Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 56: Không nói tạm biệt (2)



Quý Duyệt Sênh giơ ống thép ngang trước người, dao phay sắc bén chém lên đó phát ra một tiếng “coong”, chấn động khiến tay cô phát đau.

Cô cố hết sức đẩy sức mạnh muốn đè ép cô ra, không địch lại đám đông lùi về sau mấy bước.

Bọn họ giằng co, vẻ thù địch trong mắt không giảm mảy may. Quý Duyệt Sênh không rõ, những người này bị ép trở thành ăn mày hay là cam tâm tình nguyện biến thành như vậy? Cô không hiểu, tại sao bọn họ không chạy trốn, tại sao phải nghe lời như vậy?

"Mọi người không có bố mẹ sao? Tại sao không rời khỏi đây?" Để tranh thủ thời gian, lời Quý Duyệt Sênh nói ra tựa như lời chất vấn bất lực của kẻ yếu. Tỉ lệ thắng của cô không lớn, chỉ hi vọng Bình Hương có thể thuận lợi, cô có thể chống được còn sống rời đi.

Bọn họ không trả lời, công cụ trên tay có thể sẵn sàng tổn thương cô bất cứ lúc nào.

"Bọn họ không phải người tốt, mọi người rời khỏi đây đi được không? Cho dù chạy trốn, lang thang, cũng đừng ở lại chỗ này bán mạng cho bọn họ nữa! Điều này không đáng giá!"

Ống thép Quý Duyệt Sênh nắm trong tay càng ngày càng nặng, trực giác của cô mách bảo rằng mấy người này hẳn là nhóm cuối cùng di chuyển khỏi đây. Bằng không thì một chỗ to như vậy, tại sao chỉ còn lại có bọn họ?

"Đừng nghe con đĩ này nói lung tung! Chúng mày nghĩ lại mà xem, rốt cuộc là ai từ bỏ chúng mày, ai không hài lòng là đánh chúng mày, còn luôn mồm gọi chúng mày là đồ vô dụng? Người làm những chuyện này đều bố mẹ của chúng mày! Bọn họ đánh đập chúng mày, còn trông chờ vào chúng mày báo hiếu! Tao không phải người tốt? Nếu chúng tao không phải người tốt thì hiện tại chúng mày còn đang bị người mà chúng mày gọi là bố mẹ hành hung đấy! Trên đời này căn bản không tồn tại người đối xử tốt với chúng mày!"

Người đàn ông đuổi từ sau lưng tới cao giọng phản bác lại những lời mà Quý Duyệt Sênh nói, lời nói của gã ta càng có tính kích động hơn so với lời cô nói. Đó là hạt giống phẫn nộ và oán hận trong cảm xúc, sau khi năng lượng tiêu cực này đổ vào thì tùy ý sinh trưởng. Một đám người từ trước đến nay bất hạnh, những người cho tới nay thừa nhận tra tấn bạo lực, trong khoảng thời gian ngắn khó mà học được cách tiếp nhận tình yêu.

Đối với bọn họ, thời gian quá ngắn, ngắn đến mức không thể nào hiểu được khoan dung và tha thứ.

"Trên đời này không tồn tại người đối xử tốt với chúng mày, cũng không tồn tại người muốn tốt cho chúng mày. Chúng mày nhìn mà làm, sau khi ra ngoài giao cho cảnh sát, còn không phải vẫn đưa chúng mày về nhà cầm thú như thường. So với mỗi ngày chịu tra tấn, mỗi ngày sinh hoạt trong chuồng heo thì đây có tính là gì? Tối thiểu mày sẽ không bị đánh, sẽ không bị đói, sẽ không nơm nớp lo sợ, thậm chí còn có một đám bạn bè."

Nửa phần trước gã ta nói rất “hùng hồn”, đến phần sau lại nói rất nhẹ nhàng và mê hoặc. Gã ta am hiểu sâu phương pháp đó, biết so với tôn nghiêm đám người này càng cần gì hơn.

Gã ta liếc nhìn Quý Duyệt Sênh đang đứng lẻ loi phía trước, hừ lạnh: "Một con nhóc sống an nhàn sung sướng sao mà hiểu được nhu cầu của những người như chúng mày? Chẳng qua nó chỉ đang kể chuyện cười, lừa gạt niềm tin của chúng mày giống như bố mẹ chúng mày, sau đó lại đẩy chúng mày vào địa ngục. Chúng mày sợ cái gì, so với việc trở về giống một đám bùn nhão, không bằng chết ở chỗ này."

"Không phải như vậy!" Quý Duyệt Sênh rống to.

Sao lại như vậy? Đời người phải còn sống mới có hi vọng, còn sống mới có thể thay đổi hiện trạng, chỉ có sống mới có thể tự tay xây lại tương lai sau tuyệt vọng...

Nhưng vô dụng, đôi mắt khát máu của năm người kia đã nói rõ hết thảy. Quý Duyệt Sênh đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng, bởi vì cô ý thức được cái gì gọi là "bất lực" chân chính.

Cô quay đầu lại nhìn về phía sau, Bình Hương đã ẩn nấp, cuối cùng nắm chặt ống thép bằng cả hai tay. Cô không tin giữa người với người dùng bạo lực có thể giải quyết vấn đề, mặc dù quan hệ giữa người với người luôn luôn ở vào một loại trạng thái mất cân bằng.

Con cái bị bố mẹ ngược đãi, con cái không biết phản kháng, từ đây học được cách nhẫn nhịn. Thế là nó không hiểu cái gì gọi ở chung bình thường, chúng trở nên càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng nhút nhát, đến cuối cùng một cuộc đời tốt đẹp lại biến thành cảnh hoàng tàn đầy vết rách.

"Những người hẳn nên hiền lành không phải ư?" Quý Duyệt Sênh tự hỏi trong lòng.

Chiếc dao phay chém mạnh lên vai trái cô, cô không tránh kịp, dòng máu đỏ thắm thấm ra từ trong lớp quần áo dày.

Sắc mặt Quý Duyệt Sênh trở nên tái nhợt vì mất máu, nhưng may có ống thép cản trở nên nhát chém kia cũng không sâu lắm, bằng không thì rất có thể cô sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.

Trong không gian này, rõ ràng không có gió, Quý Duyệt Sênh lại nghe thấy tiếng gió rít đến bên tai.

Trong mắt cô, những khuôn mặt dữ tợn vung vẩy cánh tay, hình ảnh đó và tiếng quần áo ma sát chói tai đến đáng sợ.

Ống thép trong tay cô cũng bắt đầu không chịu khống chế vung vẩy, đánh tới đầu gối của bọn họ, đập trúng ngón chân của bọn họ, nhưng từ đầu tới cuối đều không chịu rơi xuống bộ phận trí mạng nào.

Một chọi năm, chuyện mà cả đời này Quý Duyệt Sênh không dám nghĩ tới, nhưng hôm nay lại xảy ra. Một sinh viên trường cảnh sát như cô, chỉ học được vài kỹ thuật khống chế gà mờ, thể lực càng bị người ta lên án, lại triển khai vật lộn tại nơi này.

Đương nhiên cô có vết thương chồng chất, lại đánh cược bằng vinh dự của trường cảnh sát, thề sống chết cũng muốn rời khỏi đây. Khi cô bị từng ống thép đánh vào người, cô nghĩ đến đội trưởng Uông, có thể là vì bị thương ở đầu, cô cảm thấy chắc chắn đội trưởng Uông sẽ cực kỳ ghét bỏ cảnh cáo cô, sau khi đi ra ngoài đừng nói là cô là học sinh của Uông Hải Đĩnh.

Vậy còn Kỳ Tư thì sao?

"Em rất dũng cảm." Giọng nói của anh tựa như một tia sáng, xua tan lo lắng trong lòng cô. Quý Duyệt Sênh biết, bất kể thế nào, Kỳ Tư cũng sẽ không ghét bỏ cô, bởi vì anh hiểu cô, biết tất cả tâm tư của cô.

Lần này, cô muốn sống sót ra ngoài gặp anh.

Cô đang từng bước lui lại, đồng thời, đột nhiên cười. Vết thương trên mặt cô dính đầy máu trộn lẫn với mấy thứ bẩn thỉu, khiến cô trông càng chật vật.

"À, quên nói cho mày, thằng con trai kia chết rồi."

Giọng nói ung dung truyền đến từ cửa, lúc này gã đàn ông kia đang dựa vào trên khung cửa, tư thái hoàn toàn nắm chắc thắng lợi trong tay. Gã ta khoanh tay, cố ý k1ch thích Quý Duyệt Sênh: "Chắc là bạn trai mày nhỉ? Bằng không thì sẽ không liều mạng tới cứu mày. Tiếc quá, lúc mày hôn mê, nó đã chết rồi."

Sắc mặt Quý Duyệt Sênh không hề thay đổi. Từ nhỏ đến lớn, người lừa cô luôn luôn thành công. Chính vì chưa trải sự đời, cô luôn luôn rất dễ dàng tin tưởng người khác. Hiện tại vẫn thế, nhưng chỉ có chuyện của Kỳ Tư, trừ phi cô nhìn thấy tận mắt, bằng không lời nói ra từ trong miệng người khác, một chữ cô cũng không tin.

Cuối gian phòng này, Bình Hương đã vào lấy được chìa khoá. Chìa khoá cửa chính bị giấu trong ngăn kéo một cái bàn, nói là giấu thì không bằng nói là tùy ý cất vào đó.

Sau cửa phát ra tiếng "két”, Quý Duyệt Sênh quay đầu, phát hiện Bình Hương đã mở cửa ra đang vẫy tay với cô. Cô lập tức quay người chạy về phía đó.

"Mẹ nó!"

Người đàn ông ở cửa suýt nữa thì quên mất sự tồn tại của Bình Hương, sơ ý một cái là bị cô nắm được cơ hội. Gã ta không đuổi lên trước cùng với năm người kia mà quay trở lại chỗ ngủ của mấy người đó, đi vào mới phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp.

"Bình Hương, nhanh!"

Quý Duyệt Sênh ném ống thép trong tay xuống, nhận lấy chìa khóa trong tay đứa trẻ, kéo tay cậu nhóc qua rồi liều mạng chạy tới cửa chính.

Quãng đường chạy trốn này xa đến không thể dự đoán, rõ ràng cánh cửa kia gần trong gang tấc, lại bởi vì người phía sau đuổi theo không bỏ mà khiến lòng người run sợ. Trong quá trình này Quý Duyệt Sênh hãi hùng khiếp vía, toàn thân run rẩy.

"Sắp rồi! Sắp thoát ra ngay rồi..."

Chạy đến cửa, mới phát hiện trong đêm tối không trăng, ngay cả lỗ khóa cô cũng không tìm thấy. Nỗi sợ hãi từ nơi sâu thẳm kia xông tới, cảm giác căng thẳng khiến cô luống cuống tay chân, vất vả lắm mới tìm được lỗ khóa, cắm chìa khoá lại cắm lúc lâu.

Tay run bần bật, người phía sau chỉ cách bọn họ mấy bước xa.

"Két" một tiếng, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.

"Bình Hương, chúng ta..."

Quý Duyệt Sênh mừng rỡ, đưa tay muốn kéo Bình Hương, chợt cảm thấy cần cổ ấm áp, có thứ gì vẩy lên người cô, theo cổ cô trượt vào trong quần áo.

"Bình Hương?"

Quý Duyệt Sênh chậm chạp quay đầu lại, trong tầm mắt là một người cầm dao phay trong tay, trên lưỡi dao kia còn đang có máu chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Mu bàn chân cảm nhận được sự đụng chạm yếu ớt, Quý Duyệt Sênh cúi đầu xuống, nhìn thấy Bình Hương ngã trong vũng máu, trên cổ bị chém một nhát rất sâu, da thịt lật ra, máu me tàn nhẫn, máu trong động mạch không ngừng trào ra, nhuộm đỏ thân thể nhỏ gầy của cậu nhóc. Miệng cậu nhóc khẽ mấp máy, sinh mệnh hấp hối.

"Bình Hương, không có việc gì! Sẽ không! Em cố chịu đựng nhé, chị đã hứa sẽ dẫn em rời đi!" Quý Duyệt Sênh quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như một trang giấy. Hai tay của cô giơ lên giữa không trung, không biết nên đụng vào chỗ nào. Trong cơn hoảng sợ, cô giật chiếc khăn quàng cổ đang bọc trên tay mình xuống, bất chấp tất cả đè lên vết thương của cậu nhóc, muốn cầm máu. Thế nhưng có rất nhiều máu rỉ ra từ trong khăn quàng cổ, lập tức khiến chiếc khăn trở nên ẩm ướt dính nhớp.

"Bình Hương..."

Cô không chịu được, cũng không nhịn được, khóc cởi áo của mình đắp lên trên người cậu bé, nhưng dòng máu vẫn nhuộm đỏ áo cô, màu đỏ giống với Bình Hương đang nằm im lặng.

"A…" Tiếng thét thê lương của Quý Duyệt Sênh vang vọng giữa đêm khuya.

Cô quỳ ở nơi đó, toàn thân uốn cong, nước mắt nhanh chóng nhỏ giọt. Vào thời khắc này tất cả sức mạnh chống đỡ cô bỗng tan thành mây khói trong sự chia xa im lặng này.

Đứa trẻ mà cô phí hết tâm tư tìm tới, đứa trẻ mà cô hứa sẽ dẫn nó về nhà, đứa trẻ sẽ an ủi cô khi cô đau đớn, đứa trẻ tin tưởng cô vô điều kiện, đứa trẻ chỉ vì được cô tặng một chiếc khăn quàng cổ mà dùng mạng sống để báo đáp, cứ vậy biến mất trên thế giới này, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi không đến ba phút.

Quý Duyệt Sênh khóc đến quặn thắt ruột gan, khóc đến mất hết sức lực, khóc đến mức người đứng phía sau cầm con dao phay nhuốm máu kia chém về phía cô, cô cũng không để ý chút nào.

Nước mắt làm mờ đôi mắt cô, cũng làm mờ thi thể của Bình Hương.

"Đoàng…"

Một tiếng súng vang lên, cảnh sát kịp thời chạy đến đánh rơi dao phay trong tay người kia. Không lâu sau, rất nhiều cảnh sát vọt vào, gỡ xuống "hung khí" trong tay bọn họ.

Người tới không phải Giang Chính. Bởi vì đường xá xa xôi, Giang Chính sợ không kịp nên liên hệ đồng nghiệp trong cục bên này trước. Song tìm đến được địa chỉ chính xác tốn thêm không ít thời gian của bọn họ. Mặc dù kịp thời cứu Quý Duyệt Sênh, nhưng...

Cảnh sát tiến vào lục soát từng phòng, Cao Dương đến sớm hơn Giang Chính một bước trông thấy Quý Duyệt Sênhco quắp trên mặt đất khóc đến sắp hôn mê, vội ngồi xuống đỡ cô dậy, thế nhưng ngay cả đứng cô đều không đứng nổi.

"Chết rồi."

Đồng nghiệp tới sau kiểm tra cơ thể đầy máu của Bình Hương, cho ra đáp án.

Cao Dương nhìn thi thể nhỏ bé kia, trầm giọng nói: "Gọi xe cứu thương."

Quý Duyệt Sênh còn đang thút thít, khóc đến mất tiếng.

Những người cô không đành lòng tổn thương kia lại tự tay giết Bình Hương. Cô mãi mãi sẽ không biết nhà Bình Hương ở đâu, vĩnh viễn không biết.

Hai, ba giờ sáng, Giang Chính mới chạy tới bệnh viện.

Đời này nơi anh ta không thích nhất là bệnh viện, Kỳ Tư còn đang ở trong phòng hồi sức tích cực sống chết không rõ, bên này Quý Duyệt Sênh lại vào phòng cấp cứu.

"Nếu như em ấy biết tình hình của Kỳ Tư, có lẽ sẽ hoảng sợ." Giang Chính đứng ngoài phòng cấp cứu nói với Cao Dương, "Trước mắt đừng nói với em ấy."

Cao Dương chống tay lên đầu gối đứng dậy, thở dài: "Ừm, tạm không nói. Tâm trạng của em ấy không ổn định lắm, lúc ấy suýt nữa khóc ngất. Trên người ít cũng có mười mấy vết thương to nhỏ, một cô gái..."

Đối mặt với sự kiên cường của Quý Duyệt Sênh, hai người đàn ông nhìn nhau không nói gì. Cao Dương xoa mặt nói: "Cậu chờ ở chỗ này trước, tôi đi thẩm vấn mấy người bắt được kia."

"Ừm, một người cũng đừng tha."

Cao Dương trịnh trọng gật đầu, quay người rời khỏi phòng cấp cứu.

Bóng đêm bên ngoài lộ ra vài tia sáng, đây còn không phải là ánh rạng đông sắp đến. Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, cuộc đời mỗi người khác nhau rất lớn, công bằng khó bình, chỉ có thể cố hết sức.

Sáng sớm đã đến, Giang Chính trông chừng Quý Duyệt Sênh trắng đêm không ngủ. Còn không thể báo cho bố mẹ của cô, điều này cũng khiến Giang Chính hơi áy náy. Nói thế nào, con trẻ khẳng định hi vọng vừa mở mắt là có thể nhìn thấy người thân, trong lòng có tủi hờn cũng có thể phát ti3t.

Nói ra thì, anh ta còn chẳng thông báo cho Uông Hải Đ ĩnh.

"Được rồi, vẫn nên chờ em ấy tỉnh lại rồi nói. Cũng không biết bên phía Kỳ Tư thế nào..."

Giang Chính xoa xoa mặt, nhìn Quý Duyệt Sênh bị băng bó nằm trên giường bệnh. Vết thương trên vai đã được khâu lại, vết thương trên mặt cũng đã được xử lý, vết thương trong lòng bàn tay phải chỉ sợ mất mấy tháng mới có thể khép lại.

"Ôi…" anh ta lại đỡ trán thở dài.

Quý Duyệt Sênh ngủ đến hiện tại, đôi mắt vẫn sưng húp.

Đối với chuyện của cậu nhóc kia, Giang Chính biết rất ít, nhưng nhìn dáng vẻ cực kỳ bi thương của Quý Duyệt Sênh, cho dù anh ta không biết rõ tình hình cũng có thể đoán được.

"Nói mới nhớ, nếu Kỳ Tư biết Quý Duyệt Sênh bị thương thành thế này, có khi cái lá lách vừa được khâu lại kia cũng phải nứt ra..."

Tình thế khó xử, sau khi Giang Chính cân nhắc cẩn thận thì quyết định ném vấn đề khó khăn này cho Uông Hải Đ ĩnh.

Thế nhưng không đợi anh ta lấy điện thoại di động ra bấm số của Uông Hải Đ ĩnh, Quý Duyệt Sênh đã bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Cô không la hét, không giãy giụa, chỉ đột nhiên mở mắt ra.

Cặp mắt kia nhẹ nhàng chớp chớp, giống như đang thích ứng hoàn cảnh nơi này. Hai mắt sưng đỏ trầm trọng, cô muốn đưa tay lên xoa, lại phát hiện làm thế nào cũng không nhấc tay lên nổi.

"Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào?" Giang Chính lập tức đặt điện thoại di động xuống, tiến lên lo lắng hỏi.

Quý Duyệt Sênh thấy rõ người bên cạnh, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã hỏi một câu: "Kỳ Tư đâu? Em muốn gặp anh ấy ngay bây giờ." Thân thể suy yếu, ngay cả giọng nói cũng mơ hồ, cô nói tựa như nói mớ, nghe khiến người hoảng hốt.

"Cậu ấy..." Giang Chính thì nghe rõ, nhưng không biết nên trả lời thế nào, cứng nhắc đổi chủ đề, hỏi cô, "Có phải em đói rồi không? Anh mua bữa sáng cho em. Muốn ăn cái gì? Xa đến mấy anh cũng đi mua cho em."

Quý Duyệt Sênh nhắm mắt lại khẽ lắc đầu: "Đội trưởng Giang, Kỳ Tư ở đâu? Sao anh lại ở chỗ này?"

Giang Chính không biết Quý Duyệt Sênh gặp ác mộng, cô không chỉ một lần nữa mơ thấy Bình Hương chết, cô còn mơ thấy mạng sống của Kỳ Tư như ngàn cân treo sợi tóc. Lời người kia nói tối hôm qua giống như thành sự thật, cô bừng tỉnh cũng là vì giấc mơ này quá chân thực.

"Chuyện đó, cậu ấy..." Từ lúc sinh ra đến giờ chuyện Giang Chính dở nhất chính là nói dối, làm người ngay thẳng là ưu điểm cũng là khuyết điểm của anh ta. Đối mặt Quý Duyệt Sênh cần Kỳ Tư, anh ta không cho ra được một đáp án hợp lý.
Chương trước Chương tiếp