Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 62: Kết thúc: Ngày mai mưa tạnh



Tháng 3.

Một tuần sau lễ trao giải Olive Vàng, chủ tịch ban giám khảo năm nay, đạo diễn Thẩm Quân xuất hiện tại một hoạt động từ thiện.

Trong phần phỏng vấn, có phóng viên hỏi về vấn đề đang được thảo luận sôi nổi suốt thời gian qua.

“Olive Vàng năm nay trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho diễn viên Khương Hoán công khai come out, phải chăng hành động này không chỉ là bước đột phá cực lớn của Olive Vàng, mà còn chứng tỏ thái độ của người trong nghề đối với việc này sắp có thay đổi?”

Thẩm Quân trầm ngâm giây lát: “Tôi không thể đại diện cho người trong nghề, nhưng đối với Olive Vàng lần này, toàn bộ kết quả bầu chọn đều được công chứng và ghi hình lại. Chịu ảnh hưởng từ dư luận, chúng tôi đã tiến hành bỏ phiếu lại hai giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Phim hay nhất, nhưng kết quả vẫn giống lần đầu, tôi nghĩ, ít nhiều gì cũng chứng minh sự công nhận của mọi người dành cho màn thể hiện của Khương Hoán trong Va phải đá ngầm.”

“Đạo diễn Thẩm, ông đánh trống lảng rồi!”

“Tôi có à?” Thẩm Quân cười: “Thật ra chính là như vậy, có lẽ đạo đức cá nhân của diễn viên gắn liền với tác phẩm, nhưng rõ ràng Khương Hoán không làm sai mà nhỉ.”

“Vậy xin hỏi đạo diễn Thẩm, có phải ông đồng ý giá trị quan trong Va phải đá ngầm...”

“Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận, hiện tại tôi có thể nói thật rằng hai lần bầu chọn Phim hay nhất, tôi đều không bỏ phiếu cho Va phải đá ngầm, ông Hứa Vi Thủy cũng biết điều này, nhưng ông ấy chấp nhận sự “không công nhận” của tôi. Dù thế tác phẩm của ông ấy vẫn được nhiều người yêu thích, đây là sự công bằng, chân thành và bao dung mà ban giám khảo năm nay giữ gìn.” Thẩm Quân tỏ vẻ điềm tĩnh, giọng điệu trịnh trọng: “Olive Vàng dùng lòng thành cho mọi người thấy sự bao dung, chúng tôi mong tương lai mọi người tiếp tục cùng nhau cố gắng, để muôn hoa khoe sắc.”

Đến đây, vì thân phận đặc biệt mà quan điểm của Thẩm Quân khiến không ít người ngầm phỏng đoán: Xã hội đang lặng lẽ thay đổi, có những ràng buộc và hạn chế chỉ chờ một bước ngoặt để phá vỡ.

*

Tháng 4.

Hơn chục nhà sáng tạo nội dung trên một nền tảng nào đó đồng loạt đăng bài xin lỗi đính chính.

Việc làm khó hiểu gây ra nhiều chú ý, nhanh chóng lọt top tìm kiếm trên nền tảng này. Về sau mấy mạng xã hội phổ biến đăng lại, sau biết bao tóm tắt và suy đoán, đương sự còn lại chậm chạp giải thích ngọn nguồn.

Công ty quản lý của Khương Hoán, Lane, đăng thông cáo báo chí chi tiết bằng tài khoản chính thức.

Tuy nhiên nội dung không hề qua loa như quá trình thông báo, tổng kết toàn bộ sự việc anh và bạn trai bị theo dõi tại Đông Hà sau ngày nhận giải, đồng thời nhanh chóng có biện pháp xử lý với các hành vi vô đạo đức quấy rầy cuộc sống riêng tư này. Trải qua thu thập bằng chứng, hầu hết các nhà sáng tạo nội dung đều thuộc một công ty MCN, bao gồm những người gây rối trong Bệnh viện Phục hồi chức năng thành phố Đông Hà.

Nhóm pháp lý của Lane đã thực hiện thủ tục khởi kiện sau khi có đầy đủ bằng chứng và hoàn tất hòa giải với hiệu suất cực cao, đối phương chấp nhận mọi yêu cầu của Lane, gặp mặt xin lỗi, bồi thường cũng như ghim bài xin lỗi đính chính trên tài khoản cá nhân trong vòng một năm.

Cuối thông cáo báo chí, công ty nhắc lại: “Mong các nhà sáng tạo nội dung tuân thủ thỏa thuận với diễn viên Khương Hoán thuộc công ty chúng tôi, không làm ra các hành vi thăm dò giới hạn đạo đức và quyền riêng tư, nếu không ông Khương Hoán sẽ công khai video xin lỗi của các vị cùng văn bản có chữ ký theo đúng thỏa thuận.”

Công ty quản lý ủng hộ như vậy, gần như là sự đồng thuận trá hình cho hành động hoang đường của Khương Hoán trong lễ trao giải Olive Vàng.

Sau đó, tác phẩm mới Bến đò Ngân Hà của đạo diễn Nghê Gia Đình tung trailer đầu tiên, nhạc nền độc tấu piano, màu sắc tươi sáng cùng hình ảnh khiến người xem rối mắt tiếp nối độ hot này.

Từ một diễn viên lạ mặt thuộc dòng phim nghệ thuật nhỏ bé, dường như “Khương Hoán” đã thật sự bước vào tầm mắt của mọi người.

*

Tháng 5.

Đại học Đông Hà bước vào mùa tốt nghiệp, có sinh viên lên mạng nói rằng trông thấy Khương Hoán tại lễ bảo vệ đồ án viện Kiến trúc. Có người đăng ảnh dưới bài kèm lời trêu đùa: “Anh ấy đi xem bạn trai bảo vệ đồ án, được đồng ý nên tôi chụp vội một bức.”

Đang mùa phượng tím, tòa nhà giảng đường xây dựng từ những năm 30 cổ kính trang nghiêm, tòa nhà xám được các cành cây màu xanh tím bao quanh trông đầy nhẹ nhàng và thơ mộng.

Khương Hoán trong ảnh nhoài trên ban công tầng ba, tóc đen chấm vai dài hơn trước lễ trao giải xõa xuống cổ. Anh lơ đãng nhìn ra xa, vừa giống suy tư vừa giống đang ngẩn người. Lâu ngày không lộ mặt trước công chúng, góc nghiêng sắc bén của anh có vẻ dịu dàng hơn, chiếc khuyên chân mày màu đỏ tựa nốt ruồi son nhàn nhạt.

Có người tinh mắt để ý Khương Hoán đeo nhẫn ở ngón giữa bàn tay trái, không thấy rõ kiểu dáng.

Có bình luận hỏi: “Có ảnh chụp mặt bạn trai Khương Hoán không?”

Người chụp ảnh và người đăng bài cùng phủ nhận, đồng thanh nói: “Anh ấy không cho chụp.”

*



Tháng 6.

Khương Hoán đăng ba bức ảnh lên Weibo: Phượng tím, bách hợp, hoa ngọc lan.

Sau một trận mưa, phượng tím ở Đông Hà rụng hết, sắc tím vờn quanh hơi nước ẩm ướt, phủ đầy vũng nước đọng ven đường nhựa, ánh sáng phản chiếu giống như có một bóng người.

Bầu trời cao nguyên xanh thẳm trong vắt, bó bách hợp màu cam cột lại đơn giản nở rộ dưới bóng râm của đám mây trắng.

Hai chiếc balo một cao một thấp, một đen một nâu xếp cạnh nhau trước cửa gỗ chạm khắc của ngôi nhà cổ, kiểu dáng giống nhau, một xâu búp hoa thuôn dài màu trắng ngà treo trên khóa kéo balo nâu.

Mới đầu bình luận xấu chiếm top chế nhạo anh: “Hơn ba mươi tuổi đầu còn chơi trò ngầm khoe tình yêu, cẩn thận bây giờ càng thích khoe thì sau này càng chết thảm.”

Nhưng chưa đầy mười phút, bình luận này đã biến mất không còn tăm hơi.

Bình luận chiếm top thay bằng một tài khoản có tick vàng: “Anh Khương với bạn bé đi đâu chơi thế?”

Khương Hoán trả lời: “Nơi gặp nhau lần đầu.”

*

Tháng 7.

Bến đò Ngân Hà ấn định ngày khởi chiếu.

*

Tháng 9.

Bến đò Ngân Hà khởi chiếu không trùng bất cứ ngày nghỉ lễ nào, nhưng nhờ hình ảnh đẹp, nội dung giàu sức tưởng tượng và diễn xuất tinh tế của nhân vật chính, chỉ vỏn vẹn ba ngày đã trở thành quán quân phòng vé trong tuần.

Đoàn phim tổ chức roadshow, lần này Khương Hoán tham gia đầy đủ.

Vai của anh trong Bến đò Ngân Hà khác hẳn kiểu vai phức tạp u ám trong Mặt trời xanh và Va phải đá ngầm, là một thanh niên thoạt trông bình thường, dễ thích ứng. Nhưng song song với diễn biến của cốt truyện, dần dà nhân vật này không còn an phận thủ thường làm gì cũng được, bước ra tìm kiếm điều mình theo đuổi và con đường tương lai.

Truyền thông khen ngợi Khương Hoán là “diễn như không diễn”, còn khen anh bị đánh giá thấp, trước đây trầm lặng quá, chắc hẳn sau này sẽ diễn nhiều thể loại vai đa dạng hơn.

Tại roadshow, đạo diễn Nghê Gia Đình kể về ba lần mình đến mời Khương Hoán, người dẫn chương trình nắm bắt thời cơ hỏi ngay: “Vậy vì sao về sau lại nhận lời?”

Nam chính ngồi trên ghế chân cao, cúi đầu loay hoay tìm nút bật micro.

“Ừm... Bởi vì ban đầu tôi muốn thoát khỏi khó khăn giống như Hàng Vũ.” Giọng Khương Hoán rất nhẹ, ánh mắt như có như không lướt qua một góc khán đài: “Đó là lần đầu tiên tôi có can đảm thay đổi tình trạng vẫn duy trì bấy lâu nay, không đi theo con đường đã định sẵn, tôi chỉ nghĩ hay cứ thử đi, nhỡ đâu mình lại thích đóng phim hơn thì sao?”

Người dẫn chương trình hỏi: “Có vẻ như bây giờ kết quả là tốt nhỉ?”

Khương Hoán khẽ nghiêng đầu, mỉm cười mắt cong cong.

“Quyết tâm làm một diễn viên nghiêm túc, đây là kết quả tốt đúng không?”

*

Tháng 11.

Giữa tháng, Bến đò Ngân Hà kết thúc công chiếu, doanh thu phòng vé vượt mốc bảy trăm triệu.

*

Tháng 2 năm sau.

Va phải đá ngầm lọt vào danh sách chiếu đặc biệt tại liên hoan phim quốc tế Berlin.

*



Tháng 3.

Một lần nữa Khương Hoán được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải thưởng điện ảnh Olive Vàng nhờ Bến đò Ngân Hà, song cuối cùng chiến thắng thuộc về bộ phim Hoa lê rụng vội.

*

Tháng 7.

Giải Kim Hòa hai năm một lần khai mạc tại nhà hát lớn Vạn Quốc ở Tinh Đảo.

Bến đò Ngân Hà đoạt giải Phim chính kịch hay nhất.

*

Ngày 29 tháng 8. Thị trấn Lâm Thủy

Sáng sớm, Khương Hoán bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện điện thoại rầm rì. Anh dụi mắt trở mình, quen thói muốn ôm Dụ Hà mà sờ thấy trống không, mạch suy nghĩ lập tức tỉnh táo hẳn.

“... Vâng, hôm nay anh ấy đưa con ra sân bay, lái xe đi ạ.”

“Có là trường top 1 thì người ta cũng không đi đón đâu, đồ đạc ít mà, đi xe buýt của sân bay rồi chuyển sang tàu điện ngầm, con tra đường hết rồi, con sẽ nhắn tin liên tục cho thím.”

“Không... Không ở ký túc xá ạ, anh ấy mua nhà gần trường.”

“Cứ kêu là gần công ty anh ấy, không nghe con...”

Nắng mai sau tấm rèm trắng phác họa lờ mờ bóng người ngồi dưới cuối giường.

Dụ Hà đang gọi điện với Tang Lập Tuyết: “Giờ bố đứng được lâu hơn trước chưa ạ? Hôm qua con gọi cho bố, bố nói bố đau chân, có phải có vấn đề gì không...”

“Đâu mà, đợt trước con về mấy tháng, bố con vui quá, nói đau chân là nhớ con đấy!” Tuy Tang Lập Tuyết phàn nàn nhưng giọng điệu vô cùng hồ hởi: “Đâu ra cái kiểu bố mà suốt ngày làm nũng với con, đúng là càng sống càng thụt lùi! Con yên tâm! Chú thím cho bố con tập phục hồi chức năng chăm chỉ, lần sau con với A Hoán về, đảm bảo có tiến bộ!”

“Con về thôi, A Hoán không về, tháng sau anh ấy vào đoàn đóng phim rồi.”

Nói đoạn Dụ Hà cảm thấy vai nằng nặng, cậu quay đầu sang, quả nhiên ai đó đang dụi người mình.

Cậu trở tay giữ Khương Hoán, đầu ngón tay bị anh hôn rồi ngậm trong răng môi ẩm ướt ấm áp, cột sống phản xạ có điều kiện trở nên tê dại, cậu vội vàng rút tay về.

“Gì hả?” Khương Hoán bất mãn, sáp lại hôn mặt cậu.

Dụ Hà đẩy anh ra, chỉ điện thoại dùng khẩu hình cảnh cáo: “Em gọi điện...”

Giọng Tang Lập Tuyết tiếp tục vang lên: “Không về á? Hầy, lần trước nó bảo thèm ăn bánh ngọt của cái tiệm ấy ấy, hay thím gửi một ít đến Lâm Thủy cho nó nhá, cũng không biết có hỏng không, mấy nay nhiệt độ cao...”

“Kệ anh ấy.” Dụ Hà chống cự thất bại, bị lôi về giường nằm với anh: “Con con con mắc tí việc, thím ơi con đi soạn đồ đây, cứ thế đã... nhé!”

Chăn mỏng che ánh mặt trời, Dụ Hà không kịp từ chối, nụ hôn của Khương Hoán đã nóng lòng cuốn đi tất thảy lý trí của cậu.

6 giờ sáng.

Sương mù trong khe núi vừa tan, bầu trời trong xanh, tia nắng lượn lờ như làn khói.

“Chào buổi sáng quý khán giả, hôm nay ngày 29 tháng 8, nhiệt độ cao nhất 27°C, buổi sáng trời nắng, thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Mùa mưa chưa kết thúc, sau 4 giờ chiều trời chuyển nhiều mây, đêm mưa.”

“Dự báo mưa sẽ tạnh vào rạng sáng ngày mai.”

~ Hết ~

(Vậy là kết thúc một hành trình với Ngày mai mưa tạnh. Hồi đầu mình chỉ tính dịch một bộ trong lúc rảnh cho đỡ quên tiếng, thế mà giờ đã xong bộ thứ 7 rồi(///▽///) Đây là lần đầu mình dịch một bộ truyện có cảm giác rất điện ảnh, nhất là đoạn ở thị trấn Lâm Thuỷ, tác giả tả cảnh hay lắm, vì khả năng có hạn nên nhiều chỗ chưa truyền tải được hết cái hay của bản gốc, mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người nhiều, chúc mọi người một mùa hè vui vẻ!)
Chương trước Chương tiếp