Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 32: Cảm giác an toàn
“Từ mai thầy Tiểu Du không dạy nữa ạ?” Tào Tử Phàm ôm máy tính bảng, nhận được đáp án khẳng định thì cúi đầu tiu nghỉu: “Thế phải đến nghỉ đông em mới gặp thầy được à.”
Dụ Hà không trả lời ngay, Tào Tử Phàm hỏi: “Nghỉ đông thầy vẫn dạy phải không?”
Dụ Hà vừa tiếp tục sắp xếp vở câu sai cho cậu bé vừa nói: “Chỗ nào không biết hoặc nghe giảng không hiểu có thể nhắn Wechat, nếu thời gian phù hợp anh sẽ giảng cho em, giống như bây giờ.”
“Ầy, cuối tuần em muốn đi đá bóng.” Hình như Tào Tử Phàm không hiểu ý cậu, chỉ mải phàn nàn: “Bố em nói phải xem điểm thi lúc vào học của em rồi mới quyết định, nhưng bố chẳng ở nhà cũng chẳng trông nom em, quản thúc nhiều thế làm gì...”
“Không sao.” Dụ Hà động viên cậu bé.
Tào Tử Phàm than phiền bố mình không tốt, coi trọng công việc bỏ bê gia đình, khai giảng vào ở ký túc xá cũng không định đưa cậu bé đi. Dụ Hà an ủi vài câu, tóm tắt xong ghi chép bài học ba môn cho cậu bé rồi mới đứng dậy tạm biệt.
Tào Tử Phàm tiễn cậu ra cửa, không nản lòng hỏi: “Anh Tiểu Du ơi anh dạy thêm cho em tiếp được không?”
“Xem em học hành thế nào.” Dụ Hà thật sự không nỡ gạt cậu bé, đành lập lời nước đôi: “Khai giảng là anh vào năm tư, phải chuẩn bị tốt nghiệp với thực tập, có thời gian mới tới được.”
Tào Tử Phàm bĩu môi đáp “thôi được”, Dụ Hà nghĩ thầm cuối cùng cũng xoay sở xong.
Tinh thần hỏi tận gốc rễ của trẻ con dĩ nhiên đáng khen ngợi, nhưng bịa hết lời nói dối này đến lời nói dối khác làm cậu mệt mỏi.
Sau khai giảng Dụ Hà sẽ không phụ trách gia sư một kèm một cho Tào Tử Phàm, bởi Tào Tư Duy cho rằng qua hơn một tháng dạy học, Tào Tử Phàm chưa hoàn toàn trở lại trạng thái trước đây, cảm thấy sinh viên đại học vẫn không đáng tin lắm, dự định tìm cho cậu bé một giáo viên chuyên nghiệp hơn ở cơ sở đào tạo.
Tuy bình thường Tào Tư Duy không ở nhà nhưng có thuê Dụ Hà hay không vẫn do anh ta quyết định, anh ta không hài lòng thì không đến lượt Dụ Hà làm.
Có điều Dụ Hà không thất vọng nhiều, vốn dĩ cậu đã không quá tán thành quan điểm giáo dục của Tào Tư Duy, từ lâu cũng linh cảm không thể làm lâu dài. Trước khi nghỉ việc ở đây cậu đã bắt đầu đi phỏng vấn hai ca phụ đạo buổi tối.
Hai học sinh mới đều đang học cấp một, là hai anh em họ một đứa lớp năm với một đứa chưa tròn tám tuổi, một đứa bố mẹ buôn bán đảo lộn ngày đêm, một đứa bố mẹ bận công việc tăng ca suốt ngày, không thể hướng dẫn bài tập về nhà, lại thêm con cái phản đối không nỡ đưa đến cơ sở chuyên nghiệp nên đành thuê lao động giá rẻ.
Dạy thử một tiết phụ huynh hai đứa bé đều rất hài lòng, cho cậu nhận việc ngay.
Những tưởng hai nhà quen biết thì chưa biết chừng có thể dạy chung, ai ngờ xếp lịch học xong mới nhận ra thời gian biểu của hai đứa còn dày hơn Tào Tử Phàm học cấp hai. Đứa lớn học ba tư sáu, đứa còn lại học hai năm bảy, thời gian khác hẳn nhau. Mặc dù lương cao hơn song yêu cầu cũng nhiều hơn, Dụ Hà nghiễm nhiên kiêm cả gia sư lẫn người trông trẻ.
Dụ Hà nghĩ cùng lắm chỉ dạy đến nghỉ đông, mệt thì cũng mệt chút xíu, nhưng trông trẻ kiểu gì cũng nhẹ nhàng hơn đứng trong tiệm cà phê cả chiều không được nghỉ.
Sắp xếp xong lớp tốt nghiệp học kỳ một, Dụ Hà tính đến tiền.
Số tiền Mạnh Nghiên để lại trước khi đi đã đóng phí chữa trị phục hồi chức năng tới đầu tháng 11, lương gia sư và công việc ở bể bơi đủ cho Dụ Hà chi tiêu hằng ngày, học phí cũng có học bổng bù vào. Thoạt nhìn có vẻ tạm thời không áp lực về kinh tế, nhưng tình trạng sức khoẻ của bố có thể thay đổi bất cứ lúc nào, Dụ Hà không dám lơi lỏng mảy may.
Trước khi chưa có nguồn thu nhập ổn định, số dư trong thẻ ngân hàng không thể mang lại cho Dụ Hà đủ cảm giác an toàn.
Những áp lực này đè nặng lên cậu, ép cậu lúc nào cũng căng như dây đàn, mò mẫm lăn lộn bò lên không ngừng trong xã hội vật chất. Vậy nên Dụ Hà đành phải tìm kiếm sự bình yên trong nội tâm không ai biết, hiện tại mặt hồ phẳng lặng như gương ấy đang gọi tên Khương Hoán.
Thỉnh thoảng cậu liên lạc nói chuyện với Khương Hoán, không thường xuyên gặp mặt, anh đang bận chuẩn bị cho việc quay bộ phim mới.
Dù đã được Khương Hoán cho đặc quyền nhưng Dụ Hà không sử dụng nhiều, như thể nếu dùng tùy thích như “kim bài miễn tử” thì thể nào cũng có ngày bị Khương Hoán thu hồi.
Đến tận khi khai giảng chính thức, họ mới gặp nhau một lần mà thôi.
Năm tư một tuần chỉ có năm tiết, chọn lớp khéo thì tính cả cuối tuần Dụ Hà vẫn còn hai hôm trống lịch ban ngày. Thay vì nghỉ ở ký túc xá, cậu muốn ra ngoài kiếm chút việc để làm hoặc vào viện với Dụ Khánh Đào hơn.
Ít nhất nếu ra ngoài, cậu không cần nhìn mặt Từ Nhuệ Thanh cùng phòng chuyên kiếm chuyện mọi lúc mọi nơi.
Tuy trò hề trong chuyến du lịch nghiên cứu khoa học đợt nghỉ hè không kéo dài đến khai giảng, song quan hệ giữa Dụ Hà và Từ Nhuệ Thanh đã không thể quay về như trước, cậu không muốn hỏi Từ Nhuệ Thanh tại sao lại thay đổi thái độ 180 độ, cũng không hơi đâu hàn gắn tình bạn với cậu ta, càng không trông mong được Từ Nhuệ Thanh giải thích.
Cậu chỉ cảm thấy tầm phào và trẻ con, không đáng để mình tiếp tục lãng phí sức lực.
Tuần thứ hai sau khai giảng, Dụ Hà đọc được tin Khương Khoán vào đoàn, địa điểm quay phim cũng là Đại học Sư Phạm Đông Hà. Hôm đó cậu trùng hợp đi ngang qua, đứng từ xa nhìn một đoàn người khiêng máy móc lái xe vào trường, thu hút đông đảo người vây xem, thế là cậu tiện tay chụp lại.
Sau khi tin tức đăng tải cậu gửi cho Khương Hoán: Anh cũng ở đây hả?
Có lẽ vì phim đã chính thức khởi quay nên lịch trình của Khương Hoán cũng trở nên bận rộn, đến tối Dụ Hà dạy gia sư ở nhà học sinh thì anh mới trả lời.
Dưới những con số quen thuộc là tin nhắn của Khương Hoán: Em tới à?
Cậu nói: Không, sáng nay đi ngang qua thôi.
Khương Hoán bèn hỏi: Sao không đi xem tôi
Khương Hoán nhắn tin không thích dùng dấu chấm câu, Dụ Hà thừa nhận lúc đọc tin nhắn này tay cậu run hết cả, học sinh hỏi một bài tập ứng dụng giải thế nào, cậu cầm bút nước đen lơ đãng vạch hai nét trên giấy nháp rồi mới viết hướng giải. Cậu nghe thấy tiếng mình giảng bài đứt quãng, nhận ra không cách nào từ chối Khương Hoán, dù cho thậm chí đây còn không phải trưng cầu ý kiến hoặc là thăm dò.
Đến khi học sinh tiếp tục làm đề, Dụ Hà đặt điện thoại lên bàn gõ màn hình rất lâu, được vài chữ lại xóa xóa sửa sửa, không biết nên hỏi “em đi gặp anh được không” hay nên giả ngu.
Trong mối quan hệ với Khương Hoán, tuy Dụ Hà yếu thế nhưng chẳng hề hèn mọn, Khương Hoán là một người kỳ diệu, anh không coi thường ai vì chênh lệch thân phận, song với ai anh cũng thờ ơ một cách vô cùng bình đẳng.
Cậu không thể đoán trước Khương Hoán, thế nên càng tiếp xúc nhiều thì cậu càng vừa luống cuống vừa lún sâu.
Cuối cùng cậu nói: Em đang đi gia sư.
Cứ như cậu chỉ trả lời chứ không hiểu lời mời kín đáo của anh.
Khương Hoán nhắn: Thôi vậy.
Thời gian học kéo dài đến giờ đứa bé ngủ, bác giúp việc tại nhà tiễn Dụ Hà về.
Dụ Hà đợi chuyến buýt cuối, đầu thu gió vẫn còn chút nóng nực, nhà chờ xe buýt màu đỏ lác đác vài người. Xe buýt 35 chậm chạp chưa đến, Dụ Hà tựa vào khung kim loại bảng thông tin, cạnh vuông cấn lưng, cậu thẫn thờ một lúc lâu rồi đứng thẳng người, lấy điện thoại trong túi áo.
Bây giờ anh tan làm chưa?
Dụ Hà hỏi đầy nôn nóng, khác hẳn vẻ bình thản giả vờ ban nãy.
Khương Hoán đủng đỉnh gọi lại cho cậu.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ bên Khương Hoán vẳng ra song song với tiếng quẹt thẻ xe buýt, chốc lát sau những ồn ào ấy dần biến mất, giọng Khương Hoán trở nên rõ ràng hơn.
“Tan làm rồi.” Anh nói, hình như hơi mệt nên giọng khàn khàn.
Dụ Hà tìm một ghế cạnh cửa sổ xe buýt: “Em cũng mới dạy xong, đang về nhà.”
Khương Hoán “ừ“.
Cửa sổ nơi hàng ghế cuối mở hé, gió đêm se lạnh vỗ vào ống nghe như đang gửi gắm cảm xúc phức tạp không sao tỏ bày theo cùng các vì tinh tú, vượt mấy cây số đến Khương Hoán ở một con đường chưa biết. Dụ Hà nhìn cảnh vật bên đường lùi lại phía sau, nhịp tim càng lúc càng nhanh giục giã cậu thốt ra câu đã muốn nói từ vài tiếng trước.
“Anh có tới được không?” Dụ Hà hỏi lí nhí, sợ bị từ chối bởi đây là một đòi hỏi hết sức vô lý.
Quả nhiên Khương Hoán không hiểu: “Hửm?”
“Anh tới không?” Dụ Hà nhắm mắt: “Muốn anh tới.”
Khoảng chừng ba giây sau, vẫn là giọng điệu thong thả không biết sốt ruột nhưng có thể nghe ra anh đang cười.
“Được thôi.” Khương Hoán nói rất dịu dàng.
Tầm mắt toàn màu đen sẫm thoắt sáng bừng hệt như có vụ nổ lớn.
Cánh cửa chống trộm mở ra ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, Dụ Hà mặc áo phông màu xanh da trời, cầm quả táo gọt một nửa cười tươi nhìn Khương Hoán, nói “mới có nửa tiếng“.
“Tôi đi máy bay đến.” Khương Hoán vào nhà, vẫn xỏ đôi dép lần trước.
Dụ Hà đóng cửa, vỏ táo ngày càng dài ra trong tay cậu, cậu không tin lời Khương Hoán: “Đừng bảo hôm nay anh quay phim gần đây nhé. Anh không ở Đại học Sư phạm đúng không.”
“Tôi không, nhìn ảnh em chụp xem có ai?” Khương Hoán không khách sáo lắm nhưng cũng thừa nhận: “Buổi tối quay ở đại lộ trồng nhiều cây, có một cảnh đêm, mà chỉ quay hai đoạn nên kết thúc sớm.”
Bên cạnh đại lộ trồng nhiều cây là nút giao thông tỏa đi mọi hướng, thật sự có thể đi đường tắt. Dụ Hà nhẩm tính thời gian rồi gật đầu, gọt táo xong thì lưu loát bổ làm đôi, đưa một nửa cho Khương Hoán.
Cuối hạ đầu thu không phải mùa của táo, thành thử ăn hơi chua, Khương Hoán cảm giác quai hàm giật nhẹ một cái, vị thơm ngọt lan tràn khắp khoang miệng.
Phòng khách đã được thu dọn, dù sự nghèo nàn vẫn còn đó nhưng ngăn nắp sạch sẽ hơn nhiều, tiếng phim thần tượng quá lố trong tivi, ánh đèn vàng ấm áp cùng quả táo trong tay khiến Khương Hoán cảm thấy nơi đây giống nhà hơn lần trước tới. Anh ngồi cạnh Dụ Hà, dưới ánh đèn áo phông màu xanh da trời tôn vùng da sau gáy Dụ Hà trắng gần như trong suốt.
Khương Hoán ấn cột sống nhô lên ở trên cùng, Dụ Hà vốn đang cúi đầu bỗng giật nảy mình, ngẩng lên nhìn anh.
“Đổi phim xem không?” Khương Hoán thản nhiên hỏi.
Anh không bỏ tay ra mà áp cả lòng bàn tay lên gáy cậu.
Chỗ da thịt gần kề nóng lên từng chút một, cuối cùng Khương Hoán cũng hài lòng nhìn Dụ Hà dao động cảm xúc vì mình, tai cậu bắt đầu đỏ ửng, lông mi run run.
Nhưng giọng cậu vẫn bình tĩnh: “Vâng, được chứ, anh muốn xem gì?”
Chuyển hai kênh vừa khéo có một chương trình phim chiếu phim hành động, là phim Hàn Quốc đề tài cảnh sát tội phạm mấy năm trước từng đoạt giải, đánh đấm nặng đô nội dung cũng mạch lạc.
Hai người bắt đầu xem từ ⅓ bộ phim, Dụ Hà rất khó tập trung sức chú ý vào màn hình. Hương nước hoa thơm mùi sả chanh mà trên gối cũng có chỉ thoang thoảng, nhưng vì tỏa ra từ cổ và cổ tay Khương Hoán nên nồng hơn gấp bội, khiến cậu rạo rực trong lòng.
Nội tâm nhộn nhạo là thế song tay chân cậu rất thành thật, giả vờ có thể miễn dịch với cảm giác choáng váng sâu trong tâm trí. Kỳ lạ thật, rõ ràng chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, vậy mà sự trêu ghẹo như có như không vẫn làm cậu hít thở khó khăn.
Tiếng súng trong phim như gần sát bên tai.
Dường như cậu cũng thương tích đầy mình.
Lúc nghe thấy giọng Khương Hoán, những rung động dữ dội ấy ngừng lại trong thoáng chốc.
“Sao ạ?”
Dụ Hà quay đầu sang chạm mắt Khương Hoán, có tiếng rỉ tai nho nhỏ núp sau mùi sả chanh và nhịp tim dồn dập không ngừng khuyên nhủ cậu: “Hiện tại chuyện gì mày cũng có thể nói với anh ấy.”
Bỗng dưng cậu như bị ma nhập, hỏi Khương Hoán: “Bây giờ anh vẫn chưa muốn yêu à?”
Phim trên tivi bị ai bất cẩn ấn tạm dừng.
Phòng khách im phăng phắc, Khương Hoán ngập ngừng hé môi, anh không nghe rõ: “Sao em?”
Dụ Hà hối hận rồi, cậu nghĩ chắc hẳn mình bị hâm.
Khương Hoán điềm nhiên như không ngồi trong nhà cậu, để lại dấu vết ở chốn riêng tư nhất của cậu là cậu đã cảm động tới mức chỉ muốn trao cho Khương Hoán tất thảy. Nhưng cậu không có gì, Khương Hoán chẳng thèm một trái tim rẻ mạt mà chân thành, có điều mong ước cộc lốc của cậu lại được Khương Hoán thỏa mãn ngay lập tức, cậu nói “muốn anh tới” thì Khương Hoán tới gặp cậu.
Mắt Dụ Hà cay cay, đã tìm sẵn hàng trăm đường lui nhưng khi mở miệng vẫn là câu đó.
“Em bảo là, khi nào anh mới muốn yêu.”
Khương Hoán ngẩng đầu tựa lưng vào sô pha. Ánh đèn không keo kiệt phác họa đường nét gương mặt hoàn hảo nhất của anh, đôi mắt với mí mắt mỏng phản chiếu màu nắng vàng.
Khương Hoán hỏi: “Em muốn yêu đương với tôi?”
Dường như câu này có ẩn ý em nghĩ kỹ chưa, tôi không thể cho em bất cứ thứ gì. Chắc chắn anh không cảm thấy Dụ Hà cần mình nhiều cỡ nào, cùng lắm lại là trò đùa nổi hứng nhất thời như ở thị trấn Lâm Thủy.
Dụ Hà bật cười: “Ờ, em muốn đấy, thì làm sao.”
“Thì yêu thôi.” Khương Hoán nói tỉnh bơ.
Nụ cười trên môi Dụ Hà tắt lịm, cậu nhìn Khương Hoán, đôi mắt giăng đầy màn mưa buồn bã.
“Anh biết em thích anh mà đúng không.”
Không chờ Khương Hoán trả lời Dụ Hà đã phản bác lại anh: “Em thật lòng 'muốn', đừng lôi chuyện này ra đùa em.”
Rất lâu về sau, Khương Hoán nhớ lại đêm nay đều sẽ cảm thấy đây là trận động đất chỉ mình anh cảm nhận được, có lẽ ngay cả Dụ Hà cũng không thấy thế.
Dụ Hà cũng trống rỗng, hai người họ giống nhau, nhưng cái tính cố tỏ vẻ ở Dụ Hà còn bất lực hơn anh.
Trong giây phút lòng dạ rối bời đó, anh nghĩ đến lời khuyên của Chử Hồng cùng những đánh giá xấu của người khác, họ đều cảm thấy không ai có thể chịu được Khương Hoán, cũng không ai có thể chấp nhận một Khương Hoán chân thật, để rồi chỉ vài giây ngắn ngủi anh đã quyết định “biến mẹ mày đi“.
Hình như trong phút chốc anh đã bước qua bức tường mình dựng lên.
Nếu thật sự không bao giờ gặp được ai có thể bắt lấy mình, vậy thì cứ không gặp thôi.
Khương Hoán nghĩ lần này mình có thể bắt lấy Dụ Hà.
Dụ Hà không trả lời ngay, Tào Tử Phàm hỏi: “Nghỉ đông thầy vẫn dạy phải không?”
Dụ Hà vừa tiếp tục sắp xếp vở câu sai cho cậu bé vừa nói: “Chỗ nào không biết hoặc nghe giảng không hiểu có thể nhắn Wechat, nếu thời gian phù hợp anh sẽ giảng cho em, giống như bây giờ.”
“Ầy, cuối tuần em muốn đi đá bóng.” Hình như Tào Tử Phàm không hiểu ý cậu, chỉ mải phàn nàn: “Bố em nói phải xem điểm thi lúc vào học của em rồi mới quyết định, nhưng bố chẳng ở nhà cũng chẳng trông nom em, quản thúc nhiều thế làm gì...”
“Không sao.” Dụ Hà động viên cậu bé.
Tào Tử Phàm than phiền bố mình không tốt, coi trọng công việc bỏ bê gia đình, khai giảng vào ở ký túc xá cũng không định đưa cậu bé đi. Dụ Hà an ủi vài câu, tóm tắt xong ghi chép bài học ba môn cho cậu bé rồi mới đứng dậy tạm biệt.
Tào Tử Phàm tiễn cậu ra cửa, không nản lòng hỏi: “Anh Tiểu Du ơi anh dạy thêm cho em tiếp được không?”
“Xem em học hành thế nào.” Dụ Hà thật sự không nỡ gạt cậu bé, đành lập lời nước đôi: “Khai giảng là anh vào năm tư, phải chuẩn bị tốt nghiệp với thực tập, có thời gian mới tới được.”
Tào Tử Phàm bĩu môi đáp “thôi được”, Dụ Hà nghĩ thầm cuối cùng cũng xoay sở xong.
Tinh thần hỏi tận gốc rễ của trẻ con dĩ nhiên đáng khen ngợi, nhưng bịa hết lời nói dối này đến lời nói dối khác làm cậu mệt mỏi.
Sau khai giảng Dụ Hà sẽ không phụ trách gia sư một kèm một cho Tào Tử Phàm, bởi Tào Tư Duy cho rằng qua hơn một tháng dạy học, Tào Tử Phàm chưa hoàn toàn trở lại trạng thái trước đây, cảm thấy sinh viên đại học vẫn không đáng tin lắm, dự định tìm cho cậu bé một giáo viên chuyên nghiệp hơn ở cơ sở đào tạo.
Tuy bình thường Tào Tư Duy không ở nhà nhưng có thuê Dụ Hà hay không vẫn do anh ta quyết định, anh ta không hài lòng thì không đến lượt Dụ Hà làm.
Có điều Dụ Hà không thất vọng nhiều, vốn dĩ cậu đã không quá tán thành quan điểm giáo dục của Tào Tư Duy, từ lâu cũng linh cảm không thể làm lâu dài. Trước khi nghỉ việc ở đây cậu đã bắt đầu đi phỏng vấn hai ca phụ đạo buổi tối.
Hai học sinh mới đều đang học cấp một, là hai anh em họ một đứa lớp năm với một đứa chưa tròn tám tuổi, một đứa bố mẹ buôn bán đảo lộn ngày đêm, một đứa bố mẹ bận công việc tăng ca suốt ngày, không thể hướng dẫn bài tập về nhà, lại thêm con cái phản đối không nỡ đưa đến cơ sở chuyên nghiệp nên đành thuê lao động giá rẻ.
Dạy thử một tiết phụ huynh hai đứa bé đều rất hài lòng, cho cậu nhận việc ngay.
Những tưởng hai nhà quen biết thì chưa biết chừng có thể dạy chung, ai ngờ xếp lịch học xong mới nhận ra thời gian biểu của hai đứa còn dày hơn Tào Tử Phàm học cấp hai. Đứa lớn học ba tư sáu, đứa còn lại học hai năm bảy, thời gian khác hẳn nhau. Mặc dù lương cao hơn song yêu cầu cũng nhiều hơn, Dụ Hà nghiễm nhiên kiêm cả gia sư lẫn người trông trẻ.
Dụ Hà nghĩ cùng lắm chỉ dạy đến nghỉ đông, mệt thì cũng mệt chút xíu, nhưng trông trẻ kiểu gì cũng nhẹ nhàng hơn đứng trong tiệm cà phê cả chiều không được nghỉ.
Sắp xếp xong lớp tốt nghiệp học kỳ một, Dụ Hà tính đến tiền.
Số tiền Mạnh Nghiên để lại trước khi đi đã đóng phí chữa trị phục hồi chức năng tới đầu tháng 11, lương gia sư và công việc ở bể bơi đủ cho Dụ Hà chi tiêu hằng ngày, học phí cũng có học bổng bù vào. Thoạt nhìn có vẻ tạm thời không áp lực về kinh tế, nhưng tình trạng sức khoẻ của bố có thể thay đổi bất cứ lúc nào, Dụ Hà không dám lơi lỏng mảy may.
Trước khi chưa có nguồn thu nhập ổn định, số dư trong thẻ ngân hàng không thể mang lại cho Dụ Hà đủ cảm giác an toàn.
Những áp lực này đè nặng lên cậu, ép cậu lúc nào cũng căng như dây đàn, mò mẫm lăn lộn bò lên không ngừng trong xã hội vật chất. Vậy nên Dụ Hà đành phải tìm kiếm sự bình yên trong nội tâm không ai biết, hiện tại mặt hồ phẳng lặng như gương ấy đang gọi tên Khương Hoán.
Thỉnh thoảng cậu liên lạc nói chuyện với Khương Hoán, không thường xuyên gặp mặt, anh đang bận chuẩn bị cho việc quay bộ phim mới.
Dù đã được Khương Hoán cho đặc quyền nhưng Dụ Hà không sử dụng nhiều, như thể nếu dùng tùy thích như “kim bài miễn tử” thì thể nào cũng có ngày bị Khương Hoán thu hồi.
Đến tận khi khai giảng chính thức, họ mới gặp nhau một lần mà thôi.
Năm tư một tuần chỉ có năm tiết, chọn lớp khéo thì tính cả cuối tuần Dụ Hà vẫn còn hai hôm trống lịch ban ngày. Thay vì nghỉ ở ký túc xá, cậu muốn ra ngoài kiếm chút việc để làm hoặc vào viện với Dụ Khánh Đào hơn.
Ít nhất nếu ra ngoài, cậu không cần nhìn mặt Từ Nhuệ Thanh cùng phòng chuyên kiếm chuyện mọi lúc mọi nơi.
Tuy trò hề trong chuyến du lịch nghiên cứu khoa học đợt nghỉ hè không kéo dài đến khai giảng, song quan hệ giữa Dụ Hà và Từ Nhuệ Thanh đã không thể quay về như trước, cậu không muốn hỏi Từ Nhuệ Thanh tại sao lại thay đổi thái độ 180 độ, cũng không hơi đâu hàn gắn tình bạn với cậu ta, càng không trông mong được Từ Nhuệ Thanh giải thích.
Cậu chỉ cảm thấy tầm phào và trẻ con, không đáng để mình tiếp tục lãng phí sức lực.
Tuần thứ hai sau khai giảng, Dụ Hà đọc được tin Khương Khoán vào đoàn, địa điểm quay phim cũng là Đại học Sư Phạm Đông Hà. Hôm đó cậu trùng hợp đi ngang qua, đứng từ xa nhìn một đoàn người khiêng máy móc lái xe vào trường, thu hút đông đảo người vây xem, thế là cậu tiện tay chụp lại.
Sau khi tin tức đăng tải cậu gửi cho Khương Hoán: Anh cũng ở đây hả?
Có lẽ vì phim đã chính thức khởi quay nên lịch trình của Khương Hoán cũng trở nên bận rộn, đến tối Dụ Hà dạy gia sư ở nhà học sinh thì anh mới trả lời.
Dưới những con số quen thuộc là tin nhắn của Khương Hoán: Em tới à?
Cậu nói: Không, sáng nay đi ngang qua thôi.
Khương Hoán bèn hỏi: Sao không đi xem tôi
Khương Hoán nhắn tin không thích dùng dấu chấm câu, Dụ Hà thừa nhận lúc đọc tin nhắn này tay cậu run hết cả, học sinh hỏi một bài tập ứng dụng giải thế nào, cậu cầm bút nước đen lơ đãng vạch hai nét trên giấy nháp rồi mới viết hướng giải. Cậu nghe thấy tiếng mình giảng bài đứt quãng, nhận ra không cách nào từ chối Khương Hoán, dù cho thậm chí đây còn không phải trưng cầu ý kiến hoặc là thăm dò.
Đến khi học sinh tiếp tục làm đề, Dụ Hà đặt điện thoại lên bàn gõ màn hình rất lâu, được vài chữ lại xóa xóa sửa sửa, không biết nên hỏi “em đi gặp anh được không” hay nên giả ngu.
Trong mối quan hệ với Khương Hoán, tuy Dụ Hà yếu thế nhưng chẳng hề hèn mọn, Khương Hoán là một người kỳ diệu, anh không coi thường ai vì chênh lệch thân phận, song với ai anh cũng thờ ơ một cách vô cùng bình đẳng.
Cậu không thể đoán trước Khương Hoán, thế nên càng tiếp xúc nhiều thì cậu càng vừa luống cuống vừa lún sâu.
Cuối cùng cậu nói: Em đang đi gia sư.
Cứ như cậu chỉ trả lời chứ không hiểu lời mời kín đáo của anh.
Khương Hoán nhắn: Thôi vậy.
Thời gian học kéo dài đến giờ đứa bé ngủ, bác giúp việc tại nhà tiễn Dụ Hà về.
Dụ Hà đợi chuyến buýt cuối, đầu thu gió vẫn còn chút nóng nực, nhà chờ xe buýt màu đỏ lác đác vài người. Xe buýt 35 chậm chạp chưa đến, Dụ Hà tựa vào khung kim loại bảng thông tin, cạnh vuông cấn lưng, cậu thẫn thờ một lúc lâu rồi đứng thẳng người, lấy điện thoại trong túi áo.
Bây giờ anh tan làm chưa?
Dụ Hà hỏi đầy nôn nóng, khác hẳn vẻ bình thản giả vờ ban nãy.
Khương Hoán đủng đỉnh gọi lại cho cậu.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ bên Khương Hoán vẳng ra song song với tiếng quẹt thẻ xe buýt, chốc lát sau những ồn ào ấy dần biến mất, giọng Khương Hoán trở nên rõ ràng hơn.
“Tan làm rồi.” Anh nói, hình như hơi mệt nên giọng khàn khàn.
Dụ Hà tìm một ghế cạnh cửa sổ xe buýt: “Em cũng mới dạy xong, đang về nhà.”
Khương Hoán “ừ“.
Cửa sổ nơi hàng ghế cuối mở hé, gió đêm se lạnh vỗ vào ống nghe như đang gửi gắm cảm xúc phức tạp không sao tỏ bày theo cùng các vì tinh tú, vượt mấy cây số đến Khương Hoán ở một con đường chưa biết. Dụ Hà nhìn cảnh vật bên đường lùi lại phía sau, nhịp tim càng lúc càng nhanh giục giã cậu thốt ra câu đã muốn nói từ vài tiếng trước.
“Anh có tới được không?” Dụ Hà hỏi lí nhí, sợ bị từ chối bởi đây là một đòi hỏi hết sức vô lý.
Quả nhiên Khương Hoán không hiểu: “Hửm?”
“Anh tới không?” Dụ Hà nhắm mắt: “Muốn anh tới.”
Khoảng chừng ba giây sau, vẫn là giọng điệu thong thả không biết sốt ruột nhưng có thể nghe ra anh đang cười.
“Được thôi.” Khương Hoán nói rất dịu dàng.
Tầm mắt toàn màu đen sẫm thoắt sáng bừng hệt như có vụ nổ lớn.
Cánh cửa chống trộm mở ra ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, Dụ Hà mặc áo phông màu xanh da trời, cầm quả táo gọt một nửa cười tươi nhìn Khương Hoán, nói “mới có nửa tiếng“.
“Tôi đi máy bay đến.” Khương Hoán vào nhà, vẫn xỏ đôi dép lần trước.
Dụ Hà đóng cửa, vỏ táo ngày càng dài ra trong tay cậu, cậu không tin lời Khương Hoán: “Đừng bảo hôm nay anh quay phim gần đây nhé. Anh không ở Đại học Sư phạm đúng không.”
“Tôi không, nhìn ảnh em chụp xem có ai?” Khương Hoán không khách sáo lắm nhưng cũng thừa nhận: “Buổi tối quay ở đại lộ trồng nhiều cây, có một cảnh đêm, mà chỉ quay hai đoạn nên kết thúc sớm.”
Bên cạnh đại lộ trồng nhiều cây là nút giao thông tỏa đi mọi hướng, thật sự có thể đi đường tắt. Dụ Hà nhẩm tính thời gian rồi gật đầu, gọt táo xong thì lưu loát bổ làm đôi, đưa một nửa cho Khương Hoán.
Cuối hạ đầu thu không phải mùa của táo, thành thử ăn hơi chua, Khương Hoán cảm giác quai hàm giật nhẹ một cái, vị thơm ngọt lan tràn khắp khoang miệng.
Phòng khách đã được thu dọn, dù sự nghèo nàn vẫn còn đó nhưng ngăn nắp sạch sẽ hơn nhiều, tiếng phim thần tượng quá lố trong tivi, ánh đèn vàng ấm áp cùng quả táo trong tay khiến Khương Hoán cảm thấy nơi đây giống nhà hơn lần trước tới. Anh ngồi cạnh Dụ Hà, dưới ánh đèn áo phông màu xanh da trời tôn vùng da sau gáy Dụ Hà trắng gần như trong suốt.
Khương Hoán ấn cột sống nhô lên ở trên cùng, Dụ Hà vốn đang cúi đầu bỗng giật nảy mình, ngẩng lên nhìn anh.
“Đổi phim xem không?” Khương Hoán thản nhiên hỏi.
Anh không bỏ tay ra mà áp cả lòng bàn tay lên gáy cậu.
Chỗ da thịt gần kề nóng lên từng chút một, cuối cùng Khương Hoán cũng hài lòng nhìn Dụ Hà dao động cảm xúc vì mình, tai cậu bắt đầu đỏ ửng, lông mi run run.
Nhưng giọng cậu vẫn bình tĩnh: “Vâng, được chứ, anh muốn xem gì?”
Chuyển hai kênh vừa khéo có một chương trình phim chiếu phim hành động, là phim Hàn Quốc đề tài cảnh sát tội phạm mấy năm trước từng đoạt giải, đánh đấm nặng đô nội dung cũng mạch lạc.
Hai người bắt đầu xem từ ⅓ bộ phim, Dụ Hà rất khó tập trung sức chú ý vào màn hình. Hương nước hoa thơm mùi sả chanh mà trên gối cũng có chỉ thoang thoảng, nhưng vì tỏa ra từ cổ và cổ tay Khương Hoán nên nồng hơn gấp bội, khiến cậu rạo rực trong lòng.
Nội tâm nhộn nhạo là thế song tay chân cậu rất thành thật, giả vờ có thể miễn dịch với cảm giác choáng váng sâu trong tâm trí. Kỳ lạ thật, rõ ràng chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, vậy mà sự trêu ghẹo như có như không vẫn làm cậu hít thở khó khăn.
Tiếng súng trong phim như gần sát bên tai.
Dường như cậu cũng thương tích đầy mình.
Lúc nghe thấy giọng Khương Hoán, những rung động dữ dội ấy ngừng lại trong thoáng chốc.
“Sao ạ?”
Dụ Hà quay đầu sang chạm mắt Khương Hoán, có tiếng rỉ tai nho nhỏ núp sau mùi sả chanh và nhịp tim dồn dập không ngừng khuyên nhủ cậu: “Hiện tại chuyện gì mày cũng có thể nói với anh ấy.”
Bỗng dưng cậu như bị ma nhập, hỏi Khương Hoán: “Bây giờ anh vẫn chưa muốn yêu à?”
Phim trên tivi bị ai bất cẩn ấn tạm dừng.
Phòng khách im phăng phắc, Khương Hoán ngập ngừng hé môi, anh không nghe rõ: “Sao em?”
Dụ Hà hối hận rồi, cậu nghĩ chắc hẳn mình bị hâm.
Khương Hoán điềm nhiên như không ngồi trong nhà cậu, để lại dấu vết ở chốn riêng tư nhất của cậu là cậu đã cảm động tới mức chỉ muốn trao cho Khương Hoán tất thảy. Nhưng cậu không có gì, Khương Hoán chẳng thèm một trái tim rẻ mạt mà chân thành, có điều mong ước cộc lốc của cậu lại được Khương Hoán thỏa mãn ngay lập tức, cậu nói “muốn anh tới” thì Khương Hoán tới gặp cậu.
Mắt Dụ Hà cay cay, đã tìm sẵn hàng trăm đường lui nhưng khi mở miệng vẫn là câu đó.
“Em bảo là, khi nào anh mới muốn yêu.”
Khương Hoán ngẩng đầu tựa lưng vào sô pha. Ánh đèn không keo kiệt phác họa đường nét gương mặt hoàn hảo nhất của anh, đôi mắt với mí mắt mỏng phản chiếu màu nắng vàng.
Khương Hoán hỏi: “Em muốn yêu đương với tôi?”
Dường như câu này có ẩn ý em nghĩ kỹ chưa, tôi không thể cho em bất cứ thứ gì. Chắc chắn anh không cảm thấy Dụ Hà cần mình nhiều cỡ nào, cùng lắm lại là trò đùa nổi hứng nhất thời như ở thị trấn Lâm Thủy.
Dụ Hà bật cười: “Ờ, em muốn đấy, thì làm sao.”
“Thì yêu thôi.” Khương Hoán nói tỉnh bơ.
Nụ cười trên môi Dụ Hà tắt lịm, cậu nhìn Khương Hoán, đôi mắt giăng đầy màn mưa buồn bã.
“Anh biết em thích anh mà đúng không.”
Không chờ Khương Hoán trả lời Dụ Hà đã phản bác lại anh: “Em thật lòng 'muốn', đừng lôi chuyện này ra đùa em.”
Rất lâu về sau, Khương Hoán nhớ lại đêm nay đều sẽ cảm thấy đây là trận động đất chỉ mình anh cảm nhận được, có lẽ ngay cả Dụ Hà cũng không thấy thế.
Dụ Hà cũng trống rỗng, hai người họ giống nhau, nhưng cái tính cố tỏ vẻ ở Dụ Hà còn bất lực hơn anh.
Trong giây phút lòng dạ rối bời đó, anh nghĩ đến lời khuyên của Chử Hồng cùng những đánh giá xấu của người khác, họ đều cảm thấy không ai có thể chịu được Khương Hoán, cũng không ai có thể chấp nhận một Khương Hoán chân thật, để rồi chỉ vài giây ngắn ngủi anh đã quyết định “biến mẹ mày đi“.
Hình như trong phút chốc anh đã bước qua bức tường mình dựng lên.
Nếu thật sự không bao giờ gặp được ai có thể bắt lấy mình, vậy thì cứ không gặp thôi.
Khương Hoán nghĩ lần này mình có thể bắt lấy Dụ Hà.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương