Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 3: Xuyên vào tiểu thuyết



Không để tôi lo lắng được lâu, người nọ không cúp máy ngay mà ngược lại bật cười thành tiếng.

Tuy điệu cười nghe rất vui tai nhưng tôi trong thâm tâm tôi cảm nhận thì... nó lại mang một hàm ý khác, hàm ý khinh miệt đến cùng cực.

"Ha ha! Thì ra em nhớ anh quá nên mới gọi cho anh à? Hòa Hảo, em không thay đổi chút nào nhỉ? Vẫn dễ thương như anh nhớ."

Tôi cắn môi, bất đắc dĩ nói:

"Xin lỗi, tôi thực sự là gọi nhầm, không liên quan nhớ nhung gì ở đây hết. Vậy tôi cúp máy đây, xin lỗi lần nữa vì đã làm phiền."

"Khoan đã!"

Bàn tay đang tính hạ điện thoại xuống thì dừng lại, tôi mất kiên nhẫn giọng không cảm xúc gắt lên:

"Còn sao nữa? Anh gặp vấn đề về nghe hiểu hả? Hay cần tôi giải thích chi tiết hơn."

"Ồ? Em sao thế? Người gọi cho anh trước rõ ràng là em mà!"

"Xì, đúng là bị thần kinh mới đi gọi cho anh! Sớm biết vậy mình đã không nghe lời con bé Nhi gọi cho hắn. Tốn tận mất mấy phút nghỉ trưa của mình, thật là lãng phí thì giờ!"

Tôi còn càu nhàu thêm một tràng dài nữa cơ nhưng tay nhanh hơn não lỡ bấm nút tắt mất rồi...

...***...

Ở phía bên kia...

Sau khi Hoà Hảo tắt máy chưa được bao lâu, Dương vẫn đứng ngây ngốc bên khung cửa sổ sát đất, ánh mắt thay đổi và trở nên thất thần.

Đột nhiên, một đôi bàn tay từ phía sau ôm lấy eo anh.

"Sao thế? Cậu vẫn không nỡ từ bỏ cô người yêu của cậu à?"

Dương khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, cậu cười nhạt trả lời lấy lệ:

"Sao có thể? Lựa chọn ở bên cậu là tôi, làm gì còn chuyện nỡ hay không nỡ."

"Tốt nhất là như vậy! Nếu để tôi phát hiện cậu ăn ở hai lòng..." Người phía sau nhéo mạnh vào hông cậu một cái, đôi môi thì thầm những câu từ tàn khốc. "Tôi sẽ bắt cô ta và hành hạ cô ta trước mặt cậu tới chết."



Bàn tay đang nắm hờ điện thoại liền run rẩy.

"Sẽ không bao giờ có chuyện đó, nhất định không bao giờ..."

"Tốt lắm!" Người đàn ông hít ngửi mái tóc Dương, mỉm cười hài lòng. "Ồ đã đến giờ này rồi cơ à? Chúng ta xuống dưới nhà dùng bữa thôi nhỉ?"

"Được, tôi xuống ngay... cậu đi trước đi."

Lần này, bàn tay đang siết chặt điện thoại càng nổi rõ những đường gân xanh nhiều thêm. Để nói được những câu từ này, Dương đã cực lực nén đi mọi sự ghê tởm và cố nặn ra một nụ cười vui vẻ.

"Cậu cần chút nước lạnh để tỉnh táo lại? Cũng tốt, vậy tôi sẽ chờ ở dưới nhà. Nhưng mà nhanh lên nhé, đừng bắt tôi phải chờ lâu!"

Câu nói trên vừa mang hàm ý ra lệnh vừa mang ý nghĩa đe dọa, Dương ngoài mặt bằng lòng nhưng sâu trong thâm tâm là sóng lớn cuộn trào.

"Tôi đã biết."

Chờ đến khi người kia đi khuất, Dương vô lực dựa vai vào tường, miệng không ngừng nỉ non những điều thầm kín nhất.

Hòa Hảo! Hòa Hảo! Người duy nhất anh yêu chỉ có mình em! Sẽ sớm thôi, ngày chúng ta gặp lại sắp tới rồi...

...***...

Sau cú điện thoại ngẫu hứng tôi ngồi thừ ra bàn suy nghĩ vài chuyện liên quan tới người tên Dương.

Từng học qua tâm lý học, không khó để tôi nhận ra Dương đang giả vờ hết yêu "tôi".

Tại sao lại vậy nhỉ?

Tuy không chắc bằng việc gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện nhưng rõ ràng anh ta không phải kiểu người thích đùa giỡn người khác bằng lời nói dối.

Đã có chuyện xảy ra mà tôi không được phép biết ư?

Anh ta đang che giấu cái quỷ yêu gì thế?

Cơn tò mò không ngừng khuấy đảo đầu óc tôi, nảy sinh một vài giả định có thể xảy ra.

Không ngoại trừ trường hợp Dương bị bắt ép chia tay với tôi.

Theo lời kể vu vơ của Nhi, mới đầu cô ấy không tin Dương là người đòi chia tay trước, còn quả quyết như thế này:



"Tao thấy cũng lạ, có thể mày không nhớ nhưng chính mắt tao trông thấy thằng Dương nó tỏ tình với mày trước. Bây giờ người đòi kết thúc trước cũng là nó, tao thấy hơi khó tin à nha."

Tôi chẳng biết phải nói gì với nó đành tặc lưỡi cho xong.

"Con người mà, lúc thế này lúc thế nọ là chuyện bình thường. Chắc bọn tao hết duyên với nhau nên có níu kéo thì nó vẫn vậy."

"Ờ nghĩ thế cho lạc quan cũng không có gì là xấu. Mày nghĩ thoáng và sống vui là được. Nhưng mà có điều này tao nghĩ cần nói cho mày biết, tao nghe mọi người trong trường đồn ầm lên là thằng Dương đang được một ông chủ bao nuôi đó. Thực hư thế nào tao không biết nhưng có bằng chứng hẳn hoi thì chắc là thật rồi."

Miệng nói tay làm, Nhi mở điện thoại đưa ảnh cho tôi xem tận mặt.

"Đây nhìn đi! Có phải thằng người yêu bị bẻ cong của mày không?"

Tôi ngờ vực nhìn cô ấy, vẫn không tin lắm về thông tin Nhi vừa kể. Qua cách cô ấy tôi còn tưởng là cô ấy giỡn nhưng không phải. Video quay lại cảnh Dương và một người đàn ông khác có những cử chỉ thân mật không nên có giữa hai người nam giới đập vào mắt tôi.

Sở dĩ tôi nhận ra Dương là bởi vì chủ nhân cũ của cơ thể này có thói quen cài ảnh người quen theo số điện thoại. Và người tôi nhận ra ngay tất nhiên là Dương.

Cơ mà hai người đó đang yêu nhau thật hả? Mắt tôi chăm chú vào tấm ảnh hơn.

Nói ra thì không phải kỳ thị gì đâu, mà giờ đồng tính không còn là hiếm nữa... nhưng thâm tâm tôi chưa thể chấp nhận ngay được vì nó nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi...

Tròng mắt đang lơ đễnh chợt mở to, tôi như không tin vào những gì mình đang thấy.

Người đàn ông thân thiết với Dương trông rất quen, cứ như thể tôi đã gặp ở đâu đó.

Khoan! Thử lục lại trí nhớ đi nào!

Mình gặp người này ở đâu?

Một hình ảnh đầy mắn rợ và máu me xẹt qua...

Đúng, chính là nó!

Người này, rất giống kẻ cầm con dao giết chết tôi trước khi tôi sống lại trong thân thể này.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi như chết lặng đi vì hình ảnh sống động không ngừng tái hiện trong đầu. Tay chân bủn rủn, tim đập bình bịch bình bịch như có ai đó dùng búa gõ vào... vô vàn cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

Thì ra, người ta nói sét đánh ngang tai là cảm giác như thế này...
Chương trước Chương tiếp