Ngày Yên Nghỉ

Chương 46



Thế giới của người lùn nam nhiều nữ ít, người lùn nữ đặc biệt được yêu thích.

Sau lưng một cô gái có một hàng dài đàn ông theo đuổi, đối với phái nữ của dân tộc khác thì đây là đãi ngộ mà số ít cô gái có sức hấp dẫn cực lớn mới có được, nhưng trong thế giới người lùn, đó là chuyện như cơm bữa đối với phái nữ, kể cả là cô gái có vẻ ngoài bình thường nhất, phía sau cũng có đến bốn năm người theo đuổi~

Dường như…… Có vẻ…… Đại khái……

Bốn vị khách trên nóc xe vì theo đuổi người lùn nữ ngồi cạnh mình mà đến.



Vinh Quý chỉ là hơi tối não trên phương diện này nhưng cậu cũng không ngốc, sau khi xe di chuyển được một lúc cậu cũng lần mò ra được nguyên do.

Đã thông suốt, lại quan sát cách năm vị khách tiếp xúc với nhau, càng nhìn, cậu càng cảm thấy mình và Tiểu Mai sáng lấp lánh hơn.

Hai cái bóng đèn to đùng đây chứ đâu nữa~

Vì thế cậu rút mình co người lại về phía Tiểu Mai hơn, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân hết sức có thể.

Còn về Tiểu Mai…… Tiểu Mai vẫn không thèm ngó nghiêng mà lái xe, dường như không hề phát hiện ra qua hệ mập mờ của hành khách trên xe, anh không nói lời nào chỉ lo lái, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Ngay trong bầu không khí kì lạ này, thành phố Yederhan ngày càng gần hơn.

Vinh Quý nhờ vào số đèn giao thông phán đoán điều này. Ở dưới lòng đất, hầu như chỉ có thành phố mới có đèn, dọc theo con đường đèn mỗi lúc một nhiều, cảnh vật bên ngoài cũng càng rõ ràng hơn.

Hình dạng của đèn đường cũng rất đặc biệt, trông giống lùm cây nấm.

Đi thêm một đoạn, Vinh Quý kinh ngạc phát hiện cây cối bắt đầu xuất hiện ven đường.

Không phải gì xa lạ, chính là nấm rơm! Loạn nấm này to hơn nhiều so với nấm trong trí nhớ của cậu, hơn nữa màu sắc phong phú hơn, phần lớn trên đầu nấm còn có đốm, từng lùm, từng bó, thẳng tắp ngay ngắn quy luật phân bố hai bên đường, vừa nhìn liền biết ngay không phải dạng sinh trưởng tự nhiên, nhất định là do người sắp xếp.

Những cây nấm này không chỉ có vẻ ngoài đặc sắc, phần thân cây của chúng còn có thể phát sáng, ánh sáng của một cây nấm không phải rất mạnh, nhưng nhiều cây nấm đứng cạnh nhau, ánh sáng chúng phát ra sáng không kém đèn đường trước đó. Chúng phát ra đủ màu sắc, hơn nữa rất dịu, di chuyển trên con đường cao tốc được đèn nấm chiếu sáng, Vinh Quý nhất thời có cảm giác bản thân đang trong thế giới cổ tích.

Vinh Quý không nhịn được nữa, luồn qua cánh tay Tiểu Mai, cậu tò mò nhào về phía cửa sổ cạnh Tiểu Mai, nhìn ra ngoài.

Theo số lượng lớn càng lúc càng nhiều, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một “cây nấm” to hơn nữa.

Chỉ là trông giống nấm mà thôi, nhìn kĩ thì đó hình như là một thành phố!

Không giống thành Ngạc Ni, trên đất thành Ngạc Ni dường như không có công trình kiến trúc nào ra hồn, kiến trúc của họ dưới lòng đất, từng hầm từng hầm mỏ than sâu mấy trăm mét rộng lớn đó chính là công trình vĩ đại nhất của họ.

Mà Yederhan là một thành phố thực sự! Có một cánh cửa thành cực kì cao, vượt qua cửa thành, từ xa có thể nhìn thấy các công trình kiến trúc mang nét đặt trưng của địa phương, cao có thấp có, mà ngoài cửa thành, xe cộ xếp thành hàng, mọi người đang lần lượt vào thành.

Vinh Quý thậm chí có thể nhìn thấy sau cửa thành có một tòa kiến trúc màu trắng đặc biệt cao, cứ như chạm đến đỉnh trời, căn bản không thấy được đầu của nó.

Tất cả trước mắt mình thực sự quá mới lạ, Vinh Quý cam thấy tròng mắt của mình sắp muốn rớt ra luôn rồi.

“Dừng xe ở đây đi.” Vinh Quý đang bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn, não trống rỗng, thì giọng nói lành lạnh của vị khách nữ duy nhất trên xe vang lên.

Toi rồi – Vinh Quý mới nhớ ra “việc làm thêm” của mình.

Tuy ban đầu cảm thấy bản thân là bóng đèn ngại lên tiếng, nhưng sau đó cậu chỉ toàn lo ngắm cảnh bên ngoài thật, triệt để quên mất trên xe còn có khách, vì thế, cả chuyến xe cậu không nói được bao nhiêu câu, Tiểu Mai càng sẽ không chủ động trò chuyện với hành khách, bọn họ cứ thế mà im lặng suốt cả chuyến xe?!

Không biết hành khách có thấy mình lạnh nhạt quá không ta……

Vinh Quý đang bất an liền thấy cô người lùn rút tấm thẻ ra, Tiểu Mai cũng lấy thẻ thông hành ra, nghe “tít” một tiếng, Vinh Quý nhận được thông báo thẻ thông hành được chuyển tiền vào (tin tức của tài khoản liên danh gia đinh được chia sẻ chung).

“Dịch vụ của các cậu rất tốt, tốc độ xe ổn định, cũng không quấy rầy hành khách, đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe thấy thoải mái yên tịnh như thế, tiền thừa xem như là tiền bo cho hai cậu.”

“Có thể liên lạc với các cậu qua thẻ thông hành chứ? Tôi muốn giới thiệu cho mấy chị em khác nữa.”

Nghe người lùn nữ nói vậy, Vinh Quý chớp chớp mắt: Loại dịch vụ như họ…… Không chỉ được bo thêm tiền mà còn có khách lâu dài nữa?

Dù nghe hơi khó hiểu nhưng cậu vẫn gật lia lịa ngay lập tức.

“Tình cảm của hai người tốt thật, mai mốt tôi cũng muốn tìm một người bạn trai như vậy.”

“Sau cùng, chúc hai cậu sớm sinh quý nữ.”

Người lùn nữ trước khi đi quăng xuống một chuỗi bom, song liền ung dung bỏ đi.

Để lại Vinh Quý:

“Sớm sinh quý nữ ~”

“Sớm sinh quý nữ ~”

“Sớm sinh……”

Ngay lúc cô người lùn nữ quay lưng bước đi, bốn tên trên nóc xe cũng liên tiếp nhảy xuống, không chỉ trả tiền xe và tiền bo như người lùn nữ thôi, họ còn bày tỏ với Vinh Quý rằng sau này có cần sẽ liên hệ với họ.

Lần đầu ra làm ăn đã có năm vị khách quen rồi, Vinh Quý lại không thấy vui chút nào. Cậu chỉ bản thân lại chỉ Tiểu Mai: “Bọn họ…… có khi nào đã hiểu lầm gì không?”

“Còn vụ…… bạn trai gì đó nữa, nhất định là chỉ tớ chứ hả?”

Câu trả lời của Tiểu Mai là ——–

Mặt không cảm xúc, anh lại khởi động xe đi tiếp.

Thủ tục vào thành vô cùng đơn giản, chỉ cần quét thẻ thông hành, thấy được số điểm tích lũy đạt yêu cầu là đủ rồi.

Chẳng qua là xếp hàng khá mất thời gian thôi.

Ở ngoài cửa nhìn trộm được có một góc thôi đã khiến Vinh Quý cảm thấy mới mẻ rồi, đợi khi họ được phép vào thành, sau khi xe vào đến, cảm nhận của cậu càng phong phú cụ thể.

Đùng, đùng, đùng – Đây là tiếng búa gõ kim loại.

Keng, keng, keng – Đây là tiếng rèn.

Phù, hừ, phù – Đây là tiếng kéo ống thổi lửa.

Còn có tiếng còi huýt huýt.

Cảm nhận đầu tiên của Vinh Quý về thành phố này là âm thanh!

Giống hệ như đang ca hát vậy đó! Radio từng phát qua mấy bài hát mang nét riêng của thành Yederhan, giai điệu không phải cũng hệt như thế này sao?

Những tiếng đó càng lúc càng lớn, Tiểu Mai lái Đại Hoàng lên con đường thành phố.

Bọn họ đang ở trên một con đường nhỏ hẹp, nằm ở rìa thành phố, theo lý mà nói đây không phải là nơi phồn hoa, thế nhưng hai bên đường chi chít các sạp hàng, toàn bộ đều là sạp rèn!

Vinh Quý cuối cùng cũng thấy được người lùn khá tiếp cận ấn tượng về người lùn của cậu.

Toàn là người lùn nam lực lưỡng! Dáng người không cao ←Đương nhiên, so với cậu và Tiểu Mai thì cũng chỉ cao hơn một chút, có điều, cơ thể bọn họ lực lưỡng hơn gấp mấy lần! Ngoài da đều là từng khối từng khối cơ bắp! Nhìn xuống, cũng toàn là cơ bắp!

“Tiểu Mai! Tiểu Mai mau nhìn xem, là cơ bụng đó!” Vinh Quý ngồi trên người Tiểu Mai còn không chịu đàng hoàng, cậu kích động xoay qua xoay lại trên người Tiểu Mai.

Sau đó, cậu cuối cùng cũng thấy được người lùn nữ “cao lo vạm vỡ” trong truyền thuyết.

Có lẽ là vì các sạp rèn thép quá nóng, mấy cô người lùn đều mặc đồ hở rốn, các cô ấy dáng người nhỏ bé, cây búa trên tay còn to hơn đầu, lúc giơ lên làm người ta lo lắng liệu các cô ấy có tự đập trúng mình hay không, thế nhưng búa nào búa nầy đập xuống vững vàng, cơ bắp trên cánh tay thon dài căng chắc, đường nét cơ bắp cũng săn lại, từng búa một đập xuống vững vàng theo sau.

Đùng – một tiếng, bùa và vật ma sát tạo nên âm hưởng mạnh mẽ.

Động tác của người lùn nữ thực sự quá đẹp, Vinh Quý vì vậy mà nhìn ngẩn ngơ.

Mỗi sạp đều rất nhộn nhịp, tiếng rèn sắt liên miên không dứt, đinh đinh đang đang, cả con đường dường như đang hát.

Nghe hay cực kỳ.

Suy nghĩ của Vinh Quý như thế, cậu cũng nói hệt vậy với Tiểu Mai.

Cậu còn nói sau này trở thành ca sĩ nổi tiếng, nhất định phải hát một bài ca riêng về rèn sắt.

“Thật sự nghe hay vậy sao?” Cậu vừa nói xong Tiểu Mai liền hỏi.

Vinh Quý gật đầu chắc chắn.

Vì thế Tiểu Mai liền nói tiếp: “Vậy chúc mừng cậu, sau này có thể nghe cho đã.”

“Hả?” Vinh Quý khó hiểu.

Sau đó Tiểu Mai liền đặt một phần hợp đồng thuê nhà trước mặt cậu: “Tôi xem khá lâu rồi, căn này rẻ nhất, khuyết điểm duy nhất là nằm ngay trung tâm của mười lò rèn, rất ồn.”

“Có hai căn phòng, một căn được cách âm sơ bộ, một căn hoàn toàn không cách âm.”

“Cậu đã thích nghe tiếng rèn sắt đến vậy, căn không cách âm dành cho cậu.”

“Ờ. Hở?!!!!”

Vậy nên, ngay lúc Vinh Quý ngẩn ngơ ngắm cơ bụng lắng nghe tiếng đập sắt, Tiểu Mai đã hiệu suất cao tìm được nơi dừng chân cho cả hai.

Không có tiền ở khách sạn thoải mái, tất cả tiền còn dư lại trên người họ không ngoài tiền xe và tiền bo vừa rồi, cộng lại hết cũng chỉ đủ thuê một căn nhà cũ nát ở tầng hai của lò rèn mà thôi.

Chủ thuê là một ông người lùn lớn tuổi, không có con cái, ông ta kinh doang sạp dao bếp dưới lầu một, dư ra một lầu muốn cho thuê mà ngặt nỗi vị trí không được đẹp, vẫn chưa ai thuê.

“Cũng không đến nỗi chưa từng cho thuê, trước kia từng có một vị khách thuê.” Thắp đèn đi trước dẫn đường, ông lão người lùn lắp bắp nói.

“Hả? Vị khách đó là người thế nào?” Được Tiểu Mai xách trên tay (←không có chân, bánh răng không leo cầu thang được), Vinh Quý tò mò hỏi.

“Là một người điếc.”

“……” Vinh Quý không nói nữa.

Cầu thang rất ngắn, không bao lâu, họ đã đến được căn nhà cho thuê.

Xuất hiện trước mặt họ là một căn phòng vô cùng xập xệ, chỉ có một chiếc giường, ngay cả cái ghế cũng không có, cửa sổ dường như không đóng chặt, nhưng lại khá sạch sẽ.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, khoảng thời gian sắp tới, đây là nhà của cậu và Tiểu Mai.
Chương trước Chương tiếp