Ngày Yên Nghỉ
Chương 120: Bội trạch
Edit + Beta: V
“Toàn bộ thành phố Sao Trời là một nhà tù, chia thành 99 tầng trên mặt đất và 999 tầng dưới mặt đất, tầng cao nhất là phòng làm việc của nhân viên, còn tất cả những nơi khác đều là chỗ giam giữ phạm nhân.” Đôi mắt màu xanh biếc nhìn thẳng tòa kiến trúc hệt như tháp đen trước mặt, Ellen bình thản nói.
Như đang nói cho Vinh Quý nghe, lại như đang thuật lại một sự thật khách quan.
“99 cộng 999… Trời ạ!” Vinh Quý hít sâu một hơi.
Cậu tính thử, cơ mà… cũng chỉ thử khoảng chừng 3 giây mà thôi: Rõ ràng phép cộng này không phải thứ mà cậu có thể tính ra ngay lập tức!
“Cái này… ừm… sao lại có nhà tù lớn như vậy…” Cậu chỉ biết kinh ngạc: “Mỗi tầng có bao nhiêu phòng? Nếu mỗi phòng giam đều có phạm nhân thì rốt cuộc có bao nhiêu phạm nhân…”
“Không phải phòng nào cũng có người, dựa trên tỷ lệ tội phạm hiện tại trên toàn tháp thì thành phố Sao Trời sẽ không có nhiều phạm nhân như vậy.” Người trả lời cậu là Tiểu Mai.
Ở đâu có người thì ở đó có kẻ làm trái pháp luật, vì để trừng phạt, hoặc để “cải tạo” những kẻ làm trái pháp luật ấy mà nhà tù ra đời.
Vốn trong tháp có rất nhiều nhà tù, bọn họ sẽ được chuyển đến nơi giam giữ gần nhất.
Cho đến năm 203 theo lịch Hỗn Độn, khoảng hơn một trăm năm trước, có một số bộ phận đã tiến hành đánh giá toàn diện các nhà tù trong tháp và cho rằng, rất nhiều nhà tù đều đang ở trạng thái không dùng tới, tài nguyên để đó mà không dùng là sự lãng phí rất lớn. Lại thêm, những phạm nhân bị giam giữ trước đó vượt ngục khá dễ dàng, tính an toàn của nhà tù không cao, đối với người dân cư trú xung quanh nhà tù mà nói thì đây là tai họa ngầm về an ninh…
Những tài liệu chứng minh đanh thép cao bằng nửa người được trình lên, sau gần mười năm thí điểm với quy mô nhỏ thì rốt cuộc, vào năm 213 theo lịch Hỗn Độn, các nhà tù cỡ vừa và nhỏ ban đầu bị đóng cửa hết và cho xây dựng lại, chỉ chừa nhà tù cỡ lớn, ngay sau đó, chín tinh cầu mới được kiến tạo, đây là Cửu Đại Tinh Ngục sau này.
Những nhà tù cỡ lớn ban đầu được quản lý bởi Trưởng Tinh ngục của Cửu Đại Tinh Ngục, và người quản lý Trưởng Tinh ngục của Cửu Đại Tinh Ngục được gọi là Trưởng Giám ngục.
Bản thân sự tồn tại của người đó chính là pháp điển tối cao của Cửu Đại Tinh Ngục, vậy nên mới được gọi là Trưởng Giám ngục.
Nhưng mà…
Có lẽ hiện tại vẫn chưa có chức vụ Trưởng Giám ngục này. Người đàn ông thống nhất Cửu Đại Tinh Ngục và có lý tưởng cao hơn các Trưởng Tinh ngục khác vẫn chưa xuất hiện.
Hiện tại, hắn đang là một đứa bé.
Tiểu Mai nhớ đến đứa bé trong bóng đêm kia.
Có lẽ bây giờ hắn đang ở thành phố Thiên Không, dựa theo luật bảo vệ trẻ em ở đó, chắc hắn đã tiến vào trường công và bắt đầu học tập, mỗi ngày bận rộn với các cuộc thi và các thể loại bài tập, ngay cả cơ cấu quyền lực của cấp thấp nhất vẫn chưa chạm đến…
Hiện Cửu Đại Tinh Ngục vẫn nằm trong tay chín Trưởng Tinh ngục, về Trưởng Tinh ngục của thành phố Sao Trời…
Tiểu Mai lục lại một bức ảnh chụp từ trong trí nhớ của mình.
Đồng phục trắng tinh, thẳng thớm của Trưởng Tinh ngục, đôi cánh cùng màu đang thu lại, mái tóc màu trắng bạc được chải gọn gàng ra sau, trên sống mũi có một cặp kính tròn tinh xảo, khuôn mặt thon gầy, xương gò má cao, vẻ ngoài vốn cay nghiệt lại bởi vì đôi môi mỏng luôn mỉm cười nên trông ôn hòa hơn nhiều.
Bội Trạch – đó là tên của người đàn ông này, ở thành phố Thiên Không, cái tên ấy có nghĩa là bầu trời xanh, đây là một cái tên rất được ưa chuộng. Có một khoảng thời gian, mười đứa bé mới sinh thì có ba bé sẽ được đặt cho cái tên này, cho nên “Bội Trạch” đã trở thành một cái tên đại chúng.
Tên đại chúng, diện mạo cũng đại chúng, thành tích ở trường cũng không mấy nổi bật, nếu phải kể người này có gì đặc biệt thì… có lẽ gã nắm rất rõ pháp điển, từ nhỏ đã thích đọc sách luật, gã còn học thuộc làu tất cả pháp điển trong quá trình học, đây cũng là lý do tại sao gã thành công tiến vào các bộ phận liên quan sau khi tốt nghiệp.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng gã lại chọn bộ phận ngục Sao Trời, từng bước một, và rồi, gã trở thành một trong chín Trưởng Tinh ngục của Cửu Đại Tinh Ngục với độ tuổi không quá cao.
Đương nhiên, ngục Sao Trời mà Bội Trạch phụ trách không phải nhà tù lớn nhất trong Cửu Đại Tinh Ngục, nhưng cũng không phải nơi nhỏ nhất.
Vẫn ở mức trung bình và không mấy nổi bật.
Về cơ bản, ở mỗi kết cục, gã đều thuận lợi về hưu ở vị trí Trưởng Tinh ngục, đề bạt vài thanh niên đầy hứa hẹn lên thế vị, sau khi về hưu thì tham gia nghiên cứu pháp điển, còn xuất bản một số quyển sách liên quan đến nghề làm vườn.
Chín Trưởng Tinh ngục + một Trưởng Giám ngục, sáu người trong số đó độc thân, so với những đồng nghiệp cả người đầy sát khí và đã định là cô độc thì Bội Trạch kết hôn rất sớm, phối ngẫu của gã là con của nhà cố vấn, sau khi kết hôn thì sinh được một bé gái, ngày thành hôn của con gái gã, rất nhiều người đều nhận được thiệp mời của Bội Trạch.
Đương nhiên, anh không nhận được thiệp mời, Bội Trạch tự biết thân biết phận, nhưng một thư ký ở bộ phận thư ký lại nhận được thiệp mời, lúc đó, anh ta còn diễn tả khung cảnh ấm áp của hôn lễ cho đồng nghiệp của mình nữa.
Cuộc sống bình thường và mỹ mãn cả đời – đây là ghi chú duy nhất mà anh có thể dành cho đối phương.
Cả đời của một người nhanh chóng hiện lên trong đầu Tiểu Mai, đoạn tự thuật có vẻ dài, nhưng chúng chỉ đọng lại trong não anh 1 giây, ngay sau đó, Tiểu Mai lại dời lực chú ý sang cảnh tượng trước mắt, anh vừa dứt lời không lâu thì Ellen thêm vào:
“Dĩ nhiên là không có nhiều phạm nhân đến thế.”
“Nhà tù dưới mặt đất có 999 tầng, con số nghe qua rất đáng sợ, nhưng không phải tầng nào cũng có rất nhiều phòng. Có vài tầng chỉ có một phòng, bên trong giam giữ tội phạm hung ác nhất được đồn đại.”
Nghe vậy, Vinh Quý lại ngẩn ngơ: Dưới mặt đất, cả một tầng chỉ có một phòng, và chỉ có một phạm nhân thôi sao?
Ngay sau đó, Ellen lại lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
“Thật ra, phạm nhân ở đây cũng không nhiều đến vậy, nhưng lại có rất nhiều phạm nhân kết hôn trong tù, con cái của bọn họ cũng sinh ra tại đây. Cũng có người tới thành phố Sao Trời chạy chữa, kết quả sinh ra những đứa trẻ không khỏe mạnh nên ném ở nơi này…”
“Dần dà, thành phố Sao Trời biến thành như bây giờ.”
“Rất nhiều loại người sinh sống trong thành phố này, gần như sắp đầy rồi.”
“Tuy nhìn bên ngoài là một tòa nhà cao tầng, nhưng bên trong lại vô cùng lớn, đầy đủ tiện nghi, hoàn toàn giống như một thành phố lớn.” Ellen nói xong câu đó thì lại hạ cửa xe nói gì đó với người bên ngoài.
Lúc này, Vinh Quý mới phát hiện bọn họ đã vào tòa nhà lớn. Khác với những tòa nhà thông thường, lối vào của tòa nhà này cực kỳ rộng, lúc mọi người tiến vào không cần phải xuống xe! Ellen lại đưa hai túi thịt sâu ra, ngục tốt để bọn họ qua cửa một cách suôn sẻ.
Vinh Quý để ý, lúc đối phương nhận thịt sâu thì đưa một tấm thẻ hình tròn cho Ellen. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thấy ánh mắt tò mò của Vinh Quý, Ellen bèn đưa tấm thẻ tròn cho cậu: “Đây là thẻ thang máy, mỗi ngày, mỗi giờ đều sẽ thay đổi, mỗi lần đến đây ông phải nhận thẻ ở chỗ này, hơn nữa trong thời gian chỉ định phải trở về, nếu không sẽ không ra được.”
Vinh Quý vừa nghe Ellen nói, vừa tò mò nhìn tấm thẻ thang máy trông như nút áo trên tay, chẳng những cậu tự xem mà còn đưa Tiểu Mai xem chung nữa.
=-=
Thôi nào, bởi vì bây giờ cậu đang dính sát sau lưng Tiểu Mai, cùng xài chung một chiếc áo lông mà ~ thực tế, lúc cậu đang xem thì Tiểu Mai cũng không thể không xem.
Ellen mỉm cười nhìn hai người máy nhỏ, một trước một sau, tư thế hiện tại của Vinh Quý tựa như đang ôm Tiểu Mai vào lòng. Người đứng xem ở góc độ này sẽ thấy tư thế của hai người vô cùng quái dị, cơ mà là đương sự, Tiểu Mai và Vinh Quý tỏ ra bình thường, xem như không có chuyện gì.
Vinh Quý cẩn thận quan sát thẻ thang máy trong tay, tấm thẻ hình nút áo này thật sự rất cũ, màu sắc bên ngoài đã phai đi gần hết, trên đó còn có nhiều vết xước. Vinh Quý nhìn một hồi rồi chợt lo lắng, cũ như vậy, nếu chẳng may hỏng mất thì phải làm sao bây giờ?
Với lại, không biết tại sao, cậu cứ thấy tấm thẻ này hơi quen quen.
Cậu nhỏ giọng, bất tri bất giác nói suy nghĩ trong lòng cho Tiểu Mai nghe.
“Hư thì không đâu, bên trong thang máy có chuông báo nguy, còn quen mắt thì…” Tiểu Mai tạm dừng một lát, bỗng kéo tay Vinh Quý chạm vào ngực, ngay sau đó, anh nhanh nhẹn kéo khóa áo lông xuống, mở bốn lớp dây buộc (← Vinh Quý mặc cho anh quá nhiều =-=), rốt cuộc cũng chạm được đến ngực mình, anh ấn nhẹ xuống, ngăn đựng đồ lập tức bật ra, Tiểu Mai cầm một chiếc chìa khóa trong đó.
Đóng ngăn đựng đồ, buộc dây lại đàng hoàng, cuối cùng kéo khóa đến cằm, Tiểu Mai làm xong hết thảy một cách có trật tự, lúc này mới cầm lấy chìa khóa, sau đó đưa nó cho Vinh Quý.
“Là chìa khóa mà bà Glara đưa.” Vinh Quý liếc mắt một cái là nhận ra nguồn gốc của chìa khóa.
Trước mắt, hai người bọn họ có tổng cộng ba chiếc chìa khóa, một cái là chìa khóa căn phòng nhỏ của Tiểu Mai ở Messertal ← cái chìa rỉ sắt này được Vinh Quý gọi là “chìa khóa nhà tổ của Tiểu Mai”, còn hai cái khác là chìa khóa mà bà Glara cho bọn họ.
Tuy có rất nhiều chìa khóa, nhưng hiển nhiên bà Glara không hề lơ là việc bảo dưỡng chúng, không những mỗi chìa được lau chùi sáng lấp lánh mà còn có cả móc khóa nữa, chẳng hạn như cái mà Tiểu Mai đưa cậu xem.
Tương tự với chìa khóa, trên móc khóa cũng được nạm đá quý, viên đá quý màu vàng giống với chìa, trông như cái nút áo, các góc được bo tròn, giản dị nhưng rất đẹp, trông như cái nút áo hả…
Khoan đã!
Vinh Quý lập tức giơ móc khóa lên trước mắt hai người, sau khi nhìn kỹ một lúc lâu, lại so với thẻ thang máy hình tròn, lúc này cậu mới kinh ngạc nói: “Đây không phải móc khóa! Đây là thẻ thang máy á!”
Tiểu Mai gật đầu.
Ellen luôn ở bên cạnh quan sát hành động của hai người máy nhỏ, mới đầu hắn im lặng nhìn, nhưng khi thấy bọn họ lấy ra một chùm chìa khóa thì hắn hơi kinh ngạc, nói: “Vậy mà tụi con lại có thẻ thang máy và chìa khóa của nơi này hả?”
Tiểu Mai nhìn hắn rồi lại gật đầu.
Vinh Quý nhanh chóng giải thích: “Mới đầu bọn con hoàn toàn không biết đây là thẻ thang máy, bọn con cứ nghĩ là chìa khóa, còn vật trang trí bên dưới là móc khóa.”
“Đây là chìa khóa mà bà Glara cho bọn con, bà ấy biết bọn con phải đi gặp bác sĩ, vừa hay bà ấy có nhà ở Paroxen và Sao Trời nên đưa chìa khóa cho bọn con mượn luôn.”
Ellen gật đầu, cười khẽ: “Tuyệt thật đấy.”
“Nhà ở đây khó mua lắm, nếu không phải người vào để chấp hành án mà muốn mua một căn nhà ở chỗ này thì không phải kẻ có quyền thì phải có nhiều tiền mới được. Ông chưa đến Paroxen, nhưng điểm tích lũy để đến thành phố đó rất cao, số tiền cần để mua nhà ở đó phải cao hơn nữa.”
Vinh Quý cười “hì hì”: Ellen nói không sai, bà Glara quả thực có rất nhiều tiền, bà ấy là đại gia hàng thật giá thật cơ mà. Không thích thẻ thang máy quá cũ của thành phố Sao Trời nên bèn khảm đá quý màu vàng lên làm móc khóa, bà Glara có phẩm vị của phụ nữ giàu có thật đấy ~
Nghĩ đến bà Glara, trong lòng Vinh Quý cảm thấy ấm áp.
“Nếu tụi con có chỗ dừng chân ở đây thì tốt quá, ông định để tụi con ở trong phòng của một phạm nhân mà ông quen, dù sao thì, nếu không có chỗ nghỉ ngơi ở đây sẽ rất nguy hiểm.” Ellen lại gật đầu.
“Nếu đã là bất động sản có đứng tên thì có lẽ thẻ thang máy sẽ dùng được vĩnh viễn, cho nên tụi con không cần phải vội đến đấy, sau khi giao hàng xong ông sẽ đưa tụi con qua, nhưng trước đó…” Ellen nói, chỉ về phía trước: “Tụi con theo ông đi giao hàng nhé?”
Nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Vinh Quý thấy một bức tường bằng kim loại, nhìn kỹ mới thấy trên vách tường có một khe hở, bọn họ đến gần thì khe hở đó dần mở rộng ra, lúc này cậu mới ý thức được đây là một cánh cửa thang máy cực lớn.
Đại Hoàng chậm rãi lái vào trong thang máy, sau khi Ellen quẹt thẻ thì cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Thang máy đi xuống rất vững vàng, Vinh Quý không có cảm giác gì cả, không giống với những thang máy khác, thang máy ở đây hoàn toàn không hiển thị tầng, là một không gian khép kín. Ở thành phố ngục tù hoàn toàn xa lạ, Vinh Quý chợt cảm thấy hồi hộp.
Nhìn chằm chằm cửa thang máy phía trước, cậu ý thức được rằng, chờ đến khi cánh cửa này mở ra thì cậu sẽ nhìn thấy dáng vẻ thật sự của thành phố Sao Trời.
—
Tác giả có lời muốn nói: Quyển này tôi viết rất cẩn thận, chủ yếu quyển này có thể mở ra phần cốt truyện đến thành phố Thiên Không, cho nên viết chậm một xíu. Thời gian cập nhật dạo này không ổn định, mong mọi người kiên nhẫn nhé ~
“Toàn bộ thành phố Sao Trời là một nhà tù, chia thành 99 tầng trên mặt đất và 999 tầng dưới mặt đất, tầng cao nhất là phòng làm việc của nhân viên, còn tất cả những nơi khác đều là chỗ giam giữ phạm nhân.” Đôi mắt màu xanh biếc nhìn thẳng tòa kiến trúc hệt như tháp đen trước mặt, Ellen bình thản nói.
Như đang nói cho Vinh Quý nghe, lại như đang thuật lại một sự thật khách quan.
“99 cộng 999… Trời ạ!” Vinh Quý hít sâu một hơi.
Cậu tính thử, cơ mà… cũng chỉ thử khoảng chừng 3 giây mà thôi: Rõ ràng phép cộng này không phải thứ mà cậu có thể tính ra ngay lập tức!
“Cái này… ừm… sao lại có nhà tù lớn như vậy…” Cậu chỉ biết kinh ngạc: “Mỗi tầng có bao nhiêu phòng? Nếu mỗi phòng giam đều có phạm nhân thì rốt cuộc có bao nhiêu phạm nhân…”
“Không phải phòng nào cũng có người, dựa trên tỷ lệ tội phạm hiện tại trên toàn tháp thì thành phố Sao Trời sẽ không có nhiều phạm nhân như vậy.” Người trả lời cậu là Tiểu Mai.
Ở đâu có người thì ở đó có kẻ làm trái pháp luật, vì để trừng phạt, hoặc để “cải tạo” những kẻ làm trái pháp luật ấy mà nhà tù ra đời.
Vốn trong tháp có rất nhiều nhà tù, bọn họ sẽ được chuyển đến nơi giam giữ gần nhất.
Cho đến năm 203 theo lịch Hỗn Độn, khoảng hơn một trăm năm trước, có một số bộ phận đã tiến hành đánh giá toàn diện các nhà tù trong tháp và cho rằng, rất nhiều nhà tù đều đang ở trạng thái không dùng tới, tài nguyên để đó mà không dùng là sự lãng phí rất lớn. Lại thêm, những phạm nhân bị giam giữ trước đó vượt ngục khá dễ dàng, tính an toàn của nhà tù không cao, đối với người dân cư trú xung quanh nhà tù mà nói thì đây là tai họa ngầm về an ninh…
Những tài liệu chứng minh đanh thép cao bằng nửa người được trình lên, sau gần mười năm thí điểm với quy mô nhỏ thì rốt cuộc, vào năm 213 theo lịch Hỗn Độn, các nhà tù cỡ vừa và nhỏ ban đầu bị đóng cửa hết và cho xây dựng lại, chỉ chừa nhà tù cỡ lớn, ngay sau đó, chín tinh cầu mới được kiến tạo, đây là Cửu Đại Tinh Ngục sau này.
Những nhà tù cỡ lớn ban đầu được quản lý bởi Trưởng Tinh ngục của Cửu Đại Tinh Ngục, và người quản lý Trưởng Tinh ngục của Cửu Đại Tinh Ngục được gọi là Trưởng Giám ngục.
Bản thân sự tồn tại của người đó chính là pháp điển tối cao của Cửu Đại Tinh Ngục, vậy nên mới được gọi là Trưởng Giám ngục.
Nhưng mà…
Có lẽ hiện tại vẫn chưa có chức vụ Trưởng Giám ngục này. Người đàn ông thống nhất Cửu Đại Tinh Ngục và có lý tưởng cao hơn các Trưởng Tinh ngục khác vẫn chưa xuất hiện.
Hiện tại, hắn đang là một đứa bé.
Tiểu Mai nhớ đến đứa bé trong bóng đêm kia.
Có lẽ bây giờ hắn đang ở thành phố Thiên Không, dựa theo luật bảo vệ trẻ em ở đó, chắc hắn đã tiến vào trường công và bắt đầu học tập, mỗi ngày bận rộn với các cuộc thi và các thể loại bài tập, ngay cả cơ cấu quyền lực của cấp thấp nhất vẫn chưa chạm đến…
Hiện Cửu Đại Tinh Ngục vẫn nằm trong tay chín Trưởng Tinh ngục, về Trưởng Tinh ngục của thành phố Sao Trời…
Tiểu Mai lục lại một bức ảnh chụp từ trong trí nhớ của mình.
Đồng phục trắng tinh, thẳng thớm của Trưởng Tinh ngục, đôi cánh cùng màu đang thu lại, mái tóc màu trắng bạc được chải gọn gàng ra sau, trên sống mũi có một cặp kính tròn tinh xảo, khuôn mặt thon gầy, xương gò má cao, vẻ ngoài vốn cay nghiệt lại bởi vì đôi môi mỏng luôn mỉm cười nên trông ôn hòa hơn nhiều.
Bội Trạch – đó là tên của người đàn ông này, ở thành phố Thiên Không, cái tên ấy có nghĩa là bầu trời xanh, đây là một cái tên rất được ưa chuộng. Có một khoảng thời gian, mười đứa bé mới sinh thì có ba bé sẽ được đặt cho cái tên này, cho nên “Bội Trạch” đã trở thành một cái tên đại chúng.
Tên đại chúng, diện mạo cũng đại chúng, thành tích ở trường cũng không mấy nổi bật, nếu phải kể người này có gì đặc biệt thì… có lẽ gã nắm rất rõ pháp điển, từ nhỏ đã thích đọc sách luật, gã còn học thuộc làu tất cả pháp điển trong quá trình học, đây cũng là lý do tại sao gã thành công tiến vào các bộ phận liên quan sau khi tốt nghiệp.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng gã lại chọn bộ phận ngục Sao Trời, từng bước một, và rồi, gã trở thành một trong chín Trưởng Tinh ngục của Cửu Đại Tinh Ngục với độ tuổi không quá cao.
Đương nhiên, ngục Sao Trời mà Bội Trạch phụ trách không phải nhà tù lớn nhất trong Cửu Đại Tinh Ngục, nhưng cũng không phải nơi nhỏ nhất.
Vẫn ở mức trung bình và không mấy nổi bật.
Về cơ bản, ở mỗi kết cục, gã đều thuận lợi về hưu ở vị trí Trưởng Tinh ngục, đề bạt vài thanh niên đầy hứa hẹn lên thế vị, sau khi về hưu thì tham gia nghiên cứu pháp điển, còn xuất bản một số quyển sách liên quan đến nghề làm vườn.
Chín Trưởng Tinh ngục + một Trưởng Giám ngục, sáu người trong số đó độc thân, so với những đồng nghiệp cả người đầy sát khí và đã định là cô độc thì Bội Trạch kết hôn rất sớm, phối ngẫu của gã là con của nhà cố vấn, sau khi kết hôn thì sinh được một bé gái, ngày thành hôn của con gái gã, rất nhiều người đều nhận được thiệp mời của Bội Trạch.
Đương nhiên, anh không nhận được thiệp mời, Bội Trạch tự biết thân biết phận, nhưng một thư ký ở bộ phận thư ký lại nhận được thiệp mời, lúc đó, anh ta còn diễn tả khung cảnh ấm áp của hôn lễ cho đồng nghiệp của mình nữa.
Cuộc sống bình thường và mỹ mãn cả đời – đây là ghi chú duy nhất mà anh có thể dành cho đối phương.
Cả đời của một người nhanh chóng hiện lên trong đầu Tiểu Mai, đoạn tự thuật có vẻ dài, nhưng chúng chỉ đọng lại trong não anh 1 giây, ngay sau đó, Tiểu Mai lại dời lực chú ý sang cảnh tượng trước mắt, anh vừa dứt lời không lâu thì Ellen thêm vào:
“Dĩ nhiên là không có nhiều phạm nhân đến thế.”
“Nhà tù dưới mặt đất có 999 tầng, con số nghe qua rất đáng sợ, nhưng không phải tầng nào cũng có rất nhiều phòng. Có vài tầng chỉ có một phòng, bên trong giam giữ tội phạm hung ác nhất được đồn đại.”
Nghe vậy, Vinh Quý lại ngẩn ngơ: Dưới mặt đất, cả một tầng chỉ có một phòng, và chỉ có một phạm nhân thôi sao?
Ngay sau đó, Ellen lại lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
“Thật ra, phạm nhân ở đây cũng không nhiều đến vậy, nhưng lại có rất nhiều phạm nhân kết hôn trong tù, con cái của bọn họ cũng sinh ra tại đây. Cũng có người tới thành phố Sao Trời chạy chữa, kết quả sinh ra những đứa trẻ không khỏe mạnh nên ném ở nơi này…”
“Dần dà, thành phố Sao Trời biến thành như bây giờ.”
“Rất nhiều loại người sinh sống trong thành phố này, gần như sắp đầy rồi.”
“Tuy nhìn bên ngoài là một tòa nhà cao tầng, nhưng bên trong lại vô cùng lớn, đầy đủ tiện nghi, hoàn toàn giống như một thành phố lớn.” Ellen nói xong câu đó thì lại hạ cửa xe nói gì đó với người bên ngoài.
Lúc này, Vinh Quý mới phát hiện bọn họ đã vào tòa nhà lớn. Khác với những tòa nhà thông thường, lối vào của tòa nhà này cực kỳ rộng, lúc mọi người tiến vào không cần phải xuống xe! Ellen lại đưa hai túi thịt sâu ra, ngục tốt để bọn họ qua cửa một cách suôn sẻ.
Vinh Quý để ý, lúc đối phương nhận thịt sâu thì đưa một tấm thẻ hình tròn cho Ellen. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thấy ánh mắt tò mò của Vinh Quý, Ellen bèn đưa tấm thẻ tròn cho cậu: “Đây là thẻ thang máy, mỗi ngày, mỗi giờ đều sẽ thay đổi, mỗi lần đến đây ông phải nhận thẻ ở chỗ này, hơn nữa trong thời gian chỉ định phải trở về, nếu không sẽ không ra được.”
Vinh Quý vừa nghe Ellen nói, vừa tò mò nhìn tấm thẻ thang máy trông như nút áo trên tay, chẳng những cậu tự xem mà còn đưa Tiểu Mai xem chung nữa.
=-=
Thôi nào, bởi vì bây giờ cậu đang dính sát sau lưng Tiểu Mai, cùng xài chung một chiếc áo lông mà ~ thực tế, lúc cậu đang xem thì Tiểu Mai cũng không thể không xem.
Ellen mỉm cười nhìn hai người máy nhỏ, một trước một sau, tư thế hiện tại của Vinh Quý tựa như đang ôm Tiểu Mai vào lòng. Người đứng xem ở góc độ này sẽ thấy tư thế của hai người vô cùng quái dị, cơ mà là đương sự, Tiểu Mai và Vinh Quý tỏ ra bình thường, xem như không có chuyện gì.
Vinh Quý cẩn thận quan sát thẻ thang máy trong tay, tấm thẻ hình nút áo này thật sự rất cũ, màu sắc bên ngoài đã phai đi gần hết, trên đó còn có nhiều vết xước. Vinh Quý nhìn một hồi rồi chợt lo lắng, cũ như vậy, nếu chẳng may hỏng mất thì phải làm sao bây giờ?
Với lại, không biết tại sao, cậu cứ thấy tấm thẻ này hơi quen quen.
Cậu nhỏ giọng, bất tri bất giác nói suy nghĩ trong lòng cho Tiểu Mai nghe.
“Hư thì không đâu, bên trong thang máy có chuông báo nguy, còn quen mắt thì…” Tiểu Mai tạm dừng một lát, bỗng kéo tay Vinh Quý chạm vào ngực, ngay sau đó, anh nhanh nhẹn kéo khóa áo lông xuống, mở bốn lớp dây buộc (← Vinh Quý mặc cho anh quá nhiều =-=), rốt cuộc cũng chạm được đến ngực mình, anh ấn nhẹ xuống, ngăn đựng đồ lập tức bật ra, Tiểu Mai cầm một chiếc chìa khóa trong đó.
Đóng ngăn đựng đồ, buộc dây lại đàng hoàng, cuối cùng kéo khóa đến cằm, Tiểu Mai làm xong hết thảy một cách có trật tự, lúc này mới cầm lấy chìa khóa, sau đó đưa nó cho Vinh Quý.
“Là chìa khóa mà bà Glara đưa.” Vinh Quý liếc mắt một cái là nhận ra nguồn gốc của chìa khóa.
Trước mắt, hai người bọn họ có tổng cộng ba chiếc chìa khóa, một cái là chìa khóa căn phòng nhỏ của Tiểu Mai ở Messertal ← cái chìa rỉ sắt này được Vinh Quý gọi là “chìa khóa nhà tổ của Tiểu Mai”, còn hai cái khác là chìa khóa mà bà Glara cho bọn họ.
Tuy có rất nhiều chìa khóa, nhưng hiển nhiên bà Glara không hề lơ là việc bảo dưỡng chúng, không những mỗi chìa được lau chùi sáng lấp lánh mà còn có cả móc khóa nữa, chẳng hạn như cái mà Tiểu Mai đưa cậu xem.
Tương tự với chìa khóa, trên móc khóa cũng được nạm đá quý, viên đá quý màu vàng giống với chìa, trông như cái nút áo, các góc được bo tròn, giản dị nhưng rất đẹp, trông như cái nút áo hả…
Khoan đã!
Vinh Quý lập tức giơ móc khóa lên trước mắt hai người, sau khi nhìn kỹ một lúc lâu, lại so với thẻ thang máy hình tròn, lúc này cậu mới kinh ngạc nói: “Đây không phải móc khóa! Đây là thẻ thang máy á!”
Tiểu Mai gật đầu.
Ellen luôn ở bên cạnh quan sát hành động của hai người máy nhỏ, mới đầu hắn im lặng nhìn, nhưng khi thấy bọn họ lấy ra một chùm chìa khóa thì hắn hơi kinh ngạc, nói: “Vậy mà tụi con lại có thẻ thang máy và chìa khóa của nơi này hả?”
Tiểu Mai nhìn hắn rồi lại gật đầu.
Vinh Quý nhanh chóng giải thích: “Mới đầu bọn con hoàn toàn không biết đây là thẻ thang máy, bọn con cứ nghĩ là chìa khóa, còn vật trang trí bên dưới là móc khóa.”
“Đây là chìa khóa mà bà Glara cho bọn con, bà ấy biết bọn con phải đi gặp bác sĩ, vừa hay bà ấy có nhà ở Paroxen và Sao Trời nên đưa chìa khóa cho bọn con mượn luôn.”
Ellen gật đầu, cười khẽ: “Tuyệt thật đấy.”
“Nhà ở đây khó mua lắm, nếu không phải người vào để chấp hành án mà muốn mua một căn nhà ở chỗ này thì không phải kẻ có quyền thì phải có nhiều tiền mới được. Ông chưa đến Paroxen, nhưng điểm tích lũy để đến thành phố đó rất cao, số tiền cần để mua nhà ở đó phải cao hơn nữa.”
Vinh Quý cười “hì hì”: Ellen nói không sai, bà Glara quả thực có rất nhiều tiền, bà ấy là đại gia hàng thật giá thật cơ mà. Không thích thẻ thang máy quá cũ của thành phố Sao Trời nên bèn khảm đá quý màu vàng lên làm móc khóa, bà Glara có phẩm vị của phụ nữ giàu có thật đấy ~
Nghĩ đến bà Glara, trong lòng Vinh Quý cảm thấy ấm áp.
“Nếu tụi con có chỗ dừng chân ở đây thì tốt quá, ông định để tụi con ở trong phòng của một phạm nhân mà ông quen, dù sao thì, nếu không có chỗ nghỉ ngơi ở đây sẽ rất nguy hiểm.” Ellen lại gật đầu.
“Nếu đã là bất động sản có đứng tên thì có lẽ thẻ thang máy sẽ dùng được vĩnh viễn, cho nên tụi con không cần phải vội đến đấy, sau khi giao hàng xong ông sẽ đưa tụi con qua, nhưng trước đó…” Ellen nói, chỉ về phía trước: “Tụi con theo ông đi giao hàng nhé?”
Nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Vinh Quý thấy một bức tường bằng kim loại, nhìn kỹ mới thấy trên vách tường có một khe hở, bọn họ đến gần thì khe hở đó dần mở rộng ra, lúc này cậu mới ý thức được đây là một cánh cửa thang máy cực lớn.
Đại Hoàng chậm rãi lái vào trong thang máy, sau khi Ellen quẹt thẻ thì cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Thang máy đi xuống rất vững vàng, Vinh Quý không có cảm giác gì cả, không giống với những thang máy khác, thang máy ở đây hoàn toàn không hiển thị tầng, là một không gian khép kín. Ở thành phố ngục tù hoàn toàn xa lạ, Vinh Quý chợt cảm thấy hồi hộp.
Nhìn chằm chằm cửa thang máy phía trước, cậu ý thức được rằng, chờ đến khi cánh cửa này mở ra thì cậu sẽ nhìn thấy dáng vẻ thật sự của thành phố Sao Trời.
—
Tác giả có lời muốn nói: Quyển này tôi viết rất cẩn thận, chủ yếu quyển này có thể mở ra phần cốt truyện đến thành phố Thiên Không, cho nên viết chậm một xíu. Thời gian cập nhật dạo này không ổn định, mong mọi người kiên nhẫn nhé ~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương