Ngày Yên Nghỉ
Chương 70: Chương 70
Edit + Beta: V
Vinh Quý thức tỉnh giữa khung cảnh sáng trưng, cậu ngồi dậy theo phản xạ và đột nhiên cảm giác được hình như có gì đó không giống như trước.
Đập vào mắt là đồ đạc quen thuộc, cậu đang ở phòng khách trong nhà thuê, nhưng hình như có gì đó khác khác.
Như nhìn rõ ràng hơn, màu sắc cũng không còn là màu trong trí nhớ và rất nhiều thứ cũng không còn giống như trước nữa.
Vinh Quý nhìn về phía sàn nhà theo phản xạ, cậu thấy thảm thủ công quen thuộc dưới thân và thấy được một bàn tay đang cầm thảm lông dày.
Tay này đẹp quá!
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Vinh Quý, đã qua vài giây đồng hồ rồi nhưng bàn tay kia vẫn đang cầm lấy thảm, lúc này cậu mới ý thức được: Đây đúng là tay của mình rồi.
À… phải rồi, trước khi ngủ cậu chuẩn bị đổi cơ thể mà! Bây giờ… đây là cơ thể đã đổi rồi sao!
Trí nhớ trước khi tắt máy quay lại, Vinh Quý chợt hiểu ra, sau đó cậu lạch cạch đứng lên.
Động tác trông có vẻ đơn giản nhưng trước đó cậu tuyệt đối không làm được.
Là một người máy bé nhỏ và rách nát, các đốt ngón tay của cậu cũng được chế tạo rất đơn giản, hoàn toàn không thể làm các động tác phức tạp được.
Mỗi sáng sớm rời giường, Vinh Quý cảm thấy hành động của mình y như một ông cụ vậy.
Loại cảm giác như bật dậy này khiến cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đồng thời lại tràn đầy hoài niệm.
Nhưng Vinh Quý cũng không nóng lòng khám phá cơ thể mới của mình mà cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Tiểu Mai! Tiểu Mai ơi!” Vinh Quý gọi to tên của Tiểu Mai.
Giọng của cậu cũng khác với lúc trước, có cảm giác khàn khàn của kim loại, lại có âm vang nhỏ như tiếng dội lại trong ống sắt, nó vẫn là âm thanh máy móc tiêu chuẩn, nhưng về bản chất lại khác với thiết bị phát ra âm thanh lúc trước.
Cảm giác nghe được tốt hơn và phạm vi phủ âm thanh cũng được cải thiện đáng kể.
Khi mọi người có giọng nói tương tự thì các yếu tố như tốc độ nói khác nhau, sự thay đổi tinh tế trong âm thanh phát ra… đủ loại điều kiện tập hợp lại sẽ khiến hiệu quả âm thanh hoàn toàn khác.
Còn Vinh Quý là người trời sinh có thể khống chế nhịp điệu của âm thanh.
Cậu biết rõ âm thanh nào dễ nghe, và cũng biết làm sao để phát ra âm thanh dễ nghe.
Tiếng cậu gọi Tiểu Mai cũng vậy, chỉ với hai âm tiết mà nghe êm tai cực kỳ.
Nhưng người được gọi lại không trả lời cậu.
Vinh Quý ngẩn người, cậu tiếp tục gọi tên của Tiểu Mai, hết đứng dậy rồi quay đầu, vừa quay đầu thì cậu lập tức chú ý đến ghế sô pha sau lưng.
Tiểu Mai đang ngồi trên sàn nhà trước sô pha, lưng tựa vào ghế, đầu hơi nghiêng.
Xem ra đang ngủ rồi.
Vinh Quý dừng gọi và lập tức chạy tới.
Cơ thể mới chạy rất nhanh, mới vài bước mà cậu đã chạy tới rồi.
“Tiểu Mai.” Vinh Quý chạy đến trước người Tiểu Mai, cậu ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh.
Cậu cảm thấy mình dùng sức không lớn lắm, nhưng mà…
Ngay khi tay cậu chạm đến cơ thể của Tiểu Mai thì nửa người anh bỗng đổ sụp.
Đầu Vinh Quý trống rỗng, cậu sợ đến ngây người.
Cậu không biết làm sao, cậu muốn đỡ lấy nửa người còn lại của Tiểu Mai thì nào ngờ, vừa đụng một cái thì nửa người đó cũng bắt đầu đổ sụp.
Cuối cùng, Vinh Quý chỉ có thể nhìn Tiểu Mai biến thành từng mảng kim loại rơi vãi trên sàn nhà.
Một số mảnh lớn vẫn còn tương đối nguyên vẹn, trong đó hoàn chỉnh nhất có lẽ là bàn tay phải của Tiểu Mai.
Trong lúc hoảng sợ, Vinh Quý chợt chú ý đến bàn tay còn khá nguyên vẹn kia của Tiểu Mai đang nắm chặt nửa bàn tay khác.
Nó tả tơi, có nhiều dấu vết sửa chửa, đây là bàn tay của cậu – Vinh Quý lập tức nhận ra.
Cậu ngây người.
Lúc này cậu mới phát hiện có mấy mảnh vỡ kim loại khác ở bên cạnh chỗ Tiểu Mai ngồi, hình như đó là vị trí cậu ngồi trước khi tắt máy…
“Tiểu Mai ơi…” Vinh Quý hoàn toàn không biết tình hình bây giờ là sao, cậu chỉ biết mình làm hỏng Tiểu Mai rồi.
Trong lúc sốt ruột, tên ngốc này chỉ có thể chọn cách chổng mông lên, hai tay chụm lại cố gắng gom các mảnh vỡ kim loại lại.
Và trong lúc ấy, một giọng nói mang đầy cảm giác kim loại của thiếu niên bỗng vang lên sau lưng cậu.
“Tôi ở đây.” Giọng nói ấy rất lạ lẫm, nhưng Vinh Quý rất quen thuộc với cảm giác lạnh như băng kia.
Cậu cầm lấy hai mảnh vỡ kim loại lớn, lo sợ không yên quay đầu lại và sau đó…
Cậu thấy được một người máy mang đôi mắt có màu của bầu trời và hồ nước.
“Tiểu Mai!” Vinh Quý nở nụ cười.
An tâm rồi, Tiểu Mai không bị cậu làm hỏng!
Tiểu Mai đổi cơ thể mới rồi!
Tiểu Mai đổi diện mạo mới thật đẹp mắt!
Sau đó…
“Ế! Tiểu Mai, sao cậu lại trọc đầu vậy chớ!” Sau khi an tâm, Vinh Quý lập tức chú ý đến chi tiết này.
“Đầu cậu cũng trọc.” Giọng nói kim loại lạnh lùng nhưng trong trẻo của thiếu niên đáp lời cậu.
Vinh Quý ngẩn ngơ, cậu vội vàng chạy đi soi gương thì lập tức…
Trời long đất lở!
“Tơ kim loại làm tóc không có tác dụng gì, lại còn dễ dàng bị vướng nữa, kế hoạch của tôi là sau khi tìm được vật liệu tốt hơn thì sẽ bổ sung sau.” Tiểu Mai giải thích về hai cái đầu bóng loáng như vậy đó.
Vật liệu đủ chắc để làm dây thừng, thậm chí làm vũ khí hoặc cao cấp hơn cơ thể hấp thụ vật chất trong đêm tối trở thành sản phẩm tơ kim loại di động ← đây chính là tóc trong kế hoạch của Tiểu Mai.
Trước khi tìm được vật liệu làm tóc phù hợp với yêu cầu thì anh hoàn toàn không có ý định để tóc.
Vinh Quý… Vinh Quý hơi tuyệt vọng…
Cơ thể, tóc – ngoại trừ cho rằng đây là dây thừng, thậm chí là vũ khí ngoài thân thì nó còn có chức năng quan trọng nhất là nâng cao giá trị nhan sắc nữa đó!
Kiểu tóc phù hợp hoàn toàn có thể cứu vớt giá trị nhan sắc của một người á nha!
Hai tay nắm chặt không khí, thấy Tiểu Mai hoàn toàn không có ý định thay đổi kế hoạch thì Vinh Quý… Vinh Quý chỉ có thể tìm cái nón lưỡi trai của cơ thể cũ trong đống đổ nát rồi miễn cưỡng đội lên.
Trong quá trình tìm kiếm, cậu lại nhìn thấy hai bàn tay.
Đó là hai bàn tay kim loại cũ nát, ngón tay giao lại như đang nắm tay và nằm lẳng lặng giữa đống mảnh vỡ.
Tưởng tượng sau khi mình tắt máy, một người máy nhỏ cũ nát ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cầm chặt tay mình thì lòng Vinh Quý trở nên vô cùng mềm mại.
Cậu mím môi, không oán trách nữa, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên.
“Sau khi tháo dỡ bộ phận não bộ quan trọng nhất thì cơ thể sẽ vỡ vụn ra.” Hiểu lầm Vinh Quý đang nghiên cứu mảnh vỡ kim loại trước mặt nên Tiểu Mai bèn giải thích một phen: “Vật liệu mà hai cơ thể kia sử dụng đã đến cực hạn rồi.”
“…” Nghe vậy, Vinh Quý không nói gì.
Vui mừng vừa rồi giảm bớt một chút, cậu ngồi xổm xuống, dùng bàn tay kim loại vươn đến đống phế liệu kim loại trước mặt.
Người máy mới toanh khiến mảnh vỡ kim loại dưới tay trông càng tàn tạ hơn, tựa như phế liệu đang chờ thu hồi vậy.
Chỉ mới chạm nhẹ thôi mà vài mảnh kim loại vốn miễn cưỡng nối với nhau bằng vài con ốc vít ẩn cũng dần tản ra.
Khó trách.
Cơ thể ban đầu của bọn họ được làm bằng những vật liệu hiện có lúc bấy giờ, bởi vì hoàn cảnh khó khăn, đường đi thì nhiều chướng ngại, dựa vào “ve chai” mà Tiểu Mai nhặt được trên suốt quãng đường nên bọn họ mới miễn cưỡng tu bổ cơ thể nát bươm này.
Cuối cùng, ngay cả một mảng kim loại nguyên vẹn cũng không còn, Tiểu Mai lấy ốc vít ẩn cẩn thận nối các mảng kim loại tả tơi ấy thành một mảng có diện tích lớn hơn.
“Vất vả rồi.” Vinh Quý nhìn lướt qua một mảnh vỡ kim loại rồi nhẹ giọng nói.
Cậu như nói với mảnh vụn kim loại trước mặt, hoặc nói cho Tiểu Mai phía sau nghe.
Sau đó, bọn họ chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới của mình.
Là người thuê nhà tốt và là khách trọ có quan hệ không tệ với chủ nhà, chuyện cần thiết nhất bây giờ đó chính là khôi phục căn phòng này trở về nguyên dạng.
Ờ thì… nguyên dạng thì nhiều lỗ này kia quá, tốt hơn nguyên dạng một chút là được.
Ngoài những vật liệu tốt nhất được Wings bồi thường dùng để chế tạo cơ thể ra thì còn rất nhiều vật liệu thông thường khác, cộng thêm vật liệu nhận được từ chỗ các nam người lùn thì tài sản hiện tại của bọn họ rất nhiều.
Dưới điều kiện cho phép, Vinh Quý quyết định tu sửa lại gian phòng một phen.
Đầu tiên là cái lỗ phía sau TV ở phòng trong, Vinh Quý đưa ra đề nghị, còn Tiểu Mai phụ trách làm.
Bọn họ thiết kế cái lỗ kia thành một cửa sổ nhỏ, vậy là phòng trong đã có cửa sổ, thoạt nhìn không còn tù túng như ban đầu nữa.
Tiếp theo là sàn nhà bên ngoài phòng khách.
Đây là một công trình hơi lớn một chút, dù sao lúc trước bọn họ không những giấu cơ thể dưới sàn nhà mà còn biến cái lỗ vốn có ở đó thành một chậu hoa lớn, còn trồng táo bên trong nữa cơ mà!
Bây giờ, hạt giống táo mà Vinh Quý gieo xuống đã nảy lên hai mầm: Một mầm đã sớm phá vỡ trần nhà dưới lầu, an cư tại nhà của lão người lùn; một mầm khác thì đặt bên trong chậu hoa mà lão người lùn đưa cho họ.
Vì vậy cho nên, “vườn hoa nhỏ trên sàn nhà” không cần phải tồn tại nữa.
Cũng may bọn họ có Tiểu Mai.
Chẳng những thầy Tiểu Mai có thể làm ra hình người vô cùng tinh xảo mà còn có thể chế tạo sàn nhà kim loại nữa!
Lúc Tiểu Mai lựa vật liệu thì Vinh Quý đi sửa sang lại đồ vật trên sàn nhà.
Sức lực của cơ thể mới mạnh hơn không ít, một mình cậu có thể dễ dàng đẩy ghế sô pha ra, sau đó đi đến chỗ hai đống kim loại từng là cậu và Tiểu Mai.
Dù cho đã có cơ thể mới nhưng tay chân của Vinh Quý vẫn rất vụng về, khi cậu định sắp xếp lại toàn bộ mảnh vụn thì rất nhiều mảnh bị cậu chạm vỡ thành bột phấn, gió thổi qua là bột bay tứ tán khắp các ngóc ngách trong phòng.
Rất nhiều bột phấn xuyên qua khe hở sàn nhà rơi xuống dưới và không thể chia lìa với gian phòng này nữa.
Giống như bọn chúng không muốn rời khỏi đây vậy.
Vinh Quý ngẩn người.
“Chôn ở chỗ này đi.” Tiểu Mai nhìn Vinh Quý đứng ngây ra đó thì chợt nói.
Vì vậy, bọn họ chôn toàn bộ di hài cơ thể cũ của mình dưới sàn nhà.
Hỗn hợp vốn có là đất cát, sau khi đưa di hài vào thì Tiểu Mai đắp kín sàn nhà lại, mảnh vỡ từng là bọn họ đã ngủ yên bên trong căn phòng này.
Nhìn Vinh Quý vẫn không nỡ vuốt ve sàn nhà, đôi mắt mang màu của bầu trời nhìn thoáng qua, sau đó Tiểu Mai cầm dao khắc lên.
Anh tìm vị trí đặt di hài của bọn họ bên dưới sàn nhà kim loại, ở góc dưới bên trái nhẹ nhàng khắc tên anh và Vinh Quý lên.
Giống như mỗi lần Vinh Quý bảo anh làm vậy.
Khi Tiểu Mai khắc chữ nhỏ trên sàn thì Vinh Quý vẫn đang thương cảm chợt ngây ra một chốc.
“Làm tốt lắm, Tiểu Mai.”
Vinh Quý sửng sốt giây lát rồi nở nụ cười.
Chỉ là một hành động rất nhỏ thôi nhưng Tiểu Mai đã khiến Vinh Quý vui vẻ trở lại.
Trải thảm mà Vinh Quý và các nữ người lùn học đan lên, toàn bộ gian phòng nom cũng tươm tất phết.
Lấy cách nói của Vinh Quý thì là “khách trọ tiếp theo có thể xách đồ vào ở bất kỳ lúc nào”.
Chậu hoa, băng ghế, bàn nhỏ, giấy chứng nhận thợ rèn cấp ba của Tiểu Mai, bức họa mỹ nam Vinh Quý và mỹ nam Tiểu Mai ngủ… Đồ đạc của bọn họ lại nhiều hơn trước, khó khăn đóng gói toàn bộ đồ thuộc về mình xong, trước mặt mỗi người máy nhỏ lại có thêm một cái bao cực lớn.
May là Vinh Quý rảnh rỗi không có gì làm nên học đan thật nhiều thảm lớn, mền lớn cùng với bốn nữ người lùn, nếu không thì không dễ đóng gói đồ đạc được.
Cũng may bọn họ đã đổi cơ thể mới, sức lực lớn hơn không ít, có thể dễ dàng vác hai cái bao cực lớn lên.
Nếu không thì mỗi chuyến chuyển một chút thì sẽ rất lãng phí thời gian.
Chỉnh lý toàn bộ xong xuôi, Vinh Quý và Tiểu Mai vác hai cái bao lớn lên.
Đứng trong phòng khách trống trải vì thiếu nhiều đồ đạc, hai người máy nhỏ nhìn xung quanh lần cuối nơi bọn họ từng ở.
“Phải rời đi rồi.” Vinh Quý hít sâu một hơi.
Tiểu Mai không nói gì.
Gió thoảng qua bức màn thổi vào trong, qua hai tiếng nữa thì đèn bên ngoài cửa sổ sẽ sáng lên, “ban ngày” ở Yedham sẽ đến, và một ngày mới sẽ bắt đầu.
Lúc này, Vinh Quý chợt nói: “Tiểu Mai, cậu đừng ghét các người lùn.”
“Ngày đó, điều mà Lily bọn họ, còn có Labgy và những người khác không nói ra, hẳn là những lời này.”
“Thật sự xin lỗi đã để cậu gặp phải chuyện tồi tệ như vậy, thế nhưng xin đừng vì vậy mà ghét chúng tôi.”
“Tớ nhìn thấy ánh mắt họ nói như thế.”
Vinh Quý nói với giọng điệu lạ lẫm nhưng rất đỗi nghiêm túc, Tiểu Mai nghiêng đầu, nhưng rất nhanh đã xoay trở lại.
“Tôi không ghét.” Anh chỉ nói ra ba chữ này.
“Vậy chúng ta đi nha?” Vinh Quý lại hỏi.
“Ừ.” Tiểu Mai nhẹ nhàng đồng ý.
Sau đó, hai người máy nhỏ cõng hành lý cực lớn trên lưng, khóa chặt cửa lại, đặt chìa khóa ở trước cửa phòng của lão người lùn rồi nhẹ nhàng rời đi.
Và sau đó, bọn họ thấy Đại Hoàng ở đối diện và bốn cái bao tròn cực lớn trên nóc xe.
Lòe loẹt, còn có viền ren, vừa nhìn chính là phong cách của các nữ người lùn.
Đại Hoàng chở bốn cái bao như vậy thoạt nhìn… như hai cái búi tóc vậy đó!
Phì – Vinh Quý nở nụ cười.
Đây là quà tạm biệt mà bốn nữ người lùn tặng cậu.
Trên nóc xe còn có hai con dao lớn ← hơi giống dao phay, nhìn tay nghề thì hẳn là quà của nam người lùn.
Vinh Quý liếc nhìn Tiểu Mai, cậu mở cái bao lớn trong tay ra, phân loại và sửa sang lại mấy cái bao trên nóc xe rồi đặt chúng ở thùng xe phía sau của Đại Hoàng.
Các nữ người lùn tặng các loại thủ công hàng len cho bọn họ, thậm chí trong đó còn có không ít quần áo, mấy cổ sẽ không làm quần áo cho người khác, vậy nên…
“Tớ thấy quần áo mà tụi mình nhận được là Jack làm đó.” Vinh Quý nói.
Tiểu Mai: “…”
Đóng kỹ cửa xe, đánh dấu tuyến đường của thành phố mới lên hệ thống của Đại Hoàng, không cần bọn họ phân phó, Đại Hoàng lập tức chạy về phía cổng thành phố.
Từng con đường và cửa hàng quen thuộc xẹt qua mắt bọn họ, vài tiếng leng keng của công việc rèn đúc vang lên trong buổi sớm mai ở thành phố, và bọn họ đang nhanh chóng rời khỏi thành phố này.
Đại Hoàng chạy nhanh về phía trước.
Ruộng nấm ở hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nữ người lùn lao động trên đồng ruộng.
Thành phố dưới lòng đất không có ngày đêm nên công việc của mọi người cũng chẳng phân sáng tối.
Thành phố Yedham đèn đuốc sáng trưng dần bị bỏ xa, ruộng nấm bắt đầu thưa thớt, xe trên đường cũng giảm dần, đèn hai bên cũng ngày càng ít, mãi đến khi khuất dạng hết cả.
Lúc xung quanh trở nên tối đen thì bọn họ không còn nhìn thấy thành phố Yedham nữa.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phương thức chuyển dời của Tiểu Mai tạm thời không nói, sau này mọi người sẽ từ từ biết.
^_^
—
V: Chuyển dời cơ thể á mọi người.
06/09/2021 – Vậy là đã hết quyển 2 rồi, cảm ơn các bạn đã đồng hành cho đến tận bây giờ nhé.
“Thật sự xin lỗi đã để cậu gặp phải chuyện tồi tệ như vậy, thế nhưng xin đừng vì vậy mà ghét chúng tôi.”
Thật sự mình rất thích câu này, vì nó rất cảm động và có ý nghĩa – đối với bản thân mình là thế.
Về cảm xúc thì, quởn thì mình sẽ viết từng chuyên mục riêng, bạn nào quởn theo mình thì đọc, còn không thì không cần quan tâm làm chi đâu.
Còn khi nào mình quởn thì… vào một ngày đẹp trời nào đó chăng:)))
Chương 69 – Mục lục – Chương 71
CHƯƠNG 70: TẠM BIỆT, THÀNH PHỐ YEDHAM VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN!
Edit + Beta: V
Vinh Quý thức tỉnh giữa khung cảnh sáng trưng, cậu ngồi dậy theo phản xạ và đột nhiên cảm giác được hình như có gì đó không giống như trước.
Đập vào mắt là đồ đạc quen thuộc, cậu đang ở phòng khách trong nhà thuê, nhưng hình như có gì đó khác khác.
Như nhìn rõ ràng hơn, màu sắc cũng không còn là màu trong trí nhớ và rất nhiều thứ cũng không còn giống như trước nữa.
Vinh Quý nhìn về phía sàn nhà theo phản xạ, cậu thấy thảm thủ công quen thuộc dưới thân và thấy được một bàn tay đang cầm thảm lông dày.
Tay này đẹp quá!
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Vinh Quý, đã qua vài giây đồng hồ rồi nhưng bàn tay kia vẫn đang cầm lấy thảm, lúc này cậu mới ý thức được: Đây đúng là tay của mình rồi.
À… phải rồi, trước khi ngủ cậu chuẩn bị đổi cơ thể mà! Bây giờ… đây là cơ thể đã đổi rồi sao!
Trí nhớ trước khi tắt máy quay lại, Vinh Quý chợt hiểu ra, sau đó cậu lạch cạch đứng lên.
Động tác trông có vẻ đơn giản nhưng trước đó cậu tuyệt đối không làm được.
Là một người máy bé nhỏ và rách nát, các đốt ngón tay của cậu cũng được chế tạo rất đơn giản, hoàn toàn không thể làm các động tác phức tạp được.
Mỗi sáng sớm rời giường, Vinh Quý cảm thấy hành động của mình y như một ông cụ vậy.
Loại cảm giác như bật dậy này khiến cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đồng thời lại tràn đầy hoài niệm.
Nhưng Vinh Quý cũng không nóng lòng khám phá cơ thể mới của mình mà cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Tiểu Mai! Tiểu Mai ơi!” Vinh Quý gọi to tên của Tiểu Mai.
Giọng của cậu cũng khác với lúc trước, có cảm giác khàn khàn của kim loại, lại có âm vang nhỏ như tiếng dội lại trong ống sắt, nó vẫn là âm thanh máy móc tiêu chuẩn, nhưng về bản chất lại khác với thiết bị phát ra âm thanh lúc trước.
Cảm giác nghe được tốt hơn và phạm vi phủ âm thanh cũng được cải thiện đáng kể.
Khi mọi người có giọng nói tương tự thì các yếu tố như tốc độ nói khác nhau, sự thay đổi tinh tế trong âm thanh phát ra… đủ loại điều kiện tập hợp lại sẽ khiến hiệu quả âm thanh hoàn toàn khác.
Còn Vinh Quý là người trời sinh có thể khống chế nhịp điệu của âm thanh.
Cậu biết rõ âm thanh nào dễ nghe, và cũng biết làm sao để phát ra âm thanh dễ nghe.
Tiếng cậu gọi Tiểu Mai cũng vậy, chỉ với hai âm tiết mà nghe êm tai cực kỳ.
Nhưng người được gọi lại không trả lời cậu.
Vinh Quý ngẩn người, cậu tiếp tục gọi tên của Tiểu Mai, hết đứng dậy rồi quay đầu, vừa quay đầu thì cậu lập tức chú ý đến ghế sô pha sau lưng.
Tiểu Mai đang ngồi trên sàn nhà trước sô pha, lưng tựa vào ghế, đầu hơi nghiêng.
Xem ra đang ngủ rồi.
Vinh Quý dừng gọi và lập tức chạy tới.
Cơ thể mới chạy rất nhanh, mới vài bước mà cậu đã chạy tới rồi.
“Tiểu Mai.” Vinh Quý chạy đến trước người Tiểu Mai, cậu ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh.
Cậu cảm thấy mình dùng sức không lớn lắm, nhưng mà…
Ngay khi tay cậu chạm đến cơ thể của Tiểu Mai thì nửa người anh bỗng đổ sụp.
Đầu Vinh Quý trống rỗng, cậu sợ đến ngây người.
Cậu không biết làm sao, cậu muốn đỡ lấy nửa người còn lại của Tiểu Mai thì nào ngờ, vừa đụng một cái thì nửa người đó cũng bắt đầu đổ sụp.
Cuối cùng, Vinh Quý chỉ có thể nhìn Tiểu Mai biến thành từng mảng kim loại rơi vãi trên sàn nhà.
Một số mảnh lớn vẫn còn tương đối nguyên vẹn, trong đó hoàn chỉnh nhất có lẽ là bàn tay phải của Tiểu Mai.
Trong lúc hoảng sợ, Vinh Quý chợt chú ý đến bàn tay còn khá nguyên vẹn kia của Tiểu Mai đang nắm chặt nửa bàn tay khác.
Nó tả tơi, có nhiều dấu vết sửa chửa, đây là bàn tay của cậu – Vinh Quý lập tức nhận ra.
Cậu ngây người.
Lúc này cậu mới phát hiện có mấy mảnh vỡ kim loại khác ở bên cạnh chỗ Tiểu Mai ngồi, hình như đó là vị trí cậu ngồi trước khi tắt máy…
“Tiểu Mai ơi…” Vinh Quý hoàn toàn không biết tình hình bây giờ là sao, cậu chỉ biết mình làm hỏng Tiểu Mai rồi.
Trong lúc sốt ruột, tên ngốc này chỉ có thể chọn cách chổng mông lên, hai tay chụm lại cố gắng gom các mảnh vỡ kim loại lại.
Và trong lúc ấy, một giọng nói mang đầy cảm giác kim loại của thiếu niên bỗng vang lên sau lưng cậu.
“Tôi ở đây.” Giọng nói ấy rất lạ lẫm, nhưng Vinh Quý rất quen thuộc với cảm giác lạnh như băng kia.
Cậu cầm lấy hai mảnh vỡ kim loại lớn, lo sợ không yên quay đầu lại và sau đó…
Cậu thấy được một người máy mang đôi mắt có màu của bầu trời và hồ nước.
“Tiểu Mai!” Vinh Quý nở nụ cười.
An tâm rồi, Tiểu Mai không bị cậu làm hỏng!
Tiểu Mai đổi cơ thể mới rồi!
Tiểu Mai đổi diện mạo mới thật đẹp mắt!
Sau đó…
“Ế! Tiểu Mai, sao cậu lại trọc đầu vậy chớ!” Sau khi an tâm, Vinh Quý lập tức chú ý đến chi tiết này.
“Đầu cậu cũng trọc.” Giọng nói kim loại lạnh lùng nhưng trong trẻo của thiếu niên đáp lời cậu.
Vinh Quý ngẩn ngơ, cậu vội vàng chạy đi soi gương thì lập tức…
Trời long đất lở!
“Tơ kim loại làm tóc không có tác dụng gì, lại còn dễ dàng bị vướng nữa, kế hoạch của tôi là sau khi tìm được vật liệu tốt hơn thì sẽ bổ sung sau.” Tiểu Mai giải thích về hai cái đầu bóng loáng như vậy đó.
Vật liệu đủ chắc để làm dây thừng, thậm chí làm vũ khí hoặc cao cấp hơn cơ thể hấp thụ vật chất trong đêm tối trở thành sản phẩm tơ kim loại di động ← đây chính là tóc trong kế hoạch của Tiểu Mai.
Trước khi tìm được vật liệu làm tóc phù hợp với yêu cầu thì anh hoàn toàn không có ý định để tóc.
Vinh Quý… Vinh Quý hơi tuyệt vọng…
Cơ thể, tóc – ngoại trừ cho rằng đây là dây thừng, thậm chí là vũ khí ngoài thân thì nó còn có chức năng quan trọng nhất là nâng cao giá trị nhan sắc nữa đó!
Kiểu tóc phù hợp hoàn toàn có thể cứu vớt giá trị nhan sắc của một người á nha!
Hai tay nắm chặt không khí, thấy Tiểu Mai hoàn toàn không có ý định thay đổi kế hoạch thì Vinh Quý… Vinh Quý chỉ có thể tìm cái nón lưỡi trai của cơ thể cũ trong đống đổ nát rồi miễn cưỡng đội lên.
Trong quá trình tìm kiếm, cậu lại nhìn thấy hai bàn tay.
Đó là hai bàn tay kim loại cũ nát, ngón tay giao lại như đang nắm tay và nằm lẳng lặng giữa đống mảnh vỡ.
Tưởng tượng sau khi mình tắt máy, một người máy nhỏ cũ nát ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cầm chặt tay mình thì lòng Vinh Quý trở nên vô cùng mềm mại.
Cậu mím môi, không oán trách nữa, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên.
“Sau khi tháo dỡ bộ phận não bộ quan trọng nhất thì cơ thể sẽ vỡ vụn ra.” Hiểu lầm Vinh Quý đang nghiên cứu mảnh vỡ kim loại trước mặt nên Tiểu Mai bèn giải thích một phen: “Vật liệu mà hai cơ thể kia sử dụng đã đến cực hạn rồi.”
“…” Nghe vậy, Vinh Quý không nói gì.
Vui mừng vừa rồi giảm bớt một chút, cậu ngồi xổm xuống, dùng bàn tay kim loại vươn đến đống phế liệu kim loại trước mặt.
Người máy mới toanh khiến mảnh vỡ kim loại dưới tay trông càng tàn tạ hơn, tựa như phế liệu đang chờ thu hồi vậy.
Chỉ mới chạm nhẹ thôi mà vài mảnh kim loại vốn miễn cưỡng nối với nhau bằng vài con ốc vít ẩn cũng dần tản ra.
Khó trách.
Cơ thể ban đầu của bọn họ được làm bằng những vật liệu hiện có lúc bấy giờ, bởi vì hoàn cảnh khó khăn, đường đi thì nhiều chướng ngại, dựa vào “ve chai” mà Tiểu Mai nhặt được trên suốt quãng đường nên bọn họ mới miễn cưỡng tu bổ cơ thể nát bươm này.
Cuối cùng, ngay cả một mảng kim loại nguyên vẹn cũng không còn, Tiểu Mai lấy ốc vít ẩn cẩn thận nối các mảng kim loại tả tơi ấy thành một mảng có diện tích lớn hơn.
“Vất vả rồi.” Vinh Quý nhìn lướt qua một mảnh vỡ kim loại rồi nhẹ giọng nói.
Cậu như nói với mảnh vụn kim loại trước mặt, hoặc nói cho Tiểu Mai phía sau nghe.
Sau đó, bọn họ chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới của mình.
Là người thuê nhà tốt và là khách trọ có quan hệ không tệ với chủ nhà, chuyện cần thiết nhất bây giờ đó chính là khôi phục căn phòng này trở về nguyên dạng.
Ờ thì… nguyên dạng thì nhiều lỗ này kia quá, tốt hơn nguyên dạng một chút là được.
Ngoài những vật liệu tốt nhất được Wings bồi thường dùng để chế tạo cơ thể ra thì còn rất nhiều vật liệu thông thường khác, cộng thêm vật liệu nhận được từ chỗ các nam người lùn thì tài sản hiện tại của bọn họ rất nhiều.
Dưới điều kiện cho phép, Vinh Quý quyết định tu sửa lại gian phòng một phen.
Đầu tiên là cái lỗ phía sau TV ở phòng trong, Vinh Quý đưa ra đề nghị, còn Tiểu Mai phụ trách làm.
Bọn họ thiết kế cái lỗ kia thành một cửa sổ nhỏ, vậy là phòng trong đã có cửa sổ, thoạt nhìn không còn tù túng như ban đầu nữa.
Tiếp theo là sàn nhà bên ngoài phòng khách.
Đây là một công trình hơi lớn một chút, dù sao lúc trước bọn họ không những giấu cơ thể dưới sàn nhà mà còn biến cái lỗ vốn có ở đó thành một chậu hoa lớn, còn trồng táo bên trong nữa cơ mà!
Bây giờ, hạt giống táo mà Vinh Quý gieo xuống đã nảy lên hai mầm: Một mầm đã sớm phá vỡ trần nhà dưới lầu, an cư tại nhà của lão người lùn; một mầm khác thì đặt bên trong chậu hoa mà lão người lùn đưa cho họ.
Vì vậy cho nên, “vườn hoa nhỏ trên sàn nhà” không cần phải tồn tại nữa.
Cũng may bọn họ có Tiểu Mai.
Chẳng những thầy Tiểu Mai có thể làm ra hình người vô cùng tinh xảo mà còn có thể chế tạo sàn nhà kim loại nữa!
Lúc Tiểu Mai lựa vật liệu thì Vinh Quý đi sửa sang lại đồ vật trên sàn nhà.
Sức lực của cơ thể mới mạnh hơn không ít, một mình cậu có thể dễ dàng đẩy ghế sô pha ra, sau đó đi đến chỗ hai đống kim loại từng là cậu và Tiểu Mai.
Dù cho đã có cơ thể mới nhưng tay chân của Vinh Quý vẫn rất vụng về, khi cậu định sắp xếp lại toàn bộ mảnh vụn thì rất nhiều mảnh bị cậu chạm vỡ thành bột phấn, gió thổi qua là bột bay tứ tán khắp các ngóc ngách trong phòng.
Rất nhiều bột phấn xuyên qua khe hở sàn nhà rơi xuống dưới và không thể chia lìa với gian phòng này nữa.
Giống như bọn chúng không muốn rời khỏi đây vậy.
Vinh Quý ngẩn người.
“Chôn ở chỗ này đi.” Tiểu Mai nhìn Vinh Quý đứng ngây ra đó thì chợt nói.
Vì vậy, bọn họ chôn toàn bộ di hài cơ thể cũ của mình dưới sàn nhà.
Hỗn hợp vốn có là đất cát, sau khi đưa di hài vào thì Tiểu Mai đắp kín sàn nhà lại, mảnh vỡ từng là bọn họ đã ngủ yên bên trong căn phòng này.
Nhìn Vinh Quý vẫn không nỡ vuốt ve sàn nhà, đôi mắt mang màu của bầu trời nhìn thoáng qua, sau đó Tiểu Mai cầm dao khắc lên.
Anh tìm vị trí đặt di hài của bọn họ bên dưới sàn nhà kim loại, ở góc dưới bên trái nhẹ nhàng khắc tên anh và Vinh Quý lên.
Giống như mỗi lần Vinh Quý bảo anh làm vậy.
Khi Tiểu Mai khắc chữ nhỏ trên sàn thì Vinh Quý vẫn đang thương cảm chợt ngây ra một chốc.
“Làm tốt lắm, Tiểu Mai.”
Vinh Quý sửng sốt giây lát rồi nở nụ cười.
Chỉ là một hành động rất nhỏ thôi nhưng Tiểu Mai đã khiến Vinh Quý vui vẻ trở lại.
Trải thảm mà Vinh Quý và các nữ người lùn học đan lên, toàn bộ gian phòng nom cũng tươm tất phết.
Lấy cách nói của Vinh Quý thì là “khách trọ tiếp theo có thể xách đồ vào ở bất kỳ lúc nào”.
Chậu hoa, băng ghế, bàn nhỏ, giấy chứng nhận thợ rèn cấp ba của Tiểu Mai, bức họa mỹ nam Vinh Quý và mỹ nam Tiểu Mai ngủ… Đồ đạc của bọn họ lại nhiều hơn trước, khó khăn đóng gói toàn bộ đồ thuộc về mình xong, trước mặt mỗi người máy nhỏ lại có thêm một cái bao cực lớn.
May là Vinh Quý rảnh rỗi không có gì làm nên học đan thật nhiều thảm lớn, mền lớn cùng với bốn nữ người lùn, nếu không thì không dễ đóng gói đồ đạc được.
Cũng may bọn họ đã đổi cơ thể mới, sức lực lớn hơn không ít, có thể dễ dàng vác hai cái bao cực lớn lên.
Nếu không thì mỗi chuyến chuyển một chút thì sẽ rất lãng phí thời gian.
Chỉnh lý toàn bộ xong xuôi, Vinh Quý và Tiểu Mai vác hai cái bao lớn lên.
Đứng trong phòng khách trống trải vì thiếu nhiều đồ đạc, hai người máy nhỏ nhìn xung quanh lần cuối nơi bọn họ từng ở.
“Phải rời đi rồi.” Vinh Quý hít sâu một hơi.
Tiểu Mai không nói gì.
Gió thoảng qua bức màn thổi vào trong, qua hai tiếng nữa thì đèn bên ngoài cửa sổ sẽ sáng lên, “ban ngày” ở Yedham sẽ đến, và một ngày mới sẽ bắt đầu.
Lúc này, Vinh Quý chợt nói: “Tiểu Mai, cậu đừng ghét các người lùn.”
“Ngày đó, điều mà Lily bọn họ, còn có Labgy và những người khác không nói ra, hẳn là những lời này.”
“Thật sự xin lỗi đã để cậu gặp phải chuyện tồi tệ như vậy, thế nhưng xin đừng vì vậy mà ghét chúng tôi.”
“Tớ nhìn thấy ánh mắt họ nói như thế.”
Vinh Quý nói với giọng điệu lạ lẫm nhưng rất đỗi nghiêm túc, Tiểu Mai nghiêng đầu, nhưng rất nhanh đã xoay trở lại.
“Tôi không ghét.” Anh chỉ nói ra ba chữ này.
“Vậy chúng ta đi nha?” Vinh Quý lại hỏi.
“Ừ.” Tiểu Mai nhẹ nhàng đồng ý.
Sau đó, hai người máy nhỏ cõng hành lý cực lớn trên lưng, khóa chặt cửa lại, đặt chìa khóa ở trước cửa phòng của lão người lùn rồi nhẹ nhàng rời đi.
Và sau đó, bọn họ thấy Đại Hoàng ở đối diện và bốn cái bao tròn cực lớn trên nóc xe.
Lòe loẹt, còn có viền ren, vừa nhìn chính là phong cách của các nữ người lùn.
Đại Hoàng chở bốn cái bao như vậy thoạt nhìn… như hai cái búi tóc vậy đó!
Phì – Vinh Quý nở nụ cười.
Đây là quà tạm biệt mà bốn nữ người lùn tặng cậu.
Trên nóc xe còn có hai con dao lớn ← hơi giống dao phay, nhìn tay nghề thì hẳn là quà của nam người lùn.
Vinh Quý liếc nhìn Tiểu Mai, cậu mở cái bao lớn trong tay ra, phân loại và sửa sang lại mấy cái bao trên nóc xe rồi đặt chúng ở thùng xe phía sau của Đại Hoàng.
Các nữ người lùn tặng các loại thủ công hàng len cho bọn họ, thậm chí trong đó còn có không ít quần áo, mấy cổ sẽ không làm quần áo cho người khác, vậy nên…
“Tớ thấy quần áo mà tụi mình nhận được là Jack làm đó.” Vinh Quý nói.
Tiểu Mai: “…”
Đóng kỹ cửa xe, đánh dấu tuyến đường của thành phố mới lên hệ thống của Đại Hoàng, không cần bọn họ phân phó, Đại Hoàng lập tức chạy về phía cổng thành phố.
Từng con đường và cửa hàng quen thuộc xẹt qua mắt bọn họ, vài tiếng leng keng của công việc rèn đúc vang lên trong buổi sớm mai ở thành phố, và bọn họ đang nhanh chóng rời khỏi thành phố này.
Đại Hoàng chạy nhanh về phía trước.
Ruộng nấm ở hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nữ người lùn lao động trên đồng ruộng.
Thành phố dưới lòng đất không có ngày đêm nên công việc của mọi người cũng chẳng phân sáng tối.
Thành phố Yedham đèn đuốc sáng trưng dần bị bỏ xa, ruộng nấm bắt đầu thưa thớt, xe trên đường cũng giảm dần, đèn hai bên cũng ngày càng ít, mãi đến khi khuất dạng hết cả.
Lúc xung quanh trở nên tối đen thì bọn họ không còn nhìn thấy thành phố Yedham nữa.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phương thức chuyển dời của Tiểu Mai tạm thời không nói, sau này mọi người sẽ từ từ biết.
^_^.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương