Ngày Yên Nghỉ

Chương 41



Ngày Yên Nghỉ – 41

Vẫn là cái đầu ấy, cũng giữ lại cái tay còn lại, thậm chí cơ thể vẫn là cái ban đầu, chỉ là —

Cơ thể bị tháo một nửa, cong hết một góc, bề ngang biến thành một chiếc xe kéo, đôi chân được thay bằng bánh xe, Vinh Quý bây giờ hoàn toàn trở thành một chiếc xe kéo, chẳng qua có thêm cái đầu, ý…… Ừ thì, còn có thêm cái tay.

Bởi vì phải sửa chữa quá nhiều nên bị buộc tắt máy suốt quá trình, Vinh Quý sau khi mọi chuyện đã rồi mới thấy rõ bộ dạng của bản thân mà khóc không ra nước mắt.

Thẩm mỹ của Tiểu Mai thật bệnh hoạn mà, cần phải chữa~

“Tớ không muốn gặp ai nữa!” Vinh Quý ra vẻ chẳng muốn sống nữa một tay ôm mặt.

Tiểu Mai liền nhìn cậu, lát sau tháo mặt nạ phòng độc trên mặt mình xuống đưa cho cậu.

“?” Vinh Quý nhìn anh qua khe hở ngón tay.

Tiểu Mai không lên tiếng, lại đưa mặt nạ về phía cậu.

Lẽ nào —

Không muốn gặp ai → Đeo mặt nạ → Đeo mặt nạ = Không cần gặp ai??!!

囧!

Vinh Quý trong giây lát đọc hiểu được lối tư duy của Tiểu Mai.

“Tiểu Mai, cậu tốt……cậu tốt ghê.” Vốn định nói “Tiểu Mai cậu kì quá đi”, thế nhưng sau khi Tiểu Mai tháo mặt nạ xuống, Vinh Quý nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Mai, một nửa bên mặt là vật liệu màu đen ban đầu, mà một nửa còn lại……bởi vì lúc trước bị đè dẹp, lúc sủa chữa đã dùng vật liệu hôm qua mới mua, trông có vẻ như ngựa vằn đốm đốm trắng.

Nhất thời mềm lòng, Vinh Quý sửa lời.

Cậu vẫn không nhận mặt nạ phòng độc của Tiểu Mai.

“Tớ quấn cái băng đô được rồi, tớ biết mười bảy cách quấn đầu lận đó!” Vừa nói, vừa cử động cơ thể đến cạnh giường, xé drap giường xuống, Vinh Quý nhanh chóng bó đầu mình thành kiểu dáng dễ nhìn hơn.

Thế nhưng một chiếc xe kéo buộc băng đô trông càng khôi hài hơn……

Đầu của Vinh Quý cuối cùng cũng buộc xong.

“Kệ đi, tớ gọi thẳng là xe kéo vậy.”

“?” Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn cậu.

“Tớ thà bị xem như là xe kéo cũng không muốn bị người ta biết tớ đã biến thành xe kéo cút kít đâuuuuuuu!!!”

Có gì khác nhau sau? – – by Tiểu Mai.

“Cậu kì thật đấy.” Sau đó Tiểu Mai nói vậy với Vinh Quý.

Vinh Quý bị nói thế há hốc mồm: Tớ vừa nãy nhất thời mềm lòng không nói cậu kì thì thôi đi, cậu thế mà dám nói tớ kì? Này này này —

“Cậu mới kì đó! Cả nhà cậu đều kì!” Lớn tiếng ca cẩm, Vinh Quý bỏ ra ngoài.

Đến giờ đi làm rồi, một ngày mới lại bắt đầu, tuy bị ép thay đổi cơ thể hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ, nhưng Vinh Quý vẫn ngồi trên Đại Hoàng, ngồi bên trái Tiểu Mai.

Vừa cãi với Tiểu Mai xong, Vinh Quý cũng quên luôn chuyện trên đầu mình buộc cái băng đô.

Người máy nhỏ bé nhìn chằm chằm dây xích của bản thân, chìm đắm trong nỗi buồn của chính mình, cậu hiếm khi yên lặng lâu như vậy.

Mà trong khoảng lặng khó gặp này, cậu không chú ý đến Tiểu Mai chốc chốc lại liếc mắt nhìn sang bên phải.

Giống như một đóa “Faisaldo” — Từ lúc Vinh Quý buộc băng đô lên anh liền có cảm giác này, bây giờ cúi đầu xuống càng giống hơn.

Băng đô tầng tầng lớp lớp thật dày như cánh hoa, mà phía sau kết thành dây con bướm như lá nhọn, cúi đầu xuống thành một đóa hoa đến kì nở rộ rực rỡ.

Tiểu Mai đột nhiên nhớ đến rất lâu trước kia, một đóa hoa tuyệt đẹp đã gặp qua trong phần ký ức nào đó, loài hoa chỉ mọc ở cạnh khe suối trong vắt nhất.

Hoa của chúng luôn cúi xuống nở rộ, vĩnh viễn hướng về phía con suối, người đời đều biết đây là loài hoa yêu bản thân nhất, trong mắt bọn chúng chỉ có chính mình, “chính mình” trong nước.

Bọn chúng sẽ không bao giờ đưa ánh nhìn về phía người thứ hai, chẳng ngại có ánh mắt si mê nhìn mình, vẫn luôn chỉ tự ngắm bản thân……

Cho nên, thông điệp của loài hoa này là “tự luyến”, hơn cả là “tình yêu vô vọng”.

Là loài hoa tàn nhẫn nhất trên đời.

Rất đẹp — Nhìn Vinh Quý cúi đầu bên cạnh, Tiểu Mai yên lặng nghĩ.

Vì thế, ở nơi mà Vinh Quý không biết được, cậu lần đầu tiên được Tiểu Mai khen trộm.

Nhưng mà, cho dù cậu biết được, trong lòng không phải vui vẻ mà là”như giặc sắp đến” đi?

Dù sao đi nữa bây giờ trong lòng Vinh Quý, thẩm mỹ quan của Tiểu Mai đã vỡ nát cả rồi.

Thứ có thể được Tiểu Mai khen đẹp, có thể quái lạ đến trình độ nào đây? — Dường như cùng khoảnh khắc được Tiểu Mai khen, Vinh Quý cũng âm thầm phê bình.

Tiểu Mai quen đường quen lối dừng Đại Hoàng ở bãi gửi xe của hầm mỏ số 7, chung quanh cũng đã có rất nhiều xe.

“Nhớ đấy, tớ bây giờ là xe kéo rồi, bất kể người ta nói không giống cỡ nào, tớ vẫn là một chiếc xe kéo!”

Trước khi xuống xe, Vinh Quý nghiêm túc dặn dò Tiểu Mai.

Tiểu Mai gật đầu, bày tỏ đã rõ rồi.

Vinh Quý ngậm miệng, đầu rụt xuống phần xe, tay vươn lên nắm lấy tay Tiểu Mai, cậu bắt đầu giả chết…… Không, là giả là một chiếc xe kéo.

Cậu vô cùng căng thẳng, sợ bị người ta nhận ra bản thân là người, thế nhưng–

“Hôm nay mang thêm chiếc xe kéo à, ok, thủ tục đã xong.” Người giữ cửa gì cũng không hỏi liền thả Tiểu Mai vào trong.

Mấy người đều cận thị hết rồi hả? Này, đây rõ ràng là một con người! Một con người máy đó! Vinh Quý đang giả chết hò hét trong đầu.

Nhưng mà cậu dù sao cũng có tinh thần nghề nghiệp, diễn cái gì thì phải có tinh thần của cái đó, từ lúc quyết định đóng giả thành chiếc xe kéo, cậu liền quyết không nói chuyện ở trước mặt người khác, vì vậy, mặc cho sóng to gió lớn trong lòng, Vinh Quý nghẹn họng nhịn xuống.

Nhất định là do diễn xuất của bản thân quá tốt! — Cậu vì “sự mù quáng” của đối phương cố gắng tìm lý do, sau đó cũng thoải mái hơn nhiều.

Vẫn là những người thợ mỏ cùng vào hầm nhận ra Vinh Quý.

“Đây không phải là cái……đầu người máy mấy ngày trước đi theo cậu ta sao? Bây giờ biến thành xe kéo, vẫn xem như là một người chứ? Có tính là lao động phi pháp không?” Có thợ mỏ tức khắc chỉ ra điểm này.

Không bị nhận ra cũng gấp, bị nhận ra xong càng gấp hơn!

Vinh Quý lập tức căng thẳng.

Cũng chỉ có Tiểu Mai cứ bình tĩnh như cũ, bất kể người ta nói thế nào, anh cũng khăng khăng một câu:

“Không phải người máy, là xe kéo.”

Tiểu Mai làm tốt lắm — Vinh Quý âm thầm nhấn like cho Tiểu Mai.

Cuối cùng vẫn là quản lý đứng ra giải quyết: “Cậu ta nói là xe kéo, thì là xe kéo, dù sao người máy có thể tự động lựa chọn hình thái cơ thể của mình, cũng như lựa chọn cách sống của mình. Hai người họ thuộc diện tài khoản gia đình, điểm tích lũy một người kiếm được cũng là phần của hai người, hai người thì vẫn là phần của hai người.”

Nói đến đây vẫn có thợ mỏ muốn đứng ra tranh luận, sau đó —

“Hơn nữa, chiếc xe kéo nào nhìn thế nào cũng không giống có thể làm được việc gì.”

Sau câu này, không còn ai muốn kiếm chuyện nữa.

Ê — lẽ nào mấy người đều nghĩ vậy sao?

Vì thế, rõ ràng nguy cơ đã được giải quyết, nhưng Vinh Quý cảm thấy bản thân sao cũng không vui lên được.

Vì đạo đức nghề nghiệp, cậu tiếp tục đóng vai chiếc xe kéo im lặng ở trước mặt mọi người, sau đó, sau khi vào trong hang mỏ, đầu của Vinh Quý lại ngẩng lên, tay cũng rút khỏi tay Tiểu Mai, thắt dây nón bảo hộ, Vinh Quý lớn tiếng hô:

“Mục tiêu hôm nay là bảy cục khoáng thạch! Tiểu Mai! Phải để họ thấy —”

“Tớ là chiếc xe kéo tương đối được việc.”

Nói xong, xe kéo Vinh Quý liền hậm hực tiến vào sâu trong hang.

“……” Tiểu Mai khô lời nhìn cậu một cái, như ngày thường để giỏ xuống, sau đó là cái giá đỡ, máy cát sét……

Suy đi nghĩ lại, anh đặt máy cát sét lên giá đỡ, cắm xong nấm, sau đó vặn mở máy cát sét.

Không có cái đầu lớn bầu bạn, máy cát sét chỉ có thể hát cho nấm nghe.

Những ca khúc hôm nay vẫn rất sôi động~

Hôm đó, họ quả nhiên đào được bảy cục khoáng thạch, kiên quyết không cần sự giúp đỡ của Tiểu Mai, Vinh Quý cố ý bắt Tiểu Mai để hết khoáng thạch lên người mình, sau đó cút kít cút kít kéo đi.

Là vì muốn chứng minh bản thân là “một chiếc xe kéo vô cùng được việc” sao?

Đoán được suy nghĩ của Vinh Quý, Tiểu Mai khô lời.

Nhưng cũng kể từ ngày hôm ấy, hiệu suất công việc của họ đã tăng rất nhiều.

Sự suy đoán lúc trước của Vinh Quý không sai, số lượng đá khai thác được mỗi ngày của Tiểu Mai bị sức mạnh của anh hạn chế: Sức lực của anh quá nhỏ bé, kéo không được quá nhiều đá, bây giờ đã có Vinh Quý, lượng khai thác của anh lập tức tăng mạnh.

Vì để có thể mang thêm được nhiều đồ hơn, Vinh Quý còn bắt Tiểu Mai gia cố thêm phần đáy của mình, thậm chí nhờ Tiểu Mai giúp cậu làm một cây búa nhỏ, vậy thì cậu có thể âm thầm giúp Tiểu Mai đập đá rồi.

Đương nhiên, ngoài mặt phải nói tất cả đá đều là Tiểu Mai đập đó, cậu chỉ có thể khiêng vài cục đá để trông “được việc” hơn mà thôi……

Chắc rằng đây là “cảm giác vinh dự thân là xe kéo” trong truyền thuyết nhỉ?

Đối với suy nghĩ cùa Vinh Quý, Tiểu Mai mày mò ngày càng hiểu rõ, thế nhưng, càng hiểu rõ, anh lại cảm thấy con người của Vinh Quý càng khó hiểu.

Không thể phủ nhận rằng, sau khi Vinh Quý gia nhập, điểm tích lũy trong tài khoản cả hai cùng đứng tên liền tốc độ tăng vọt.

Khi đó, hai người họ đụng phải sạc lỡ hai lần, một lần khá nhẹ, chỉ là đất đá kẹt trên xe kéo Vinh Quý sau đó hơi khó xử lý, nhưng tuy rằng tốn sức, họ lại tìm được một cục đá Germanium có độ thuần tương đối cao, đó là khoáng thạch có điểm tích lũy cao nhất từ khi họ vào hầm đến nay.

Lần thứ hai sạc lỡ nghiêm trọng hơn, hang khoáng thạch của họ sụp hết cả tầng, may mà Tiểu Mai phản ứng nhanh, kịp thời báo cho Vinh Quý biết sắp có sạc lỡ, sau đó Vinh Quý lập tức vươn tay kéo Tiểu Mai qua, sau đó nhanh chóng rụt đầu xuống, một người một đầu tránh bên dưới cơ thể xe kéo của Vinh Quý.

Bốn ngày sau họ mới được đào ra.

Tiểu Mai còn đỡ, cơ thể của Vinh Quý càng rách nát hơn.

Nhưng Vinh Quý không quá để tâm, nhờ Tiểu Mai sửa chữa sửa chữa, cậu tiếp tục làm việc rất chăm chỉ.

Nhưng sau sự cố đó cũng có một tin tốt: Tiểu Mai được tăng lương, trở thành người dẫn đầu mới của đội thợ mỏ, anh cũng bắt đầu dẫn dắt mọi người.

Điểm tích lũy của họ tăng càng nhanh.

Một phần của điểm tích lũy được trích ra trả tiền thuê nhà, một phần dùng để mua vật liệu tu sửa cơ thể (Chú: Ở thành Eni, một phần điểm tích lũy được cho phép trao đổi hàng hóa ở phương tiện chính thức), còn lại đều để dành. Điểm tích lũy thấp nhất để vào thành phố tiếp theo là 50000, Vinh Quý ghi nhớ thật kỹ con số này.

Đến khi điểm tích lũy của họ đạt đến ngưỡng 50000, Vinh Quý vui sướng cực kỳ, cậu thật sự là một giai cũng không đợi được, gấp gáp thu thập hành lí, cậu định ngày mai liền rời khỏi chỗ này.

Nhưng Tiểu Mai không làm gì cả, đợi khi Vinh Quý bình tĩnh lại sau cơn phấn khích, anh mới nói với cậu:

“Chúng ta cần kiếm thêm 30000 điểm tích lũy nữa.”

Vinh Quý giật mình: “Điểm tích lũy đi thành phố tiếp theo tăng giá rồi hả?”

Đây là phản ứng đầu tiên của cậu.

Cơ thể hiện nay của cậu đã cũng lắm rồi, ngay cả chỉ động tác “giật mình” thôi cũng làm con vít của cậu bị rớt ra.

Tiểu Mai không trả lời cậu ngay, nhảy xuống giường, nhặt con vít bị rớt ra, thuần thục vặn lại cho cậu.

“Không có lên giá, mà là đổi điểm đến.”

Vinh Quý khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh.

“Không đến thành phố Rodrum 50000 điểm nữa, chúng ta đến thành Yehderhan 80000 điểm.”

Vinh Quý càng không hiểu nổi.

Cậu không hề biết gì về cả hai thành phố này, cậu chỉ là theo bản năng cảm thấy, thành phố nào cũng được, nhất định tốt hơn ở thành phố khoáng sản làm thợ mỏ.

Cậu trên cơ bản đã hoàn toàn rã rời, Tiểu Mai cũng sắp rồi.

Vật liệu có thể mua được ở đây chất lượng vô cùng kém, mỗi lần họ thay đổi linh kiện cũng như dỡ tường đông lấp tường tây.

“Yehderhan còn gọi thành phố người lùn, cũng là thành phố duy nhất cởi mở với người lùn, người lùn đều là chuyên gia chế tạo, vật liệu tốt nhất của thế giới lòng đất đều ở đó.”

Anh không có nói tiếp.

Mà Vinh Quý đã hoàn toàn đọc hiểu được ý của anh.

Vui mừng kinh ngạc đan xen, nếu như hiện tại đang ở hình dạng con người, Vinh Quý nhất định sẽ lệ hoen vòng mắt: “Tiểu Mai, cậu đúng là người siêu tốt luôn, cậu đang định mua vật liệu tốt nhất để làm cơ thể đẹp nhất cho tớ sao?”

Tôi không có nói vậy! Chỉ là muốn đến đó thoải mái tìm chút vật liệu thôi — Tiểu Mai đang định phản bác, nhưng Vinh Quý căn bản là không cho anh cơ hội phản bác, người máy xe kéo cũ nát nhào mạnh đến, sau đó —

Loảng xoảng leng keng.

Toàn bộ rã rời.

“Mau cố gắng kiếm tiền đến thành Yehderhan thôi.” Nằm trong một đống hỗn độn, Vinh Quý chỉ còn cái đầu còn tốt ngước nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai đang lật tìm linh kiện của bản thân trong đống linh kiện nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Ngay lúc này, vị từng được xưng là “bệ hạ Meseltal” này, hiện nay chỉ là người đàn ông “người máy Tiểu Mai” đại khái vẫn chưa ý thức được, lại lần nữa bước vào quỹ đạo của vận mệnh, anh vốn đã từ bỏ quyền lựa chọn bất cứ thứ gì, cũng quyết định sẽ không có bất cứ suy nghĩ gì về tương lai, bây giờ lại lần nữa có kế hoạch và mục tiêu.

Không phải vì chính mình, mà là vì người gọi là “Vinh Quý” bên cạnh.
Chương trước Chương tiếp