Ngày Yên Nghỉ

Chương 5



“Vẫn là tên Tiểu Mai nghe êm tai hơn! Mặc dù tớ không đọc được nhưng mà nhìn nhiều chữ như vậy có cảm giác rất cao lớn nha!” Trong bóng tối chỉ có âm thanh kim loại của Vinh Quý vang lên: “Tên của tớ vừa nghe đã thấy tùy tiện, nói dễ nghe thì là tên của thằng nhóc đầy tớ, nói khó nghe thì giống như tên của thái giám ấy, à mà cậu có biết thái giám là gì không?”

“Không biết, và vui lòng gọi tôi là A Thập.”

“Gọi cậu A Thập thì cậu lại chẳng để ý! Mới nãy tớ nói nhiều như vậy cậu lại không nói một tiếng, vừa gọi cậu là Tiểu Mai thì cậu trả lời liền, điều này chứng tỏ cậu thích cái tên Tiểu Mai này hơn!”

“…”

“Cũng khó trách, Tiểu Mai nghe dễ thương hơn A Thập nhiều! Thật là nhìn không ra nha, cậu lại là người thích biệt danh dễ thương đó!”

“…”

Rõ ràng là dùng cùng loại âm thanh với mình, đối phương lại có thể đem âm thanh cứng ngắc của kim loại nói được trầm bổng du dương, vì là cơ thể máy nên sẽ không khát nước, tên này quả thực là một giây cũng không ngừng nói!

Nếu biết không đẩy cửa sẽ gặp tên om sòm này thì anh thà đẩy cửa luôn cho rồi!

Từng là Ash Seiver • Moses Thel bệ hạ, hôm nay là người máy Tiểu Mai nghĩ.

Chỉ là sau cùng anh cũng không làm gì để Vinh Quý im lặng, thứ nhất, cơ thể hiện tại của anh là tạm thời chắp vá và không có đồ thay thế; thứ hai, nếu như anh mở miệng ngăn cản thì có khi không chỉ không ngăn được mà còn khiến đối phương nói nhiều hơn, tuy chỉ mới quen biết không lâu nhưng anh cũng đã nhận ra được điều này.

Nhắc tới cũng kỳ quái, tuy lúc đầu cảm thấy có hơi phiền phức, nhưng nghe nghe một hồi thì anh lại có thể xem âm thanh của Vinh Quý như nhạc nền mà nghe, không thể phủ nhận ở một nơi tĩnh mịch yên lặng như thế này mà có chút âm thanh cũng là một chuyện tốt.

Họ đã đi ba ngày hai đêm, trong thời gian đó Ash Seiver đã từng nghĩ: Đối phương đại khái là đã chịu hết nổi rồi, không phải là về mặt sinh lý mà là về tâm lý. Anh không hề nói cho cậu biết bên ngoài có gì và sẽ có cái gì, trên đường cũng gần như không nói chuyện với cậu một câu, chuyện này nghe thì rất bình thường, nhưng hiện tại hoàn cảnh nơi này giống hệt như nhà tù, quả thật không khác gì là sự tra tấn về tâm lý.

Trong hoàn cảnh hoàn toàn tối tăm, ngoài mình ra thì không có một người nào khác để nói chuyện, đối với hoàn cảnh bên ngoài thì hoàn toàn không biết gì cả, đối với con đường sinh tử phía trước cũng không biết, ngay cả việc phải nhẫn nại bao lâu cũng không thể đoán được… Rất nhiều người vì vậy mà sụp đổ.

Trước đây trong khoảng thời gian mà anh từng trải qua, có một vị giám ngục trưởng đã dùng mô hình giam cầm tù phạm trong hoàn cảnh cực đoan này và nó đã trở thành một hình thức tra tấn nổi tiếng gần xa.

Hết thảy những kẻ tù tội khó trị đều bị đưa đến chỗ của hắn, chờ đợi bọn họ là sự tối tăm vô hạn, 60% tù phạm sau một tuần bị giam giữ đã ngoan ngoãn cung khai, 41% đã nổi điên, còn lại một phần thì… bị bí mật xử tử.

“Trong ngục giam không cần một tù phạm giỏi về ẩn nhẫn, những người này tương lai sẽ là tai họa ngầm, cần lập tức diệt trừ.” Về việc này, giám ngục trưởng đã giải thích như thế.

Nguyên bản trên báo cáo là như vậy, Ash Seiver • Moses Thel tận mắt nhìn qua bản báo cáo này.

Giống như anh mỗi lần đều leo lên đỉnh cao, vị giám ngục trưởng đó mỗi lần đều trở thành quản lý ngục giam cao nhất, về phương diện nào đó, họ xem như là người quen cũ dù chưa từng gặp mặt.

Trong bóng tối, anh nhớ đến một số việc đã từng trải qua.

Bên này anh nghĩ đến chuyện của mình, sau lưng Vinh Quý đã không còn chuyện gì để nói, như là đã suy nghĩ cẩn thận xong, anh nghe Vinh Quý nói:

“Hay là tớ hát cho cậu nghe nha?”

“Không cần, chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi.” Tiếng ca đã từng nghe ngày ấy như vẫn đang vang vọng trong đầu anh, tạm thời anh không muốn có âm thanh ồn ào nào khác làm suy giảm hiệu quả của nó.

Ash Seiver kịp thời ngăn cản đề nghị của Vinh Quý.

“Sắp ra ngoài rồi hả?? Sao cậu không nói sớm! Cậu có biết không có chuyện gì để nói lại phải cố gắng tìm chuyện để nói là vất vả lắm không?” Mới đầu Vinh Quý vốn có chút vui mừng, nhưng sau đó lại nhỏ giọng oán trách một tiếng.

“Dùng dung lượng não đáng thương như vậy để tìm chủ đề, cậu đúng là rất vất vả.” Ash Seiver cứng nhắc nói.

“Cậu… có trời mới biết tớ là vì ai chứ! Tớ ráng nói nhiều như vậy còn không phải là lo cậu sợ tối sao. Bình thường người ta là mỹ nam tử an tĩnh đó!” Âm thanh phàn nàn của Vinh Quý lại lần nữa truyền đến.

Ash Seiver dừng lại một chút, vì động tác dừng lại quá ngắn nên Vinh Quý căn bản không nhận ra được.

Anh cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là lúc vừa bước ra khỏi cửa nói một câu: “Chúng ta ra ngoài rồi.”

“A a a! Cuối cùng cũng ra ngoài rồi! Cho tớ xem bên ngoài trông như thế nào…” Vinh Quý lập tức kích động cao giọng nói, bước chân của cậu cũng nhanh hơn.

Thế nhưng chờ đến lúc cậu đi ra, “nhìn” đến cảnh tượng trước mắt, câu nói còn chưa nói xong đã liền im lặng.

“Thật tối.” Vinh Quý nhỏ giọng nói.

Cơ thể người máy cho cậu biết lúc này là 10 giờ sáng, theo lý thuyết thì là giữa ban ngày, nhưng giờ này khắc này trước mắt Vinh Quý lại là một không gian tối tăm vô cùng vô tận.

Nơi họ vừa mới đi ra là một cái sơn động, và phía trước là một… ngọn núi rất khó hình dung.

Không thấy bất luận thể sinh mệnh nào, không có vật sống, không có thực vật, là một vùng đất chết.

“Đây là đâu vậy?” Vinh Quý nhỏ giọng hỏi.

Cậu cũng không chờ mong có được câu trả lời, đối phương không thích nói chuyện điều này cậu đã sớm nhận ra.

Chỉ là cậu có thói quen với sự náo nhiệt, không nói chuyện cậu liền thấy khó chịu.

Chỉ là, trái với dự đoán của cậu, lần này đối phương rõ ràng trả lời.

“Nơi này là Moses Thel, cố hương của tôi.”

“Ồ ồ! Là họ của Tiểu Mai sao! Họ của cậu thì ra là tên của cố hương!”

“Ừ.” Ash Seiver không phủ nhận.

“Vậy nhà cậu ở đâu? Chúng ta nhanh nhanh tới nhà cậu đi?” Vinh Quý lập tức đã đầy máu sống lại, người máy với vóc dáng nhỏ bé trở nên hưng phấn, thúc giục Ash Seiver đi về phía trước.

Đối với sự thúc giục của cậu anh không tỏ ý kiến gì, Ash Seiver duy trì tốc độ vốn có đi về phía trước.

Trong lòng của anh vốn không có cảm giác “gần hương tình khiếp”, cũng không có gì để chờ mong, nơi đây sớm đã không có người.

Dù sao, anh đã rời đi quá lâu rồi.

Lâu đến nơi này đã trở thành một truyền thuyết.

Chỉ là không biết vì sao, có lẽ là do tên Vinh Quý kia cứ một mực ở bên cạnh lải nhải gì đó về cố hương, còn dùng vài câu ngạn ngữ thơ ca để hình dung về cố hương nữa.

Trong lúc nhất thời, trong lòng anh vậy mà lại nổi lên một vòng gợn sóng nho nhỏ.

Đó là loại cảm giác tên là chờ mong.

Đó là một sự rung động mỹ diệu.
Chương trước Chương tiếp