Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người
Chương 23: Đột nhiên tỏ tình (3)
Cuối tuần sinh viên trong thư viện có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỗ này vốn yên tĩnh lại càng thêm lặng yên không một tiếng động. Kỳ Tư vùi đầu trước kệ sách trong thư viện, lần lượt lật từng quyển sách. Thậm chí có vài quyển phủ đầy tro bụi, càng có vài quyển mất cả bìa.
Quý Duyệt Sênh không biết anh đang tìm gì, nhìn anh lấy ra từng quyển sách, cô cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng. Cô chưa từng đọc mấy quyển sách Kỳ Tư xem, giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Cô cẩn thận lật một trang sách lịch sử Châu Âu dày nặng, kết quả phát hiện bên trong đều là tiếng Anh. Cô hậm hực buông tay, lập tức cảm thấy mình vẫn nên làm cô bé ngoan ngoãn thôi.
Lúc đọc sách, Kỳ Tư không nói một câu, bởi vì nội dung anh cần xem quá nhiều, mà có thể tìm được manh mối mang tính liên quan lại thiếu đến đáng thương. Nếu anh không thể đọc được gì hữu dụng hoặc là không có nội dung cung cấp cho anh liên tưởng, như vậy chút linh cảm cuối cùng anh bắt được sẽ biến mất hầu như không còn.
“Vì sao lúc anh nghe thấy từ lang thang thì lại phản ứng mạnh tới vậy?”
Hai tiếng rưỡi đi qua, Quý Duyệt Sênh bắt đầu cảm thấy giày vò. Cảm giác không giúp được gì, chỉ có thể ngồi đối diện lo lắng suông thật sự quá bất lực. Vì thế, cô quyết định phá vỡ cục diện này.
Kỳ Tư nghe được giọng cô, anh lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt toát ra sự kinh ngạc: “Xin lỗi, anh cho rằng...” Anh áy náy cười: “Em đói à?”
“Tóm lại chẳng phải anh đọc sách đến quên luôn sự tồn tại của em à?” Quý Duyệt Sênh chống cằm, vẻ mặt không thể tin nổi.
“À, xin lỗi.” Kỳ Tư cười thừa nhận, cách một cái bàn, anh khom người duỗi tay sờ sờ đầu cô: “Đừng giận, xong ngay đây.”
Quý Duyệt Sênh không thèm tức đâu, Kỳ Tư chăm chú làm việc gì đó quả thực là hóa thân hoàn mỹ, cô vô cùng thích. Tình yêu mù quáng kiểu này thật khiến người ta mê muội mà.
“Nội dung tin nhắn mà Kiều Khải Vọng nhận được, nếu anh không đoán không nhầm thì có lẽ là ký hiệu được người vô gia cư Châu Âu sử dụng. Nhưng anh cũng chỉ từng thấy một lần trong chuyến đi chơi Châu Âu với anh họ thôi, đột nhiên nhớ tới thì cảm thấy giữa hai bên tồn tại điểm giống nhau. Nhưng cụ thể ký hiệu này biểu đạt ý gì thì anh cũng không biết. Cho nên gửi hy vọng vào đống sách này.”
Kỳ Tư giải thích vấn đề Quý Duyệt Sênh hỏi, nhưng tầm mắt vẫn tập trung trên trang sách chi chít chữ.
“Nếu nói vậy thì người gửi tin nhắn là một người biết rõ ký hiệu của dân vô gia cư Châu Âu sử dụng. Vậy có thể anh ta là người nước ngoài không? Nhưng vì sao anh ta lại yêu cầu Kiều Khải Vọng giúp?” Quý Duyệt Sênh đổi thành một tay chống cằm, nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Không phải xin Kiều Khải Vọng giúp đỡ.” Kỳ Tư phủ định nghi vấn cuối cùng của cô: “Mà là đang tìm kiếm Coco. Dựa theo lẽ thường, anh ta năm lần bảy lượt gọi nhầm số tìm kiếm một người tên Coco, như vậy rất có khả năng Coco là người trước đó sử dụng số điện thoại của Kiều Khải Vọng. Với suy luận này, người gọi điện thoại và Coco, hoặc đã từng sống ở Châu Âu, hoặc là cực kỳ quen thuộc với lịch sử Châu Âu.”
“Sau khi di động tắt máy hoặc không đóng cước hai hoặc ba tháng, hệ thống sẽ tự động tiến hành hủy số. Nếu Coco này thật sự xảy ra việc gì ngoài ý muốn, như vậy hiện tại cũng lành ít dữ nhiều. Nếu chỉ đơn thuần đổi số vì không muốn liên hệ với người kia, vậy cũng chỉ là sợ bóng sợ gió. Nhưng dựa theo nội dung trò chuyện với người nọ mà Kiều Khải Vọng kể lại, sợ là...”
“Vế trước.” Quý Duyệt Sênh nghiêm túc nghe Kỳ Tư phân tích, đưa ra câu trả lời.
Kỳ Tư gật đầu: “Ừ. Hơn nữa, anh ta dùng cách phiền phức như vậy để tìm kiếm một người, trong đó nhất định có khúc chiết gì đó. Nếu không thì vì sao không báo cảnh sát?”
“Có lẽ anh ta đã báo cảnh sát, nhưng vô dụng.” Quý Duyệt Sênh đưa ra cái nhìn của mình từ một góc độ khác: “Không phải vụ án mất tích nào cũng có thể được giải quyết thích đáng. Chủ yếu là chúng ta còn chưa rõ thân phận thật của Coco, rốt cuộc là nam hay nữ, khi mất tích là thành niên hay vị thành niên. Hình như lấy tên tiếng Anh như này thì là nữ đó.”
Kỳ Tư nhanh chóng lật bìa sách màu lam hơi mỏng, khép lại trang sách, nói với cô: “Anh ta cố làm ra vẻ thần bí muốn khiến người khác chú ý, chắc chắn dựa sức của anh ta thì không cách nào tìm được Coco, hoặc là tìm được rồi cũng không làm nên chuyện gì. Mấy bức ảnh anh ta gửi cho Kiều Khải Vọng, nói là ký hiệu, không bằng nói là mật mã.”
Quý Duyệt Sênh có phần vui sướng: “Anh đã biết?”
“Hòm hòm rồi. Nếu là mật mã thì chắc chắn có phương pháp giải. Anh chỉ cần giải được một ký hiệu trong đó thì hẳn có thể giải quyết dễ dàng phần còn lại.”
“Kỳ Tư, anh giỏi quá!” Quý Duyệt Sênh không chút nào bủn xỉn khen anh: “Vậy tiếp theo làm sao?”
“Lấy giấy bút, bắt đầu giải mã.”
Dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của Kỳ Tư khiến Quý Duyệt Sênh yên tâm, hoặc là cô chưa bao giờ lo lắng. Cô rất yên tâm về anh, bởi vì cô biết anh có năng lực giải quyết.
Chỉ thấy tay anh cầm bút so sánh các ký hiệu được sắp xếp theo trình tự thời gian trên giấy, viết xuống từng ý tiếng Trung tương ứng với các ký hiệu lên một tờ giấy khác. Quý Duyệt Sênh buồn bực, trong lúc đó Kỳ Tư căn bản không hề suy xét đã lưu loát liền mạch viết ý nghĩa của những ký hiệu này lên trên giấy.
“Hiện tại em nghi ngờ anh nói không biết ý nghĩa của ký hiệu là gạt em.” Quý Duyệt Sênh híp mắt, đánh giá anh.
Kỳ Tư buông bút, cười khẽ: “Bị em phát hiện rồi.” Nói xong anh lấy di động ra, trong giao diện tin nhắn hiện lên một hàng dài tin nhắn được chia ra bởi dấu phẩy.
Nhìn kỹ lại, thấy trên cột người gửi là “Anh họ”.
“Đàn anh Cố Sâm?” Quý Duyệt Sênh cảm thấy không thể tin nổi, Kỳ Tư gửi tin nhắn xin Cố Sâm giúp đỡ từ lúc nào?
“Ừ.”
Tuy rằng từ đáy lòng Kỳ Tư không muốn dựa vào thiên phú của Cố Sâm, nhưng lãng phí thời gian thật sự là chuyện không nên làm. Anh không có năng lực đã xem là nhớ kỹ, cho nên anh ỷ lại vào ghi chép. Mà trong lúc lơ đãng Cố Sâm đã rà quét ghi nhớ thứ anh ghi chép lại vào trong đầu. Muốn biết tin tức gì, lấy từ trong đầu Cố Sâm ra là được.
“Anh đã từng lật xem một quyển sách mật mã ở hiệu sách nước ngoài, trong sách ghi lại rất nhiều mật mã. Lúc ấy tùy tiện lật vài tờ, cũng ghi chép lại một ít. Nhưng anh không mua quyển sách đó, nhưng anh họ anh... ừm, anh ấy cũng không mua, bởi vì anh ấy đã nhớ kỹ mấy trang anh tùy tiện lật khi đứng cạnh anh. Thật sự không cần phải mua.”
Không biết sao Quý Duyệt Sênh cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng vẫn cảm thán: “Đàn anh đúng là anh tài được ông trời đặc biệt chú ý.”
“Dãy mật mã này bao hàm tám tin tức. Tám tin tức này phân biệt nói cho chúng ta biết vị trí địa lý và đặc điểm vị trí, thậm chí còn ẩn một vài nhắc nhở. Bởi vì chúng ta không hiểu, cho nên chúng ta xưng là mật mã.” Kỳ Tư lập tức giải thích ý nghĩa của những mật mã này.
Quý Duyệt Sênh gật đầu như gà con mổ thóc, duỗi tay cầm tờ giấy, nhìn trong chốc lát rồi nói: “Trong quần thể kia của bọn họ ở Châu Âu, vòng tròn này có nghĩa là ‘nơi đây vô ích’. Rốt cuộc là logic gì vậy? Còn có hai cái này, ở giữa có thêm cây gậy sao lại có nghĩa là ‘Ở đây có cảnh sát’? Thật khiến người ta khó hiểu.”
Văn hóa khác biệt mang đến cảm nhận có tính chấn động như vậy, Quý Duyệt Sênh sâu sắc cảm nhận mình không cách nào làm ra cống hiến cho xã hội “không học vấn không nghề nghiệp” này, thậm chí có khả năng còn sẽ kéo chân sau của Kỳ Tư. Nghĩ đến việc này, cô mơ hồ lo lắng, dường như mình không thể cứ mãi lười nhác được.
“Cái ‘ở đây có cảnh sát’ này có nghĩa là đồn cảnh sát à? Nơi đó ở gần đồn cảnh sát à?” Quý Duyệt Sênh cảm khái xong thì nhanh chóng vận động đầu óc.
“Không có gì bất ngờ thì đúng vậy. Nhưng có rất nhiều khu vực trực thuộc đồn cảnh sát, hiện tại chúng ta còn chưa biết rốt cuộc anh ta đang chỉ chỗ nào.” Kỳ Tư cũng có nghi ngờ như vậy, nhưng anh lại nói: “Nhưng dựa vào những tin tức khác mà anh ta cung cấp thì chắc có thể giúp chúng ta tìm được vị trí chính xác.”
“Cho nên hiện tại chúng ta...” Quý Duyệt Sênh ngo ngoe rục rịch, ánh mắt sáng ngời.
Kỳ Tư thu trang giấy trên bàn, sau khi gập hai lần thì kẹp vào trong trang sách rồi đứng dậy nói: “Có thế nào cũng phải chờ cuối tuần sau, đến lúc đó gọi Kiều Khải Vọng... Thôi, không cần gọi cậu ấy.”
“Hả?” Quý Duyệt Sênh đi theo phía sau anh: “Vậy cuối cùng có phải gọi cậu ấy theo cùng không? Em cảm thấy chuyện này vẫn nên có nhiều người hỗ trợ thì hơn. Đến lúc đó tìm tới tìm lui, phân công nhau hành động cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian. Anh nói... xem có phải không?” Cô lẩm bẩm, chợt phát hiện Kỳ Tư lại dùng ánh mắt rất để ý nhìn chằm chằm mình.
“Không gọi Kiều Khải Vọng, chúng ta không gọi đồ ngốc kia.” Quý Duyệt Sênh lập tức sửa miệng thỏa hiệp: “Chỉ có chúng ta thôi, hai chúng ta là đủ rồi.”
“Ừm.” Kỳ Tư cảm thấy mỹ mãn xoa xoa đầu cô: “Được.”
Quý Duyệt Sênh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới lúc ấy ở sân thể dục Kỳ Tư mất khống chế thổ lộ, hiện tại cô còn “hãi hùng khiếp vía”. Tuy rằng có nghe vạn lần lời thổ lộ này cũng không ngại nhiều, nhưng Kỳ Tư không vui thật sự cũng rất khó đối phó đó.
Cô vốn cho rằng Kỳ Tư ấm áp dịu dàng như ngọc, lại không ngờ anh cũng có một mặt tùy hứng. Nhưng sao bây giờ, Kỳ Tư như vậy, cô cũng rất thích.
Quý Duyệt Sênh cúi đầu cười trộm, độ cong nơi khóe miệng khẽ nhếch lên. Cô không lên tiếng, nhìn bả vai dày rộng của thiếu niên trước mắt, cho dù thời tiết hôm nay không phải trời trong mây trắng, cô cũng có thể thấy trên người anh nở rộ ánh sáng.
Cô mặc kệ tất cả, cất bước đuổi kịp anh.
Buổi sáng thứ bảy, toàn bộ trung đội tập hợp một lần, đội trưởng Uông nói tối chủ nhật toàn trường sẽ tổ chức hoạt động cổ vũ, bảo học sinh đúng hạn về trường tập hợp tham gia.
Lúc giải tán vẫn còn sớm, Quý Duyệt Sênh lại về phòng ký túc thay đồ, chờ Kỳ Tư ở dưới ký túc xá. Mà nam sinh ra cửa không cần suy xét vấn đề khó nhất thế kỷ là mặc gì, cho nên chờ khi Quý Duyệt Sênh xuống dưới, Kỳ Tư đã sớm chờ ở nơi đó.
“À...” Sau khi Quý Duyệt Sênh nhìn thấy Kỳ Tư, cô thoáng cảm thấy có chỗ không đúng, mãi khi phía sau anh nhảy ra một người: “Không phải anh nói không cho cậu ấy đi à?”
“Các cậu đi làm việc lớn nhất định phải mang tớ đi cùng. Không có tớ, sự mạo hiểm của các cậu cũng ít đi một phần lạc thú.” Kiều Khải Vọng xốc cái túi trên vai mình, hứng thú nói.
Quý Duyệt Sênh đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, phát hiện Kiều Khải Vọng này tuy rằng nhìn không đứng đắn, nhưng phong cách mặc quần áo rất thời thượng. Nói chung, thay đồ xong, anh ta lập tức từ “chú cảnh sát” chuyển thành “anh trai nhỏ”.
“Đi thôi.” Kỳ Tư giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn cam chịu tổ hợp ba người như này.
Mang theo Kiều Khải Vọng vốn không nằm trong kế hoạch, nhưng bất đắc dĩ tối hôm qua lúc anh nói chuyện điện thoại với Quý Duyệt Sênh thì bị anh ta vô ý nghe lén được. Anh ta nằng nặc đòi đi theo. Kỳ Tư không đồng ý, anh ta còn tuyên bố muốn công khai tin tức hai bọn họ đang yêu nhau trên bảng thông báo trong trường.
Đúng là buồn cười chết mất.
“Tớ thích Quý Duyệt Sênh, mọi người đều biết, không cần cậu công bố lần nữa.” Trong lòng Kỳ Tư đã biết không cách nào ngăn cản Kiều Khải Vọng, cho nên cảnh cáo anh ta như vậy lúc đồng ý cho anh ta gia nhập.
Kiều Khải Vọng thầm rùng mình, lại mạnh miệng nói: “Vậy Quý Duyệt Sênh có biết không?”
“Từ đầu đến cuối đều biết.” Anh bình tĩnh trả lời.
Câu này khiến Kiều Khải Vọng câm miệng, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh đến ký túc xá nữ chờ Quý Duyệt Sênh. Ai cũng thích cô gái đáng yêu, nhưng vì sao nhất định phải là Quý Duyệt Sênh? Trong lòng Kiều Khải Vọng có rất nhiều nghi vấn, anh ta và Quý Duyệt Sênh không quá thân, cũng chỉ nghe người khác nói, lại chưa từng nghe Kỳ Tư nhắc tới anh và cô phát triển quan hệ thế nào.
Nhưng đàn ông mà, không tinh tế như phụ nữ, những nghi vấn này chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi.
“Chúng ta đi đâu?”
Ra khỏi cổng trường, ba người lên xe buýt. Kiều Khải Vọng hoàn toàn không biết điểm đến, chỉ có thể mờ mịt dò hỏi Kỳ Tư. Hơn nữa vừa lên xe, Kỳ Tư đã tự động ngăn cách anh ta và Quý Duyệt Sênh, giống như bức bình phong vậy.
“Tuy rằng căn cứ vào tin tức có thể sắp xếp ra manh mối hoàn chỉnh, nhưng bởi vì chúng ta không cách nào biết tình hình ở đó, cho nên, vẫn phải dùng cách tốn thời gian nhất để tìm được vị trí của người kia.”
Sau khi ngồi xuống, Kỳ Tư lấy ra tờ giấy A4 được gấp cẩn thận kia, phía trên lại tăng thêm rất nhiều chữ viết mới.
Nhưng, trên xe khá xóc, trang giấy đong đưa làm người bên cạnh không thấy rõ chữ trên đó.
“Đừng nhìn, không tốt cho mắt.” Kỳ Tư cản Quý Duyệt Sênh đang thò đầu sang xem, một bàn tay chạm vào trán cô, ý bảo cô dựa ra sau, một cái tay khác lại đưa tờ giấy cho Kiều Khải Vọng: “Cậu xem đi.”
Kiều Khải Vọng không tự nguyện nhận tờ giấy, do dự hỏi: “Mắt tớ... không quan trọng, phải không?”
Kỳ Tư liếc anh ta một cái: “Ừ.”
“Sao trước kia tớ không phát hiện cậu trọng sắc khinh bạn nhỉ?”
“Cậu là bạn tớ à?” Kỳ Tư hỏi lại.
Kiều Khải Vọng kinh hãi, vẻ mặt thảm thương: “Cậu nói gì? Cùng phòng ngủ ba năm, vậy mà cậu phân rõ giới hạn với tớ vì một cô gái?”
Quý Duyệt Sênh buồn cười, không ngờ nam sinh giao lưu với nhau cũng có thể khôi hài đến vậy. Cô cho rằng chỉ có con gái bọn cô mới thích túm tụm tán dóc đó.
“Bây giờ cậu là cái bóng đèn.” Kỳ Tư không chút khách khí chọc thủng hiện thực này.
“Được! Cậu đẹp trai, cậu nói gì cũng đúng.” Kiều Khải Vọng bỏ cuộc, còn không quên nháy mắt với Quý Duyệt Sênh, ra vẻ “Vui không? Kỳ Tư cưng cậu vậy đấy”.
Quý Duyệt Sênh mím môi cười trộm, trong lòng ngọt ngào. Mặc kệ con đường phía trước sẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì, chỉ cần có Kỳ Tư ở đó thì chẳng có vấn đề gì cả.
Quý Duyệt Sênh không biết anh đang tìm gì, nhìn anh lấy ra từng quyển sách, cô cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng. Cô chưa từng đọc mấy quyển sách Kỳ Tư xem, giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Cô cẩn thận lật một trang sách lịch sử Châu Âu dày nặng, kết quả phát hiện bên trong đều là tiếng Anh. Cô hậm hực buông tay, lập tức cảm thấy mình vẫn nên làm cô bé ngoan ngoãn thôi.
Lúc đọc sách, Kỳ Tư không nói một câu, bởi vì nội dung anh cần xem quá nhiều, mà có thể tìm được manh mối mang tính liên quan lại thiếu đến đáng thương. Nếu anh không thể đọc được gì hữu dụng hoặc là không có nội dung cung cấp cho anh liên tưởng, như vậy chút linh cảm cuối cùng anh bắt được sẽ biến mất hầu như không còn.
“Vì sao lúc anh nghe thấy từ lang thang thì lại phản ứng mạnh tới vậy?”
Hai tiếng rưỡi đi qua, Quý Duyệt Sênh bắt đầu cảm thấy giày vò. Cảm giác không giúp được gì, chỉ có thể ngồi đối diện lo lắng suông thật sự quá bất lực. Vì thế, cô quyết định phá vỡ cục diện này.
Kỳ Tư nghe được giọng cô, anh lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt toát ra sự kinh ngạc: “Xin lỗi, anh cho rằng...” Anh áy náy cười: “Em đói à?”
“Tóm lại chẳng phải anh đọc sách đến quên luôn sự tồn tại của em à?” Quý Duyệt Sênh chống cằm, vẻ mặt không thể tin nổi.
“À, xin lỗi.” Kỳ Tư cười thừa nhận, cách một cái bàn, anh khom người duỗi tay sờ sờ đầu cô: “Đừng giận, xong ngay đây.”
Quý Duyệt Sênh không thèm tức đâu, Kỳ Tư chăm chú làm việc gì đó quả thực là hóa thân hoàn mỹ, cô vô cùng thích. Tình yêu mù quáng kiểu này thật khiến người ta mê muội mà.
“Nội dung tin nhắn mà Kiều Khải Vọng nhận được, nếu anh không đoán không nhầm thì có lẽ là ký hiệu được người vô gia cư Châu Âu sử dụng. Nhưng anh cũng chỉ từng thấy một lần trong chuyến đi chơi Châu Âu với anh họ thôi, đột nhiên nhớ tới thì cảm thấy giữa hai bên tồn tại điểm giống nhau. Nhưng cụ thể ký hiệu này biểu đạt ý gì thì anh cũng không biết. Cho nên gửi hy vọng vào đống sách này.”
Kỳ Tư giải thích vấn đề Quý Duyệt Sênh hỏi, nhưng tầm mắt vẫn tập trung trên trang sách chi chít chữ.
“Nếu nói vậy thì người gửi tin nhắn là một người biết rõ ký hiệu của dân vô gia cư Châu Âu sử dụng. Vậy có thể anh ta là người nước ngoài không? Nhưng vì sao anh ta lại yêu cầu Kiều Khải Vọng giúp?” Quý Duyệt Sênh đổi thành một tay chống cằm, nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Không phải xin Kiều Khải Vọng giúp đỡ.” Kỳ Tư phủ định nghi vấn cuối cùng của cô: “Mà là đang tìm kiếm Coco. Dựa theo lẽ thường, anh ta năm lần bảy lượt gọi nhầm số tìm kiếm một người tên Coco, như vậy rất có khả năng Coco là người trước đó sử dụng số điện thoại của Kiều Khải Vọng. Với suy luận này, người gọi điện thoại và Coco, hoặc đã từng sống ở Châu Âu, hoặc là cực kỳ quen thuộc với lịch sử Châu Âu.”
“Sau khi di động tắt máy hoặc không đóng cước hai hoặc ba tháng, hệ thống sẽ tự động tiến hành hủy số. Nếu Coco này thật sự xảy ra việc gì ngoài ý muốn, như vậy hiện tại cũng lành ít dữ nhiều. Nếu chỉ đơn thuần đổi số vì không muốn liên hệ với người kia, vậy cũng chỉ là sợ bóng sợ gió. Nhưng dựa theo nội dung trò chuyện với người nọ mà Kiều Khải Vọng kể lại, sợ là...”
“Vế trước.” Quý Duyệt Sênh nghiêm túc nghe Kỳ Tư phân tích, đưa ra câu trả lời.
Kỳ Tư gật đầu: “Ừ. Hơn nữa, anh ta dùng cách phiền phức như vậy để tìm kiếm một người, trong đó nhất định có khúc chiết gì đó. Nếu không thì vì sao không báo cảnh sát?”
“Có lẽ anh ta đã báo cảnh sát, nhưng vô dụng.” Quý Duyệt Sênh đưa ra cái nhìn của mình từ một góc độ khác: “Không phải vụ án mất tích nào cũng có thể được giải quyết thích đáng. Chủ yếu là chúng ta còn chưa rõ thân phận thật của Coco, rốt cuộc là nam hay nữ, khi mất tích là thành niên hay vị thành niên. Hình như lấy tên tiếng Anh như này thì là nữ đó.”
Kỳ Tư nhanh chóng lật bìa sách màu lam hơi mỏng, khép lại trang sách, nói với cô: “Anh ta cố làm ra vẻ thần bí muốn khiến người khác chú ý, chắc chắn dựa sức của anh ta thì không cách nào tìm được Coco, hoặc là tìm được rồi cũng không làm nên chuyện gì. Mấy bức ảnh anh ta gửi cho Kiều Khải Vọng, nói là ký hiệu, không bằng nói là mật mã.”
Quý Duyệt Sênh có phần vui sướng: “Anh đã biết?”
“Hòm hòm rồi. Nếu là mật mã thì chắc chắn có phương pháp giải. Anh chỉ cần giải được một ký hiệu trong đó thì hẳn có thể giải quyết dễ dàng phần còn lại.”
“Kỳ Tư, anh giỏi quá!” Quý Duyệt Sênh không chút nào bủn xỉn khen anh: “Vậy tiếp theo làm sao?”
“Lấy giấy bút, bắt đầu giải mã.”
Dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của Kỳ Tư khiến Quý Duyệt Sênh yên tâm, hoặc là cô chưa bao giờ lo lắng. Cô rất yên tâm về anh, bởi vì cô biết anh có năng lực giải quyết.
Chỉ thấy tay anh cầm bút so sánh các ký hiệu được sắp xếp theo trình tự thời gian trên giấy, viết xuống từng ý tiếng Trung tương ứng với các ký hiệu lên một tờ giấy khác. Quý Duyệt Sênh buồn bực, trong lúc đó Kỳ Tư căn bản không hề suy xét đã lưu loát liền mạch viết ý nghĩa của những ký hiệu này lên trên giấy.
“Hiện tại em nghi ngờ anh nói không biết ý nghĩa của ký hiệu là gạt em.” Quý Duyệt Sênh híp mắt, đánh giá anh.
Kỳ Tư buông bút, cười khẽ: “Bị em phát hiện rồi.” Nói xong anh lấy di động ra, trong giao diện tin nhắn hiện lên một hàng dài tin nhắn được chia ra bởi dấu phẩy.
Nhìn kỹ lại, thấy trên cột người gửi là “Anh họ”.
“Đàn anh Cố Sâm?” Quý Duyệt Sênh cảm thấy không thể tin nổi, Kỳ Tư gửi tin nhắn xin Cố Sâm giúp đỡ từ lúc nào?
“Ừ.”
Tuy rằng từ đáy lòng Kỳ Tư không muốn dựa vào thiên phú của Cố Sâm, nhưng lãng phí thời gian thật sự là chuyện không nên làm. Anh không có năng lực đã xem là nhớ kỹ, cho nên anh ỷ lại vào ghi chép. Mà trong lúc lơ đãng Cố Sâm đã rà quét ghi nhớ thứ anh ghi chép lại vào trong đầu. Muốn biết tin tức gì, lấy từ trong đầu Cố Sâm ra là được.
“Anh đã từng lật xem một quyển sách mật mã ở hiệu sách nước ngoài, trong sách ghi lại rất nhiều mật mã. Lúc ấy tùy tiện lật vài tờ, cũng ghi chép lại một ít. Nhưng anh không mua quyển sách đó, nhưng anh họ anh... ừm, anh ấy cũng không mua, bởi vì anh ấy đã nhớ kỹ mấy trang anh tùy tiện lật khi đứng cạnh anh. Thật sự không cần phải mua.”
Không biết sao Quý Duyệt Sênh cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng vẫn cảm thán: “Đàn anh đúng là anh tài được ông trời đặc biệt chú ý.”
“Dãy mật mã này bao hàm tám tin tức. Tám tin tức này phân biệt nói cho chúng ta biết vị trí địa lý và đặc điểm vị trí, thậm chí còn ẩn một vài nhắc nhở. Bởi vì chúng ta không hiểu, cho nên chúng ta xưng là mật mã.” Kỳ Tư lập tức giải thích ý nghĩa của những mật mã này.
Quý Duyệt Sênh gật đầu như gà con mổ thóc, duỗi tay cầm tờ giấy, nhìn trong chốc lát rồi nói: “Trong quần thể kia của bọn họ ở Châu Âu, vòng tròn này có nghĩa là ‘nơi đây vô ích’. Rốt cuộc là logic gì vậy? Còn có hai cái này, ở giữa có thêm cây gậy sao lại có nghĩa là ‘Ở đây có cảnh sát’? Thật khiến người ta khó hiểu.”
Văn hóa khác biệt mang đến cảm nhận có tính chấn động như vậy, Quý Duyệt Sênh sâu sắc cảm nhận mình không cách nào làm ra cống hiến cho xã hội “không học vấn không nghề nghiệp” này, thậm chí có khả năng còn sẽ kéo chân sau của Kỳ Tư. Nghĩ đến việc này, cô mơ hồ lo lắng, dường như mình không thể cứ mãi lười nhác được.
“Cái ‘ở đây có cảnh sát’ này có nghĩa là đồn cảnh sát à? Nơi đó ở gần đồn cảnh sát à?” Quý Duyệt Sênh cảm khái xong thì nhanh chóng vận động đầu óc.
“Không có gì bất ngờ thì đúng vậy. Nhưng có rất nhiều khu vực trực thuộc đồn cảnh sát, hiện tại chúng ta còn chưa biết rốt cuộc anh ta đang chỉ chỗ nào.” Kỳ Tư cũng có nghi ngờ như vậy, nhưng anh lại nói: “Nhưng dựa vào những tin tức khác mà anh ta cung cấp thì chắc có thể giúp chúng ta tìm được vị trí chính xác.”
“Cho nên hiện tại chúng ta...” Quý Duyệt Sênh ngo ngoe rục rịch, ánh mắt sáng ngời.
Kỳ Tư thu trang giấy trên bàn, sau khi gập hai lần thì kẹp vào trong trang sách rồi đứng dậy nói: “Có thế nào cũng phải chờ cuối tuần sau, đến lúc đó gọi Kiều Khải Vọng... Thôi, không cần gọi cậu ấy.”
“Hả?” Quý Duyệt Sênh đi theo phía sau anh: “Vậy cuối cùng có phải gọi cậu ấy theo cùng không? Em cảm thấy chuyện này vẫn nên có nhiều người hỗ trợ thì hơn. Đến lúc đó tìm tới tìm lui, phân công nhau hành động cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian. Anh nói... xem có phải không?” Cô lẩm bẩm, chợt phát hiện Kỳ Tư lại dùng ánh mắt rất để ý nhìn chằm chằm mình.
“Không gọi Kiều Khải Vọng, chúng ta không gọi đồ ngốc kia.” Quý Duyệt Sênh lập tức sửa miệng thỏa hiệp: “Chỉ có chúng ta thôi, hai chúng ta là đủ rồi.”
“Ừm.” Kỳ Tư cảm thấy mỹ mãn xoa xoa đầu cô: “Được.”
Quý Duyệt Sênh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới lúc ấy ở sân thể dục Kỳ Tư mất khống chế thổ lộ, hiện tại cô còn “hãi hùng khiếp vía”. Tuy rằng có nghe vạn lần lời thổ lộ này cũng không ngại nhiều, nhưng Kỳ Tư không vui thật sự cũng rất khó đối phó đó.
Cô vốn cho rằng Kỳ Tư ấm áp dịu dàng như ngọc, lại không ngờ anh cũng có một mặt tùy hứng. Nhưng sao bây giờ, Kỳ Tư như vậy, cô cũng rất thích.
Quý Duyệt Sênh cúi đầu cười trộm, độ cong nơi khóe miệng khẽ nhếch lên. Cô không lên tiếng, nhìn bả vai dày rộng của thiếu niên trước mắt, cho dù thời tiết hôm nay không phải trời trong mây trắng, cô cũng có thể thấy trên người anh nở rộ ánh sáng.
Cô mặc kệ tất cả, cất bước đuổi kịp anh.
Buổi sáng thứ bảy, toàn bộ trung đội tập hợp một lần, đội trưởng Uông nói tối chủ nhật toàn trường sẽ tổ chức hoạt động cổ vũ, bảo học sinh đúng hạn về trường tập hợp tham gia.
Lúc giải tán vẫn còn sớm, Quý Duyệt Sênh lại về phòng ký túc thay đồ, chờ Kỳ Tư ở dưới ký túc xá. Mà nam sinh ra cửa không cần suy xét vấn đề khó nhất thế kỷ là mặc gì, cho nên chờ khi Quý Duyệt Sênh xuống dưới, Kỳ Tư đã sớm chờ ở nơi đó.
“À...” Sau khi Quý Duyệt Sênh nhìn thấy Kỳ Tư, cô thoáng cảm thấy có chỗ không đúng, mãi khi phía sau anh nhảy ra một người: “Không phải anh nói không cho cậu ấy đi à?”
“Các cậu đi làm việc lớn nhất định phải mang tớ đi cùng. Không có tớ, sự mạo hiểm của các cậu cũng ít đi một phần lạc thú.” Kiều Khải Vọng xốc cái túi trên vai mình, hứng thú nói.
Quý Duyệt Sênh đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, phát hiện Kiều Khải Vọng này tuy rằng nhìn không đứng đắn, nhưng phong cách mặc quần áo rất thời thượng. Nói chung, thay đồ xong, anh ta lập tức từ “chú cảnh sát” chuyển thành “anh trai nhỏ”.
“Đi thôi.” Kỳ Tư giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn cam chịu tổ hợp ba người như này.
Mang theo Kiều Khải Vọng vốn không nằm trong kế hoạch, nhưng bất đắc dĩ tối hôm qua lúc anh nói chuyện điện thoại với Quý Duyệt Sênh thì bị anh ta vô ý nghe lén được. Anh ta nằng nặc đòi đi theo. Kỳ Tư không đồng ý, anh ta còn tuyên bố muốn công khai tin tức hai bọn họ đang yêu nhau trên bảng thông báo trong trường.
Đúng là buồn cười chết mất.
“Tớ thích Quý Duyệt Sênh, mọi người đều biết, không cần cậu công bố lần nữa.” Trong lòng Kỳ Tư đã biết không cách nào ngăn cản Kiều Khải Vọng, cho nên cảnh cáo anh ta như vậy lúc đồng ý cho anh ta gia nhập.
Kiều Khải Vọng thầm rùng mình, lại mạnh miệng nói: “Vậy Quý Duyệt Sênh có biết không?”
“Từ đầu đến cuối đều biết.” Anh bình tĩnh trả lời.
Câu này khiến Kiều Khải Vọng câm miệng, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh đến ký túc xá nữ chờ Quý Duyệt Sênh. Ai cũng thích cô gái đáng yêu, nhưng vì sao nhất định phải là Quý Duyệt Sênh? Trong lòng Kiều Khải Vọng có rất nhiều nghi vấn, anh ta và Quý Duyệt Sênh không quá thân, cũng chỉ nghe người khác nói, lại chưa từng nghe Kỳ Tư nhắc tới anh và cô phát triển quan hệ thế nào.
Nhưng đàn ông mà, không tinh tế như phụ nữ, những nghi vấn này chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi.
“Chúng ta đi đâu?”
Ra khỏi cổng trường, ba người lên xe buýt. Kiều Khải Vọng hoàn toàn không biết điểm đến, chỉ có thể mờ mịt dò hỏi Kỳ Tư. Hơn nữa vừa lên xe, Kỳ Tư đã tự động ngăn cách anh ta và Quý Duyệt Sênh, giống như bức bình phong vậy.
“Tuy rằng căn cứ vào tin tức có thể sắp xếp ra manh mối hoàn chỉnh, nhưng bởi vì chúng ta không cách nào biết tình hình ở đó, cho nên, vẫn phải dùng cách tốn thời gian nhất để tìm được vị trí của người kia.”
Sau khi ngồi xuống, Kỳ Tư lấy ra tờ giấy A4 được gấp cẩn thận kia, phía trên lại tăng thêm rất nhiều chữ viết mới.
Nhưng, trên xe khá xóc, trang giấy đong đưa làm người bên cạnh không thấy rõ chữ trên đó.
“Đừng nhìn, không tốt cho mắt.” Kỳ Tư cản Quý Duyệt Sênh đang thò đầu sang xem, một bàn tay chạm vào trán cô, ý bảo cô dựa ra sau, một cái tay khác lại đưa tờ giấy cho Kiều Khải Vọng: “Cậu xem đi.”
Kiều Khải Vọng không tự nguyện nhận tờ giấy, do dự hỏi: “Mắt tớ... không quan trọng, phải không?”
Kỳ Tư liếc anh ta một cái: “Ừ.”
“Sao trước kia tớ không phát hiện cậu trọng sắc khinh bạn nhỉ?”
“Cậu là bạn tớ à?” Kỳ Tư hỏi lại.
Kiều Khải Vọng kinh hãi, vẻ mặt thảm thương: “Cậu nói gì? Cùng phòng ngủ ba năm, vậy mà cậu phân rõ giới hạn với tớ vì một cô gái?”
Quý Duyệt Sênh buồn cười, không ngờ nam sinh giao lưu với nhau cũng có thể khôi hài đến vậy. Cô cho rằng chỉ có con gái bọn cô mới thích túm tụm tán dóc đó.
“Bây giờ cậu là cái bóng đèn.” Kỳ Tư không chút khách khí chọc thủng hiện thực này.
“Được! Cậu đẹp trai, cậu nói gì cũng đúng.” Kiều Khải Vọng bỏ cuộc, còn không quên nháy mắt với Quý Duyệt Sênh, ra vẻ “Vui không? Kỳ Tư cưng cậu vậy đấy”.
Quý Duyệt Sênh mím môi cười trộm, trong lòng ngọt ngào. Mặc kệ con đường phía trước sẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì, chỉ cần có Kỳ Tư ở đó thì chẳng có vấn đề gì cả.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương