Ngày Yên Nghỉ
Chương 31: Quyển 2: Trong Vườn Địa Đàng
Trên đường vẫn không có đèn đường, xe ở xung quanh cũng hoàn toàn không có đèn xe ← mọi người đều nghèo đến nỗi mua không được cái đèn sao, Vinh Quý nghĩ.
Sau đó, phía trước chợt xuất hiện một tia sáng.
Ánh sáng màu trắng như ánh mặt trời trong đêm tối, khi nó hiện lên trước mắt Vinh Quý, nhất thời cậu không nhìn thấy được gì nữa.
Chỉ là cậu chưa kịp hoảng hốt thì giọng nói của Tiểu Mai chợt vang lên bên cạnh: “Không phải bị hỏng, chỉ là do ánh sáng đột ngột xuất hiện nên hệ thống nhìn cần thời gian thích ứng nhất định mà thôi.”
Tuy không hiểu mấy nhưng Vinh Quý đã rõ đây là hiện tượng bình thường.
Quả nhiên, khoảng ba mươi giây sau cậu lại có thể “nhìn” thấy.
Vinh Quý cảm thấy cái “nhìn” này khác với trước đây một chút, không rõ bằng, tuy nhiên lại có thể nhìn ám quang rõ hơn, bây giờ… bây giờ cậu cơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng của mọi thứ rồi!
Vinh Quý có chút kích động.
Cậu cơ hồ tham lam nhìn cảnh vật trước mắt, cuối cùng tầm nhìn của cậu mới nhìn thẳng về phía trước cũng là nơi phát ra nguồn sáng.
Ánh sáng kia phát ra từ đỉnh cao nhất của mấy tòa nhà trước mặt, đó là năm tòa kiến trúc vừa cao vừa hẹp, trông hơi giống ống khói, mấy cái “ống khói” này cao chót vót giữa đoàn xe đằng trước, phong cách kiến trúc cũng tương tự như cục quản lý giao thông đã gặp lúc trước, Vinh Quý đoán chức năng của hai nơi này chắc cũng gần giống nhau, đều là đơn vị nhà nước.
Đại khái giống như trạm thu phí?
Không lâu sau cậu biết là mình đoán đúng rồi.
Đoàn xe đằng trước mặc dù đi chậm nhưng cũng khá trật tự liên tục tiến tới, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ.
Tiểu Mai điều khiển Đại Hoàng đến cạnh một cái ống khói, cửa sổ của ống khói ở ngay bên trái, mà ngồi bên trái xe chính là Vinh Quý, vì vậy cậu vừa vặn chạm mặt nhân viên ở đó.
Người phụ nữ bên trong mặc bộ đồng phục màu sắc kiểu dáng khó coi hệt như của người đàn ông ở cục quản lý giao thông vậy, phối hợp với cái cà vạt cũng xấu xí, chỉ có cái nón trên đầu thì hơi khác, cái nón trên đầu cô đẹp hơn nhiều.
Không biết là do tính chất công việc khác nhau hay giới tính khác nhau dẫn đến sự khác biệt này.
Nhưng mà nhờ cái nón vô cùng đẹp đó mà Vinh Quý nhìn thoáng qua đã thấy trên đầu cô có tai mèo.
Ể… Là trang sức à?
Vinh Quý sững sờ.
Ngay lúc này, đối phương nói với cậu:
“Cần kiểm tra giấy thông hành, mời xuất trình giấy tờ.”
Khẩu âm của cô tuy hơi khác với ngôn ngữ mà Tiểu Mai nhập vào cho cậu nhưng vẫn nghe hiểu được.
Nhưng mà, họ không có giấy thông hành!
Sẽ không bị bắt lại chứ? Vinh Quý lập tức căng thẳng.
“Chúng tôi không có giấy thông hành, cần đi đâu làm giấy?” Ngay lúc Vinh Quý không biết phải làm sao thì Tiểu Mai đã lên tiếng rồi.
Aaaaaaa! Nói vậy được không đó?
Vinh Quý có chút hoảng loạn.
Nhưng cậu cũng không biết có cách nào tốt hơn, chỉ có thể yếu ớt bổ sung thêm mấy câu: “Việc này… Chúng cháu mới ở nông thôn tới, trước giờ không biết giấy thông hành là gì, cũng không biết rằng phải làm giấy thông hành…”
Tiểu Mai thì còn dễ nói, tốt xấu gì anh cũng là người bản địa chính gốc, còn cậu không phải á! Cậu là dân cư trú bất hợp pháp! Lâu vậy rồi còn chưa có chết… Nghe có vẻ rất có giá trị nghiên cứu, cậu sẽ không bị bắt lại mổ xẻ chứ?
Xem không ít phim khoa học viễn tưởng, Vinh Quý nhất thời nghĩ toàn ý tưởng tiêu cực.
“Ồ, không có cũng không sao, có thể làm ở đây luôn, một tờ giấy thông hành giá 10 nabi.”
Nhân viên nghiệp vụ vừa nói vừa giơ tay ra khỏi cửa sổ, Vinh Quý nhìn nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức lấy hai đồng tiền kim lại từ trong túi đặt dưới chỗ ngồi ra, Vinh Quý nhận lấy rồi truyền qua, cô nhận xong thì đưa hai vật hình tròn cho hai người.
“Đây là giấy thông hành hả?” Lúc nhận lấy giấy thông hành Vinh Quý vẫn còn hơi lờ mờ: Giấy thông hành dễ lấy vậy sao? Cả tên tuổi quê quán cũng không cần điền? Ngay cả dấu vân tay với mẫu máu cũng không cần lấy luôn?
Ấy… Ừ nhỉ, bây giờ hai người bọn họ là người máy, muốn lấy máu với dấu vân tay gì đó cũng không có.
“Đúng vậy, nhưng giấy thông hành các cậu đang cầm là loại sơ cấp nhất, chỉ có 1 điểm, vì thế các cậu không thể đi đến những nơi khác được, chỉ có thể đến thành phố Ngạc Ni mà thôi.”
“Hả? Chỗ này thông được đến nhiều thành phố lắm ư?” Vinh Quý nghe ra ngay ẩn ý trong lời nói của cô.
“Đúng vậy, điểm tích lũy khác nhau có thể đi đến thành phố cấp bậc tương ứng, ở đây có thể thông đến ba thành phố khác nhau, nhưng do điểm tích lũy của các cậu có giới hạn nên không thể đi thành phố khác, chỉ đến được thành phố Ngạc Ni yêu cầu ít điểm nhất thôi.”
“Ồ! Nghe có vẻ là một thành phố rất tự do!” Tuy được báo cho biết rằng bản thân chỉ có một lựa chọn duy nhất, nhưng điều này cũng không thể ngăn được Vinh Quý tưởng tượng và hân hoan chờ mong đến nơi đó.
Trong chốc lát, tiểu người máy lộ ra vẻ mộng mơ ảo tưởng.
“Thành phố”… Ngạc Ni đó!
Vinh Quý khoanh hai tay để trước ngực.
“Ha ha, đúng vậy, là nơi vô cùng tự do… thành phố khoáng sản.” Bị dáng vẻ của Vinh Quý chọc cười, cô nói thêm một câu.
“Í…” Hình như cậu nghe thấy được hai từ khoáng sản thì phải.
“Được rồi, xin hãy theo biển chỉ dẫn phía trước đến thành phố Ngạc Ni.” Đã làm lỡ không ít thời gian rồi, cuối cùng hai người cũng bị cô mời đi.
Cùng lúc đó, bảng chỉ đường phía trước sáng lên, Vinh Quý nhìn kĩ thấy chữ trên bảng chỉ đường là Opladen.
Bên cạnh còn hai con đường nữa, bảng chỉ dẫn trên đó là chữ khác, đáng tiếc là giờ nó không sáng đèn lên nên Vinh Quý không đọc được trên đó viết gì.
Ngay sau khi xe của họ lên đường đến thành Ngạc Ni thì có mấy chiếc xe lái lên hai con đường mà Vinh Quý không thấy rõ tên kia. Xoay người bám vào chỗ dựa lưng trên ghế ngồi vừa cố gắng nhìn bảng chỉ đường mấy lần nhưng vẫn không thể thấy rõ chữ trên đó, cuối cùng Vinh Quý đành ngồi xuống, tiếp tục từng bước từng bước đạp xe.
“Thật tốt quá! Tiểu Mai, chúng ta sắp vào thành phố rồi!” Tuy những lời của cô nhân viên nhắc về Ngạc Ni khi nãy khiến trong lòng cậu hơi lo lắng, nhưng cậu vẫn lạc quan an ủi Tiểu Mai: “Nhân viên lúc nãy có nói Ngạc Ni là thành phố khoáng sản gì đó, xem ra ở đó tài nguyên phong phú lắm.”
“Đại Hoàng nhà chúng ta đáng thương thật đấy, Tiểu Mai, qua đến đó rồi cậu phải tìm ít vật liệu tốt thay cho nó nghen.”
“Đương nhiên tớ sẽ phụ cậu tìm.”
“Lạ thật đó, sao mọi người không thấy dáng vẻ bây giờ của chúng ta kỳ lạ nhỉ?”
“Nhưng mà không biết Tiểu Mai cậu có thấy không, cô nhân viên lúc nãy có đeo tai mèo đó, những nhân viên này điệu quá chừng, vừa thắt cà vạt lại còn vừa đeo trang sức tai thú… Có vẻ mọi người đều rất thời trang!”
“Sau khi vào thành phố chúng ta có nên mua một cái tai mèo đeo lên không, cho có vẻ thời trang?”
Không ai đáp lại cũng không sao, Vinh Quý cứ thế một người một xe lầm bầm, còn Tiểu Mai thì ổn định điều khiển tay lái. ạLi chạy thêm hai tiếng đồng hồ, hai tiểu người máy ngồi trên Đại Hoàng cuối cùng dừng lại trước một thành phố.
Đẩy cửa xe ra, Vinh Quý theo sau Tiểu Mai bước xuống rồi xoạch xoạch đi tới bên người anh, nhìn ngắm thành phố trước mặt, cậu nửa ngày không nói nên lời.
Đây là một thành phố sáng trưng, trên bầu trời có vô số nguồn sáng chiếu xuống làm thành phố sáng như ban ngày, gần như trông như ban ngày thật vậy.
Nhưng đối với người từng nhìn thấy qua ban ngày thật sự như Vinh Quý thì bầu trời này cực kỳ “giả”.
Những ánh sáng trắng kia không bình thường, mà thành phố hiện lên dưới ánh sáng này giống như một khối kim loại màu đen lạnh lẽo.
Vinh Quý nghe thấy tiếng máy móc cơ giới to lớn cùng với vô số tiếng gõ đập từ trong thành phố truyền ra.
Cùng lúc đó, cậu nghe được một âm thanh khác…
“Cảnh báo, chỉ số ô nhiễm kim loại trong không khí vượt quá mức cho phép, sau đây cung cấp chỉ số các mục…”
Là tiếng của Đại Hoàng, không biết vì sao giọng của Đại Hoàng đột nhiên vang lên trong đầu cậu.
Mới đầu Vinh Quý sợ hết hồn nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra có lẽ là Tiểu Mai làm.
Vì đến giờ cậu vẫn chưa thể quen thuộc với cơ thể người máy này nên thường bỏ qua một số thay đổi quan trọng của cơ thể, Vinh Quý nhờ Tiểu Mai nghĩ cách giùm cậu, Tiểu Mai liền làm thêm một cái máy nhắc nhở, nhưng làm xong đến giờ vẫn chưa từng thử qua, hôm nay xem ra đã phát huy tác dụng rồi, nhưng Tiểu Mai lười thật đấy, âm thanh nhắc nhở dùng tiếng y hệt Đại Hoàng.
Phản xạ đầu tiên của Vinh Quý là tìm khẩu trang, nhưng cậu lập tức nhìn thấy bàn tay máy của mình, tuy vẫn chưa quen lắm nhưng giờ khắc này cậu bỗng nhiên thở phào một hơi.
Cơ thể người máy chắc không cần sợ không khí ô nhiễm đâu nhỉ?
Kim loại, máy móc, ánh sáng mãnh liệt không chút độ ấm, những thứ này khiến người ta dù thế nào cũng không còn cảm thấy đây là một thành phố thân thiện nữa.
“Có điều… Tòa thành này rất có vị đàn ông, đúng không?” Cho dù trong hoàn cảnh này Vinh Quý vẫn tiếp tục tìm từ dễ nghe một chút để miêu tả Ngạc Ni.
“Mấy người nhà quê đằng trước! Tránh ra!” Ngay lúc này, sau lưng bỗng truyền đến tiếng huýt sáo, Vinh Quý quay đầu lại nhìn mới thấy có một chiếc xe dừng ngay sau lưng mình.
Khác với Tiểu Mai đứng ở một chỗ khá vắng vẻ, Vinh Quý vì muốn có thể quan sát toàn bộ thành phố trước mặt nên chỗ cậu đứng quả thật hơi cản đường. Tuy cậu không đúng thật nhưng thái độ của người này cũng quá tệ, nói xong còn xông thẳng xe đến phía trước.
Đó là xông về phía Vinh Quý!
Hiện nay cậu chỉ là một người máy vật liệu thô sơ mà thôi, phản ứng của Vinh Quý cũng không phải mau mắn gì nên bị dọa đến ngồi bệt xuống đất.
Cũng may người nọ chỉ muốn dọa cậu một tí nên lúc xe gần đụng trúng thì dừng lại.
Ngay sau đó trong xe liền truyền ra tiếng cười thô lỗ.
Vinh Quý hơi tức giận nhưng vẫn ráng dằn xuống.
Cậu từ từ đứng dậy rồi nép qua nhường đường, như sợ Tiểu Mai làm ra điều gì không ổn cậu còn giữ chặt anh lại rồi thành khẩn nói với anh: “Chúng ta lần đầu đến nơi xa lạ, có thể không gây chuyện thì không cần gây chuyện.”
“Hồi tớ mới vào thành phố, khi đó mới ngủ dậy không được bình tĩnh lắm, người khác nói tớ tớ liền đánh nhau với họ, kết quả buổi tối bị người đó kêu người tới vây đánh cho một trận, còn bị cướp hết tiền, cuối cùng không có cách nào đành tìm một công việc làm đỡ.” Cậu kể lại kinh nghiệm của mình.
“Chẳng qua là…” Cậu đổi giọng nói: “Trong lòng vẫn rất khó chịu, tớ nhớ kĩ xe của họ rồi, sau này gặp lại tớ sẽ len lén đâm thủng lốp xe bọn họ cho biết.”
Cách trả thù hết sức nhàm chán, Tiểu Mai liếc nhìn Vinh Quý đang nắm lấy tay mình, rút tay ra, leo lên xe rồi tiếp tục khởi động.
Sau đó, phía trước chợt xuất hiện một tia sáng.
Ánh sáng màu trắng như ánh mặt trời trong đêm tối, khi nó hiện lên trước mắt Vinh Quý, nhất thời cậu không nhìn thấy được gì nữa.
Chỉ là cậu chưa kịp hoảng hốt thì giọng nói của Tiểu Mai chợt vang lên bên cạnh: “Không phải bị hỏng, chỉ là do ánh sáng đột ngột xuất hiện nên hệ thống nhìn cần thời gian thích ứng nhất định mà thôi.”
Tuy không hiểu mấy nhưng Vinh Quý đã rõ đây là hiện tượng bình thường.
Quả nhiên, khoảng ba mươi giây sau cậu lại có thể “nhìn” thấy.
Vinh Quý cảm thấy cái “nhìn” này khác với trước đây một chút, không rõ bằng, tuy nhiên lại có thể nhìn ám quang rõ hơn, bây giờ… bây giờ cậu cơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng của mọi thứ rồi!
Vinh Quý có chút kích động.
Cậu cơ hồ tham lam nhìn cảnh vật trước mắt, cuối cùng tầm nhìn của cậu mới nhìn thẳng về phía trước cũng là nơi phát ra nguồn sáng.
Ánh sáng kia phát ra từ đỉnh cao nhất của mấy tòa nhà trước mặt, đó là năm tòa kiến trúc vừa cao vừa hẹp, trông hơi giống ống khói, mấy cái “ống khói” này cao chót vót giữa đoàn xe đằng trước, phong cách kiến trúc cũng tương tự như cục quản lý giao thông đã gặp lúc trước, Vinh Quý đoán chức năng của hai nơi này chắc cũng gần giống nhau, đều là đơn vị nhà nước.
Đại khái giống như trạm thu phí?
Không lâu sau cậu biết là mình đoán đúng rồi.
Đoàn xe đằng trước mặc dù đi chậm nhưng cũng khá trật tự liên tục tiến tới, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ.
Tiểu Mai điều khiển Đại Hoàng đến cạnh một cái ống khói, cửa sổ của ống khói ở ngay bên trái, mà ngồi bên trái xe chính là Vinh Quý, vì vậy cậu vừa vặn chạm mặt nhân viên ở đó.
Người phụ nữ bên trong mặc bộ đồng phục màu sắc kiểu dáng khó coi hệt như của người đàn ông ở cục quản lý giao thông vậy, phối hợp với cái cà vạt cũng xấu xí, chỉ có cái nón trên đầu thì hơi khác, cái nón trên đầu cô đẹp hơn nhiều.
Không biết là do tính chất công việc khác nhau hay giới tính khác nhau dẫn đến sự khác biệt này.
Nhưng mà nhờ cái nón vô cùng đẹp đó mà Vinh Quý nhìn thoáng qua đã thấy trên đầu cô có tai mèo.
Ể… Là trang sức à?
Vinh Quý sững sờ.
Ngay lúc này, đối phương nói với cậu:
“Cần kiểm tra giấy thông hành, mời xuất trình giấy tờ.”
Khẩu âm của cô tuy hơi khác với ngôn ngữ mà Tiểu Mai nhập vào cho cậu nhưng vẫn nghe hiểu được.
Nhưng mà, họ không có giấy thông hành!
Sẽ không bị bắt lại chứ? Vinh Quý lập tức căng thẳng.
“Chúng tôi không có giấy thông hành, cần đi đâu làm giấy?” Ngay lúc Vinh Quý không biết phải làm sao thì Tiểu Mai đã lên tiếng rồi.
Aaaaaaa! Nói vậy được không đó?
Vinh Quý có chút hoảng loạn.
Nhưng cậu cũng không biết có cách nào tốt hơn, chỉ có thể yếu ớt bổ sung thêm mấy câu: “Việc này… Chúng cháu mới ở nông thôn tới, trước giờ không biết giấy thông hành là gì, cũng không biết rằng phải làm giấy thông hành…”
Tiểu Mai thì còn dễ nói, tốt xấu gì anh cũng là người bản địa chính gốc, còn cậu không phải á! Cậu là dân cư trú bất hợp pháp! Lâu vậy rồi còn chưa có chết… Nghe có vẻ rất có giá trị nghiên cứu, cậu sẽ không bị bắt lại mổ xẻ chứ?
Xem không ít phim khoa học viễn tưởng, Vinh Quý nhất thời nghĩ toàn ý tưởng tiêu cực.
“Ồ, không có cũng không sao, có thể làm ở đây luôn, một tờ giấy thông hành giá 10 nabi.”
Nhân viên nghiệp vụ vừa nói vừa giơ tay ra khỏi cửa sổ, Vinh Quý nhìn nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức lấy hai đồng tiền kim lại từ trong túi đặt dưới chỗ ngồi ra, Vinh Quý nhận lấy rồi truyền qua, cô nhận xong thì đưa hai vật hình tròn cho hai người.
“Đây là giấy thông hành hả?” Lúc nhận lấy giấy thông hành Vinh Quý vẫn còn hơi lờ mờ: Giấy thông hành dễ lấy vậy sao? Cả tên tuổi quê quán cũng không cần điền? Ngay cả dấu vân tay với mẫu máu cũng không cần lấy luôn?
Ấy… Ừ nhỉ, bây giờ hai người bọn họ là người máy, muốn lấy máu với dấu vân tay gì đó cũng không có.
“Đúng vậy, nhưng giấy thông hành các cậu đang cầm là loại sơ cấp nhất, chỉ có 1 điểm, vì thế các cậu không thể đi đến những nơi khác được, chỉ có thể đến thành phố Ngạc Ni mà thôi.”
“Hả? Chỗ này thông được đến nhiều thành phố lắm ư?” Vinh Quý nghe ra ngay ẩn ý trong lời nói của cô.
“Đúng vậy, điểm tích lũy khác nhau có thể đi đến thành phố cấp bậc tương ứng, ở đây có thể thông đến ba thành phố khác nhau, nhưng do điểm tích lũy của các cậu có giới hạn nên không thể đi thành phố khác, chỉ đến được thành phố Ngạc Ni yêu cầu ít điểm nhất thôi.”
“Ồ! Nghe có vẻ là một thành phố rất tự do!” Tuy được báo cho biết rằng bản thân chỉ có một lựa chọn duy nhất, nhưng điều này cũng không thể ngăn được Vinh Quý tưởng tượng và hân hoan chờ mong đến nơi đó.
Trong chốc lát, tiểu người máy lộ ra vẻ mộng mơ ảo tưởng.
“Thành phố”… Ngạc Ni đó!
Vinh Quý khoanh hai tay để trước ngực.
“Ha ha, đúng vậy, là nơi vô cùng tự do… thành phố khoáng sản.” Bị dáng vẻ của Vinh Quý chọc cười, cô nói thêm một câu.
“Í…” Hình như cậu nghe thấy được hai từ khoáng sản thì phải.
“Được rồi, xin hãy theo biển chỉ dẫn phía trước đến thành phố Ngạc Ni.” Đã làm lỡ không ít thời gian rồi, cuối cùng hai người cũng bị cô mời đi.
Cùng lúc đó, bảng chỉ đường phía trước sáng lên, Vinh Quý nhìn kĩ thấy chữ trên bảng chỉ đường là Opladen.
Bên cạnh còn hai con đường nữa, bảng chỉ dẫn trên đó là chữ khác, đáng tiếc là giờ nó không sáng đèn lên nên Vinh Quý không đọc được trên đó viết gì.
Ngay sau khi xe của họ lên đường đến thành Ngạc Ni thì có mấy chiếc xe lái lên hai con đường mà Vinh Quý không thấy rõ tên kia. Xoay người bám vào chỗ dựa lưng trên ghế ngồi vừa cố gắng nhìn bảng chỉ đường mấy lần nhưng vẫn không thể thấy rõ chữ trên đó, cuối cùng Vinh Quý đành ngồi xuống, tiếp tục từng bước từng bước đạp xe.
“Thật tốt quá! Tiểu Mai, chúng ta sắp vào thành phố rồi!” Tuy những lời của cô nhân viên nhắc về Ngạc Ni khi nãy khiến trong lòng cậu hơi lo lắng, nhưng cậu vẫn lạc quan an ủi Tiểu Mai: “Nhân viên lúc nãy có nói Ngạc Ni là thành phố khoáng sản gì đó, xem ra ở đó tài nguyên phong phú lắm.”
“Đại Hoàng nhà chúng ta đáng thương thật đấy, Tiểu Mai, qua đến đó rồi cậu phải tìm ít vật liệu tốt thay cho nó nghen.”
“Đương nhiên tớ sẽ phụ cậu tìm.”
“Lạ thật đó, sao mọi người không thấy dáng vẻ bây giờ của chúng ta kỳ lạ nhỉ?”
“Nhưng mà không biết Tiểu Mai cậu có thấy không, cô nhân viên lúc nãy có đeo tai mèo đó, những nhân viên này điệu quá chừng, vừa thắt cà vạt lại còn vừa đeo trang sức tai thú… Có vẻ mọi người đều rất thời trang!”
“Sau khi vào thành phố chúng ta có nên mua một cái tai mèo đeo lên không, cho có vẻ thời trang?”
Không ai đáp lại cũng không sao, Vinh Quý cứ thế một người một xe lầm bầm, còn Tiểu Mai thì ổn định điều khiển tay lái. ạLi chạy thêm hai tiếng đồng hồ, hai tiểu người máy ngồi trên Đại Hoàng cuối cùng dừng lại trước một thành phố.
Đẩy cửa xe ra, Vinh Quý theo sau Tiểu Mai bước xuống rồi xoạch xoạch đi tới bên người anh, nhìn ngắm thành phố trước mặt, cậu nửa ngày không nói nên lời.
Đây là một thành phố sáng trưng, trên bầu trời có vô số nguồn sáng chiếu xuống làm thành phố sáng như ban ngày, gần như trông như ban ngày thật vậy.
Nhưng đối với người từng nhìn thấy qua ban ngày thật sự như Vinh Quý thì bầu trời này cực kỳ “giả”.
Những ánh sáng trắng kia không bình thường, mà thành phố hiện lên dưới ánh sáng này giống như một khối kim loại màu đen lạnh lẽo.
Vinh Quý nghe thấy tiếng máy móc cơ giới to lớn cùng với vô số tiếng gõ đập từ trong thành phố truyền ra.
Cùng lúc đó, cậu nghe được một âm thanh khác…
“Cảnh báo, chỉ số ô nhiễm kim loại trong không khí vượt quá mức cho phép, sau đây cung cấp chỉ số các mục…”
Là tiếng của Đại Hoàng, không biết vì sao giọng của Đại Hoàng đột nhiên vang lên trong đầu cậu.
Mới đầu Vinh Quý sợ hết hồn nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra có lẽ là Tiểu Mai làm.
Vì đến giờ cậu vẫn chưa thể quen thuộc với cơ thể người máy này nên thường bỏ qua một số thay đổi quan trọng của cơ thể, Vinh Quý nhờ Tiểu Mai nghĩ cách giùm cậu, Tiểu Mai liền làm thêm một cái máy nhắc nhở, nhưng làm xong đến giờ vẫn chưa từng thử qua, hôm nay xem ra đã phát huy tác dụng rồi, nhưng Tiểu Mai lười thật đấy, âm thanh nhắc nhở dùng tiếng y hệt Đại Hoàng.
Phản xạ đầu tiên của Vinh Quý là tìm khẩu trang, nhưng cậu lập tức nhìn thấy bàn tay máy của mình, tuy vẫn chưa quen lắm nhưng giờ khắc này cậu bỗng nhiên thở phào một hơi.
Cơ thể người máy chắc không cần sợ không khí ô nhiễm đâu nhỉ?
Kim loại, máy móc, ánh sáng mãnh liệt không chút độ ấm, những thứ này khiến người ta dù thế nào cũng không còn cảm thấy đây là một thành phố thân thiện nữa.
“Có điều… Tòa thành này rất có vị đàn ông, đúng không?” Cho dù trong hoàn cảnh này Vinh Quý vẫn tiếp tục tìm từ dễ nghe một chút để miêu tả Ngạc Ni.
“Mấy người nhà quê đằng trước! Tránh ra!” Ngay lúc này, sau lưng bỗng truyền đến tiếng huýt sáo, Vinh Quý quay đầu lại nhìn mới thấy có một chiếc xe dừng ngay sau lưng mình.
Khác với Tiểu Mai đứng ở một chỗ khá vắng vẻ, Vinh Quý vì muốn có thể quan sát toàn bộ thành phố trước mặt nên chỗ cậu đứng quả thật hơi cản đường. Tuy cậu không đúng thật nhưng thái độ của người này cũng quá tệ, nói xong còn xông thẳng xe đến phía trước.
Đó là xông về phía Vinh Quý!
Hiện nay cậu chỉ là một người máy vật liệu thô sơ mà thôi, phản ứng của Vinh Quý cũng không phải mau mắn gì nên bị dọa đến ngồi bệt xuống đất.
Cũng may người nọ chỉ muốn dọa cậu một tí nên lúc xe gần đụng trúng thì dừng lại.
Ngay sau đó trong xe liền truyền ra tiếng cười thô lỗ.
Vinh Quý hơi tức giận nhưng vẫn ráng dằn xuống.
Cậu từ từ đứng dậy rồi nép qua nhường đường, như sợ Tiểu Mai làm ra điều gì không ổn cậu còn giữ chặt anh lại rồi thành khẩn nói với anh: “Chúng ta lần đầu đến nơi xa lạ, có thể không gây chuyện thì không cần gây chuyện.”
“Hồi tớ mới vào thành phố, khi đó mới ngủ dậy không được bình tĩnh lắm, người khác nói tớ tớ liền đánh nhau với họ, kết quả buổi tối bị người đó kêu người tới vây đánh cho một trận, còn bị cướp hết tiền, cuối cùng không có cách nào đành tìm một công việc làm đỡ.” Cậu kể lại kinh nghiệm của mình.
“Chẳng qua là…” Cậu đổi giọng nói: “Trong lòng vẫn rất khó chịu, tớ nhớ kĩ xe của họ rồi, sau này gặp lại tớ sẽ len lén đâm thủng lốp xe bọn họ cho biết.”
Cách trả thù hết sức nhàm chán, Tiểu Mai liếc nhìn Vinh Quý đang nắm lấy tay mình, rút tay ra, leo lên xe rồi tiếp tục khởi động.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương