Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người
Chương 36: Cô ấy ở ngay đây (4)
Quý Duyệt Sênh nhìn chằm chằm cửa tủ quần áo, trong đầu tưởng tượng hơn một ngàn cảnh tượng có khả năng xuất hiện khi mở tủ quần áo ra. Kinh khủng nhất không có gì hơn là khi mở cửa tủ, thi thể Coco đổ ra.
Mặc dù biết trước kết quả, lúc đối diện với chân tướng thì vẫn cần can đảm. Cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện tủ quần áo là kiểu âm tường.
Trong lòng Quý Duyệt Sênh dâng lên cảm giác kỳ lạ không rõ, lại theo bản năng tiến lên cản động tác mở tủ của Đổng Khiêm Duệ.
“Để tôi.”
Sợ sẽ phát sinh nguy hiểm gì, với cơ thể của Đổng Khiêm Duệ thì chắc chắn không chịu nổi, vì thế Quý Duyệt Sênh lựa chọn tự mình làm.
Đổng Khiêm Duệ không thấy rõ dáng vẻ của cô, cơ thể dựa nghiêng vào tường. Vì mau chóng rời khỏi chỗ này, anh ta vất vả lắm mới tích được chút thể lực, sau khi Quý Duyệt Sênh duỗi tay ra giúp đỡ thì đã biến mất hầu như không còn. Nếu anh ta không dựa vào tường, hai chân căn bản không thể đứng thẳng.
Bị tra tấn thời gian dài làm anh ta quên mất thời gian, quên mất đau đớn, quên mất các loại sỉ nhục, thậm chí quên mất sinh tử, chỉ còn nhớ rõ phải đưa Coco ra khỏi địa ngục này. Cho dù anh ta cũng hãm sâu trong đó nhưng ít ra anh ta còn sống.
“Tôi không nên cãi nhau với cô ấy. Nếu không có trận cãi nhau đó, có lẽ chúng tôi đã cưới rồi.” Đổng Khiêm Duệ uể oải nói. Ánh mắt anh ta tan rã, nhưng trong bóng đêm, không có gì quan trọng cả.
“Nếu không phải do tôi, Coco sẽ không chia tay với tôi rồi về nước trong cơn tức giận... Có vài thời điểm, số phận khiến người ta bó tay, chúng ta căn bản không viết lại được số phận.”
Quý Duyệt Sênh một lần nữa nghe được giọng tuyệt vọng giấu trong lòng Đổng Khiêm Duệ. Cô nghe rõ ràng, anh ta rất đau đớn. Nếu không phải vì Coco, anh ta sẽ không chống được đến hiện tại.
“Tôi vừa tin vừa không tin vào số phận. Có tin hay không chỉ cách nhau một sự bất ngờ.” Hai tay Quý Duyệt Sênh cầm tay nắm tủ quần áo, khi nói lời này, đôi tay đông cứng của cô đồng thời tăng thêm sức: “Tôi muốn mở ra.”
Đổng Khiêm Duệ âm thầm ch ảy nước mắt, nhìn bóng dáng Quý Duyệt Sênh. Có thế nào thì anh ta cũng không thể tin người đến nghĩ cách cứu bọn họ lại là một cô gái trẻ đến vậy.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa tủ quần áo mở ra. Cùng lúc đó, Quý Duyệt Sênh ngửa người về phía sau theo phản xạ có điều kiện. Cảnh mà cô tưởng tượng không xuất hiện, bên trong tủ quần áo treo một loạt quần áo hết sức bình thường.
Cô hoài nghi quay đầu nhìn về phía Đổng Khiêm Duệ rồi bình tĩnh nhìn vào trong tủ quần áo. Cô đẩy quần áo ra, duỗi tay chạm vào một tấm ván gỗ, nhẹ nhàng gõ gõ, là rỗng.
“Chẳng lẽ?”
Tim cô chợt đập nhanh hơn, “bí mật” giấu giếm kiểu này khiến cô hãi hùng khiếp vía.
Đổng Khiêm Duệ chống tay vào tường đứng lên, một lần nữa đến trước tủ quần áo, thò nửa người vào trong tủ quần áo. Anh ta đưa tay kéo, vậy mà mở ra một cửa nhỏ đi thông đến không gian khác, cánh cửa này giấu ở phía sau tủ quần áo.
Tủ quần áo không chỉ là tủ quần áo, mà là một cánh cửa ẩn.
Quý Duyệt Sênh kinh ngạc thở dài, duỗi tay lại lần nữa đỡ Đổng Khiêm Duệ.
Hai người khom lưng đi vào trong “căn phòng bí mật”. Hai không gian tách biệt tràn ngập lạnh băng, đáng sợ.
Hai không gian trong và ngoài lớn nhỏ không đồng đều, không gian bị che giấu này cực kỳ nhỏ. Trên trần còn treo một cái đèn, lung lay, khiến người ta lo sợ bất an.
Liếc một vòng là có thể thấy tất cả đồ, hoàn toàn không có Coco như Đổng Khiêm Duệ nói. Lúc này, Quý Duyệt Sênh liếc thấy một cái tủ đông cũ kỹ, bên ngoài đã ố vàng trong một góc, cả người tức khắc run lên.
“Nó còn cắm điện.” Quý Duyệt Sênh khiếp sợ với sự thật mình nhìn thấy.
Cô không thể tin được nhìn thoáng qua Đổng Khiêm Duệ, dường như đang chứng thực với anh ta khả năng nào đó hiện lên trong đầu mình.
Phải hình dung biểu cảm của Đổng Khiêm Duệ ra sao, đó là vấn đề khó nhất trên đời. Mặt anh ta không có biểu cảm hoặc đau thương, Quý Duyệt Sênh không biết, chỉ cảm thấy giờ phút này anh ta run rẩy chống tay trên tủ đông như đã chết, không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.
“Anh đừng...” Quý Duyệt Sênh tiến lên túm lấy cái tay đang muốn mở tủ đông của Đổng Khiêm Duệ. Cô túm chặt anh ta, nhỏ giọng nói một câu: “Để tôi.”
Cô cũng sợ hãi, nhưng từ khi cô vào phòng này, tất cả suy nghĩ của cô đều cần tự mình kiểm chứng. Nỗi sợ giữa Đổng Khiêm Duệ và cô theo đêm tối bị phóng đại lên, song, chân tướng đã đặt ngay trước mắt.
Ngay ở đây, giữa hiện thực và vô căn cứ, bàn tay nắm lấy tủ đông của Quý Duyệt Sênh đột nhiên cứng lại! Lỗ tai lúc trước vẫn luôn ù ù đột nhiên bắt giữ được tiếng bước chân người thứ ba, cô lập tức đổ mồ hôi lạnh!
Cô cảnh giác quay đầu lại, mới thoáng nhìn thấy một bóng người, đầu đã bị đập mạnh, hai mắt tức khắc tối sầm, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
“Tao liều mạng với mày!”
“Đã sớm nên giết mày! Cho đi cùng con đ ĩ kia!”
...
Âm thanh khi rõ khi không truyền vào tai Quý Duyệt Sênh. Cô đau đầu đến không mở được mắt, lại cảm thấy máu nóng đang dọc theo trán chảy về phía mắt cô, ngăn cản tầm mắt vốn đã không thấy gì.
Cô nằm rạp trên mặt đất, trong lòng nghĩ không thể cứ như vậy bị đánh ngã, nhất định phải dậy. Nhưng nghĩ là một chuyện, tay chân cô hoàn toàn không nhấc lên nổi, giống như bị đánh thuốc mê. Cô cố gắng mở to mắt cũng chỉ nhìn thấy chân của Đổng Khiêm Duệ và người đánh lén cô, vẫn luôn tiến tiến lùi lùi, dây dưa không thôi.
Nghe giọng, hẳn là gã đàn ông ban đầu ra ngoài đã trở lại.
Nhưng...
Còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết, mà Quý Duyệt Sênh đã không cách nào suy nghĩ. Đầu óc càng thêm đau đớn khiến cô chỉ quan tâm mình có thể đứng hay không đã cực kỳ khó khăn. Cô chỉ cảm nhận được sàn nhà trước mắt đang lắc lư, khiến cô buồn nôn. Tất cả sự vật đều trở nên nhòe đi không thể nắm lấy, ngay một giây cuối cùng, khi cô dần dần mất đi sự khống chế với âm thanh, cô nghe thấy tiếng mở tủ đông.
Tiếng kẽo kẹt cũ kỹ, hơi thối rữa đông lạnh, toàn bộ chui vào tai và mũi của cô.
“Tiếp theo là mày.”
Gã không đóng tủ đông mà xoay người đi về phía Quý Duyệt Sênh ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Gã nhổ một ngụm máu trong mồm, đi đến bên cạnh Quý Duyệt Sênh, một chân giẫm lên cái tay trần không hề được bảo vệ của cô, không kiêng nể gì nghiền ngón tay vốn đã tổn thương do giá rét của cô.
Gã ngồi xổm xuống, giơ tay nắm tóc, khiến cô ngẩng đầu.
“Không phải rất có năng lực à? Mày muốn biết cái gì? Tao sẽ nói cho mày, nói đi!”
Quý Duyệt Sênh ngẩng đầu, cổ họng khô khốc không thể phát ra nổi âm thanh. Ngón tay bị gã ta giẫm đã mất cảm giác, có khi đã gãy rồi. Vậy mà da đầu vẫn đau, tóc bị gã túm đã bị kéo đứt vài cọng. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên thấy may vì mình để tóc ngắn.
“Lê Chân ở đâu?” Ý thức của cô rất mơ hồ, vất vả lắm mới kéo ý thực về hiện thực được, lại chỉ có thể phát ra một câu bé đến không thể bé hơn nữa. Dẫu sao lên tiếng đã là cố gắng lớn nhất của cô.
Quý Duyệt Sênh không cảm thấy tuyệt vọng, cô chỉ bắt đầu lo lắng mình không thể còn sống mà ra khỏi gác mái này. Dẫu vậy, cô cũng muốn biết đáp án. Có lẽ cuối cùng cô có chết thì còn có thể báo mộng cho Kỳ Tư.
“Hừ!” Gã phát ra một tiếng cười lạnh, không màng cơ thể không còn sức của Quý Duyệt Sênh, thô bạo kéo cô đến trước tủ đông. Gã kéo cô đứng dậy, bóp cổ cô ép cô nhìn về phía tủ đông.
“Xem đi! Nó ở đây này. Nhà chúng nó đều ở đây!”
Quý Duyệt Sênh gần như ngất lịm, thân mình ngã trái ngã phải dựa vào hai tay chống ở tủ đông mới có thể chống đỡ. Tủ đông truyền đến cảm giác lạnh lẽo, làm gương mặt cô bị ép lên tủ đông cứng đờ, không còn màu máu.
Trong tủ đông có gì? Ngoài Đổng Khiêm Duệ ngất đi bị bỏ vào, Quý Duyệt Sênh căn bản không phân biệt nổi những thứ đen tuyền kia là cái gì.
Toàn bộ gác mái đều đang lắc lư, buồn nôn muốn chết. Lỗ chân lông toàn thân Quý Duyệt Sênh mở ra, cơn buồn nôn khiến cô không kiềm được run rẩy.
Vào những lúc như này, cơ thể không chịu khống chế phát run làm người ta tưởng nhầm cô đang sợ hãi. Vì thế bàn tay bóp cổ cô tăng thêm sức để khiến cô thêm sợ hãi, tốt nhất là có thể cứ vậy dần dần sụp đổ.
“Lúc nó khóc lóc xin tha thì chúng mày đâu? Hiện tại cả nhà nó thân thể chia lìa, chúng mày lại giả mù sa mưa tìm nó hăng say như vậy. Diễn kịch cho ai xem thế? Hả?!”
Nửa người Quý Duyệt Sênh bị đè vào tủ đông, hơi lạnh ùa lên k1ch thích cảm quan của cô. Hai mắt vẫn mơ hồ, ôm thái độ hoài nghi với sự vật gần ngay trước mắt, cô ra sức muốn làm bản thân duy trì tỉnh táo, ngay cả cảm giác đau đớn trên người cũng càng ngày càng trở nên chết lặng.
“Tao nên để mày cũng nếm thử đau đớn mà Lê Chân cảm nhận lúc ấy.”
Đột nhiên, giọng nói của gã ta nhanh chóng hạ thấp. Bỗng nặng nề, rồi lại như một tiếng vang chói tai sắc nhọn đâm vào tai Quý Duyệt Sênh. Màng nhĩ chấn động, đau đớn khó nhịn.
“Giết tôi không cần phí nhiều sức như vậy. Ông chỉ cần dùng sức lực đã dùng để tra tấn Lê Chân đến chết nói cho tôi biết, vì sao phải giết chị ấy? Vì sao phải giết cả nhà chị ấy...”
Tuy rằng cảm thấy mình chắc chắn phải chết, nhưng từ trong lời của đối phương Quý Duyệt Sênh hiểu rõ, gã không có thừa thời gian để giải quyết cô. Trong khoảng thời gian gã đi ra ngoài này chắc chắn đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn, khiến gã phải đi vòng lại trong một thời gian ngắn, thậm chí làm ra một loạt quyết định bất đắc dĩ. Bao gồm đánh ngất Đổng Khiêm Duệ ném vào tủ đông. Gã muốn trốn và hy vọng chỗ này vĩnh viễn không bị phát hiện.
Chỉ cần không bị phát hiện, không có chứng cứ, gã im lặng là có thể làm gã tránh thoát tai ương ngục tù.
“Chờ mày chết rồi, xuống hỏi là biết mà? Tuy rằng chặt đầu bọn nó rất mất sức, nhưng tao nghĩ bọn nó có thể hiểu, dẫu sao tủ đông không đựng được hết.”
Dăm ba câu không biết thật giả, lại như đang cố tình chọc giận Quý Duyệt Sênh.
Mà gã đã thật sự làm được, lúc này Quý Duyệt Sênh không hề thương hại với loại người như gã, mà cảm thấy phẫn nộ với hành động của gã. Sự phẫn nộ khiến cô càng thêm run rẩy, sức lực bị rút sạch trước đó của cô như lại lần nữa được ông trời thiên vị.
Lần đầu tiên trong đời cô xuất hiện “suy nghĩ giết người”. “Suy nghĩ giết người” làm cô tạm thời quên mất bản chất của chính nghĩa, cô chỉ cảm thấy ác ma không xứng có cơ hội làm lại từ đầu.
“Kẻ đáng chết là mày!”
Quý Duyệt Sênh đột nhiên hét lớn một tiếng, cơ thể chợt đổ ra sau. Cô nâng đầu lên lập tức đụng trúng mũi gã, làm gã không kịp phòng bị chỉ có thể ăn đau đến buông lỏng cô ra.
Quý Duyệt Sênh được tự do xoay người bước nhanh lên, không hề ngừng lại dứt khoát ra tay tấn công. Động tác sắc bén, nhìn như trong người không có đau đớn.
Mười ngón đông cứng nắm thành nắm đấm, thành “vũ khí” lợi hại nhất. Khớp xương rung lên răng rắc, cũng không ngăn cản được Quý Duyệt Sênh tấn công. Nếu không phải mùa đông mặc quá mức dày nặng, nếu không phải có thương tích trong người, tốc độ di động và ra nắm đấm của cô hẳn còn nhanh hơn thế này gấp vài lần.
Đương nhiên, bản thân Quý Duyệt Sênh cũng không nghĩ tới, các chiêu học được ở lớp thể chất, bị chính cô cười nhạo là mèo ba chân vậy mà có thể làm người ta bị thương.
Không ngăn cản được thế công của Quý Duyệt Sênh đột nhiên khỏe lại thần kỳ, người nọ bị đánh cho ngã trên mặt đất. Quý Duyệt Sênh tiến lên, hai chân tách ra đứng cạnh gã, khom người túm cổ áo gã, vẫn nắm chặt nắm tay.
Lại không ngờ, cú đấm này không xuống được. Chỉ nghe “cách” một tiếng, họng súng đen ngòm để ở trán cô. Một giây trước cô còn đánh người vào đường cùng không thể phản kích, lúc này cô hoàn toàn không thể làm gì.
Họng súng lạnh như băng này quả thực là một cơn ác mộng. Phải biết rằng, khi ở trường, bọn họ luyện tập bắn súng, Tĩnh Tĩnh chỉ cầm súng không có đạn giả vờ nhắm vào cô đã khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
Vũ khí đáng sợ vậy đấy. Bản thân sự tồn tại của nó là con dao hai lưỡi, bảo vệ mình lại làm tổn thương người.
Mà khẩu súng trước mắt có đạn, tuy Quý Duyệt Sênh không rõ lai lịch của khẩu súng này, nhưng nhìn có vẻ khá cổ, hoàn toàn không phải loại bọn họ dùng lúc luyện tập. Từ súng type 92 đến type 77 (*), dáng vẻ khẩu súng này hoàn toàn không khớp.
(*) Súng type 92: là loại súng máy hạng nặng tiêu chuẩn của Lục quân Đế quốc Nhật Bản được đưa vào phục vụ năm 1932 và được quân đội Nhật và Mãn Châu sử dụng rộng rãi trong suốt Thế chiến thứ hai. Súng máy hạng nặng type 77 được xem là kiểu súng máy phòng không sử dụng đạn 12.7 mm đầu tiên do Trung Quốc chế tạo.
Chẳng lẽ là tự cải tiến?
Lúc ấy không biết gã có bắn xuyên qua đầu mình không, Quý Duyệt Sênh suy nghĩ rất nhiều. Càng là lúc nguy cấp, đầu óc cô như càng sáng suốt.
“Duyệt Sênh…”
Cảm giác âm thanh mang theo khoảng cách đột nhiên xuyên qua từng tầng trở ngại truyền vào tai Quý Duyệt Sênh. Cô đột nhiên phấn chấn, đây không phải ảo giác, đây tuyệt đối không phải.
“Kỳ Tư.”
Cô khẽ mấp máy môi, như gọi tên đấng cứu thế.
Mặc dù biết trước kết quả, lúc đối diện với chân tướng thì vẫn cần can đảm. Cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện tủ quần áo là kiểu âm tường.
Trong lòng Quý Duyệt Sênh dâng lên cảm giác kỳ lạ không rõ, lại theo bản năng tiến lên cản động tác mở tủ của Đổng Khiêm Duệ.
“Để tôi.”
Sợ sẽ phát sinh nguy hiểm gì, với cơ thể của Đổng Khiêm Duệ thì chắc chắn không chịu nổi, vì thế Quý Duyệt Sênh lựa chọn tự mình làm.
Đổng Khiêm Duệ không thấy rõ dáng vẻ của cô, cơ thể dựa nghiêng vào tường. Vì mau chóng rời khỏi chỗ này, anh ta vất vả lắm mới tích được chút thể lực, sau khi Quý Duyệt Sênh duỗi tay ra giúp đỡ thì đã biến mất hầu như không còn. Nếu anh ta không dựa vào tường, hai chân căn bản không thể đứng thẳng.
Bị tra tấn thời gian dài làm anh ta quên mất thời gian, quên mất đau đớn, quên mất các loại sỉ nhục, thậm chí quên mất sinh tử, chỉ còn nhớ rõ phải đưa Coco ra khỏi địa ngục này. Cho dù anh ta cũng hãm sâu trong đó nhưng ít ra anh ta còn sống.
“Tôi không nên cãi nhau với cô ấy. Nếu không có trận cãi nhau đó, có lẽ chúng tôi đã cưới rồi.” Đổng Khiêm Duệ uể oải nói. Ánh mắt anh ta tan rã, nhưng trong bóng đêm, không có gì quan trọng cả.
“Nếu không phải do tôi, Coco sẽ không chia tay với tôi rồi về nước trong cơn tức giận... Có vài thời điểm, số phận khiến người ta bó tay, chúng ta căn bản không viết lại được số phận.”
Quý Duyệt Sênh một lần nữa nghe được giọng tuyệt vọng giấu trong lòng Đổng Khiêm Duệ. Cô nghe rõ ràng, anh ta rất đau đớn. Nếu không phải vì Coco, anh ta sẽ không chống được đến hiện tại.
“Tôi vừa tin vừa không tin vào số phận. Có tin hay không chỉ cách nhau một sự bất ngờ.” Hai tay Quý Duyệt Sênh cầm tay nắm tủ quần áo, khi nói lời này, đôi tay đông cứng của cô đồng thời tăng thêm sức: “Tôi muốn mở ra.”
Đổng Khiêm Duệ âm thầm ch ảy nước mắt, nhìn bóng dáng Quý Duyệt Sênh. Có thế nào thì anh ta cũng không thể tin người đến nghĩ cách cứu bọn họ lại là một cô gái trẻ đến vậy.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa tủ quần áo mở ra. Cùng lúc đó, Quý Duyệt Sênh ngửa người về phía sau theo phản xạ có điều kiện. Cảnh mà cô tưởng tượng không xuất hiện, bên trong tủ quần áo treo một loạt quần áo hết sức bình thường.
Cô hoài nghi quay đầu nhìn về phía Đổng Khiêm Duệ rồi bình tĩnh nhìn vào trong tủ quần áo. Cô đẩy quần áo ra, duỗi tay chạm vào một tấm ván gỗ, nhẹ nhàng gõ gõ, là rỗng.
“Chẳng lẽ?”
Tim cô chợt đập nhanh hơn, “bí mật” giấu giếm kiểu này khiến cô hãi hùng khiếp vía.
Đổng Khiêm Duệ chống tay vào tường đứng lên, một lần nữa đến trước tủ quần áo, thò nửa người vào trong tủ quần áo. Anh ta đưa tay kéo, vậy mà mở ra một cửa nhỏ đi thông đến không gian khác, cánh cửa này giấu ở phía sau tủ quần áo.
Tủ quần áo không chỉ là tủ quần áo, mà là một cánh cửa ẩn.
Quý Duyệt Sênh kinh ngạc thở dài, duỗi tay lại lần nữa đỡ Đổng Khiêm Duệ.
Hai người khom lưng đi vào trong “căn phòng bí mật”. Hai không gian tách biệt tràn ngập lạnh băng, đáng sợ.
Hai không gian trong và ngoài lớn nhỏ không đồng đều, không gian bị che giấu này cực kỳ nhỏ. Trên trần còn treo một cái đèn, lung lay, khiến người ta lo sợ bất an.
Liếc một vòng là có thể thấy tất cả đồ, hoàn toàn không có Coco như Đổng Khiêm Duệ nói. Lúc này, Quý Duyệt Sênh liếc thấy một cái tủ đông cũ kỹ, bên ngoài đã ố vàng trong một góc, cả người tức khắc run lên.
“Nó còn cắm điện.” Quý Duyệt Sênh khiếp sợ với sự thật mình nhìn thấy.
Cô không thể tin được nhìn thoáng qua Đổng Khiêm Duệ, dường như đang chứng thực với anh ta khả năng nào đó hiện lên trong đầu mình.
Phải hình dung biểu cảm của Đổng Khiêm Duệ ra sao, đó là vấn đề khó nhất trên đời. Mặt anh ta không có biểu cảm hoặc đau thương, Quý Duyệt Sênh không biết, chỉ cảm thấy giờ phút này anh ta run rẩy chống tay trên tủ đông như đã chết, không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.
“Anh đừng...” Quý Duyệt Sênh tiến lên túm lấy cái tay đang muốn mở tủ đông của Đổng Khiêm Duệ. Cô túm chặt anh ta, nhỏ giọng nói một câu: “Để tôi.”
Cô cũng sợ hãi, nhưng từ khi cô vào phòng này, tất cả suy nghĩ của cô đều cần tự mình kiểm chứng. Nỗi sợ giữa Đổng Khiêm Duệ và cô theo đêm tối bị phóng đại lên, song, chân tướng đã đặt ngay trước mắt.
Ngay ở đây, giữa hiện thực và vô căn cứ, bàn tay nắm lấy tủ đông của Quý Duyệt Sênh đột nhiên cứng lại! Lỗ tai lúc trước vẫn luôn ù ù đột nhiên bắt giữ được tiếng bước chân người thứ ba, cô lập tức đổ mồ hôi lạnh!
Cô cảnh giác quay đầu lại, mới thoáng nhìn thấy một bóng người, đầu đã bị đập mạnh, hai mắt tức khắc tối sầm, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
“Tao liều mạng với mày!”
“Đã sớm nên giết mày! Cho đi cùng con đ ĩ kia!”
...
Âm thanh khi rõ khi không truyền vào tai Quý Duyệt Sênh. Cô đau đầu đến không mở được mắt, lại cảm thấy máu nóng đang dọc theo trán chảy về phía mắt cô, ngăn cản tầm mắt vốn đã không thấy gì.
Cô nằm rạp trên mặt đất, trong lòng nghĩ không thể cứ như vậy bị đánh ngã, nhất định phải dậy. Nhưng nghĩ là một chuyện, tay chân cô hoàn toàn không nhấc lên nổi, giống như bị đánh thuốc mê. Cô cố gắng mở to mắt cũng chỉ nhìn thấy chân của Đổng Khiêm Duệ và người đánh lén cô, vẫn luôn tiến tiến lùi lùi, dây dưa không thôi.
Nghe giọng, hẳn là gã đàn ông ban đầu ra ngoài đã trở lại.
Nhưng...
Còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết, mà Quý Duyệt Sênh đã không cách nào suy nghĩ. Đầu óc càng thêm đau đớn khiến cô chỉ quan tâm mình có thể đứng hay không đã cực kỳ khó khăn. Cô chỉ cảm nhận được sàn nhà trước mắt đang lắc lư, khiến cô buồn nôn. Tất cả sự vật đều trở nên nhòe đi không thể nắm lấy, ngay một giây cuối cùng, khi cô dần dần mất đi sự khống chế với âm thanh, cô nghe thấy tiếng mở tủ đông.
Tiếng kẽo kẹt cũ kỹ, hơi thối rữa đông lạnh, toàn bộ chui vào tai và mũi của cô.
“Tiếp theo là mày.”
Gã không đóng tủ đông mà xoay người đi về phía Quý Duyệt Sênh ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Gã nhổ một ngụm máu trong mồm, đi đến bên cạnh Quý Duyệt Sênh, một chân giẫm lên cái tay trần không hề được bảo vệ của cô, không kiêng nể gì nghiền ngón tay vốn đã tổn thương do giá rét của cô.
Gã ngồi xổm xuống, giơ tay nắm tóc, khiến cô ngẩng đầu.
“Không phải rất có năng lực à? Mày muốn biết cái gì? Tao sẽ nói cho mày, nói đi!”
Quý Duyệt Sênh ngẩng đầu, cổ họng khô khốc không thể phát ra nổi âm thanh. Ngón tay bị gã ta giẫm đã mất cảm giác, có khi đã gãy rồi. Vậy mà da đầu vẫn đau, tóc bị gã túm đã bị kéo đứt vài cọng. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên thấy may vì mình để tóc ngắn.
“Lê Chân ở đâu?” Ý thức của cô rất mơ hồ, vất vả lắm mới kéo ý thực về hiện thực được, lại chỉ có thể phát ra một câu bé đến không thể bé hơn nữa. Dẫu sao lên tiếng đã là cố gắng lớn nhất của cô.
Quý Duyệt Sênh không cảm thấy tuyệt vọng, cô chỉ bắt đầu lo lắng mình không thể còn sống mà ra khỏi gác mái này. Dẫu vậy, cô cũng muốn biết đáp án. Có lẽ cuối cùng cô có chết thì còn có thể báo mộng cho Kỳ Tư.
“Hừ!” Gã phát ra một tiếng cười lạnh, không màng cơ thể không còn sức của Quý Duyệt Sênh, thô bạo kéo cô đến trước tủ đông. Gã kéo cô đứng dậy, bóp cổ cô ép cô nhìn về phía tủ đông.
“Xem đi! Nó ở đây này. Nhà chúng nó đều ở đây!”
Quý Duyệt Sênh gần như ngất lịm, thân mình ngã trái ngã phải dựa vào hai tay chống ở tủ đông mới có thể chống đỡ. Tủ đông truyền đến cảm giác lạnh lẽo, làm gương mặt cô bị ép lên tủ đông cứng đờ, không còn màu máu.
Trong tủ đông có gì? Ngoài Đổng Khiêm Duệ ngất đi bị bỏ vào, Quý Duyệt Sênh căn bản không phân biệt nổi những thứ đen tuyền kia là cái gì.
Toàn bộ gác mái đều đang lắc lư, buồn nôn muốn chết. Lỗ chân lông toàn thân Quý Duyệt Sênh mở ra, cơn buồn nôn khiến cô không kiềm được run rẩy.
Vào những lúc như này, cơ thể không chịu khống chế phát run làm người ta tưởng nhầm cô đang sợ hãi. Vì thế bàn tay bóp cổ cô tăng thêm sức để khiến cô thêm sợ hãi, tốt nhất là có thể cứ vậy dần dần sụp đổ.
“Lúc nó khóc lóc xin tha thì chúng mày đâu? Hiện tại cả nhà nó thân thể chia lìa, chúng mày lại giả mù sa mưa tìm nó hăng say như vậy. Diễn kịch cho ai xem thế? Hả?!”
Nửa người Quý Duyệt Sênh bị đè vào tủ đông, hơi lạnh ùa lên k1ch thích cảm quan của cô. Hai mắt vẫn mơ hồ, ôm thái độ hoài nghi với sự vật gần ngay trước mắt, cô ra sức muốn làm bản thân duy trì tỉnh táo, ngay cả cảm giác đau đớn trên người cũng càng ngày càng trở nên chết lặng.
“Tao nên để mày cũng nếm thử đau đớn mà Lê Chân cảm nhận lúc ấy.”
Đột nhiên, giọng nói của gã ta nhanh chóng hạ thấp. Bỗng nặng nề, rồi lại như một tiếng vang chói tai sắc nhọn đâm vào tai Quý Duyệt Sênh. Màng nhĩ chấn động, đau đớn khó nhịn.
“Giết tôi không cần phí nhiều sức như vậy. Ông chỉ cần dùng sức lực đã dùng để tra tấn Lê Chân đến chết nói cho tôi biết, vì sao phải giết chị ấy? Vì sao phải giết cả nhà chị ấy...”
Tuy rằng cảm thấy mình chắc chắn phải chết, nhưng từ trong lời của đối phương Quý Duyệt Sênh hiểu rõ, gã không có thừa thời gian để giải quyết cô. Trong khoảng thời gian gã đi ra ngoài này chắc chắn đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn, khiến gã phải đi vòng lại trong một thời gian ngắn, thậm chí làm ra một loạt quyết định bất đắc dĩ. Bao gồm đánh ngất Đổng Khiêm Duệ ném vào tủ đông. Gã muốn trốn và hy vọng chỗ này vĩnh viễn không bị phát hiện.
Chỉ cần không bị phát hiện, không có chứng cứ, gã im lặng là có thể làm gã tránh thoát tai ương ngục tù.
“Chờ mày chết rồi, xuống hỏi là biết mà? Tuy rằng chặt đầu bọn nó rất mất sức, nhưng tao nghĩ bọn nó có thể hiểu, dẫu sao tủ đông không đựng được hết.”
Dăm ba câu không biết thật giả, lại như đang cố tình chọc giận Quý Duyệt Sênh.
Mà gã đã thật sự làm được, lúc này Quý Duyệt Sênh không hề thương hại với loại người như gã, mà cảm thấy phẫn nộ với hành động của gã. Sự phẫn nộ khiến cô càng thêm run rẩy, sức lực bị rút sạch trước đó của cô như lại lần nữa được ông trời thiên vị.
Lần đầu tiên trong đời cô xuất hiện “suy nghĩ giết người”. “Suy nghĩ giết người” làm cô tạm thời quên mất bản chất của chính nghĩa, cô chỉ cảm thấy ác ma không xứng có cơ hội làm lại từ đầu.
“Kẻ đáng chết là mày!”
Quý Duyệt Sênh đột nhiên hét lớn một tiếng, cơ thể chợt đổ ra sau. Cô nâng đầu lên lập tức đụng trúng mũi gã, làm gã không kịp phòng bị chỉ có thể ăn đau đến buông lỏng cô ra.
Quý Duyệt Sênh được tự do xoay người bước nhanh lên, không hề ngừng lại dứt khoát ra tay tấn công. Động tác sắc bén, nhìn như trong người không có đau đớn.
Mười ngón đông cứng nắm thành nắm đấm, thành “vũ khí” lợi hại nhất. Khớp xương rung lên răng rắc, cũng không ngăn cản được Quý Duyệt Sênh tấn công. Nếu không phải mùa đông mặc quá mức dày nặng, nếu không phải có thương tích trong người, tốc độ di động và ra nắm đấm của cô hẳn còn nhanh hơn thế này gấp vài lần.
Đương nhiên, bản thân Quý Duyệt Sênh cũng không nghĩ tới, các chiêu học được ở lớp thể chất, bị chính cô cười nhạo là mèo ba chân vậy mà có thể làm người ta bị thương.
Không ngăn cản được thế công của Quý Duyệt Sênh đột nhiên khỏe lại thần kỳ, người nọ bị đánh cho ngã trên mặt đất. Quý Duyệt Sênh tiến lên, hai chân tách ra đứng cạnh gã, khom người túm cổ áo gã, vẫn nắm chặt nắm tay.
Lại không ngờ, cú đấm này không xuống được. Chỉ nghe “cách” một tiếng, họng súng đen ngòm để ở trán cô. Một giây trước cô còn đánh người vào đường cùng không thể phản kích, lúc này cô hoàn toàn không thể làm gì.
Họng súng lạnh như băng này quả thực là một cơn ác mộng. Phải biết rằng, khi ở trường, bọn họ luyện tập bắn súng, Tĩnh Tĩnh chỉ cầm súng không có đạn giả vờ nhắm vào cô đã khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
Vũ khí đáng sợ vậy đấy. Bản thân sự tồn tại của nó là con dao hai lưỡi, bảo vệ mình lại làm tổn thương người.
Mà khẩu súng trước mắt có đạn, tuy Quý Duyệt Sênh không rõ lai lịch của khẩu súng này, nhưng nhìn có vẻ khá cổ, hoàn toàn không phải loại bọn họ dùng lúc luyện tập. Từ súng type 92 đến type 77 (*), dáng vẻ khẩu súng này hoàn toàn không khớp.
(*) Súng type 92: là loại súng máy hạng nặng tiêu chuẩn của Lục quân Đế quốc Nhật Bản được đưa vào phục vụ năm 1932 và được quân đội Nhật và Mãn Châu sử dụng rộng rãi trong suốt Thế chiến thứ hai. Súng máy hạng nặng type 77 được xem là kiểu súng máy phòng không sử dụng đạn 12.7 mm đầu tiên do Trung Quốc chế tạo.
Chẳng lẽ là tự cải tiến?
Lúc ấy không biết gã có bắn xuyên qua đầu mình không, Quý Duyệt Sênh suy nghĩ rất nhiều. Càng là lúc nguy cấp, đầu óc cô như càng sáng suốt.
“Duyệt Sênh…”
Cảm giác âm thanh mang theo khoảng cách đột nhiên xuyên qua từng tầng trở ngại truyền vào tai Quý Duyệt Sênh. Cô đột nhiên phấn chấn, đây không phải ảo giác, đây tuyệt đối không phải.
“Kỳ Tư.”
Cô khẽ mấp máy môi, như gọi tên đấng cứu thế.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương