Ngày Yên Nghỉ

Chương 112: Nhận thân



Edit + Beta: V

Bây giờ Vinh Quý đang ngồi trên một chiếc bàn tròn lớn quay mặt ra cửa, bên cạnh là Tiểu Mai, và…

Đối diện là một đám đàn ông cao to đang vây quanh hai người máy nhỏ.

“Nào! Nếm thử thịt thái lát này đi ~ đây là món tủ của tôi đó ~ khách từ bên ngoài tới không nhiều lắm, nhưng chỉ cần có ai tới thì mười người sẽ có tám, chín người chọn món này đấy nhé!” Một người đàn ông với hình thể cường tráng cao gấp đôi Vinh Quý hào sảng vỗ ngực.

“Nhưng nguyên liệu có hạn, không có thịt heo nên tôi dùng thịt sâu lông, cậu biết sâu lông không? Là mấy con có lớp gai cứng bên ngoài ấy, nói cậu nghe, sâu có vẻ ngoài càng xấu xí thì ăn càng ngon! Bởi vì ăn ngon quá nên chúng nó phải xấu xí chút thì mới an toàn, ha ha ha ha ha!”

Tiếng người của người đàn ông nọ chấn động đến mức cái bàn run nhè nhẹ.

Vinh Quý cũng run rẩy theo.

“Thịt thái lát của ổng cũng thường thôi, nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của mấy cậu là biết không ăn được rồi, muốn ăn thì phải ăn món đắt giá nhất, đến nếm thử cà chua xào trứng của tôi này, đừng nhìn nó đơn giản mà lầm, đây là món ăn lưu danh thiên cổ đó! Ai cũng thích ăn hết.” Một người đàn ông khác dùng mông ủn người kia ra sau, thành công chiếm được vị trí bên cạnh Tiểu Mai, sau đó hắn ta bắt đầu giới thiệu cật lực món ăn sở trường trên tay mình.

Cà chua đỏ tươi, trứng thì vàng óng, cơ mà đã có vết xe đổ, Vinh Quý cứ cảm thấy bàn thức ăn này nhìn có vẻ là lạ.

Quả nhiên…

“Nhưng Mã Phàm thích ăn gà lắm, hở ra tí là ăn, ăn đến mức gà mà bọn tôi nuôi sắp tuyệt chủng luôn.”

“Con gà trong tay ba nó là con cuối cùng rồi, bọn tôi đã hết sạch trứng gà.”

“Sớm biết có ngày này nên mấy năm qua tôi đã bắt đầu nghiên cứu thực phẩm có thể thay thế cho trứng gà, nhìn nè! Trứng trong dĩa cà chua xào trứng này chính là trứng của loài sâu sọc trắng, xét về màu sắc, hương vị, thậm chí là giá trị dinh dưỡng thì gần giống như đúc với trứng gà, thậm chí ăn ngon hơn nữa!”

“Lại đây ~ mau nếm thử đi ~” Dứt lời, người đàn ông đó còn dùng đũa gắp một miếng… trứng sâu xào vàng óng!

Bị ngăn cách bởi Tiểu Mai, Vinh Quý cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, dù có thấy được dụng cụ ăn uống quen thuộc – đôi đũa, thì cậu cũng không dễ chịu hơn chút nào.

Thế giới trên đầu đã đủ đáng sợ, vậy mà thế giới dưới chân của cậu cũng chẳng êm đềm là bao, Vinh Quý cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó dưới chân chạy tới chạy lui, ừm… ở đây khắp nơi toàn là sâu…

Thứ dưới chân cậu… chắc không… phải là…

Sâu… đâu ha?

Vinh Quý không hề có ý định cúi đầu xác nhận, cậu quyết định nhấc chân lên, ép sát vào mông đặt trên ghế, tuy tư thế này không được lịch sự cho lắm, nhưng so với sự sợ hãi trong lòng thì Vinh Quý tạm thời không để ý được nhiều như vậy.

Huống chi dáng ngồi của cậu đã được huấn luyện nghiêm khắc, ngay cả tư thế khó coi như vậy mà trông cậu không hề bất lịch sự chút nào, ngược lại khiến người ta cảm thấy yếu đuối, đáng thương.

Người máy nho nhỏ co ro trên chiếc ghế bự, ngay cả một cử động cũng không dám đã kích thích ham muốn bảo vệ của mọi người rồi kìa!

“Cảm ơn, chúng tôi không ăn.” Vì vậy, Tiểu Mai từ chối thịt thái lát của người thứ nhất, sau đó nhận lấy cà chua xào trứng của người thứ hai đặt ở chỗ cách xa Vinh Quý, sau đó nữa, anh cúi người xuống xách đầu sỏ gây tội đang loi nhoi dưới chân cậu lên – một con gà.

“Chú Yevgeny, bác Charlie, mọi người thôi đi mà ~ A Quý sợ sâu lắm, với lại hai người họ là người máy, sao mà ăn được cơ chứ ~ chỉ có thể ngửi thôi!” Nhân lúc này, Mã Phàm chen chúc vào.



Người vây xem quá nhiều nên cậu ta bị đẩy ra ngoài.

“Ồ ~ chỉ có thể ngửi thôi à… vậy… vậy các cậu ngửi mùi đi.” Rốt cuộc mọi người cũng dừng lại, bọn họ nhiệt tình đặt món ăn sở trường của mình lên bàn để Vinh Quý và Tiểu Mai ngửi.

Tình huống này… nên nói thế nào đây ta? Vinh Quý cảm thấy mình và Tiểu Mai sắp biến thành thần tiên tới nơi. Đến ngày thì được người ta bày mâm đồ ăn trước mặt, ngửi mùi xong rồi thỉnh đi, sau đó người cúng sẽ ăn đồ ăn đó.

Thế là Vinh Quý ôn hòa nói: “Mọi người ăn đi, con ở bên cạnh ngửi cũng được, đã đến giờ cơm rồi mà, chắc mọi người cũng đói bụng đúng không? Mau mau ăn đi ạ.”

Đám đàn ông đối diện chớp mắt, sau đó thật sự thỉnh đồ ăn đi hết. Ai bày bàn thì bày bàn, ai châm trà thì châm trà, phân công rạch ròi, không lâu sau, ba cái bàn lớn được dọn trong phòng ăn.

Thức ăn quen thuộc, bàn tròn lớn quen thuộc, thậm chí còn có những từ ngữ quen thuộc nữa, cơ mà…

Sao cậu có cảm giác mấy đồng hương trước mắt rất không quen thuộc vầy nè?

Diện mạo tóc vàng mắt xanh như gấu của “chú Yevgeny” và “bác Charlie” còn hơi quen quen – giống với Mã Phàm, họ trông như người nước ngoài ~

Nhưng nhìn những người khác trong phòng, Vinh Quý không chắc chắn lắm:

Người kia… cái người mà trông giống sói ấy đến từ đâu nhỉ? Cậu không nhớ rõ có đồng hương trông thế này ở Địa Cầu ~

Còn nữa, cái cô ngồi bên kia hình như có hai cái đầu phải không? Nhưng mà… hai cái đầu của cô ấy đều là tóc đen mắt đen, nhìn có vẻ quen thuộc…

Bị tình hình trước mắt làm cho bối rối, Vinh Quý há to miệng, cho đến khi ánh mắt cậu nhìn sang… con gà trong tay Tiểu Mai.

Đó là một tên nhóc với cơ thể nhỏ xíu và bộ lông xù, nó đang run rẩy, bị Tiểu Mai xách lên mà vẫn cứ giãy giụa, cố gắng dùng cái mỏ mềm xèo màu vàng mổ ngón tay của anh.

Tiếc cái, nếu là người khác thì còn dùng chiêu này được, nhưng Tiểu Mai là người máy đó ~ anh hoàn toàn không biết đau nên đương nhiên cũng không bị dao động bởi mấy chiêu trò nhỏ nhặt này.

Ừm… không thể xem là một con gà được, cùng lắm chỉ là một chú gà con choai choai mà thôi ~

Vinh Quý ngơ ngẩn nhìn con gà trong tay Tiểu Mai, cậu nhẹ nhàng thò lại gần sờ đầu tên nhóc nọ.

Sau đó cậu bị mổ một cái.

“Úi úi, đừng có mổ tao mà ~ tao không đau đâu, ngược lại miệng nhỏ của mày sẽ đau đó.” Cậu còn nói chuyện với con thú nhỏ ấy nữa.

Thú nhỏ định mổ cậu tiếp, nhưng Tiểu Mai lại hành động, anh lấy một sợi tơ thật dài ra, ngón tay nhanh thoăn thoắt buộc mỏ của gà con lại!

“Ơ… ấy…” Vinh Quý không biết nói gì mới phải, cậu ôm gà con hoàn toàn không có tính công kích trong tay Tiểu Mai lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xù của nó rồi quay sang nói với Tiểu Mai: “Nó giống y như đúc gà con mà hồi nhỏ tớ nuôi luôn.”

Không biết Viện trưởng nhặt được một lồng gà con ở đâu về, ông chia cho mỗi đứa một con.

“Tại tớ ngốc quá, ba tháng sau, gà con bất cẩn bị chó bên ngoài cắn chết, tớ khóc dữ lắm.”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Vinh Quý vừa mang vẻ hoài niệm, vừa mang vẻ thương cảm, người máy nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve gà con trong tay… không biết tại sao, hình ảnh này trông hài hòa cực kỳ.

Và rồi…

“Cơ mà sau này nghĩ lại thì vậy cũng tốt, gà mà Vinh Phúc nuôi lớn nhất, mập nhất nên nó là con đầu tiên bị làm thịt.”

Tiểu Mai: “…”

Chỉ cần ở bên cạnh Vinh Quý thì bất kỳ cảm xúc gì đều không duy trì quá 3 giây, anh biết tỏng.

“Nhưng tên nhóc này đúng là ở quê của tớ! Nó giống hệt mấy con gà hồi nhỏ tớ thường ăn đấy!” Vinh Quý nâng gà con lên cao rồi nở một nụ cười hiền từ, nếu không có câu nói cuối cùng kia.

Tiểu Mai: =-=

“Í! Là các cậu đã bắt con gà này à? Cảm ơn các cậu! Tui tìm nó cả buổi trời ở nhà bếp đó! Nồi hứng máu sôi rồi, chỉ chờ thả nó vô thôi ~” Ngay lúc này, một người đàn ông từ cửa chạy vào, cũng tóc vàng mắt xanh giống Mã Phàm, song đối phương lại mặc đồ giống với kiểu dáng áo đầu bếp Trung Quốc, nhìn có vẻ… không phù hợp lắm.

Đó là người mà bọn họ nhìn thấy đầu tiên, ba của Mã Phàm.

Hiện tại, tay trái ông ta đang cầm một con dao làm bếp lớn kiểu Trung Quốc, lưỡi dao sắc bén, lóe lên tia sáng dưới ánh đèn.

Vinh Quý và gà con trong tay cậu đồng thời run lên.

Cậu không nói gì, nhưng động tác trên tay lại phản ánh nội tâm của cậu: Vinh Quý ôm chặt gà con trong lòng.

Còn đối với Tiểu Mai: Đây là dấu hiệu của “mong muốn”.

Hệt như quả táo hồi đầu vậy.

Vì vậy, Tiểu Mai ngẩng đầu lên nói với người đàn ông đối diện: “Chú có bán con gà này không? Bao nhiêu tiền, bọn tôi muốn mua.”

“Hả? Nhưng mà đây là con gà cuối cùng rồi, Tiểu Phàm muốn ăn huyết gà xào…” Người đàn ông đứng ở cửa ngẩn ra.

Ông ta chưa nói xong thì một cây gậy chợt đập mạnh lên đầu ông ta từ phía sau.

“Ai! Là ai đánh lén tao!” Một tay ôm đầu, một tay giơ dao phay lên, người đàn ông nổi trận lôi đình xoay người lại, sau đó…

Khi thấy rõ người phía sau là ai thì ông ta lập tức im miệng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ông ơi, sao ông lại đánh con?” Khóe mắt nặn ra một giọt nước nhỏ đầy uất ức, người nọ nhỏ giọng nói.

“Bây cản đường quá.” Cây gậy vừa đập đầu bỗng nhiên thò ra khỏi vai người đàn ông nọ, đối phương bị gạt ra một bên, chướng ngại vật lớn nhất không còn nữa nên chủ nhân của cây gậy hoàn toàn lộ ra trước mặt Vinh Quý.

Đó là một ông cụ râu tóc bạc phơ, cụ không cao lắm, mặt đầy nếp nhăn, song tinh thần lại rất tốt.

Có điều…

Đây là đồng hương thật nè.

Dù tóc, lông mày hay râu đều bạc hết cả, nhưng đặc điểm bên ngoài của ông cụ vô cùng rõ ràng, hơn nữa, màu sắc của tròng mắt gần như bị mí mắt che khuất cũng rất rõ ràng.

Là đôi mắt đen!

Vinh Quý đứng bật dậy.

Cậu biết lúc này mình phải nói gì đó, cậu nên kích động nói cố hương của mình ra, sau đó thuận tiện dò hỏi cố hương của đối phương ở đâu, rồi tới màn nhận thân đầy cảm động. Nếu không thì báo tên cũng được, cái tên đặc biệt như vậy, chắc chắn đối phương vừa nghe là biết cậu là đồng hương.

Nhưng mà…

Đồng hương thật sự ở trước mặt, Vinh Quý thật sự kích động lắm, trong ngực còn ôm gà con nhưng cậu cứ đứng bật dậy như thế, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì cả, cậu chỉ có thể phấn khích nói với đối phương: “Dạ, ừm… xin lỗi, bởi vì con cầm tinh con gà cho nên… cho nên…”

Bước chân chậm rãi của ông cụ lập tức dừng lại, cụ ngẩng đầu nhìn Vinh Quý, đôi mắt đen cơ trí đầy ôn hòa nhìn cậu chằm chằm, sau một hồi, ông cụ cười: “Hóa ra là vậy à? Hóa ra con cầm tinh con gà sao?”

Đúng vậy, hồi hộp nói sai cũng không sao, không còn đặc điểm bên ngoài nữa cũng không sao, những thứ ngấm trong xương cốt sẽ không thay đổi, chẳng hạn như thói quen ăn uống, chẳng hạn như chữ viết, chẳng hạn như… lấy thiên can địa chi để phân chia cầm tinh.

Vinh Quý biết, ông cụ chắc chắn đã nhận ra cậu rồi. Lúc cậu vô cùng hưng phấn đối diện với ông cụ thì nghe đối phương ôn hòa nói: “Ông là con mèo đấy…”

Cảm động không quá 3 giây, Vinh Quý lập tức cạn lời.



Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, hôm nay đăng chậm.

Hình như tôi ăn vặt bậy bạ nên sáng giờ cứ ói miết, thật sự rất khó chịu.

Nhưng nhìn lại thì, cái lần ói đầu tiên là tôi đang viết đến đoạn thức ăn từ sâu…

Uầy…

Có lẽ nào đây là nguyên nhân không?

Đương nhiên có thể bởi vì đêm qua tôi mở điều hòa ~

Hè tới rồi, mọi người đừng để bị cảm lạnh nhé!
Chương trước Chương tiếp