Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 44: Không tìm thấy người này (1)



Tới bệnh viện quá nhiều lần trong một thời gian ngắn dẫu sao cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng lần này Quý Duyệt Sênh liên lụy các chị em cùng phòng bị thương cùng, mặc dù kẻ hại bọn họ lăn xuống cầu thang không phải cô.

Mấy người xử lý xong vết thương trên người sau đó chờ ở sảnh bệnh viện, đợi Kỳ Tư tới hỏi tội. Đây không phải là chuyện quan trọng, tính tình Kỳ Tư rất tốt, có lẽ sẽ không mắng chửi người. Chuyện khó giải quyết là sau khi về trường phải giải thích với đội trưởng Uông thế nào, để anh ấy tin tưởng bốn người bọn họ đồng thời bị thương, cùng với việc trước khi khỏi hẳn họ không thể tham gia huấn luyện.

Cảm giác dù họ có trần thuật thế nào thì đội trưởng Uông cũng sẽ không tin tưởng, thậm chí còn có thể phạt bọn họ huấn luyện thêm. Dù sao thì xác suất người của cả một phòng ký túc bị thương thật sự còn thấp hơn tỉ lệ bốn cô gái cùng một phòng ký túc cùng nhau đến tháng nhiều.

"Lần này thì hay rồi, cả phòng đều bị thương."

Lúc ngã xuống Tĩnh Tĩnh theo bản năng đỡ Quý Duyệt Sênh, kết quả là toàn bộ trọng lượng của Quý Duyệt Sênh đều đè lên người cô ấy, cuối cùng cô ấy bị thương cổ tay.

"Còn may là bị thương tay trái, vẫn cầm được bút." Lục Địch lại cảm thấy may mắn thay Tĩnh Tĩnh.

Vẻ mặt Tĩnh Tĩnh ảm đạm, cô ấy trợn trắng mắt hỏi lại: "Súng thì sao? Bà đây cầm súng kiểu gì? Một tay đâu có cầm được đâu? Lúc đầu cầm hai tay đã tốn sức rồi."

Vừa dứt lời, bệnh nhân xếp hàng đăng ký gần đó nghe được từ nhạy cảm, sau đó nháo nhào hoảng sợ di chuyển sang cửa sổ đăng ký gần bọn họ nhất. Mà đám Tĩnh Tĩnh đang vui vẻ hoàn toàn không ý thức được lời mình nói tạo thành tâm lý khủng hoảng cho người khác.

"Ôi dào, thế tớ còn trẹo chân đây này!" Phó Kiêu Kiêu không phục, nhảy ra so xem ai thảm hơn: "Tớ vốn là người chạy nhanh nhất phòng, hiện tại thì tốt rồi, Quý Duyệt Sênh hay đứng bét còn chạy nhanh hơn tớ!”

"Này đủ rồi nhé! Hai cậu một người bị thương tay, một người trẹo chân, mười ngày nửa tháng là lành, nhao nhao cái gì?" Lục Địch vốn định giữ yên lặng cũng ngồi không yên, đã đến mức này rồi cô ấy cũng không cần nhịn nữa: "Các cậu nhìn tớ đây này! Lúc ngã tiếp đất bằng mặt, tớ có nói gì không? Hả!"

Tĩnh Tĩnh và Phó Kiêu Kiêu nhìn cô ấy một cái, lúng túng ho khan, quay đầu nhìn sang nơi khác, lúc này cuộc "cãi vã" buồn cười giữa bọn họ mới chấm dứt. Mà Quý Duyệt Sênh may mắn được đám “bạn xấu” bảo vệ nên không bị thương chút nào. Cô ấy nhìn dáng vẻ chật vật của ba người họ, vừa buồn cười vừa đau lòng, càng tự trách nhiều hơn.

"Tiểu Địch, vết thương trên mặt cậu..." Chỉ trầy da nhẹ nhìn giống như đánh má hồng, Phó Kiêu Kiêu do dự muốn nói những lời này, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.

Dù sao cũng là bạn cùng phòng, nên nể mặt vẫn phải nể.

"Xin lỗi các cậu." Quý Duyệt Sênh nhỏ giọng xin lỗi: "Về tớ mời các cậu đi ăn được không?"

"Quá tuyệt vời! Chỉ chờ mỗi câu này của cậu!"

Vừa nghe thấy Quý Duyệt Sênh nói vậy, ba người còn lại lập tức sống lại, cổ tay bị thương, bị trẹo chân, bị phá tướng gì đó đều không tồn tại. Ăn ngon uống ngon, cái gì cũng tốt.

"Đúng, chúng ta có cần đi thăm cô gái kia không?"

Tĩnh Tĩnh bĩu môi, mấy người nhìn về một phía theo ánh mắt cô ấy, thấy "kẻ đầu têu" đang ngồi im lặng trên ghế dài ở một đầu khác. Dáng người cô gái ấy nhỏ nhắn xinh xắn, tóc dài buông lơi, trông càng điềm đạm đáng yêu.

"Vãi, cô ấy chẳng bị làm sao cả. Sao ngồi một mình ở đó trông còn đáng thương hơn bọn mình nhỉ?"

Phó Kiêu Kiêu không thích con gái quá yếu đuối, có thể là vì chính cô ấy đã đủ mạnh mẽ, cho nên cảm thấy con gái gặp phải một chút chuyện nhỏ như này mà khóc sướt mướt thì vô cùng khó hiểu.

"Qua hỏi xem sao." Quý Duyệt Sênh cũng tò mò, đang yên đang lành đi đường tại sao tự dưng lại ngã xuống?

Bốn người đang chậm rãi đi về phía cô gái kia, còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy...

"Đứng im hết cho tôi."

Đây không phải lời Kỳ Tư nói, trong sự nghiêm khắc còn kèm theo thái độ đe dọa "tuyệt đối sẽ không tha cho các em". Giọng điệu bình tĩnh, không to tiếng, hiển nhiên là âm thanh sau khi đã kiềm chế.

"Ha ha, đội trưởng Uông."

Bốn người chậm rãi quay lại, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm, rõ ràng là dáng vẻ quy củ chờ lãnh đạo kiểm duyệt. Lúc này bọn họ cũng nhìn thấy Kỳ Tư đang tỏa ra hơi thở u ám đứng bên cạnh đội trưởng Uông. Tên này cũng thật là, sao lại đi mách lẻo chứ, còn làm phiền đội trưởng Uông tự mình tới một chuyến?

"Lúc gọi điện thoại vừa lúc gặp đội trưởng Uông, thầy ấy lái xe đưa tớ tới đây."

Không chờ các cô gái chất vấn, Kỳ Tư chủ động giải thích. Sau đó anh đi về phía Quý Duyệt Sênh, thấy cô không có vết thương nào, rõ ràng so với ba người khác, trông cô hoàn toàn không có việc gì, anh lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Tôi nói nhé, phòng các em có thể đừng gây rối một ngày không hả?"

Đội trưởng Uông theo bản năng bắt đầu răn dạy, mặc dù nhìn thấy vị trí bọn họ bị thương, nhưng vẫn muốn hoàn thành trình tự mắng chửi người cần thiết này.

Bên kia đang xa xả mắng chửi người, không khí giữa Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh lại có vẻ vô cùng hòa hợp.

“Chụp chiếu gì chưa?" Kỳ Tư hỏi, vốn muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng lại lo làm cô đau, đành phải đứng trước mặt cô căng thẳng và nhẫn nại chờ cô trả lời.

Quý Duyệt Sênh gật đầu: "Hẳn là không sao, chỉ bị đập một gậy."

"Trông thấy tướng mạo của người đánh em không?" Câu hỏi kế tiếp của Kỳ Tư lập tức quay về bản tính, loại phản ứng gần như thói quen nghề nghiệp kia khiến anh không thể không truy hỏi ngọn nguồn.

"Không." Quý Duyệt Sênh cũng rất hối hận, hình như cô thực sự không nhìn thấy người đánh cô, nhưng có nghe thấy âm thanh khác. Cụ thể là cái gì, bây giờ cũng rất khó nhớ lại ở chỗ ồn ào này.

Kỳ Tư thở dài, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Bị sợ à?"

"So với lần trước thì tốt hơn nhiều, lần này không sợ lắm." Quý Duyệt Sênh lại rất lạc quan. So với lần trước, lần này cô có bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm. Chủ yếu là, cô cũng cảm thấy đối phương không ra tay nặng với mình…

"Đi thôi, đưa các em về." Ở trong bệnh viện này, đội trưởng Uông không thể to tiếng răn dạy người, chỉ có thể phát huy vài phần công lực. Nể tình bọn họ đi đứng không tiện, xuất phát từ chức trách của đội trưởng, anh ấy quyết định đưa bọn họ về trường.

"Các cậu về trước đi, tớ còn có chút việc."

Quý Duyệt Sênh giữ chặt Kỳ Tư, không yên tâm về cô gái đang cô đơn ngồi một mình kia, hơn nữa trong lòng cô còn rất nhiều nghi hoặc cần giải đáp. Cho dù không giải được, cũng hi vọng có thể đạt được một giải thích hợp lý.

"Vậy cậu đừng quên mời bọn tớ đi ăn nhé." Phó Kiêu Kiêu nhắc nhở cô.

Đội trưởng Uông khinh bỉ nhìn đám học sinh tham ăn của mình, lắc đầu, đi trước một bước. Trước khi đi anh ấy còn nhìn Kỳ Tư đầy ám chỉ, lời căn dặn cũng không nói ra miệng, toàn bộ đều gửi gắm vào trong mắt.

Sau khi dõi mắt nhìn bọn họ rời đi, Quý Duyệt Sênh nắm lấy tay Kỳ Tư, lập tức đổi thành vẻ mặt nghiêm túc nói chính sự: "Em gặp phải một chuyện kỳ lạ."

"Có liên quan tới việc em bị đánh?" Kỳ Tư cũng cảnh giác hỏi.

"Tám chín phần mười."

Quý Duyệt Sênh không đuổi kịp nhóc ăn mày kia là vì bị đánh ngất xỉu, nhưng tại sao lại có người ngăn cản cô? Người ngăn cản cô có ý đồ gì? Những điều này cô đều không biết, chính vì không biết, khiến chuyện mưu đồ đơn giản ban đầu trở nên phức tạp nan giải.

"Cô ấy là ai?"

Kỳ Tư thấy ánh mắt Quý Duyệt Sênh cố định ở một chỗ nào đó nên cũng nhìn sang, phát hiện một cô gái nhỏ nhắn gầy yếu một thân một mình ngồi trên ghế dài ở sảnh, lặng yên không nói, nhìn tâm sự nặng nề.

"Lâm muội muội (*) rơi từ trên trời xuống."

(*) Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, là người có ngoại hình mềm mại, yếu đuối.

Thế là, hai người chậm rãi đi về phía cô gái kia. Cô ấy chống hai tay lên đùi, mặc dù không bị thương gì, nhưng dường như trên đường tới bệnh viện cùng họ cô ấy đã chịu nỗi kinh hãi nào đó, chưa từng giao lưu với họ.

Nhưng Quý Duyệt Sênh lại nghe thấy cô ấy một mực lặp lại cùng một câu nói: “Sao có thể?"

"Cô có ổn không?"

Quý Duyệt Sênh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô gái, chỉ là một động tác rất nhỏ như vậy cũng khiến cô ấy giật mình hoảng sợ. Cô ấy nghiêng người giữ một khoảng cách với bọn họ, đánh giá bọn họ bằng ánh mắt không tin tưởng.

Sau đó có thể cô ấy ý thức được Quý Duyệt Sênh là người bị mình làm hại ngã ra đất, vội vàng đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý... Lúc ấy đầu tôi đột nhiên hơi choáng, đi đứng cũng không kiểm soát được."

"Cô kiểm tra chưa, có bị thương chỗ nào không, hay là thân thể không thoải mái?" Quý Duyệt Sênh kéo cô ấy ngồi xuống, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.

Cô gái lắc đầu, cười khổ nói: "Tôi sợ độ cao, thật ra không đi được kiểu cầu vượt hai mặt đều là thủy tinh như vậy."

"Sợ độ cao?" Quý Duyệt Sênh kinh ngạc lặp lại chứng bệnh sợ độ cao của cô ấy.

Kỳ Tư không hề ngồi xuống, mà là đứng ở một bên quan sát: "Vậy tại sao còn muốn đi cầu vượt?" Biết rõ mình sợ độ cao, cố chấp đi đến cầu vượt nhất định là có nguyên nhân gì đó.

Cô gái lúng túng gục đầu xuống, không biết phải giải thích thế nào: "Có lẽ là, từ nơi xa xăm..."

Rất nhiều chuyện nhìn như không hợp lý đều cất giấu một cái "từ nơi xa xăm”, mọi người dùng bốn chữ này giải thích vì sao bọn họ lại làm ra lựa chọn khác thường. Cô gái này không thể nói rõ vì sao hôm nay cô ấy lại đột nhiên đi lên chiếc cầu vượt mà mình chưa từng bước qua bao giờ, có lẽ là một sự xúc động sâu trong nội tâm, hoặc là bắt nguồn từ một âm thanh nào đó không nghe được.

"Tôi tên Du Tiểu Duệ, học Đại học Sư phạm." Ngay từ đầu chủ đề đã trở nên có chút huyền học, cô gái chủ động giới thiệu mình: "Hai bạn thì sao?"

"Chúng tôi đều học trường cảnh sát." Quý Duyệt Sênh cũng cười đáp lại.

Cô gái tên Du Tiểu Duệ toát ra vẻ mặt kính nể, lại len lén liếc Kỳ Tư vóc dáng cao lớn, hâm mộ nói: "Khó trách hai người có khí chất như vậy."

"Lúc cô ở trên cầu vượt đã xảy ra chuyện gì?"

Kỳ Tư không nói chuyện thuận theo lời nữ sinh, mà là tiếp tục truy hỏi. Mặc dù trước mắt có thể nói là xen vào việc của người khác, nhưng chuyện xảy ra trên người Quý Duyệt Sênh, và chuyện xảy ra trên người Du Tiểu Duệ, không thể không khiến anh coi trọng. Cùng một địa điểm, Quý Duyệt Sênh nói "kỳ lạ", Du Tiểu Duệ nói "từ nơi xa xăm".

"Cậu nói xem, sau khi một người mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể lưu lạc đầu đường, sống bằng việc ăn xin?" Cô ấy mở miệng, dường như còn chưa hoàn hồn từ chuyện mà mình gặp phải, nhắc tới những gì xảy ra trên cầu vượt, ngay cả chính cô ấy đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lại là ăn mày?

Quý Duyệt Sênh nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn sang Kỳ Tư. Cô càng cảm thấy chuyện mình bị đánh ngất xỉu quá kỳ quặc, kẻ ăn mày cô và Du Tiểu Duệ gặp phải rốt cuộc là thế nào, là cùng một người hay là có người khác?

"Chúng ta ra ngoài nói."

Kỳ Tư tiếp nhận ý tứ mà Quý Duyệt Sênh truyền đạt trong ánh mắt, cụp mắt mắt nhìn xuống đồng hồ, quyết định tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống tâm sự tỉ mỉ.

Mùi nước sát trùng ở bệnh viện quấn quanh người, khiến cho người ta luôn luôn sa vào một loại trạng thái khó hiểu. Trên mặt những bệnh nhân đi qua đều lạnh nhạt tối tăm, ngồi ở chỗ này trò chuyện giống như là đang trao đổi bí mật tiêu cực gì vậy.

Xung quanh bệnh viện chỉ có một vài cửa hàng nhỏ, không phải là nơi yên tĩnh tiện cho việc nói chuyện. Kỳ Tư nhìn vị trí địa lý hiển thị trên bản đồ điện thoại, phát hiện gần đó có một quán cafe sách, bèn bảo Quý Duyệt Sênh đi theo.

Không gian trong quán cafe sách không lớn, lại chia làm hai tầng trên dưới. Bên trong sáng ngời, sách trưng bày dưới lầu một cũng vô cùng ngay ngắn, cuối tuần có rất nhiều người lớn và trẻ nhỏ ngồi dưới mặt đất đọc sách, thậm chí có một số còn tự mang ghế.

Quý Duyệt Sênh và Du Tiểu Duệ đi thẳng lên lầu hai, Kỳ Tư thì thoáng dừng lại dưới lầu. Đợi đến lúc anh đi lên thì trên tay nhiều ra hai cốc đồ uống nóng.

"Cảm ơn." Du Tiểu Duệ cảm kích nhận lấy cốc đồ uống nóng, giữ trong lòng bàn tay.

Kỳ Tư nhẹ nhàng đặt một cái cốc khác trước mặt Quý Duyệt Sênh, không quên dặn dò một câu: "Nếu như cảm thấy đau đầu, hoặc là có chỗ nào không thoải mái, nhớ nói ngay cho anh."

Anh lo lắng thời gian trò chuyện quá dài, sẽ khiến thân thể mới bình phục không lâu của Quý Duyệt Sênh không chịu đựng nổi. Cộng thêm việc hôm nay cô lại bị đập mạnh vào đầu, vết thương cũ vết thương mới cùng ở một chỗ thật sự khiến cho người ta không yên tâm.

"Dạ, không sao đâu." Quý Duyệt Sênh luôn miệng đồng ý.

Chắc Du Tiểu Duệ còn chưa có bạn trai, khi nhìn thấy cảnh như vậy, khó tránh khỏi không được tự nhiên. Nhưng trong lòng cô ấy lại đánh giá cặp đôi này rất cao, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

"Dựa theo lời cô vừa nói thì cô quen người trở thành tên ăn mày kia từ trước?" Kỳ Tư hỏi.

Du Tiểu Duệ thở dài gật đầu, đến bây giờ cô ấy vẫn không dám tin vào mắt mình, không thể tin được tên ăn mày quỳ trên cầu vượt, quần áo tả tơi, xấu xí không chịu nổi kia sẽ là bạn thời thơ ấu của mình.

Cô ấy như bị quỷ thần xui khiến, cất bước đi đến cầu vượt, cả trái tim đều đang run rẩy, chao đảo cảm thấy cái cầu kia đi mãi không đến cuối. Khuôn mặt mỗi người đi ngang qua đều xuất hiện bóng chồng, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Chương trước Chương tiếp