàn chẳng cần lo lắng cho Phó Tây Linh rồi, vị thiếu gia này sẽ chẳng để bản thân mình phải chịu thiệt thòi.

Phó Tây Linh ra ngoài cũng mang theo máy tính, nhưng vẫn không để Thời Chỉ phải đợi lâu, trong vòng mười phút, anh đã đóng máy tính lại, dẫn cô đi dạo phố.

Dạo phố mua sắm rất tốn thời gian, mua bán linh tĩnh cũng đến chập tối, hai người tìm một nhà hàng ăn tối, rồi đi dạo trong ánh hoàng hôn mờ ảo, dưới ngọn đèn đường.

Có lẽ vì để đến kịp hoạt động tốt nghiệp của Học viện Nghệ thuật nào đó, nên trên đường vô cùng đôi động, còn có người đang chơi violin nữa. Anh và cô dừng lại ở gần đó, lắng nghe một lúc.

“Khoảng thời gian này bận quá, không kịp chuẩn bị quà tốt nghiệp cho em, anh tặng em một bản nhạc nhé?”

Phó Tây Linh đột ngột nảy ra ý tưởng, dứt lời bèn tiến lên, nói gì đó với chàng trai chơi violin có mái tóc màu nâu. Sau đó, đối phương rất vui vẻ đưa violin cho Phó Tây Linh mượn.

“Gửi tặng Thời Chỉ của chúng ta, chúc cô ấy tốt nghiệp thuận lợi.”

Phó Tây Linh đứng tại thành phố xa lạ nơi màn đêm đang dần buông xuống, quay lưng về phía mặt trời lặn, kéo cung đàn violin. Xung quanh có rất nhiều người đứng nghe, anh ngẫu hứng chơi khúc nhạc với tiết tấu nhẹ nhàng, ngẫu nhiên thoải mái.

Anh chơi đàn rất khác lạ, nho nhã hơn bình thường rất nhiều, khóe môi cong cong nở nụ cười xấu xa, không biết lại đang có âm mưu gì. Thời chỉ ngồi trên bồn hoa bên ngoài đám đông, xem Phó Tây Linh chơi hết bản nhạc, sau đó mỉm cười đầy lịch lãm trong tiếng vỗ tay.

Anh trả lại violin cho chàng trai, đối phương lại hỏi anh câu gì đó. Phó Tây Linh từ xa xa quay đầu về phía Thời Chỉ, chàng trai kia cũng nhìn theo, cuối cùng ngoái lại mỉm cười với anh.

Thời Chỉ có thể hiểu đại khái khẩu hình, Phó Tây Linh đang nói đến từ có liên quan đến “bạn gái”. Cô chưa từng có cảm giác được ai đó công khai yêu chiều thế này, nên cảm thấy không tệ.

Khu phố này ở rất gần khách sạn, bọn họ vai kề vai, cùng đi bộ về. Thời Chỉ nói: “Anh chơi violin giỏi ghê nhỉ.”

“Cũng tạm, chỉ qua mắt được những người không chuyên như em thôi.”

“Ý anh là em nghe không hiểu gì sao?”

Phó Tây Linh vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Vậy em hiểu được gì rồi nào?”

Thực ra là không hiểu thật!

Nếu là một bài hát hay gì đó, thì ít ra có thể tham khảo phần cảm xúc trong lời bài hát, còn đơn thuần chỉ là nhạc, thì cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

Thời Chỉ không chịu cúi đầu: “Hay hơn bài lần trước.”

Ca khúc mà cô nói là bài mà Phó Tây Linh chơi ở nhà anh vào trước lễ tình nhân.

“Hay hơn bài lần trước sao?”

“Ừm.”

“Thật ra nó là cùng một bài.”

Thời Chỉ không chút biểu cảm quay đầu sang, Phó Tây Linh nói xong bèn bắt đầu cười, cuối cùng là chạy trốn khỏi sự truy sát của cô. Chạy được vài bước, anh lại rẽ vào cửa hàng tiện lợi, nhặt trên kệ loại nước trái cây Thời Chỉ yêu thích nhất, để làm kim bài miễn chết.

Tuy nhiên, cầm kim bài miễn chết rồi cũng không ngoan ngoãn, mà còn trêu chọc cô: “Khai thật đi, lần trước lúc anh chơi đàn, em không tập trung nghe đúng không?”

Lần này, đến Thời Chỉ đánh trống lảng: “Mau đi thôi, đi dạo lâu quá, mệt rồi…”

Sau khi về khách sạn, Thời Chỉ vừa ngồi trên giường vừa uống nước trái cây. Vốn dĩ Phó Tây Linh đang mở máy tính ra làm việc, nhưng lại dần mất tập trung, rất rõ để nhận ra ánh mắt của anh.

Cuối cùng, anh gập máy tính lại, đi đến trước mặt Thời Chỉ, chống hai tay lên giường, chậm rãi sát gần. Lúc này, chẳng ai đề cập đến “ăn kiêng”, chẳng ai đề cập đến dưỡng bệnh nữa.

Đầu mũi cọ vào nhau, đôi môi khẽ chạm, rồi hôn nhau, tiếp đến là bắt đầu cởi quần áo cho nhau. Ham muốn đong đầy, như cánh hoa anh đào bị gió thổi ngoài cửa sổ…

Sau một hồi lăn lộn, đã là nửa đêm, Phó Tây Linh bế Thời Chỉ đi tắm, sau khi tắm xong, Thời Chỉ mặc chiếc áo phông mới mua hồi chiều trong lúc đi dạo của Phó Tây Linh. Cô làm ổ trên giường nghỉ ngơi, còn anh thì lại ôm máy tính tiếp tục làm việc.

Người đàn ông này thức khuya làm việc với vẻ mặt điềm tĩnh cũng gợi cảm không kém gì khi anh ôm chặt eo cô và “dùng lực”. Thời Chỉ đang nằm bò, cô nghiêng đầu ngắm anh một lúc, sau đó mở Wechat, hiếm lắm mới dịu dàng một lần: “Phó Tây Linh, em đổi tên gợi nhớ cho anh nhé.”

Phó Tây Linh quá tập trung vào công việc, hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nhai nhai kẹo cao su để giúp tinh thần tỉnh táo.

Lúc đó, Thời Chỉ chỉ ranh ma híp mắt, muốn tìm một cái tên gợi nhớ nào đó để chọc tức Phó Tây Linh, hoàn toàn không để ý đến cách thức khiến cho tinh thần tỉnh táo của anh.

Đến khi thực sự phát hiện ra, là thời điểm qua của kiểm tra an ninh tại sân bay, trên người Phó Tây Linh không có thuốc lá cũng chẳng có bật lửa. Cuối cùng, thì Thời Chỉ cũng nhớ ra, hình như lâu lắm rồi không thấy anh hút thuốc.

Trước đây, do anh sốt, nhưng sau khi không phải uống thuốc nữa, cũng chẳng thấy mua thuốc lá.

“Anh cai thuốc rồi à?”

Phó Tây Linh đáp lại rất thản nhiên: “Ừm.”

…..

Lần nữa gặp lại Đường Văn Đình, cũng là ở sân bay, lúc đó, Phó Tây Linh đi mua đồ ăn sáng quay lại. Anh đưa cả hai chiếc túi giấy cho Thời Chỉ, một cái là burger thịt bò, một cái là burger thịt gà, để cho cô chọn.

Phó Tây Linh ngồi bên cạnh Thời Chỉ, anh gập ngón tay, khớp ngón tay khẽ gõ lên màn hình điện thoại của cô: “Nhắn tin Wechat cho em, không thấy em trả lời.”

Màn hình điện thoại sáng lên, bên trên ảnh đại diện của Phó Tây Linh có dấu chấm đỏ báo tin nhắn chưa đọc. Anh liếc nhìn một cái, rồi cầm lấy chiếc burger thịt bò Thời Chỉ đưa qua, rồi lại đột nhiên dừng lại, giữ vai cô, ấn cô vào lòng: “Em lưu tên anh là gì thế kia?”

Thời Chỉ thản nhiên: “Anh không biết tự đọc hả?”

Phó Tây Linh cầm lấy điện thoại của cô, tức đến bật cười: “Thời gian do dự? Anh không tên không họ hay sao, mà phải gọi thế này?”

Cuối cùng, Thời Chỉ đã không nhịn được cười, cũng bật cười theo. Hai người họ cầm hai chiếc burger thơm phức, ồn ồn ào ào: “Vậy thì đổi thành Thực tập sinh nhé?”

“Em thử đổi xem!”

Có một bóng người ngồi xuống đối diện, cũng cầm theo burger, nói: “… Thời Chỉ, thật trùng hợp, xem ra chúng ta chung một chuyến bay rồi.”

Đó là Đường Văn Đình.

Thời Chỉ thu lại ý cười, chào hỏi đơn giản với đối phương, còn giới thiệu cả Phó Tây Linh nữa: “Đây là Phó Tây Linh, bạn trai tôi.”

Vì câu nói này của Thời Chỉ, đã khiến Phó Tây Linh vui vẻ suốt cả buổi sáng. 

Không biết có phải do Thời Chỉ đã nói rõ ràng rằng, mình không còn thích mẫu đàn ông như vậy nữa hay không, mà anh hoàn toàn chẳng để ý gì đến đối phương. Đã thế lại còn bình tĩnh nói chuyện vài câu với đối phương, khi người ta bắt chuyện nữa.

Sau khi lên máy bay, Đường Văn Đình đi đến khoang phổ thông phía sau, vé máy bay của Thời Chỉ là do Phó Tây Linh đặt, khoang hạng nhất. Thời điểm ngồi xuống ghế, anh mới hỏi: “Em nghĩ xong thật rồi đấy à, về nước không đến ở cùng anh sao?”

Trước đó là bạn giường, bạn tình, thỉnh thoảng Thời Chỉ cũng chọn ở nhà Phó Tây Linh, tóm lại là thuận tiện. Mối quan hệ đó không cần phải chịu trách nhiệm, cứ làm theo sở thích là được, nhưng hiện tại bọn họ đã là bạn trai bạn gái của nhau, nên phải cẩn thận trước khi đưa ra quyết định.

Vốn dĩ cô đã lên hết kế hoạch rồi mới về nước, kết quả là Phó Tây Linh đột ngột chạy sang, làm đảo lộn mọi tính toán của cô. 

Ở cùng anh, đầu óc không thể suy nghĩ rõ ràng, tuy nhiên, vài ngày hẹn hò cùng Phó Tây Linh, quả thực là rất vui. Thậm chí có thể nói rằng đoạn tình cảm trước đó không thể so sánh được với tâm trạng hiện tại của cô.

Tuy nhiên, sống ở nhà Phó Tây Linh, có nghĩa là bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống cùng nhau trong khoảng thời gian dài, điều này đã khiến Thời Chỉ phải đắn đo.

Cô mở mục đặt phòng trên điện thoại ra: “Về nước em ở tạm tại khách sạn trước đã, phòng em cũng đặt rồi.”

“Thôi đừng, khách sạn mà em đặt là của gia đình Thẩm Gia mở.”

Thời Chỉ không nghĩ nhiều, cô cảm thấy dù sao thì mình và Thẩm Gia cũng chẳng còn quan hệ gì, Thẩm Gia nhắn tin cho cô, cô cũng chẳng buồn để ý. Ngay ngay thẳng thẳng, thì có gì mà không ở được?

Cảm nhận được giọng điệu của Phó Tây Linh, Thời Chỉ có chút không hiểu: “Thái độ của anh với Thẩm Gia và Đường Văn Đình khác nhau một trời một vực, anh còn lặn lội vào phần bình luận của người ta để giở trò nữa.”

Câu trả lời của Phó Tây Linh, có chút nằm ngoài dự liệu của Thời Chỉ, hóa ra khoảng thời gian trước, Thẩm Gia đã gây rối, anh ta đã gọi tên Thời Chỉ tại bữa tiệc của bạn bè Đào Giai.

Nghe nói lúc đó Đào Giai còn bật khóc, chất vấn Thẩm Gia, rốt cuộc người mà anh ta thích là ai, cuối cùng Thẩm Gia đã không trả lời.

Sự tình vô cùng khó coi!

Thời Chỉ nghe xong, cảm thấy cột chuyện vô cùng quen thuộc, thời gian cô và Thẩm Gia chia tay, hình như cũng đã có một bước tương tự vậy.

“Đã thế rồi mà còn không chia tay sao?”

“Có lẽ là chia tay được vài hôm lại làm lành, chẳng phải em đã nhìn thấy trên ipad của anh rồi sao, anh ta còn đăng ảnh chụp chung đó!”

Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, Thời Chỉ đã dứt khoát hủy đặt phòng khách sạn, cô không muốn rơi vào vũng bùn.

Phó Tây Linh lại dùng máy tính của Thời Chỉ, có lẽ anh cũng muốn nhân lúc máy bay chưa cất cánh để trả lời email. Anh vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Nhà anh, căn phòng cạnh phòng làm việc của anh trong khách sạn, hoặc là khách sạn của nhà anh, em chọn đi.”

Có chọn thế nào cũng vẫn là địa bàn của anh còn gì! Thời Chỉ đều không muốn chọn, cô muốn yên tĩnh suy nghĩ những việc này.

Nhưng cô chỉ im lặng hai giây, Phó Tây Linh đã hiểu, hoàn toàn chẳng cần Thời Chỉ phải lên tiếng, anh đã thay cô trả lời: “Biết rồi, ở đâu cũng được, sau khi về nước anh sẽ không làm phiền em, em cứ nghĩ việc của em đi.”

“Ý anh là sao?”

Phó Tây Linh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Thời gian do dự của em, là mười ngày phải không?”

“Ừm.”

“Được. Gần đây anh khá bận, sau khi về nước còn có chuyến công tác ngắn ngày ở Tỉnh, khoảng ba ngày sẽ về, coi như đã có thể hoàn thành dự án này của Phó Tây Phong. Đúng lúc đó, thời hạn do dự cũng hết.”

Thời Chỉ nói: “Ý của anh là, có thể đợi anh quay về, sau đó chúng ta mới hẹn hò sao?”

Phó Tây Linh rất xấu xa, nhân lúc tiếp viên hàng không không có mặt, anh đã vòng tay qua cổ cô, tiến lại gần một chút: “Để thời gian cho em suy nghĩ, tránh việc có mặt anh là em chỉ toàn nghĩ đến chuyện ngủ với anh, ảnh hưởng đến phán đoán của em.”
Chương trước Chương tiếp