Nghịch Thiên Cải Mệnh
Chương 19: Giao Dịch
- Vô Diện Môn mai danh ẩn tích lâu năm lại chọn thời điểm bây giờ để xuất hiện, tông môn chúng ta cũng phải cẩn trọng, cố gắng tăng cường thực lực bảo vệ tông môn! - Tông chủ hắng giọng nhìn tất cả mọi người nói.
- Rõ! - Tất cả đều đồng thanh trả lời.
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng tất cả những người có mặt đều giải tán, cô được Mạnh Điềm Điềm đỡ đi vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải Lục An Nhiên đang đứng đó.
- Lục sư tỷ, vết thương của tỷ không sao chứ? Nhìn có vẻ như rất nặng, bên chỗ ta có thuốc bôi và đan dược, ta có thể đem đến cho tỷ.
Cô nhìn nàng ta lạnh nhạt trả lời.
- Đa tạ đã quan tâm nhưng những thứ đó ta có rồi, cô nên giữ nó cho cuộc tỷ thí tông môn tháng sau mà dùng.
Trước khi từ biệt, Mục Thiếu Phong đã dưa cho cô những đan dược và thuốc bôi thượng hạn, khi cô hỏi Mạnh Điềm Điềm cô mới biết những dược liệu đó có khả năng chữa thương vô cùng tốt, thậm chí còn không để lại sẹo, nó được bán đấu giá với giá rất cao, cô còn tiếc dùng.
- Vậy sao, vậy tỷ hãy cố gắng hồi phục nhanh nhé. - Lục An Nhiên gượng cười nhưng trên mặt lộ rõ vẻ mất mát.
- Muội ấy tốt bụng hỏi thăm ngươi, ngươi đang có ý chế giễu muội ấy sao? - Hoàng Quân Việt đứng phía sau thấy nàng ta buồn thì lại không vui nhìn cô.
- Ngươi nói ta chế giễu nàng ta, vậy nếu ta không quan tâm mà lướt qua nàng ta, ngươi sẽ bỏ qua sao?
- Ngươi...
- Xem ra ở cùng đại sư huynh thời gian dài cũng không giúp tính cách ngươi được duỗi thẳng ra nhỉ, tứ sư huynh?
Miệng gọi một tiếng tứ sư huynh nhưng ai nhìn qua cũng thấy ánh mắt cô nhìn hắn chỉ có sự chế giễu, làm cho hắn tức tối nhưng không thể làm gì.
- Trường An, Quân Việt không có ý xấu chỉ là đệ ấy hơi bốc đồng thôi. - Kỷ Lâm Lễ đứng một bên cố gắng giảng hòa.
- Đây không phải bốc đồng mà là thiếu suy nghĩ, ta nghĩ huynh còn phải chiếu cố hắn dài dài, với lại phiền huynh gọi ta là lục sư muội cho đúng quy tắc.
Kỷ Lâm Lễ cứng người nhìn cô, Lục An Nhiên và tên kia cũng bất ngờ nhìn cô nhưng cô mặc kệ mà cố gắng lê thân xác tàn tạ của mình về phòng.
- Ngươi làm vậy sẽ không sao chứ? Trước giờ ngươi không phải rất thích đại sư huynh sao? - Mạnh Điềm Điềm lo lắng nhìn cô.
- Đó là trước kia ta không hiểu chuyện, bây giờ phải thay đổi!
Hai người trò chuyện gần đến phòng thì thấy có người đang đứng đợi, lúc nhìn kỹ thì hai người há hốc miệng.
- Nhị sư huynh, sao huynh lại đến đây? - Mạnh Điềm Điềm lên tiếng hỏi.
- Nhìn lục sư muội bị thương nặng như vậy nên ta đến thăm hỏi. - hắn cười đầy ẩn ý nhìn hai người.
Hai người ngơ ngác nhìn hắn, trước giờ hình như nhị sư huynh chưa bao giờ đoái hoài đến ai, bây giờ lại bảo đến thăm cô, ai tin?
- Đa tạ nhị sư huynh quan tâm.
- Chúng ta có thể nói chuyện riêng không? - hắn nhìn cô hỏi.
- Chuyện đó... - cô do dự nhìn Mạnh Điềm Diềm.
- Nếu nhị sư huynh đã muốn nói chuyện riêng với cô thì tôi sẽ rời đi, yên tâm, huynh ấy không làm gì cô đâu.
Mạnh Điềm Điềm dìu cô về phòng giúp cô thay băng rồi bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại cô và Cung Kỳ.
- Huynh muốn nói gì với ta?
- Về chuyện Vô Diện Môn, ta chỉ muốn hỏi chi tiết hơn thôi.
- Huynh có hứng thú về bọn họ à? Nhưng ta tưởng Tông chủ không cho nhắc về vấn đề này?
- Vậy nên ta mới gặp riêng muội hỏi, thương tích của muội là do tên cầm đầu Thúy Hoa Lâu gây ra sao? - Cung Kỳ hiếm khi nghiêm túc nhìn cô hỏi.
- Huynh tại sao lại hỏi ta chuyện này?
- Tên thủ lĩnh cầm đầu lần này nếu đặt ở Vô Diện Môn thì chỉ là tôm tép nhưng thực lực hắn cũng phải khiến Chấp Lệnh Đường e dè, muội đánh với hắn một trận nhưng vẫn toàn mạng trở về, làm ta rất thắc mắc.
- Ta không chết làm huynh làm huynh không vui sao? - cô khẽ giựt khóe môi nhìn hắn.
- Ta chỉ thắc mắc thôi, mặc dù bị thương nặng nhưng tu vi muội lại tăng lên, xem ra cũng không quá thiệt thòi. - hắn nhìn cô đánh giá.
- Vì bên cạnh ta lúc đó còn có Mục công tử, chủ yếu là do huynh ấy làm tên đó yếu đi, ta mới có thể tấn công. - ban đầu cô còn do dự có nên tin tưởng kể cho hắn nghe không, nhưng cô quan sát nãy giờ thấy hắn cũng không giống người xấu nên yên tâm kể.
- Ta có nghe tên cầm đầu đó nói phải giao những cô gái đó đến nơi bán đấu giá nào đó, có thể là thế giới ngầm nơi mấy tên thương gia, quý tộc mua bán. - cô nhíu mày nói.
- Nơi bán đấu giá thì có rất nhiều nhưng nếu nói đến nơi đám thương gia thường xuyên lui tới thì chính là nhà đấu giá Bạch Vũ của Bạch gia ở phía Đông, Bạch gia thường hay qua lại với người của thế giới giới ngầm nên chuyện này cũng có thể, buôn người là trái phép nên có thể bọn họ có hoạt động lén lút mà ta không biết.
- Huynh có vẻ rất để ý chuyện này nhỉ? Dù sao thì ta đã nói hết những gì mình biết, nếu không còn chuyện gì thì ta muốn nghỉ ngơi, huynh về đi! - cô lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn nhìn cô suy tư một hồi rồi khẽ cười.
- Dù sao cũng là huynh muội cùng tông môn, ta cũng nên báo đáp muội.
- Báo đáp bằng cách nào?
- Sắp tới là đại hội tỷ thí tông môn, bên phía tiểu sư muội chắc chắn có đại sư huynh giúp đỡ lại không ai cùng muội luyện tập, không bằng ta giúp muội?
- Nhưng ta đã có Điềm Điềm.
- Mạnh Điềm Điềm là đồng bạn thân thân thiết của muội nhưng thực lực không bằng muội, luyện tập cùng cô ấy thì muội không thể gia tăng thực lực, muội nên nhìn vào thực tế khi trong tông môn không ai công nhận muội, hiện giờ cơ thể muội do dồn bản thân đến đường cùng mới bộc phát tu vi nên cơ thể muội mới bị trọng thương và nội kình thì hỗn loạn, ta có thể giúp muội ổn định lại nội kình và gia tăng thực lực. - Cung Kỳ nghiêm túc nhìn cô.
Cô do dự suy nghĩ một hồi, bởi vì lời hắn nói không sai, do cơ thể bị trọng thương nên cô không thể ổn định nội kình đang bạo loạn trong cơ thể, mà tỷ thí tông môn lại sắp đến, cô không thể lấy lý do nội kình không ổn định mà chịu thua được.
- Nhưng còn Điềm Điềm...
- Muội nên nhớ đại lục này kẻ mạnh làm chủ, muội không thể chờ đợi người khác trong khi bản thân muốn tiến lên được.
- Ta hiểu rồi, ta đồng ý với huynh nhưng đợi ta nói với cô ấy một tiếng. - cô kiên định nhìn hắn.
- Rõ! - Tất cả đều đồng thanh trả lời.
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng tất cả những người có mặt đều giải tán, cô được Mạnh Điềm Điềm đỡ đi vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải Lục An Nhiên đang đứng đó.
- Lục sư tỷ, vết thương của tỷ không sao chứ? Nhìn có vẻ như rất nặng, bên chỗ ta có thuốc bôi và đan dược, ta có thể đem đến cho tỷ.
Cô nhìn nàng ta lạnh nhạt trả lời.
- Đa tạ đã quan tâm nhưng những thứ đó ta có rồi, cô nên giữ nó cho cuộc tỷ thí tông môn tháng sau mà dùng.
Trước khi từ biệt, Mục Thiếu Phong đã dưa cho cô những đan dược và thuốc bôi thượng hạn, khi cô hỏi Mạnh Điềm Điềm cô mới biết những dược liệu đó có khả năng chữa thương vô cùng tốt, thậm chí còn không để lại sẹo, nó được bán đấu giá với giá rất cao, cô còn tiếc dùng.
- Vậy sao, vậy tỷ hãy cố gắng hồi phục nhanh nhé. - Lục An Nhiên gượng cười nhưng trên mặt lộ rõ vẻ mất mát.
- Muội ấy tốt bụng hỏi thăm ngươi, ngươi đang có ý chế giễu muội ấy sao? - Hoàng Quân Việt đứng phía sau thấy nàng ta buồn thì lại không vui nhìn cô.
- Ngươi nói ta chế giễu nàng ta, vậy nếu ta không quan tâm mà lướt qua nàng ta, ngươi sẽ bỏ qua sao?
- Ngươi...
- Xem ra ở cùng đại sư huynh thời gian dài cũng không giúp tính cách ngươi được duỗi thẳng ra nhỉ, tứ sư huynh?
Miệng gọi một tiếng tứ sư huynh nhưng ai nhìn qua cũng thấy ánh mắt cô nhìn hắn chỉ có sự chế giễu, làm cho hắn tức tối nhưng không thể làm gì.
- Trường An, Quân Việt không có ý xấu chỉ là đệ ấy hơi bốc đồng thôi. - Kỷ Lâm Lễ đứng một bên cố gắng giảng hòa.
- Đây không phải bốc đồng mà là thiếu suy nghĩ, ta nghĩ huynh còn phải chiếu cố hắn dài dài, với lại phiền huynh gọi ta là lục sư muội cho đúng quy tắc.
Kỷ Lâm Lễ cứng người nhìn cô, Lục An Nhiên và tên kia cũng bất ngờ nhìn cô nhưng cô mặc kệ mà cố gắng lê thân xác tàn tạ của mình về phòng.
- Ngươi làm vậy sẽ không sao chứ? Trước giờ ngươi không phải rất thích đại sư huynh sao? - Mạnh Điềm Điềm lo lắng nhìn cô.
- Đó là trước kia ta không hiểu chuyện, bây giờ phải thay đổi!
Hai người trò chuyện gần đến phòng thì thấy có người đang đứng đợi, lúc nhìn kỹ thì hai người há hốc miệng.
- Nhị sư huynh, sao huynh lại đến đây? - Mạnh Điềm Điềm lên tiếng hỏi.
- Nhìn lục sư muội bị thương nặng như vậy nên ta đến thăm hỏi. - hắn cười đầy ẩn ý nhìn hai người.
Hai người ngơ ngác nhìn hắn, trước giờ hình như nhị sư huynh chưa bao giờ đoái hoài đến ai, bây giờ lại bảo đến thăm cô, ai tin?
- Đa tạ nhị sư huynh quan tâm.
- Chúng ta có thể nói chuyện riêng không? - hắn nhìn cô hỏi.
- Chuyện đó... - cô do dự nhìn Mạnh Điềm Diềm.
- Nếu nhị sư huynh đã muốn nói chuyện riêng với cô thì tôi sẽ rời đi, yên tâm, huynh ấy không làm gì cô đâu.
Mạnh Điềm Điềm dìu cô về phòng giúp cô thay băng rồi bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại cô và Cung Kỳ.
- Huynh muốn nói gì với ta?
- Về chuyện Vô Diện Môn, ta chỉ muốn hỏi chi tiết hơn thôi.
- Huynh có hứng thú về bọn họ à? Nhưng ta tưởng Tông chủ không cho nhắc về vấn đề này?
- Vậy nên ta mới gặp riêng muội hỏi, thương tích của muội là do tên cầm đầu Thúy Hoa Lâu gây ra sao? - Cung Kỳ hiếm khi nghiêm túc nhìn cô hỏi.
- Huynh tại sao lại hỏi ta chuyện này?
- Tên thủ lĩnh cầm đầu lần này nếu đặt ở Vô Diện Môn thì chỉ là tôm tép nhưng thực lực hắn cũng phải khiến Chấp Lệnh Đường e dè, muội đánh với hắn một trận nhưng vẫn toàn mạng trở về, làm ta rất thắc mắc.
- Ta không chết làm huynh làm huynh không vui sao? - cô khẽ giựt khóe môi nhìn hắn.
- Ta chỉ thắc mắc thôi, mặc dù bị thương nặng nhưng tu vi muội lại tăng lên, xem ra cũng không quá thiệt thòi. - hắn nhìn cô đánh giá.
- Vì bên cạnh ta lúc đó còn có Mục công tử, chủ yếu là do huynh ấy làm tên đó yếu đi, ta mới có thể tấn công. - ban đầu cô còn do dự có nên tin tưởng kể cho hắn nghe không, nhưng cô quan sát nãy giờ thấy hắn cũng không giống người xấu nên yên tâm kể.
- Ta có nghe tên cầm đầu đó nói phải giao những cô gái đó đến nơi bán đấu giá nào đó, có thể là thế giới ngầm nơi mấy tên thương gia, quý tộc mua bán. - cô nhíu mày nói.
- Nơi bán đấu giá thì có rất nhiều nhưng nếu nói đến nơi đám thương gia thường xuyên lui tới thì chính là nhà đấu giá Bạch Vũ của Bạch gia ở phía Đông, Bạch gia thường hay qua lại với người của thế giới giới ngầm nên chuyện này cũng có thể, buôn người là trái phép nên có thể bọn họ có hoạt động lén lút mà ta không biết.
- Huynh có vẻ rất để ý chuyện này nhỉ? Dù sao thì ta đã nói hết những gì mình biết, nếu không còn chuyện gì thì ta muốn nghỉ ngơi, huynh về đi! - cô lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn nhìn cô suy tư một hồi rồi khẽ cười.
- Dù sao cũng là huynh muội cùng tông môn, ta cũng nên báo đáp muội.
- Báo đáp bằng cách nào?
- Sắp tới là đại hội tỷ thí tông môn, bên phía tiểu sư muội chắc chắn có đại sư huynh giúp đỡ lại không ai cùng muội luyện tập, không bằng ta giúp muội?
- Nhưng ta đã có Điềm Điềm.
- Mạnh Điềm Điềm là đồng bạn thân thân thiết của muội nhưng thực lực không bằng muội, luyện tập cùng cô ấy thì muội không thể gia tăng thực lực, muội nên nhìn vào thực tế khi trong tông môn không ai công nhận muội, hiện giờ cơ thể muội do dồn bản thân đến đường cùng mới bộc phát tu vi nên cơ thể muội mới bị trọng thương và nội kình thì hỗn loạn, ta có thể giúp muội ổn định lại nội kình và gia tăng thực lực. - Cung Kỳ nghiêm túc nhìn cô.
Cô do dự suy nghĩ một hồi, bởi vì lời hắn nói không sai, do cơ thể bị trọng thương nên cô không thể ổn định nội kình đang bạo loạn trong cơ thể, mà tỷ thí tông môn lại sắp đến, cô không thể lấy lý do nội kình không ổn định mà chịu thua được.
- Nhưng còn Điềm Điềm...
- Muội nên nhớ đại lục này kẻ mạnh làm chủ, muội không thể chờ đợi người khác trong khi bản thân muốn tiến lên được.
- Ta hiểu rồi, ta đồng ý với huynh nhưng đợi ta nói với cô ấy một tiếng. - cô kiên định nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương