Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 2: Hệ Thống



Cô không biết bằng cách nào mình có thể chạy khỏi nơi đó, bộ dạng chật vật đến tệ hại, bắt taxi tạm thời về khách sạn rồi gọi trợ lý lập tức đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh.

- Bây giờ trời đã tối, tôi sẽ tạm thời ở khách sạn, ngày mai sáng sớm kêu người tới nhà tôi lấy vali, 7:00 quay lại Bắc Kinh! - cô tắt điện thoại ném sang một bên rồi mệt mỏi ngã lưng lên giường, trong một khoảnh khắc cô mong mình có thể rời khỏi nơi này đến một nơi thật xa để không phải đối mặt với cuộc sống hiện tại.

Chớp mắt đã tới sáng, trợ lý làm đúng theo lời cô nói, đem hành lý của cô đến đúng giờ, đúng giờ cô lên máy bay, chuyến bay vừa cất cánh nửa tiếng đã xảy ra sự cố, động cơ máy bay xảy ra vấn đề nên phát đã nổ, một mảng của máy bay bị lộ ra, mọi người xung quanh hoảng sợ la lớn.

Cô nhìn tình cảnh như vậy cũng không hoảng sợ la hét như những người khác, ngược lại cảm thấy chết như vậy cũng không đáng sợ, không biết khi cô không còn, có còn ai nhớ đến cô không? Chắc là không rồi vì giờ bọn họ đang bận chăm sóc cho em gái, làm gì có thời gian nhớ đến một kẻ dư thừa như cô.

Chiếc máy bay duy trì trên bầu trời được vài phút thì nổ tung.

Khi mở mắt ra lần nữa cô ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Đây là nơi nào? - cô nhớ chiếc máy bay đã nổ tung, cô cũng chết rồi mà, đây cũng không giống như bệnh viện, giống như một không gian xa lạ nào đó.

Khi cô đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì trước mặt hiện ra màn hình ảo giống như màn hình máy tính.

" Xin chào tôi là hệ thống số hiệu 777, đây là không gian cách biệt thế giới bên ngoài, nên chỉ có cô mới có thể nhìn thấy tôi. "

- Cái màn hình tự hiện chữ kìa! Còn hệ thống là cái gì? 777? Số độc đắc? - lần đầu tiên trong đời gặp cảnh tượng này nên cô không tin được tát mình một cái xem có tỉnh không.

- Đau đó, vậy đây là thật à? Không phải đang mơ hả? - cô xoa phần má đỏ ửng vừa bị mình tát xong, trợn mắt nhìn màn hình tiếp tục hiện chữ.

" Đây không phải mơ, thân thể cô ở thế giới thực đã chết rồi, cô hiện giờ ở đây chỉ là một linh hồn thôi "

- Vậy tại sao tôi lại ở đây? Các người hồi sinh người chết được sao?

" Cũng có thể như vậy nhưng tất nhiên phải có điều kiện, để cô có thể sống lại cô bắt buộc phải làm nhiệm vụ, cô có thể lựa chọn làm nhiệm vụ và sống còn nếu không tôi sẽ lập tức rời đi nhưng cô sẽ thực sự chết "

Nhìn cái đống chữ hiện trên màn hình kia cô ngơ ngác suy nghĩ chết hay làm nhiệm vụ.

" Cô có năm phút suy nghĩ "

- Vậy.. Định để tôi sống lại như thế nào?

" Cô sẽ được đưa trở về trước khi lên chuyến bay đó "



- Vi diệu vậy sao? - đầu óc cô đang kịch liệt suy nghĩ, nếu sống lại sẽ phải đối mặt với những người cô không muốn đối mặt nhưng cô cũng không muốn chết.

" Cô hãy suy nghĩ thật kỹ đi, cứ sống cuộc sống hèn mọn như vậy, luôn phải ở sau lưng em gái có khiến cô thoả mãn không? "

- Được, tôi đồng ý! Vậy nhiệm vụ là gì?

" Cô sẽ biết ngay thôi "

- Vậy nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?

" Cô sẽ thật sự chết! "

- Ồ...

Màn hình biến mất, một luồng ánh sáng bao quanh cô làm cô mất đi ý thức của mình.

Mơ màng mở mắt ra, cô thấy có người đang gọi mình thì giật mình ngồi bật dậy.

- Đây là đâu? - cô ngơ ngác nhìn xung quanh mình.

- Lý Trường An, cô vừa bị mớ ngủ à? Mau dậy đi, đến giờ đi luyện tập rồi! - một cô gái ăn mặc trang phục cổ trang, vấn hai búi tóc hai bên lớn tiếng gọi cô.

Cô ngơ ngác nhìn xung quanh mình, cảnh vật xung quanh cứ như trên phim vậy, cô gái trước mặt cũng mặc một bộ võ phục, cô chẳng biết mình đã bị cái hệ thống kia ném đến cái nơi quái quỷ nào.

- Đây là đâu? - giờ cô chỉ có thể hỏi cô gái trước mặt.

Cô gái đó nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên vậy.

- Cô bị phạt đến ngốc rồi sao? Đây là Thiên Huyền Tông môn, là một trong bốn phái võ thuật lớn nhất đại lục, người đứng đầu là võ sư Hạc Huyền, chúng ta thường gọi ông ấy là sư tôn! - cô gái đó rất kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.

- Vậy tôi là ai?

- Xem ra cô thật sự bị phạt đến ngốc rồi! Tên cô là Lý Trường An một trong những môn đệ của phái Thiên Huyền Tông, là đích nữ của Lý gia, một trong ba gia tộc lớn nhất thượng kinh chỉ là nói về tính tình thì... - đột nhiên vẻ mặt cô gái nhìn cô mang một tia ái ngại.



- Tại sao không nói tiếp? - cô ngơ ngác nhìn cô gái hỏi.

- Danh tiếng cô ở trong tông môn không được tốt, phải nói sao cho đúng đây... Là một người tự phụ, kiêu ngạo luôn thích bắt nạt người yếu hơn mình, đặc biệt là tiểu sư muội, nên cô bị rất nhiều người ghét trong tông môn, chỉ có tôi là chịu nói chuyện với cô thôi đó!

Nghe qua thì cô đã hiểu được đại khái, có lẽ mình bị ném qua một thế giới khác mà cái hệ thống kia lại bắt cô phải hoàn thành nhiệm vụ nào đó mới được về nhà.

- Vậy cô tên là gì? Và tại sao cơ thể tôi lại không có sức như vậy? - nãy giờ cô để ý cơ thể luôn không có sức, di chuyển cũng khó.

- Tên tôi là Mạnh Điềm Điềm, cùng tông môn với cô, còn việc vì sao cô lại mất sức là vì hai ngày trước cô đã gây gỗ với tiểu sư muội chọc giận sư tôn nên đã bị sư tôn phạt quỳ ở từ đường 2 ngày đêm, bây giờ mới được cho tha tất nhiên là phải mất sức.

Cô nghe xong cũng thấy choáng đầu, sao cô gái cùng tên với cô này chỉ biết gây hoạ thôi vậy, cái hệ thống kia lại để cô xuyên đến đây có mục đích gì chứ.

- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

- Còn đi đâu nữa? Tất nhiên là phải đi luyện tập rồi, quy tắc của tông môn là mỗi ngày đều phải luyện tập đến mấy canh giờ, phải cố gắng tăng tu vi, tu vi càng cao mới được coi trọng!

- Vậy chúng ta luyện tập cùng sao?

- Mọi người cũng có thể lựa chọn người mình muốn luyện tập cùng nhưng hai chúng tu vi thấp nên chẳng có ai muốn cùng chúng ta luyện tập đâu!

- Vậy.. Cô ra ngoài trước tôi thay đồ rồi sẽ ra ngay!

- Vậy cũng được.

Sau khi thấy cô gái đi rồi, cô lập tức đóng cửa lại gọi hệ thống ra.

- Hệ thống! Hệ thống? 777? Có nghe không? - cô gọi một hồi nhưng không thấy có phản hồi nên tức giận mắng.

- Ném tôi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi biến mất sao? Mau hiện ra nói cái nhiệm vụ gì đó đi!

Cô giống như tự kỷ đứng đó nói chuyện một mình, nói một hồi thì hệ thống mới hiện ra.

" Kí chủ đừng nóng giận, cái gì cũng phải từ từ, tôi chỉ đang bận xác nhận thôi "

- Ngươi là ai? Cái bộ dáng gì đây? - cô trố mắt mắt nhìn, các hệ thống trước đây chỉ là một cái màn hình hiện chữ nhưng bây giờ hiện hình thành một con người, hay phải gọi là người tí hon nhỉ, một cậu nhóc đầu tóc vàng nhưng cái tai lại như yêu tinh.
Chương trước Chương tiếp