Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 59: Không mong cầu tự do
Bồ Tử Liễu với Viên Kim đúng giờ chờ ở cửa đơn nguyên, theo hẹn thì hôm nay họ phải đón Dụ Hà đi bệnh viện lấy một số kết quả kiểm tra. Bác sĩ điều trị chính đã nói có lẽ không sao, nhưng trước khi có báo cáo và số liệu trực quan, mọi người không thể nào hết lo được.
Dụ Hà xuống muộn, đi cùng một người đàn ông.
Người này đội mũ lưỡi trai, quần đen hoodie đen khiêm tốn thoải mái, tóc dài chấm vai buộc đuôi ngựa thấp, chỗ xương mày dưới vành mũ xỏ khuyên màu bạc bắt mắt.
Bồ Tử Liễu sửng sốt, rõ ràng đây là Khương Hoán cô từng gặp ở thị trấn Lâm Thủy.
“Đến đây hôm qua.” Dường như Viên Kim đoán được cô muốn hỏi gì, ghé tai nói nhỏ: “Đặc biệt tới gặp bạn Tiểu Du, chắc chắn là vì nhìn thấy video đám người kia chạy đến bệnh viện gây sự, không yên tâm nổi.”
Bồ Tử Liễu lầm bầm “vãi chưởng“.
Qua vô số dấu hiệu phát hiện hình như đàn em thân yêu của mình thật sự hẹn hò với cái anh con cưng của ống kính điện ảnh, hơn nữa bị lộ vẫn không muốn chia tay, dù cô có không đu thần tượng, không quan tâm giới giải trí, thậm chí không hề ấn tượng với Khương Hoán đi chăng nữa thì cũng rất khó giữ lý trí từ đầu đến cuối.
Cả một đường lái xe trong nơm nớp lo sợ, hàng ghế sau thi thoảng lại thì thầm nói chuyện, Bồ Tử Liễu cũng không biết có nên phân tâm mà nghe không nữa.
Giữa đường thả Viên Kim xuống một ngã tư, Dụ Hà hỏi: “Hôm nay anh có lịch trình gì không?”
“Cậu ta đi đón cô Kiều.” Bồ Tử Liễu tìm lại mạch suy nghĩ bình thường: “Hôm nay cô muốn qua thăm hai chú.”
Dụ Hà ngớ người: “Cô tới á?”
“Sáng nay quên báo cho em.” Viên Kim nhanh chóng tiếp lời, giải thích trong khi Dụ Hà đang giật mình: “Cô nói cô có một vài suy nghĩ cần bàn bạc với người nhà em.”
Dụ Hà vẫn ù ù cạc cạc.
Đưa Viên Kim đi nên thời gian đến bệnh viện lại muộn hơn dự kiến một chút, Dụ Hà vội vàng đi lấy kết quả kiểm tra của Dụ Khánh Đào, không hỏi nhiều vì sao Kiều Tiểu Điệp đột ngột muốn thăm bệnh.
Lần nữa xác nhận trò hề hôm qua không ảnh hưởng gì đến sức khỏe Dụ Khánh Đào, bác sĩ điều trị chính đề nghị nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể ra viện theo kế hoạch ban đầu. Dụ Khánh Nguyên chỉ bong gân bình thường với bầm tím mấy chỗ không quá nghiêm trọng, bôi thuốc và chú ý không vận động mạnh là được.
Chạy đôn chạy đáo mấy nơi, sau khi lấy kết quả khám của Dụ Khánh Đào, Bồ Tử Liễu nhận được điện thoại của bạn học gọi về họp nhóm, cô đành tạm biệt Dụ Hà trước.
Khương Hoán luôn đi theo Dụ Hà, dù phóng viên có thể kéo đến bất cứ lúc nào thì anh cũng chưa từng đòi lánh mặt.
Lần này để ngăn chặn tuyệt đối người mang ý xấu đục nước béo cò, Dụ Khánh Đào ở phòng đơn.
Lúc gõ cửa đi vào Dụ Khánh Đào đã ngủ rồi, Tang Lập Tuyết đang ăn cơm. Thấy người lạ sau lưng Dụ Hà, thím lo lắng bỏ bát xuống, cảnh giác đứng dậy: “Ai thế?”
“Thím ơi bạn con.” Dụ Hà nói nhỏ, tiện tay đóng cửa.
Tang Lập Tuyết đứng im một chốc mới ngồi lại.
Dụ Hà không nói gì, Khương Hoán cũng giữ im lặng, chờ mọi người ở một bên. Trên đường đến đây Khương Hoán đã nghĩ có thể Dụ Hà sẽ không nói thật với chú thím sớm, có lẽ tới tận bây giờ họ cũng không rõ mục đích của đám người hôm qua, cho nên tốt nhất là anh giữ mồm giữ miệng.
Trông anh rất đặc biệt, Dụ Hà không giới thiệu thì Tang Lập Tuyết càng không chủ động hỏi, hiện giờ ai kỳ lạ thím cũng tránh xa.
Ăn xong, Tang Lập Tuyết thu dọn bát đũa, bấy giờ mới nói chuyện với Dụ Hà như không có việc gì.
“Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Tất cả bình thường.” Dụ Hà đáp: “Nhưng bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêm mấy ngày, con vừa nộp viện phí rồi.”
Tang Lập Tuyết hơi sốt sắng: “Lại tốn tiền! Con lấy đâu ra nhiều tiền thế, dù mẹ con...” Thím liếc Dụ Khánh Đào đang cau mày ngủ trên giường bệnh, hạ thấp giọng: “Dù mẹ con có cho tiền, nhưng chúng ta đã bàn là cứ để đấy sau này dùng, con còn phải đi học, tìm việc làm, yêu đương lấy vợ... Nhiều chuyện cần tiền lắm!”
Con sẽ không lấy vợ.
Câu này nghẹn trong cuống họng Dụ Hà, cậu không nhìn Tang Lập Tuyết, căng thẳng bấu ống quần: “Thím, chuyện sau này để sau này hẵng tính, con chưa nghĩ xa đến thế.”
“Cái thằng bé này...” Tang Lập Tuyết đang định quở cậu, nhác thấy Khương Hoán đờ người cạnh cửa sổ thì lại thôi.
Lúc Dụ Khánh Nguyên đến, đằng sau chú là Kiều Tiểu Điệp và Viên Kim. Vừa vào phòng chú đã mất tự nhiên giải thích: “Ờ, vào thang máy thì gặp Viên Kim với cô giáo, đây là cô Kiều...”
Kiều Tiểu Điệp dạy học xong đi thẳng từ trường qua đây, đeo túi vải canvas, tóc hơi rối. Cô chào Tang Lập Tuyết rồi quay sang rỉ tai Dụ Hà: “Cô nói chuyện với chú thím em, em tránh đi một lát nhé, cô trò mình nói chuyện sau, được không?”
Mặc dù không hiểu ra sao nhưng trực giác của Dụ Hà mách bảo cô giáo không bao giờ hại mình, vâng lời đứng dậy rời phòng bệnh.
Cậu đi, Khương Hoán cũng lập tức đứng lên đi theo.
Vốn dĩ Viên Kim đi cùng Kiểu Tiểu Điệp, lúc này mấy đứa trẻ ra ngoài hết, nhất thời phòng bệnh trống trải hơn nửa, chỉ còn hai vợ chồng và cô giáo lạ mặt đưa mắt nhìn nhau.
Ai nấy đều lúng túng, Kiều Tiểu Điệp ngồi ghế của Dụ Hà ban nãy, tự giới thiệu: “Tôi là giảng viên hướng dẫn đồ án tốt nghiệp của Dụ Hà, em ấy được tuyển thẳng lên thạc sĩ đáng lẽ cũng định vào nhóm tôi.”
Nhắc đến học thạc sĩ, Dụ Khánh Nguyên lập tức nghiêm túc: “Cô giáo, có phải cô muốn nói chuyện học thạc sĩ của Tiểu Du không?”
Kiều Tiểu Điệp trẻ hơn giảng viên đại học trong tưởng tượng của Dụ Khánh Nguyên và Tang Lập Tuyết, cũng sành điệu hơn, ngồi ở đấy không có cảm giác áp đảo, giọng nhẹ nhàng hòa nhã: “Dụ Hà là đứa trẻ ngoan, cố gắng, cầu tiến, hơn nữa cực kỳ kiên cường. Bố em ấy gặp chuyện mà mãi về sau tôi mới biết, ban đầu... Tôi muốn giúp đỡ em ấy, trường học cũng có học bổng trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, nhưng Dụ Hà từ chối, em ấy nói hy vọng học bổng trao cho bạn học cần nó hơn.”
Dụ Khánh Nguyên và Tang Lập Tuyết không biết việc này, hai vợ chồng nhìn nhau, vừa mát ruột vừa xót xa Dụ Hà ngoan ngoãn.
Kiều Tiểu Điệp nói tiếp: “Tôi luôn rất coi trọng em ấy, từ năm ba đã mời em ấy tham gia dự án nghiên cứu nhà ở của tôi, thằng bé này cũng có chí tiến thủ, giúp tôi rất nhiều trong dự án. Chỉ có điều...”
Dụ Khánh Nguyên căng thẳng hẳn lên, ngồi thẳng lưng: “Cô giáo nói đi.”
“Gần đây trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, Dụ Hà chịu rất nhiều áp lực về tâm lý, hôm qua tôi nói chuyện với em ấy, có thể thấy trạng thái của em ấy hiện giờ tương đối tệ.” Kiều Tiểu Điệp vừa nói vừa quan sát phản ứng của vợ chồng Dụ Khánh Nguyên, họ thật lòng xót Dụ Hà: “Dụ Hà... Tôi nghĩ chắc chắn bây giờ em ấy cần sự ủng hộ của anh chị.”
Tang Lập Tuyết lau mặt, mắt thím đỏ hoe, cứ nghĩ nửa năm nay Dụ Hà gầy sọp đi là lại buồn cho cháu mình: “Hai chúng tôi đều không có văn hóa, không kiếm ra tiền, thật sự quá vô dụng...”
“Chị Tang, chị đừng bao giờ nói thế, tôi cũng không có ý đó.” Kiều Tiểu Điệp vội vàng giải thích: “Ủng hộ mà tôi nói không phải về mặt vật chất.”
“Ý cô giáo là...”
“Đám người hôm qua, anh chị tự mình trải nghiệm rồi đáy, chắc hẳn sau đó cũng lén lên mạng tra phải không?” Giọng nói và nét mặt Kiều Tiểu Điệp đều trở nên nghiêm túc.
Dụ Khánh Nguyên không hiểu những thứ ấy, chú dùng điện thoại cùng lắm chỉ chụp ảnh với đọc báo, nghe xong vừa hoang mang vừa ngờ vực nhìn sang vợ. Tang Lập Tuyết túm quần, mấy nếp nhăn giống như tâm tư vô cùng rối rắm của thím hiện giờ. Đúng là thím tra rồi, thím tìm kiếm rất nhiều từ khóa, cuối cùng trông thấy một bài báo về diễn viên nam nọ.
Trong video, cậu trai có cử chỉ thân mật với cậu ta không nhìn rõ mặt, nhưng sớm chiều ở chung, sao Tang Lập Tuyết có thể không nhận ra?
Thím xem đi xem lại, sau một đêm, Big Data đề xuất cho người phụ nữ mất ngủ rất nhiều tin tức liên quan, các bài phân tích của blogger giải trí, lời châm chọc, có người mang thiện chí nhưng nhiều hơn cả là ác ý, tất cả không ngừng lan rộng.
Tang Lập Tuyết không chỉ bàng hoàng mà còn vô cớ bùi ngùi: Lâu lắm rồi Dụ Hà không thoải mái vui vẻ như vậy trước mặt người nhà.
Thím không phải mẹ ruột của Dụ Hà, nhưng thím không có con, từ lâu trong lòng đã coi Dụ Hà như con ruột. Tự dưng được biết Dụ Hà có “quan hệ đó” với một người đàn ông - là người của công chúng, ngôi sao điện ảnh - bằng cách thức không ngay thẳng lắm, thím đã tức giận rồi ai oán, bây giờ chỉ còn lại áy náy và thương cảm.
Lúc này nghe Kiều Tiểu Điệp nói làm thím hơi muốn khóc.
Tang Lập Tuyết vội vàng lau mắt: “Như cô giáo nói... Chúng tôi có thể ủng hộ thằng bé thế nào được, chúng tôi... có hiểu cái gì đâu.”
“Vì những chuyện này, hiện giờ trong trường cũng có rất nhiều lời đồn chướng tai, mặc dù Dụ Hà sắp tốt nghiệp, nhưng nếu em ấy tiếp tục học thạc sĩ ở Đại học Đông Hà, bất kể sau này hai đứa có chia tay không, em ấy đều sẽ ở thế khó xử lẫn bối rối.” Kiều Tiểu Điệp nhẫn nại giải thích.
Tang Lập Tuyết vẫn chưa hiểu ra, Dụ Khánh Nguyên tóm được trọng tâm, giọng to hẳn lên: “Ôi, cô Kiều, cô giáo nói thế là sao? Cô giáo khuyên chúng tôi bảo Dụ Hà đừng học nữa à?”
Sao có thể bỏ học chứ?
“Cơ hội được tuyển thẳng lên thạc sĩ tốt biết bao nhiêu! Nhà chúng tôi chưa có ai được tuyển thẳng thạc sĩ hết!” Dụ Khánh Nguyên vẫn cố gắng: “Dù trời có sập, có khó khăn hơn nữa, tôi cũng tạo điều kiện cho Dụ Hà học thạc sĩ!”
Tang Lập Tuyết kéo chồng, nhỏ giọng can ngăn: “Chắc chắn không phải cô giáo không muốn cho Tiểu Du học.”
“Chả là tôi có một suy nghĩ không mấy thích hợp, nhưng trước khi bàn bạc với Dụ Hà, tôi muốn nghe ý kiến của người nhà em ấy.” Kiều Tiểu Điệp nghiêm mặt: “Tôi đề nghị, nếu Dụ Hà vẫn muốn học chuyên sâu, năm nay tốt nghiệp cứ nghỉ ngơi một thời gian điều chỉnh trạng thái, đến trường tốt hơn, không cần học ở Đại học Đông Hà.”
Tang Lập Tuyết: “Cô Kiều...”
Thím hiểu suy nghĩ của Kiều Tiểu Điệp, nếu Dụ Hà muốn học tiếp ba năm ở Đại học Đông Hà, chuyện tương lai ai nói trước được? Chi bằng chuyển đến môi trường xa lạ, ít nhất sẽ không có ai chỉ trỏ cậu vì việc quá khứ.
Tang Lập Tuyết hỏi: “Tuyển thẳng thạc sĩ còn có thể đổi trường à?”
“Thật ra Đại học Đông Hà không phải lựa chọn tối ưu của Dụ Hà, thành tích của em ấy hoàn toàn có thể học ở ngôi trường tốt hơn, hồi mới lập danh sách miễn thi, tôi đã đề nghị em ấy chọn Đại học Yên Hoa ở Bình Kinh, nhưng khi đó em ấy từ chối vì muốn chăm sóc bố.” Kiều Tiểu Điệp vén tóc ra sau tai: “Kỳ đánh giá miễn thi bên Đại học Yên Hoa kết thúc lâu rồi, trừ khi năm nay em ấy tự thi, tôi tin chỉ cần Dụ Hà ổn định tâm lý thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
Tâm trạng bất giác sục sôi theo lời Kiều Tiểu Điệp, Dụ Khánh Nguyên hỏi: “Cô Kiều, cô cứ nói chúng tôi có thể làm gì đi? Chỉ cần giúp được Dụ Hà đến ngôi trường tốt hơn, cuộc sống sau này tốt hơn, chúng tôi đều không sao cả!”
“Tiểu Du... Điều tôi lo lắng nhất là em ấy không chịu đi nơi xa như thế.”
Kiều Tiểu Điệp nói đến đây thì dừng.
Chỉ có Tang Lập Tuyết và Dụ Khánh Nguyên trước sau luôn công nhận Dụ Hà, ủng hộ Dụ Hà tiếp tục đi học thì mới có thể khiến Dụ Hà yên tâm đến một thành phố xa hơn, không còn lo lắng liệu có ai chăm sóc bố hay không.
Nhìn thì đơn giản, nhưng sự hy sinh và trả giá trong đó vừa dai dẳng vừa ngập tràn nỗi đau âm ỉ với một gia đình.
May mà Dụ Hà có chú thím yêu thương cậu.
Đúng là họ không có văn hóa, không hiểu đồng tính luyến ái, không biết vì sao truyền thông gì đó lại bất ngờ xuất hiện ở bệnh viện, cũng chưa chắc đã rõ mối quan hệ của Dụ Hà và Khương Hoán.
Nhưng họ là tất cả sự ủng hộ mà Dụ Hà cần lúc này.
*
Ban công cuối hành lang bệnh viện, đầu xuân nắng ráo, Dụ Hà nhoài người ngắm lá cây long não rung rinh đón gió, ánh mắt hơi lơ đãng.
Khương Hoán kề tay bên cạnh cậu, quay mặt về hướng hành lang, đang cầm điện thoại gọi điện.
“Anh chắc không?” Đầu bên kia, Cốc Phi Vũ bối rối nhìn tin nhắn vừa nhận được.
“Đâu phải chắc chắn dùng đến, cậu coi như xem chơi, tôi không hay viết nhiều chữ thế đâu.” Tâm trạng Khương Hoán rất tốt, rảnh rỗi nói đùa vô cùng thiểu năng với Cốc Phi Vũ: “Phải quý trọng vào.”
Cốc Phi Vũ: “...”
Khương Hoán nói, không rõ có thật lòng hay không: “Cảm ơn cậu đổi ý sát giờ.”
“Thôi đi.” Cốc Phi Vũ bê nguyên văn lời anh ra khịa anh: “Đâu phải chắc chắn dùng đến.”
Cậu ta im lặng chốc lát lại hỏi: “Tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc vì sao anh thà tự hủy tương lai cũng không tham dự Olive Vàng? Nếu tối nay thật sự... đọc mấy cái này trên sóng trực tiếp, không ai bảo vệ anh đâu.”
“Không cần, tôi chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.”
“Hứa Vi Thủy cũng đọc rồi.” Cốc Phi Vũ nói thẳng: “Ông ta bảo anh trẻ con, không chín chắn.”
Khương Hoán cười nhạo, không bình luận gì với cách diễn tả của ông ta.
“Nhưng tôi cảm thấy rất tốt.” Sau cùng Cốc Phi Vũ hỏi: “Không đóng phim nữa thì anh định làm gì?”
Lần đầu tiên có người hỏi anh câu này.
Phía trước, hành lang bệnh viện chìm trong cái bóng màu xanh sẫm, không khí thoang thoảng mùi nước sát khuẩn và mùi thuốc hăng hắc. Sau lưng anh, mùa xuân trải rộng thành phố ven biển xinh đẹp, cây long não và ngô đồng nhú đầy mầm sống vàng nhạt.
“Chưa nghĩ xong.” Khương Hoán đáp nhẹ tênh: “Chắc là đi đâu đó làm thuê.”
Cốc Phi Vũ nói dở hơi rồi cúp máy.
Bỏ điện thoại xuống, Dụ Hà bên cạnh quay sang hỏi anh: “Hai người nói chuyện gì thế?”
“Nói chuyện sau này làm thuê ở đâu.” Khương Hoán đáp.
Dụ Hà phì cười, nắm tay anh bảo hình như cô giáo đi rồi, mình về xem thử thôi.
Theo cậu bước vào cái bóng màu xanh sẫm, rõ ràng cách nguồn sáng ngày càng xa nhưng Khương Hoán lại thư thái hơn bao giờ hết. Anh thật sự chưa nghĩ ra sẽ làm gì sau khi nghỉ đóng phim, song có một việc anh đã thầm hạ quyết tâm.
Sáng sớm mấy tiếng trước, nghe hết lời anh nói, Dụ Hà lắp bắp mãi mới sắp xếp được từ ngữ.
“Anh biết em ghét mình nhất điểm nào không? Khương Hoán, em ghét nhất là rõ ràng em... Em không có gì cả, từ ngày ở bên anh, em gặp phải rất nhiều khó xử mà trước đây chưa từng trải qua, bạn học xa lánh, học thạc sĩ, có người muốn báo cáo em, hại em không thể tự giải quyết... Bố em còn suýt xảy ra chuyện, anh có việc gì đều tự quyết định, những điều này đủ để em chia tay anh một trăm lần, em hoàn toàn không thích như thế...”
“Nhưng em vẫn yêu anh, em không kìm lòng được.”
Anh ôm Dụ Hà, lúc lâu sau phải nhắm mắt dằn nỗi chua xót dâng tràn vành mắt.
Khương Hoán nghĩ, mày đáng để em ấy như vậy sao?
Từ nay anh sẽ không để Dụ Hà khóc nhiều tới vậy nữa.
Từ bỏ tất cả cũng không hề gì.
Dụ Hà xuống muộn, đi cùng một người đàn ông.
Người này đội mũ lưỡi trai, quần đen hoodie đen khiêm tốn thoải mái, tóc dài chấm vai buộc đuôi ngựa thấp, chỗ xương mày dưới vành mũ xỏ khuyên màu bạc bắt mắt.
Bồ Tử Liễu sửng sốt, rõ ràng đây là Khương Hoán cô từng gặp ở thị trấn Lâm Thủy.
“Đến đây hôm qua.” Dường như Viên Kim đoán được cô muốn hỏi gì, ghé tai nói nhỏ: “Đặc biệt tới gặp bạn Tiểu Du, chắc chắn là vì nhìn thấy video đám người kia chạy đến bệnh viện gây sự, không yên tâm nổi.”
Bồ Tử Liễu lầm bầm “vãi chưởng“.
Qua vô số dấu hiệu phát hiện hình như đàn em thân yêu của mình thật sự hẹn hò với cái anh con cưng của ống kính điện ảnh, hơn nữa bị lộ vẫn không muốn chia tay, dù cô có không đu thần tượng, không quan tâm giới giải trí, thậm chí không hề ấn tượng với Khương Hoán đi chăng nữa thì cũng rất khó giữ lý trí từ đầu đến cuối.
Cả một đường lái xe trong nơm nớp lo sợ, hàng ghế sau thi thoảng lại thì thầm nói chuyện, Bồ Tử Liễu cũng không biết có nên phân tâm mà nghe không nữa.
Giữa đường thả Viên Kim xuống một ngã tư, Dụ Hà hỏi: “Hôm nay anh có lịch trình gì không?”
“Cậu ta đi đón cô Kiều.” Bồ Tử Liễu tìm lại mạch suy nghĩ bình thường: “Hôm nay cô muốn qua thăm hai chú.”
Dụ Hà ngớ người: “Cô tới á?”
“Sáng nay quên báo cho em.” Viên Kim nhanh chóng tiếp lời, giải thích trong khi Dụ Hà đang giật mình: “Cô nói cô có một vài suy nghĩ cần bàn bạc với người nhà em.”
Dụ Hà vẫn ù ù cạc cạc.
Đưa Viên Kim đi nên thời gian đến bệnh viện lại muộn hơn dự kiến một chút, Dụ Hà vội vàng đi lấy kết quả kiểm tra của Dụ Khánh Đào, không hỏi nhiều vì sao Kiều Tiểu Điệp đột ngột muốn thăm bệnh.
Lần nữa xác nhận trò hề hôm qua không ảnh hưởng gì đến sức khỏe Dụ Khánh Đào, bác sĩ điều trị chính đề nghị nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể ra viện theo kế hoạch ban đầu. Dụ Khánh Nguyên chỉ bong gân bình thường với bầm tím mấy chỗ không quá nghiêm trọng, bôi thuốc và chú ý không vận động mạnh là được.
Chạy đôn chạy đáo mấy nơi, sau khi lấy kết quả khám của Dụ Khánh Đào, Bồ Tử Liễu nhận được điện thoại của bạn học gọi về họp nhóm, cô đành tạm biệt Dụ Hà trước.
Khương Hoán luôn đi theo Dụ Hà, dù phóng viên có thể kéo đến bất cứ lúc nào thì anh cũng chưa từng đòi lánh mặt.
Lần này để ngăn chặn tuyệt đối người mang ý xấu đục nước béo cò, Dụ Khánh Đào ở phòng đơn.
Lúc gõ cửa đi vào Dụ Khánh Đào đã ngủ rồi, Tang Lập Tuyết đang ăn cơm. Thấy người lạ sau lưng Dụ Hà, thím lo lắng bỏ bát xuống, cảnh giác đứng dậy: “Ai thế?”
“Thím ơi bạn con.” Dụ Hà nói nhỏ, tiện tay đóng cửa.
Tang Lập Tuyết đứng im một chốc mới ngồi lại.
Dụ Hà không nói gì, Khương Hoán cũng giữ im lặng, chờ mọi người ở một bên. Trên đường đến đây Khương Hoán đã nghĩ có thể Dụ Hà sẽ không nói thật với chú thím sớm, có lẽ tới tận bây giờ họ cũng không rõ mục đích của đám người hôm qua, cho nên tốt nhất là anh giữ mồm giữ miệng.
Trông anh rất đặc biệt, Dụ Hà không giới thiệu thì Tang Lập Tuyết càng không chủ động hỏi, hiện giờ ai kỳ lạ thím cũng tránh xa.
Ăn xong, Tang Lập Tuyết thu dọn bát đũa, bấy giờ mới nói chuyện với Dụ Hà như không có việc gì.
“Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Tất cả bình thường.” Dụ Hà đáp: “Nhưng bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêm mấy ngày, con vừa nộp viện phí rồi.”
Tang Lập Tuyết hơi sốt sắng: “Lại tốn tiền! Con lấy đâu ra nhiều tiền thế, dù mẹ con...” Thím liếc Dụ Khánh Đào đang cau mày ngủ trên giường bệnh, hạ thấp giọng: “Dù mẹ con có cho tiền, nhưng chúng ta đã bàn là cứ để đấy sau này dùng, con còn phải đi học, tìm việc làm, yêu đương lấy vợ... Nhiều chuyện cần tiền lắm!”
Con sẽ không lấy vợ.
Câu này nghẹn trong cuống họng Dụ Hà, cậu không nhìn Tang Lập Tuyết, căng thẳng bấu ống quần: “Thím, chuyện sau này để sau này hẵng tính, con chưa nghĩ xa đến thế.”
“Cái thằng bé này...” Tang Lập Tuyết đang định quở cậu, nhác thấy Khương Hoán đờ người cạnh cửa sổ thì lại thôi.
Lúc Dụ Khánh Nguyên đến, đằng sau chú là Kiều Tiểu Điệp và Viên Kim. Vừa vào phòng chú đã mất tự nhiên giải thích: “Ờ, vào thang máy thì gặp Viên Kim với cô giáo, đây là cô Kiều...”
Kiều Tiểu Điệp dạy học xong đi thẳng từ trường qua đây, đeo túi vải canvas, tóc hơi rối. Cô chào Tang Lập Tuyết rồi quay sang rỉ tai Dụ Hà: “Cô nói chuyện với chú thím em, em tránh đi một lát nhé, cô trò mình nói chuyện sau, được không?”
Mặc dù không hiểu ra sao nhưng trực giác của Dụ Hà mách bảo cô giáo không bao giờ hại mình, vâng lời đứng dậy rời phòng bệnh.
Cậu đi, Khương Hoán cũng lập tức đứng lên đi theo.
Vốn dĩ Viên Kim đi cùng Kiểu Tiểu Điệp, lúc này mấy đứa trẻ ra ngoài hết, nhất thời phòng bệnh trống trải hơn nửa, chỉ còn hai vợ chồng và cô giáo lạ mặt đưa mắt nhìn nhau.
Ai nấy đều lúng túng, Kiều Tiểu Điệp ngồi ghế của Dụ Hà ban nãy, tự giới thiệu: “Tôi là giảng viên hướng dẫn đồ án tốt nghiệp của Dụ Hà, em ấy được tuyển thẳng lên thạc sĩ đáng lẽ cũng định vào nhóm tôi.”
Nhắc đến học thạc sĩ, Dụ Khánh Nguyên lập tức nghiêm túc: “Cô giáo, có phải cô muốn nói chuyện học thạc sĩ của Tiểu Du không?”
Kiều Tiểu Điệp trẻ hơn giảng viên đại học trong tưởng tượng của Dụ Khánh Nguyên và Tang Lập Tuyết, cũng sành điệu hơn, ngồi ở đấy không có cảm giác áp đảo, giọng nhẹ nhàng hòa nhã: “Dụ Hà là đứa trẻ ngoan, cố gắng, cầu tiến, hơn nữa cực kỳ kiên cường. Bố em ấy gặp chuyện mà mãi về sau tôi mới biết, ban đầu... Tôi muốn giúp đỡ em ấy, trường học cũng có học bổng trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, nhưng Dụ Hà từ chối, em ấy nói hy vọng học bổng trao cho bạn học cần nó hơn.”
Dụ Khánh Nguyên và Tang Lập Tuyết không biết việc này, hai vợ chồng nhìn nhau, vừa mát ruột vừa xót xa Dụ Hà ngoan ngoãn.
Kiều Tiểu Điệp nói tiếp: “Tôi luôn rất coi trọng em ấy, từ năm ba đã mời em ấy tham gia dự án nghiên cứu nhà ở của tôi, thằng bé này cũng có chí tiến thủ, giúp tôi rất nhiều trong dự án. Chỉ có điều...”
Dụ Khánh Nguyên căng thẳng hẳn lên, ngồi thẳng lưng: “Cô giáo nói đi.”
“Gần đây trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, Dụ Hà chịu rất nhiều áp lực về tâm lý, hôm qua tôi nói chuyện với em ấy, có thể thấy trạng thái của em ấy hiện giờ tương đối tệ.” Kiều Tiểu Điệp vừa nói vừa quan sát phản ứng của vợ chồng Dụ Khánh Nguyên, họ thật lòng xót Dụ Hà: “Dụ Hà... Tôi nghĩ chắc chắn bây giờ em ấy cần sự ủng hộ của anh chị.”
Tang Lập Tuyết lau mặt, mắt thím đỏ hoe, cứ nghĩ nửa năm nay Dụ Hà gầy sọp đi là lại buồn cho cháu mình: “Hai chúng tôi đều không có văn hóa, không kiếm ra tiền, thật sự quá vô dụng...”
“Chị Tang, chị đừng bao giờ nói thế, tôi cũng không có ý đó.” Kiều Tiểu Điệp vội vàng giải thích: “Ủng hộ mà tôi nói không phải về mặt vật chất.”
“Ý cô giáo là...”
“Đám người hôm qua, anh chị tự mình trải nghiệm rồi đáy, chắc hẳn sau đó cũng lén lên mạng tra phải không?” Giọng nói và nét mặt Kiều Tiểu Điệp đều trở nên nghiêm túc.
Dụ Khánh Nguyên không hiểu những thứ ấy, chú dùng điện thoại cùng lắm chỉ chụp ảnh với đọc báo, nghe xong vừa hoang mang vừa ngờ vực nhìn sang vợ. Tang Lập Tuyết túm quần, mấy nếp nhăn giống như tâm tư vô cùng rối rắm của thím hiện giờ. Đúng là thím tra rồi, thím tìm kiếm rất nhiều từ khóa, cuối cùng trông thấy một bài báo về diễn viên nam nọ.
Trong video, cậu trai có cử chỉ thân mật với cậu ta không nhìn rõ mặt, nhưng sớm chiều ở chung, sao Tang Lập Tuyết có thể không nhận ra?
Thím xem đi xem lại, sau một đêm, Big Data đề xuất cho người phụ nữ mất ngủ rất nhiều tin tức liên quan, các bài phân tích của blogger giải trí, lời châm chọc, có người mang thiện chí nhưng nhiều hơn cả là ác ý, tất cả không ngừng lan rộng.
Tang Lập Tuyết không chỉ bàng hoàng mà còn vô cớ bùi ngùi: Lâu lắm rồi Dụ Hà không thoải mái vui vẻ như vậy trước mặt người nhà.
Thím không phải mẹ ruột của Dụ Hà, nhưng thím không có con, từ lâu trong lòng đã coi Dụ Hà như con ruột. Tự dưng được biết Dụ Hà có “quan hệ đó” với một người đàn ông - là người của công chúng, ngôi sao điện ảnh - bằng cách thức không ngay thẳng lắm, thím đã tức giận rồi ai oán, bây giờ chỉ còn lại áy náy và thương cảm.
Lúc này nghe Kiều Tiểu Điệp nói làm thím hơi muốn khóc.
Tang Lập Tuyết vội vàng lau mắt: “Như cô giáo nói... Chúng tôi có thể ủng hộ thằng bé thế nào được, chúng tôi... có hiểu cái gì đâu.”
“Vì những chuyện này, hiện giờ trong trường cũng có rất nhiều lời đồn chướng tai, mặc dù Dụ Hà sắp tốt nghiệp, nhưng nếu em ấy tiếp tục học thạc sĩ ở Đại học Đông Hà, bất kể sau này hai đứa có chia tay không, em ấy đều sẽ ở thế khó xử lẫn bối rối.” Kiều Tiểu Điệp nhẫn nại giải thích.
Tang Lập Tuyết vẫn chưa hiểu ra, Dụ Khánh Nguyên tóm được trọng tâm, giọng to hẳn lên: “Ôi, cô Kiều, cô giáo nói thế là sao? Cô giáo khuyên chúng tôi bảo Dụ Hà đừng học nữa à?”
Sao có thể bỏ học chứ?
“Cơ hội được tuyển thẳng lên thạc sĩ tốt biết bao nhiêu! Nhà chúng tôi chưa có ai được tuyển thẳng thạc sĩ hết!” Dụ Khánh Nguyên vẫn cố gắng: “Dù trời có sập, có khó khăn hơn nữa, tôi cũng tạo điều kiện cho Dụ Hà học thạc sĩ!”
Tang Lập Tuyết kéo chồng, nhỏ giọng can ngăn: “Chắc chắn không phải cô giáo không muốn cho Tiểu Du học.”
“Chả là tôi có một suy nghĩ không mấy thích hợp, nhưng trước khi bàn bạc với Dụ Hà, tôi muốn nghe ý kiến của người nhà em ấy.” Kiều Tiểu Điệp nghiêm mặt: “Tôi đề nghị, nếu Dụ Hà vẫn muốn học chuyên sâu, năm nay tốt nghiệp cứ nghỉ ngơi một thời gian điều chỉnh trạng thái, đến trường tốt hơn, không cần học ở Đại học Đông Hà.”
Tang Lập Tuyết: “Cô Kiều...”
Thím hiểu suy nghĩ của Kiều Tiểu Điệp, nếu Dụ Hà muốn học tiếp ba năm ở Đại học Đông Hà, chuyện tương lai ai nói trước được? Chi bằng chuyển đến môi trường xa lạ, ít nhất sẽ không có ai chỉ trỏ cậu vì việc quá khứ.
Tang Lập Tuyết hỏi: “Tuyển thẳng thạc sĩ còn có thể đổi trường à?”
“Thật ra Đại học Đông Hà không phải lựa chọn tối ưu của Dụ Hà, thành tích của em ấy hoàn toàn có thể học ở ngôi trường tốt hơn, hồi mới lập danh sách miễn thi, tôi đã đề nghị em ấy chọn Đại học Yên Hoa ở Bình Kinh, nhưng khi đó em ấy từ chối vì muốn chăm sóc bố.” Kiều Tiểu Điệp vén tóc ra sau tai: “Kỳ đánh giá miễn thi bên Đại học Yên Hoa kết thúc lâu rồi, trừ khi năm nay em ấy tự thi, tôi tin chỉ cần Dụ Hà ổn định tâm lý thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
Tâm trạng bất giác sục sôi theo lời Kiều Tiểu Điệp, Dụ Khánh Nguyên hỏi: “Cô Kiều, cô cứ nói chúng tôi có thể làm gì đi? Chỉ cần giúp được Dụ Hà đến ngôi trường tốt hơn, cuộc sống sau này tốt hơn, chúng tôi đều không sao cả!”
“Tiểu Du... Điều tôi lo lắng nhất là em ấy không chịu đi nơi xa như thế.”
Kiều Tiểu Điệp nói đến đây thì dừng.
Chỉ có Tang Lập Tuyết và Dụ Khánh Nguyên trước sau luôn công nhận Dụ Hà, ủng hộ Dụ Hà tiếp tục đi học thì mới có thể khiến Dụ Hà yên tâm đến một thành phố xa hơn, không còn lo lắng liệu có ai chăm sóc bố hay không.
Nhìn thì đơn giản, nhưng sự hy sinh và trả giá trong đó vừa dai dẳng vừa ngập tràn nỗi đau âm ỉ với một gia đình.
May mà Dụ Hà có chú thím yêu thương cậu.
Đúng là họ không có văn hóa, không hiểu đồng tính luyến ái, không biết vì sao truyền thông gì đó lại bất ngờ xuất hiện ở bệnh viện, cũng chưa chắc đã rõ mối quan hệ của Dụ Hà và Khương Hoán.
Nhưng họ là tất cả sự ủng hộ mà Dụ Hà cần lúc này.
*
Ban công cuối hành lang bệnh viện, đầu xuân nắng ráo, Dụ Hà nhoài người ngắm lá cây long não rung rinh đón gió, ánh mắt hơi lơ đãng.
Khương Hoán kề tay bên cạnh cậu, quay mặt về hướng hành lang, đang cầm điện thoại gọi điện.
“Anh chắc không?” Đầu bên kia, Cốc Phi Vũ bối rối nhìn tin nhắn vừa nhận được.
“Đâu phải chắc chắn dùng đến, cậu coi như xem chơi, tôi không hay viết nhiều chữ thế đâu.” Tâm trạng Khương Hoán rất tốt, rảnh rỗi nói đùa vô cùng thiểu năng với Cốc Phi Vũ: “Phải quý trọng vào.”
Cốc Phi Vũ: “...”
Khương Hoán nói, không rõ có thật lòng hay không: “Cảm ơn cậu đổi ý sát giờ.”
“Thôi đi.” Cốc Phi Vũ bê nguyên văn lời anh ra khịa anh: “Đâu phải chắc chắn dùng đến.”
Cậu ta im lặng chốc lát lại hỏi: “Tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc vì sao anh thà tự hủy tương lai cũng không tham dự Olive Vàng? Nếu tối nay thật sự... đọc mấy cái này trên sóng trực tiếp, không ai bảo vệ anh đâu.”
“Không cần, tôi chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.”
“Hứa Vi Thủy cũng đọc rồi.” Cốc Phi Vũ nói thẳng: “Ông ta bảo anh trẻ con, không chín chắn.”
Khương Hoán cười nhạo, không bình luận gì với cách diễn tả của ông ta.
“Nhưng tôi cảm thấy rất tốt.” Sau cùng Cốc Phi Vũ hỏi: “Không đóng phim nữa thì anh định làm gì?”
Lần đầu tiên có người hỏi anh câu này.
Phía trước, hành lang bệnh viện chìm trong cái bóng màu xanh sẫm, không khí thoang thoảng mùi nước sát khuẩn và mùi thuốc hăng hắc. Sau lưng anh, mùa xuân trải rộng thành phố ven biển xinh đẹp, cây long não và ngô đồng nhú đầy mầm sống vàng nhạt.
“Chưa nghĩ xong.” Khương Hoán đáp nhẹ tênh: “Chắc là đi đâu đó làm thuê.”
Cốc Phi Vũ nói dở hơi rồi cúp máy.
Bỏ điện thoại xuống, Dụ Hà bên cạnh quay sang hỏi anh: “Hai người nói chuyện gì thế?”
“Nói chuyện sau này làm thuê ở đâu.” Khương Hoán đáp.
Dụ Hà phì cười, nắm tay anh bảo hình như cô giáo đi rồi, mình về xem thử thôi.
Theo cậu bước vào cái bóng màu xanh sẫm, rõ ràng cách nguồn sáng ngày càng xa nhưng Khương Hoán lại thư thái hơn bao giờ hết. Anh thật sự chưa nghĩ ra sẽ làm gì sau khi nghỉ đóng phim, song có một việc anh đã thầm hạ quyết tâm.
Sáng sớm mấy tiếng trước, nghe hết lời anh nói, Dụ Hà lắp bắp mãi mới sắp xếp được từ ngữ.
“Anh biết em ghét mình nhất điểm nào không? Khương Hoán, em ghét nhất là rõ ràng em... Em không có gì cả, từ ngày ở bên anh, em gặp phải rất nhiều khó xử mà trước đây chưa từng trải qua, bạn học xa lánh, học thạc sĩ, có người muốn báo cáo em, hại em không thể tự giải quyết... Bố em còn suýt xảy ra chuyện, anh có việc gì đều tự quyết định, những điều này đủ để em chia tay anh một trăm lần, em hoàn toàn không thích như thế...”
“Nhưng em vẫn yêu anh, em không kìm lòng được.”
Anh ôm Dụ Hà, lúc lâu sau phải nhắm mắt dằn nỗi chua xót dâng tràn vành mắt.
Khương Hoán nghĩ, mày đáng để em ấy như vậy sao?
Từ nay anh sẽ không để Dụ Hà khóc nhiều tới vậy nữa.
Từ bỏ tất cả cũng không hề gì.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương