Ngày Yên Nghỉ
Chương 117: Cột đèn màu đỏ
Edit + Beta: V
Rất nhiều người trong nhà cụ Vương đều muốn đi theo, nhưng Ellen không đồng ý.
“Chờ mọi người lớn hơn chút thì mới có thể đi cùng tôi được.” Hắn tống cổ bọn họ như thế đấy.
Nhìn Ellen kìa, tuy chững chạc nhưng lại trẻ trung và tiêu sái, lại nhìn sang em hai, em ba, cháu trai cả, chắt cả của Ellen… hoạt bát nhưng lại có diện mạo chín chắn.
Vinh Quý: =-=
“Được rồi, mọi người ra ngoài làm công chuyện đi, đã nói là không đủ chỗ rồi mà, rảnh quá thì… thằng ba, lấy hai cái áo lông đưa cho A Quý và Tiểu Mai đi.” Cuối cùng vẫn là cụ Vương ra mặt, cắt ngang cuộc giằng co giữa Ellen và những người khác.
Con thứ hai của cụ Vương đành xoay người về phòng, không lâu sau, hắn ta cầm hai cái áo lông cực dày đi ra, trên tay còn cầm thêm một chiếc nữa đặng đưa cho Ellen.
“Chỗ đó lạnh lắm, đây là áo lông hàng thật giá thật của bọn ông đấy, tất cả lông bên trong đều là lông gà thật.” Nhìn Vinh Quý ngơ ngác ôm áo lông, cụ Vương bèn giải thích.
Vinh Quý lập tức nhớ đến vùng đất băng tuyết mà mình đã đi qua.
“Khí hậu ở tinh cầu mà nhà bọn tôi ở khá dễ chịu, lúc ấy, vốn định phát triển nơi đây thành tinh cầu thích hợp để cư trú, đáng tiếc xuất hiện nhiều sâu như vậy nên nhà bọn tôi mới được hời.” Bởi vì Đại Hoàng có thể tự động điều khiển nên tất cả mọi người trên xe không có gì để làm, đành phải nói chuyện phiếm.
Lúc ở nhà, Ellen không phải người nói nhiều, nhưng trong tình huống chỉ có ba người, hắn lại phát huy phong phạm trưởng bối, bắt đầu chủ động bắt chuyện với hai người Vinh Quý. Hắn hơi tò mò về Đại Hoàng có thể tự điều khiển, biết được toàn bộ con xe đều do Tiểu Mai thiết kế và chế tạo thì hắn tán thưởng nhìn anh; biết được hầu hết vật trang trí trên xe đều do Vinh Quý thiết kế, nhưng vẫn do Tiểu Mai chế tao thì hắn… hắn lại nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt cổ vũ.
“Rời khỏi tinh cầu này thì các cậu phải mặc áo khoác vào, tuy không biết cơ thể hiện tại của các cậu có thể chịu rét đến mức độ nào, nhưng bên ngoài thật sự lạnh lắm, hơn nữa sẽ ngày càng lạnh.” Ellen tiếp tục nói.
“Ngày càng lạnh? Nhiệt độ sẽ tụt đến âm 70 độ sao ạ?” Nghiêm túc mặc áo lông vào, rồi để Tiểu Mai giúp mình điều chỉnh chiếc áo quá to so với cơ thể, sau đó cậu lại giúp Tiểu Mai chỉnh trang, làm xong xuôi, Vinh Quý mới có thời gian hỏi chuyện Ellen.
Trước khi đi, Ellen kiến nghị hai người máy dùng xe tải lớn của hắn, nhưng Vinh Quý lưu luyến Đại Hoàng lắm, cho đến khi Tiểu Mai khẳng định Đại Hoàng có thể chạy một cách an toàn trong môi trường âm 70 độ thì Ellen mới đồng ý.
“Không đến nỗi âm 70 độ, nhưng nhiệt độ trung bình cũng phải âm 55 độ đấy.” Ellen nói: “Ngay cả tôi, nếu không mặc áo lông thì cũng rất khó đi qua chỗ này được.”
Ellen cũng mặc áo lông vào, chiếc áo quá khổ so với Tiểu Mai và Vinh Quý lại vừa vặn so với Ellen, hắn quen tay lấy một cái bình nhỏ trong túi áo ra rồi uống một ngụm.
Thấy Vinh Quý đang cẩn thận quan sát mình, Ellen bèn cười: “Là rượu mạnh.”
Ellen mặc áo vào rồi uống rượu xong thì vừa kịp lúc, hắn mới dứt lời thì bầu trời bên ngoài rất phối hợp đổ tuyết xuống. Con đường được thắp sáng bằng đèn lồng đỏ tựa như một giấc mộng đẹp giữa trời băng đất tuyết, nháy mắt, bọn họ đã tỉnh mộng.
Cửa kính bên ngoài của Đại Hoàng nhanh chóng bị đóng băng một mảng lớn. Tiểu Mai ấn một nút trên bàn điều khiển, một vách ngăn trong suốt nâng lên từ cửa kính của Đại Hoàng, vách ngăn ấy nóng lên, không lâu sau, băng bên ngoài cửa kính lập tức tan ra.
“Cái này không tồi.” Ellen khen.
Vinh Quý cười hì hì: “Lúc chất hàng Tiểu Mai đã tạm thời sửa đổi nó đấy ạ, vì dư nguyên liệu nên cậu ấy sẵn tiện lắp một bộ cho nhà chú luôn.”
“Cậu ấy còn lắp lõi sưởi vào chiếc gậy chống của cụ Vương nữa, cụ nói thỉnh thoảng chỗ của mọi người cũng rất lạnh, tay cụ sẽ bị lạnh…”
“Thật sự… cảm ơn các cậu nhiều lắm.” Ellen nhìn chăm chú hai người máy nhỏ rồi chân thành nói cảm ơn.
Vinh Quý cảm thấy lời cảm ơn của hắn là vì việc sau. So với chuyện lắp tấm sưởi ở cửa sổ xe để giao hàng thoải mái trong ngày tuyết rơi, thì chuyện lắp lõi sưởi vào chiếc gậy chống của cụ Vương là điều hắn biết ơn hơn cả.
Hết cách rồi, Ellen là một người hiếu thảo mà – Vinh Quý đã sớm phát hiện.
“Cơ mà… ở đây lạnh thật đó.” Hai tay bám lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đúng lúc Đại Hoàng mở đèn pha, Vinh Quý có thể nhìn thấy tuyết trắng mênh mông ngoài đấy.
Chỉ có mỗi tuyết, không nhìn ra cái gì cả, cũng không nhìn thấy đường đi, nếu không phải giao diện chỉ đường trên người Đại Hoàng hiển thị bọn họ đang đi đúng hướng thì Vinh Quý cứ tưởng là bị lạc không đó.
“Đương nhiên là lạnh rồi, thật ra thành phố Sao Trời này là một tinh cầu ngục giam, nó có chức năng là giam giữ phạm nhân, vì vậy bọn họ sẽ không đối xử nhẹ nhàng với những phạm nhân này đâu.”
“Rét lạnh và tuyết lớn đều là thủ đoạn để vây hãm phạm nhân, phòng ngừa có phạm nhân vượt ngục.” Ellen nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ỏ?” Vinh Quý ngơ ngác nhìn hắn.
“Khu vực phụ cận ngục giam có nhiệt độ thấp nhất tới khoảng âm 65 độ, hầu hết phạm nhân vượt ngục đều trốn không thoát vì nhiệt độ quá thấp, bọn họ sẽ bị lạnh đến hôn mê.” Ellen tạm dừng một chốc: “Nhưng đa số bọn họ đều chết vì lạnh.”
“Chỉ có một phần nhỏ có thể trốn được xa một chút, nhưng trên đường không có bất kỳ vật tư tiếp tế nào, kết cục chờ đợi bọn họ là hao hết thể lực, bị đói rồi lạnh chết.”
Đề tài này hơi nặng nề, Vinh Quý há to miệng, không nói gì nữa, còn Tiểu Mai thì im ru từ đầu tới cuối.
Đại Hoàng vẫn bình tĩnh, giữ vững tốc độ chạy về phía trước khoảng 2 tiếng, Ellen bỗng nhiên nói: “Có thể để Đại Hoàng dừng một chút không?”
Tuy không rõ hắn định làm gì, nhưng Vinh Quý vẫn bảo Đại Hoàng dừng lại. Sau đó, Ellen đột mũ trùm đầu lên, dùng sức đẩy cửa xe bị đông cứng rồi bước xuống.
Mặc dù không biết hắn xuống xe để làm gì, Vinh Quý ngồi trên xe nghĩ một hồi cũng nhảy xuống theo, cậu nhảy xuống chưa bao lâu thì Tiểu Mai cũng cầm một cây dù nhảy xuống luôn.
Sau khi xuống xe, Tiểu Mai đóng cửa cẩn thận. Bên dưới chỗ ngồi của bọn họ, chú gà con màu vàng đất thò cái đầu ra ngoài, trên xe Đại Hoàng có hệ thống sưởi, sàn xe rất ấm áp, suốt cả quãng đường, nhóc con run bần bật trốn ở đó để sưởi ấm.
Đúng rồi, quên nói, lúc nhóm Vinh Quý lên đường thì con gà này cũng đi theo. Giữa việc ở lại phố người Hoa và có thể bị làm thịt bất kỳ lúc nào, với việc đi theo Vinh Quý không biết ăn sâu mà nhường nó, thì nó quyết định lựa chọn Vinh Quý ~
Đứng trên chỗ ngồi của Vinh Quý ngóc đầu nhìn ra ngoài, trong chốc lát, có lẽ cảm thấy lạnh nên nó cuộn tròn rồi rụt mình lại.
Bên ngoài cửa sổ…
Tiểu Mai mở dù che mưa ra, tuy là để che mưa, nhưng dùng giữa trời đổ tuyết lớn thế này cũng không tồi, Vinh Quý đứng dưới dù với Tiểu Mai, cậu thấy Ellen băng qua một lớp tuyết dày, cố hết sức đi về phía bên trái Đại Hoàng.
Tuyết quá lớn, mới đầu Vinh Quý không nhìn thấy gì cả, cho đến khi bọn họ lại gần hơn một chút thì lúc này cậu mới để ý thấy nơi đó có một cột đèn nằm lẻ loi.
Ấy chà.
Chẳng lẽ… Ellen cố tình đến đây để đổi bóng đèn hở?
Vinh Quý nghiêng đầu, suy nghĩ miên man.
Quả nhiên, Ellen dừng trước cột đèn, sau đó lấy một túi đựng gì đó trong áo lông ra.
“Đây là gì vậy ạ?” Vinh Quý vừa nghĩ thì bèn hỏi, theo Ellen qua đó.
“Là thịt sâu, thêm một bình rượu mạnh nhỏ nữa.” Ellen thẳng thắn trả lời cậu.
“Ơ? Chú đặt đồ ăn ở đây… có ý gì sao ạ?” Trong trời đất băng tuyết, Vinh Quý thật sự không đoán ra ý nghĩa hành động này của hắn.
Giữa khung cảnh tuyết lớn, hình như Ellen cười khẽ.
Ngay sau đó, Vinh Quý nghe hắn nói: “Có một truyền thuyết trong ngục giam ở thành phố Sao Trời, truyền thuyết nói rằng nếu bạn vượt ngục được rồi, khi nhìn thấy cột đèn màu đỏ thì nghĩa là bạn sắp rời khỏi vùng đất lạnh giá nhất, tức, bạn đã chính thức rời khỏi phạm vi thế lực của thành phố Sao Trời.”
“?” Vinh Quý tiếp tục nghiêng đầu.
Ellen vươn tay, dùng sức lau cột đèn phía trước, cho đến khi màu sắc loang lổ bên dưới hiện ra…
Màu đỏ!
Vinh Quý kinh ngạc kề sát vào.
“Ở vùng đất này chỉ có tuyết và giá lạnh, nếu mọi người nhìn thấy cột đèn thì đều sẽ dừng lại, lau cột đèn giống như tôi vừa nãy để nhìn màu sắc.”
“Cho nên, nói một cách chính xác, cột đèn này là nơi duy nhất khiến người ta dừng chân lại, cũng là thứ mà tất cả mọi người nỗ lực tìm kiếm.”
“Tôi đặt chút đồ ăn ở đây, làm vậy, nếu có người chạy trốn đến nơi này thì có thể dựa vào chút thức ăn ấy sống sót thêm một khoảng thời gian.”
“Nơi đây quá lạnh, đồ ăn sẽ nhanh chóng cứng đến mức không thể ăn được, cho nên mỗi lần đến tôi đều đặt thêm vào.”
Ellen giải thích như vậy, cuối cùng Vinh Quý cũng hiểu rồi.
Nhưng mà…
Khi hiểu được nguyên nhân Ellen đặt đồ ăn ở nơi này thì một vấn đề khác lại xổng ra trong đầu Vinh Quý, cậu há miệng thở dốc, song cuối cùng cậu không hỏi, đó là:
Tại sao? Sao Ellen lại rành những chuyện ở thành phố Sao Trời đến vậy? Ngay cả truyền thuyết giữa mọi người trong ngục giam cũng biết…
Lúc Vinh Quý đang suy tư thì Ellen bắt đầu đào tuyết ra rồi đặt thức ăn xuống. Nhưng đang đào, động tác của hắn chợt khựng lại.
“Sao vậy ạ?” Thấy rõ động tác của hắn tạm dừng, Vinh Quý chạy nhanh tới hỏi.
“… Thức ăn mà tôi đặt ở đây trước đó không thấy đâu nữa.”
“Với lại…”
Ellen nói rồi bỗng đứng lên, hắn không đứng lên một mình mà trong tay hắn còn xách theo cái gì đó. Quan sát tỉ mỉ thứ trong tay Ellen, Vinh Quý thình lình hít sâu một hơi:
Cha mẹ ơi! Đó là người mà!
—
Tác giả có lời muốn nói: Đăng chậm tí nhé ~ hôm nay tay phải đau quá, hình như bị cảm lạnh nữa rồi =-=
Cứ cảm thấy dạo gần đây khó chịu thế nào ấy.
Để lúc nào đi khám một chút.
Hôm nay thi đại học, hy vọng những chíp thi đại học về đọc chương này đều thuận lợi hết nhé!
Rất nhiều người trong nhà cụ Vương đều muốn đi theo, nhưng Ellen không đồng ý.
“Chờ mọi người lớn hơn chút thì mới có thể đi cùng tôi được.” Hắn tống cổ bọn họ như thế đấy.
Nhìn Ellen kìa, tuy chững chạc nhưng lại trẻ trung và tiêu sái, lại nhìn sang em hai, em ba, cháu trai cả, chắt cả của Ellen… hoạt bát nhưng lại có diện mạo chín chắn.
Vinh Quý: =-=
“Được rồi, mọi người ra ngoài làm công chuyện đi, đã nói là không đủ chỗ rồi mà, rảnh quá thì… thằng ba, lấy hai cái áo lông đưa cho A Quý và Tiểu Mai đi.” Cuối cùng vẫn là cụ Vương ra mặt, cắt ngang cuộc giằng co giữa Ellen và những người khác.
Con thứ hai của cụ Vương đành xoay người về phòng, không lâu sau, hắn ta cầm hai cái áo lông cực dày đi ra, trên tay còn cầm thêm một chiếc nữa đặng đưa cho Ellen.
“Chỗ đó lạnh lắm, đây là áo lông hàng thật giá thật của bọn ông đấy, tất cả lông bên trong đều là lông gà thật.” Nhìn Vinh Quý ngơ ngác ôm áo lông, cụ Vương bèn giải thích.
Vinh Quý lập tức nhớ đến vùng đất băng tuyết mà mình đã đi qua.
“Khí hậu ở tinh cầu mà nhà bọn tôi ở khá dễ chịu, lúc ấy, vốn định phát triển nơi đây thành tinh cầu thích hợp để cư trú, đáng tiếc xuất hiện nhiều sâu như vậy nên nhà bọn tôi mới được hời.” Bởi vì Đại Hoàng có thể tự động điều khiển nên tất cả mọi người trên xe không có gì để làm, đành phải nói chuyện phiếm.
Lúc ở nhà, Ellen không phải người nói nhiều, nhưng trong tình huống chỉ có ba người, hắn lại phát huy phong phạm trưởng bối, bắt đầu chủ động bắt chuyện với hai người Vinh Quý. Hắn hơi tò mò về Đại Hoàng có thể tự điều khiển, biết được toàn bộ con xe đều do Tiểu Mai thiết kế và chế tạo thì hắn tán thưởng nhìn anh; biết được hầu hết vật trang trí trên xe đều do Vinh Quý thiết kế, nhưng vẫn do Tiểu Mai chế tao thì hắn… hắn lại nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt cổ vũ.
“Rời khỏi tinh cầu này thì các cậu phải mặc áo khoác vào, tuy không biết cơ thể hiện tại của các cậu có thể chịu rét đến mức độ nào, nhưng bên ngoài thật sự lạnh lắm, hơn nữa sẽ ngày càng lạnh.” Ellen tiếp tục nói.
“Ngày càng lạnh? Nhiệt độ sẽ tụt đến âm 70 độ sao ạ?” Nghiêm túc mặc áo lông vào, rồi để Tiểu Mai giúp mình điều chỉnh chiếc áo quá to so với cơ thể, sau đó cậu lại giúp Tiểu Mai chỉnh trang, làm xong xuôi, Vinh Quý mới có thời gian hỏi chuyện Ellen.
Trước khi đi, Ellen kiến nghị hai người máy dùng xe tải lớn của hắn, nhưng Vinh Quý lưu luyến Đại Hoàng lắm, cho đến khi Tiểu Mai khẳng định Đại Hoàng có thể chạy một cách an toàn trong môi trường âm 70 độ thì Ellen mới đồng ý.
“Không đến nỗi âm 70 độ, nhưng nhiệt độ trung bình cũng phải âm 55 độ đấy.” Ellen nói: “Ngay cả tôi, nếu không mặc áo lông thì cũng rất khó đi qua chỗ này được.”
Ellen cũng mặc áo lông vào, chiếc áo quá khổ so với Tiểu Mai và Vinh Quý lại vừa vặn so với Ellen, hắn quen tay lấy một cái bình nhỏ trong túi áo ra rồi uống một ngụm.
Thấy Vinh Quý đang cẩn thận quan sát mình, Ellen bèn cười: “Là rượu mạnh.”
Ellen mặc áo vào rồi uống rượu xong thì vừa kịp lúc, hắn mới dứt lời thì bầu trời bên ngoài rất phối hợp đổ tuyết xuống. Con đường được thắp sáng bằng đèn lồng đỏ tựa như một giấc mộng đẹp giữa trời băng đất tuyết, nháy mắt, bọn họ đã tỉnh mộng.
Cửa kính bên ngoài của Đại Hoàng nhanh chóng bị đóng băng một mảng lớn. Tiểu Mai ấn một nút trên bàn điều khiển, một vách ngăn trong suốt nâng lên từ cửa kính của Đại Hoàng, vách ngăn ấy nóng lên, không lâu sau, băng bên ngoài cửa kính lập tức tan ra.
“Cái này không tồi.” Ellen khen.
Vinh Quý cười hì hì: “Lúc chất hàng Tiểu Mai đã tạm thời sửa đổi nó đấy ạ, vì dư nguyên liệu nên cậu ấy sẵn tiện lắp một bộ cho nhà chú luôn.”
“Cậu ấy còn lắp lõi sưởi vào chiếc gậy chống của cụ Vương nữa, cụ nói thỉnh thoảng chỗ của mọi người cũng rất lạnh, tay cụ sẽ bị lạnh…”
“Thật sự… cảm ơn các cậu nhiều lắm.” Ellen nhìn chăm chú hai người máy nhỏ rồi chân thành nói cảm ơn.
Vinh Quý cảm thấy lời cảm ơn của hắn là vì việc sau. So với chuyện lắp tấm sưởi ở cửa sổ xe để giao hàng thoải mái trong ngày tuyết rơi, thì chuyện lắp lõi sưởi vào chiếc gậy chống của cụ Vương là điều hắn biết ơn hơn cả.
Hết cách rồi, Ellen là một người hiếu thảo mà – Vinh Quý đã sớm phát hiện.
“Cơ mà… ở đây lạnh thật đó.” Hai tay bám lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đúng lúc Đại Hoàng mở đèn pha, Vinh Quý có thể nhìn thấy tuyết trắng mênh mông ngoài đấy.
Chỉ có mỗi tuyết, không nhìn ra cái gì cả, cũng không nhìn thấy đường đi, nếu không phải giao diện chỉ đường trên người Đại Hoàng hiển thị bọn họ đang đi đúng hướng thì Vinh Quý cứ tưởng là bị lạc không đó.
“Đương nhiên là lạnh rồi, thật ra thành phố Sao Trời này là một tinh cầu ngục giam, nó có chức năng là giam giữ phạm nhân, vì vậy bọn họ sẽ không đối xử nhẹ nhàng với những phạm nhân này đâu.”
“Rét lạnh và tuyết lớn đều là thủ đoạn để vây hãm phạm nhân, phòng ngừa có phạm nhân vượt ngục.” Ellen nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ỏ?” Vinh Quý ngơ ngác nhìn hắn.
“Khu vực phụ cận ngục giam có nhiệt độ thấp nhất tới khoảng âm 65 độ, hầu hết phạm nhân vượt ngục đều trốn không thoát vì nhiệt độ quá thấp, bọn họ sẽ bị lạnh đến hôn mê.” Ellen tạm dừng một chốc: “Nhưng đa số bọn họ đều chết vì lạnh.”
“Chỉ có một phần nhỏ có thể trốn được xa một chút, nhưng trên đường không có bất kỳ vật tư tiếp tế nào, kết cục chờ đợi bọn họ là hao hết thể lực, bị đói rồi lạnh chết.”
Đề tài này hơi nặng nề, Vinh Quý há to miệng, không nói gì nữa, còn Tiểu Mai thì im ru từ đầu tới cuối.
Đại Hoàng vẫn bình tĩnh, giữ vững tốc độ chạy về phía trước khoảng 2 tiếng, Ellen bỗng nhiên nói: “Có thể để Đại Hoàng dừng một chút không?”
Tuy không rõ hắn định làm gì, nhưng Vinh Quý vẫn bảo Đại Hoàng dừng lại. Sau đó, Ellen đột mũ trùm đầu lên, dùng sức đẩy cửa xe bị đông cứng rồi bước xuống.
Mặc dù không biết hắn xuống xe để làm gì, Vinh Quý ngồi trên xe nghĩ một hồi cũng nhảy xuống theo, cậu nhảy xuống chưa bao lâu thì Tiểu Mai cũng cầm một cây dù nhảy xuống luôn.
Sau khi xuống xe, Tiểu Mai đóng cửa cẩn thận. Bên dưới chỗ ngồi của bọn họ, chú gà con màu vàng đất thò cái đầu ra ngoài, trên xe Đại Hoàng có hệ thống sưởi, sàn xe rất ấm áp, suốt cả quãng đường, nhóc con run bần bật trốn ở đó để sưởi ấm.
Đúng rồi, quên nói, lúc nhóm Vinh Quý lên đường thì con gà này cũng đi theo. Giữa việc ở lại phố người Hoa và có thể bị làm thịt bất kỳ lúc nào, với việc đi theo Vinh Quý không biết ăn sâu mà nhường nó, thì nó quyết định lựa chọn Vinh Quý ~
Đứng trên chỗ ngồi của Vinh Quý ngóc đầu nhìn ra ngoài, trong chốc lát, có lẽ cảm thấy lạnh nên nó cuộn tròn rồi rụt mình lại.
Bên ngoài cửa sổ…
Tiểu Mai mở dù che mưa ra, tuy là để che mưa, nhưng dùng giữa trời đổ tuyết lớn thế này cũng không tồi, Vinh Quý đứng dưới dù với Tiểu Mai, cậu thấy Ellen băng qua một lớp tuyết dày, cố hết sức đi về phía bên trái Đại Hoàng.
Tuyết quá lớn, mới đầu Vinh Quý không nhìn thấy gì cả, cho đến khi bọn họ lại gần hơn một chút thì lúc này cậu mới để ý thấy nơi đó có một cột đèn nằm lẻ loi.
Ấy chà.
Chẳng lẽ… Ellen cố tình đến đây để đổi bóng đèn hở?
Vinh Quý nghiêng đầu, suy nghĩ miên man.
Quả nhiên, Ellen dừng trước cột đèn, sau đó lấy một túi đựng gì đó trong áo lông ra.
“Đây là gì vậy ạ?” Vinh Quý vừa nghĩ thì bèn hỏi, theo Ellen qua đó.
“Là thịt sâu, thêm một bình rượu mạnh nhỏ nữa.” Ellen thẳng thắn trả lời cậu.
“Ơ? Chú đặt đồ ăn ở đây… có ý gì sao ạ?” Trong trời đất băng tuyết, Vinh Quý thật sự không đoán ra ý nghĩa hành động này của hắn.
Giữa khung cảnh tuyết lớn, hình như Ellen cười khẽ.
Ngay sau đó, Vinh Quý nghe hắn nói: “Có một truyền thuyết trong ngục giam ở thành phố Sao Trời, truyền thuyết nói rằng nếu bạn vượt ngục được rồi, khi nhìn thấy cột đèn màu đỏ thì nghĩa là bạn sắp rời khỏi vùng đất lạnh giá nhất, tức, bạn đã chính thức rời khỏi phạm vi thế lực của thành phố Sao Trời.”
“?” Vinh Quý tiếp tục nghiêng đầu.
Ellen vươn tay, dùng sức lau cột đèn phía trước, cho đến khi màu sắc loang lổ bên dưới hiện ra…
Màu đỏ!
Vinh Quý kinh ngạc kề sát vào.
“Ở vùng đất này chỉ có tuyết và giá lạnh, nếu mọi người nhìn thấy cột đèn thì đều sẽ dừng lại, lau cột đèn giống như tôi vừa nãy để nhìn màu sắc.”
“Cho nên, nói một cách chính xác, cột đèn này là nơi duy nhất khiến người ta dừng chân lại, cũng là thứ mà tất cả mọi người nỗ lực tìm kiếm.”
“Tôi đặt chút đồ ăn ở đây, làm vậy, nếu có người chạy trốn đến nơi này thì có thể dựa vào chút thức ăn ấy sống sót thêm một khoảng thời gian.”
“Nơi đây quá lạnh, đồ ăn sẽ nhanh chóng cứng đến mức không thể ăn được, cho nên mỗi lần đến tôi đều đặt thêm vào.”
Ellen giải thích như vậy, cuối cùng Vinh Quý cũng hiểu rồi.
Nhưng mà…
Khi hiểu được nguyên nhân Ellen đặt đồ ăn ở nơi này thì một vấn đề khác lại xổng ra trong đầu Vinh Quý, cậu há miệng thở dốc, song cuối cùng cậu không hỏi, đó là:
Tại sao? Sao Ellen lại rành những chuyện ở thành phố Sao Trời đến vậy? Ngay cả truyền thuyết giữa mọi người trong ngục giam cũng biết…
Lúc Vinh Quý đang suy tư thì Ellen bắt đầu đào tuyết ra rồi đặt thức ăn xuống. Nhưng đang đào, động tác của hắn chợt khựng lại.
“Sao vậy ạ?” Thấy rõ động tác của hắn tạm dừng, Vinh Quý chạy nhanh tới hỏi.
“… Thức ăn mà tôi đặt ở đây trước đó không thấy đâu nữa.”
“Với lại…”
Ellen nói rồi bỗng đứng lên, hắn không đứng lên một mình mà trong tay hắn còn xách theo cái gì đó. Quan sát tỉ mỉ thứ trong tay Ellen, Vinh Quý thình lình hít sâu một hơi:
Cha mẹ ơi! Đó là người mà!
—
Tác giả có lời muốn nói: Đăng chậm tí nhé ~ hôm nay tay phải đau quá, hình như bị cảm lạnh nữa rồi =-=
Cứ cảm thấy dạo gần đây khó chịu thế nào ấy.
Để lúc nào đi khám một chút.
Hôm nay thi đại học, hy vọng những chíp thi đại học về đọc chương này đều thuận lợi hết nhé!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương