Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 54





Chương 54:

 

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Hoắc Tây Trạch đứng ở ngoài cửa nói: “Nhị ca, có phải anh cãi nhau với chị dâu không… Ôi trời!”

 

Mạc Tuân đưa tay kéo Lê Hương vào trong lòng gần như ngay lập tức, ngăn không cho người khác nhìn thấy, chuyện tốt bị quấy rày, anh nhanh chóng liếc nhìn Hoắc Tây Trạch đứng bên cửa.

 

Hoắc Tây Trạch lấy tay bịt mắt: “Em không nhìn thấy gì cả, em sẽ không nói với người khác là nhị ca của em đã hôn rồi đâu, hai người cứ tiếp tục đi.”

 

Sợ bị đánh, Hoắc Tây Trạch vội vàng chạy đi như làn khói.

 

Lê Hương khuôn mặt đỏ bừng nhanh chóng đẩy Mạc Tuân ra, xua tan sự quyền rũ của căn phòng.

 

Mạc Tuân cau mày, một tay đút túi quần: “Ăn chút gì đó đi rồi nghỉ ngơi sớm.”

 

Anh rời khỏi.

 

Mạc Tuân đứng ở lối vào khu vực hút thuốc, châm thuốc, người đàn ông cao ráo đẹp trai, hai chân dài trong chiếc quần tây có thể so sánh với người mẫu quốc tế, bóng dáng của anh ta khiến người ta phải siêu lòng.

 

Cửa sổ mở toang và gió lạnh phả vào mặt, Mạc Tuân tiếp tục hút vài điều thuốc mới kìm nén được cơn nóng trong lòng.

 

Anh quay người trở lại.

 

Lê Hương đã ngủ, trong phòng bệnh VỊP còn có một giường phụ, cô cuộn chặt vào tắm chăn.

 

Có lẽ hôm nay mệt nên cô đã ngủ rồi.

 

Mạc Tuân nhìn thấy một tờ giấy được dán trên bàn, trên đó là dòng chữ cháo được hâm nóng lại rồi, Mạc tiên sinh có muốn ăn chút không?

 

Đồ rùa nhỏ này vẫn còn chút lương tâm, vẫn biết quan tâm đến dạ dạy của anh.

 

Mạc Tuân nhếch lông mày lên với vẻ u ám và cong môi.

 

Sau khi tắm rửa qua loa, Mạc Tuân không trở về nhà mà nằm xuống bên cạnh Lê Hương.

 

Chiếc giường phụ không lớn lắm, hơi chật chội với người đàn ông cao một mét tám mươi sáu. Lê Hương trong giấc ngủ rất ngoan, cô quấn chăn bông và chỉ chiếm một khoảng không gian nhỏ.

 

Mạc Tuân nằm xuống, duỗi cánh tay ra ôm cô vào lòng.

 

Lúc đi công tác rất muốn ôm cô ngủ.

 

Trong giấc ngủ, Lê Hương nhíu mày, có lẽ cô đã cảm nhận được người đàn ông bên cạnh mình là Mạc Tuân, cô nhanh chóng vươn tay ôm lấy vòng eo thanh tú của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực của anh, giống như một con mèo nhỏ.

 

Sự ỷ lại dựa dẫm vào anh của cô, không còn nghi ngờ gì nữa.

 

Mạc Tuân ôm chặt cô, hôn lên trán cô rồi nhắm mắt lại.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Lê Hương mở đôi mắt còn ngái ngủ, đêm qua cô đã ngủ rất ngon, cô không kiềm chế được mà vùi vào chăn bông ấm áp, dụi dụi nửa khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Nhưng bên cạnh đã không thấy người.

 

Mạc Tuân dậy rồi.

 

Tối qua lúc ngủ cô không thức giấc nhưng cô mơ màng cảm nhận được có người nằm ngủ bên cạnh cô.

 

Ngoại trừ Mạc Tuân ra thì còn có thể là ai được?

 

Là cảm giác của cô sai sao?

 

Lê Hương vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gồi, nhanh chóng ngửi được mùi cơ thể sạch sẽ nhẹ nhàng của anh, ngay cả chăn bông cũng còn vương lại nhiệt độ cơ thể.

 

Tối qua anh thật sự đã ngủ cùng cô, hai người ôm nhau ngủ.

 

Lê Hương nhẹ nhàng nhắm mắt, rõ ràng đã nói rõ là muốn phân rạch ròi với anh thế mà lại hôn, lại ngủ cùng, rốt cuộc là phải làm sao?

Chương trước Chương tiếp