Nghiêm Tổng, Em Yêu Anh
Chương 48
Nghiêm Trình cầm lấy chăn bao bọc lấy cơ thể cô, cúi người bế cô vào phòng tắm. Anh nhẹ nhàng lau người cho cô. Hàn Uyển Đình cực kỳ hưởng thụ sự chăm sóc của anh, trái lại Nghiêm Trình lại suýt chút nữa mà không kiềm chế được bản thân. Nhưng khi anh nhìn dấu vết từ cuộc hoan ái lúc nãy để lại liền cảm thấy đau lòng, dục vọng cũng được anh kiềm nén xuống. Đây là lần đầu của cô, anh không thể mạnh bạo đòi hỏi, như vậy sẽ khiến cô sợ hãi.
Lau người cho cả hai xong, anh lại nhẹ nhàng bế cô trở lại giường, nhìn thấy vết máu đỏ trên ga giường, Hàn Uyển Đình xấu hổ rúc vào hõm vai anh.
“Sao lại xấu hổ?”
“Em không có xấu hổ.” Hàn Uyển Đình chậm chạp đáp từng chữ.
“Thế sao không nhìn anh mà lại rúc vào người anh thế kia?”
“...”
“Không cần phải xấu hổ, thậm chí anh còn cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.”
“Em ở đây đợi anh, anh thay ga giường mới.”
“Dạ.”
Hàn Uyển Đình ngoan ngoãn đợi anh thay ga giường rồi trở lại giường nghỉ nhơi. Lăn lộn cả một đêm khiến cô như bị rút cạn sức lực, cô rúc người vào lồng ngực anh, hơi thở bất giác hòa hoãn từng chút từng chút một theo từng hơi thở của anh, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Uyển Đình thức giấc với một cơ thể đau nhức, cô vừa cử động cơ thể thì cơn đau phía dưới ập đến, cô thoáng nhíu mày.
Nghiêm Trình vẫn còn chìm trong giấc mộng, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô. Hàn Uyển Đình đưa tay vuốt ve gương mặt góc cạnh kia. Anh bị cô làm nhột liền tỉnh giấc, anh cầm lấy cánh tay đang đặt tên mặt anh của cô, giọng vẫn còn ngái ngủ nói.
“Sao thế? Vẫn muốn à?”
Thuận tay, Hàn Uyển Đình đưa tay đánh vào bên má anh, giọng hờn dỗi.
“Không đứng đắn.”
“Em không biết buổi sáng sớm đàn ông rất dễ hóa thú à, còn kích thích anh?”
“Em...”
“Em sao? Hửm?”
“Em không có ý đó.”
“Vậy ý em là?”
“Em có người yêu đẹp trai, em ngắm một xíu cũng không được sao?”
“Được chứ, nhưng không phải em nói chỉ ngắm thôi sao? Nhưng hình như khi nãy em còn động tay động chân với anh.”
Nghiêm Trình nghiêm túc kể lại hành động của cô, trông có vẻ rất đứng đắn nhưng sao Hàn Uyển Đình lại chẳng thể nghe lọt tai, cô nhíu mày khó chịu.
“Anh ngậm miệng lại cho em.”
“Được rồi, không chọc em nữa.”
Nghiêm Trình vừa được ăn thịt nên mặt mày lúc nào cũng sáng lạn, tinh thần cũng thoải mái hơn hẳn, dù cho cô làm gì đi nữa thì anh cũng phải thỏa hiệp mà chiều lòng theo cô.
“Ngủ thêm một lát, anh ôm em ngủ.”
Nghiêm Trình một tay kéo cô vào lòng, tay còn lại kéo chăn phủ lên người cả hai. Hàn Uyển Đình ngọ nguậy không chịu nằm yên.
“Nào, em còn không chịu nằm yên thì đừng trách anh à.”
Hàn Uyển Đình đương nhiên hiểu lời nói kia của anh là có ý gì, cô nằm yên không dám nhúc nhích, sợ anh hóa thú thì người chịu thiệt sẽ là cô.
“Em muốn dậy, không muốn ngủ nữa. Anh không đi làm à.”
“Không đi.”
“Hửm”
“Anh là chủ, ai dám ý kiến chứ.”
Hàn Uyển Đình cũng chịu thua trước sự bá đạo của anh, nhưng cô thật sự không ngủ được nữa. Hết cách, cô đành nhỏ giọng nài nỉ.
“Nhưng em đói rồi...”
Nghiêm Trình nghe cô than đói liền nhanh chóng rời khỏi giường, anh cúi người đưa hai tay về phía cô.
“Đây, anh bế em.”
“Em đâu phải con nít, em tự đi được.”
“Ừ.”
Nghiêm Trình định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, anh chỉ vỏn vẹn ừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng. Hàn Uyển Đình thấy anh đã rời đi cũng chậm chạp xuống giường, cô gấp chăn sau đó đi ra nhưng chỉ đi được vài bước, cơn đau đã ập đến khiến cô ngã xuống nền nhà.
Nghiêm Trình đã quay lại phòng ngủ từ lúc nào, anh đứng dựa lưng vào cánh cửa, đưa mắt nhìn cô.
“Không phải em bảo em không phải con nít sao? Sao lại để té thế kia?”
“Nghiêm Trình, đều tại anh cả. Đồ đáng ghét nhà anh.”
“Hửm?”
“Anh còn đứng đó cười.”
“Tiểu tổ tông của anh muốn anh làm gì?”
“Bế em...”
Nghiêm Trình phì cười trước biểu cảm khuôn mặt của cô, anh cúi người nhấc bổng cô lên, nhẹ nhàng bế cô đi vệ sinh cá nhân rồi lại bế cô ra phòng khách ngồi.
“Em ở đây đợi anh, anh vào làm bữa sáng.”
“Vâng.”
Nghiêm Trình chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, hôm nay anh quyết định làm việc ở nhà để chăm sóc cô. Anh chuẩn bị bữa sáng xong lại lon ton chạy ra mang cô vào bàn ăn. Nhìn thấy anh lăn xăn, Hàn Uyển Đình liền cất giọng trêu chọc.
“Đấy, đòi hỏi làm gì giờ lại phải bế em, chăm em. Đáng đời anh.”
“Anh tự nguyện.”
Hàn Uyển Đình lắc đầu ngán ngẩm, cô ngồi vào bàn dùng bữa sáng. Thấy anh vẫn từ tốn dùng bữa, cô cất giọng hỏi.
“Hôm nay anh không đến công ty sao?”
“Ừ, hôm nay anh ở nhà.”
“Tại sao?”
“Hôm nay lười. Chỉ muốn ở nhà với em.”
“Nghiêm tổng có lười cũng đừng lấy em ra làm bia đỡ như vậy chứ.”
Hàn Uyển Đình ở nhà cùng anh xem qua một lượt các tài liệu của Hàn thị, nào là báo cáo tài chính, các báo cáo nội bộ, các chiến lược kinh doanh, tất cả chất cao như núi ở thư phòng đợi cả hai xem qua.
Hàn thị cũng đã trở về đúng chủ của nó, Hàn Uyển Đình từ trước tới giờ chưa từng làm việc ở Hàn thị, cô muốn xem qua một lượt để nắm bắt được tình hình hoạt động cũng như cơ chế quản lý công ty như vậy cô mới có thể đứng ra điều hành công ty.
Lau người cho cả hai xong, anh lại nhẹ nhàng bế cô trở lại giường, nhìn thấy vết máu đỏ trên ga giường, Hàn Uyển Đình xấu hổ rúc vào hõm vai anh.
“Sao lại xấu hổ?”
“Em không có xấu hổ.” Hàn Uyển Đình chậm chạp đáp từng chữ.
“Thế sao không nhìn anh mà lại rúc vào người anh thế kia?”
“...”
“Không cần phải xấu hổ, thậm chí anh còn cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.”
“Em ở đây đợi anh, anh thay ga giường mới.”
“Dạ.”
Hàn Uyển Đình ngoan ngoãn đợi anh thay ga giường rồi trở lại giường nghỉ nhơi. Lăn lộn cả một đêm khiến cô như bị rút cạn sức lực, cô rúc người vào lồng ngực anh, hơi thở bất giác hòa hoãn từng chút từng chút một theo từng hơi thở của anh, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Uyển Đình thức giấc với một cơ thể đau nhức, cô vừa cử động cơ thể thì cơn đau phía dưới ập đến, cô thoáng nhíu mày.
Nghiêm Trình vẫn còn chìm trong giấc mộng, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô. Hàn Uyển Đình đưa tay vuốt ve gương mặt góc cạnh kia. Anh bị cô làm nhột liền tỉnh giấc, anh cầm lấy cánh tay đang đặt tên mặt anh của cô, giọng vẫn còn ngái ngủ nói.
“Sao thế? Vẫn muốn à?”
Thuận tay, Hàn Uyển Đình đưa tay đánh vào bên má anh, giọng hờn dỗi.
“Không đứng đắn.”
“Em không biết buổi sáng sớm đàn ông rất dễ hóa thú à, còn kích thích anh?”
“Em...”
“Em sao? Hửm?”
“Em không có ý đó.”
“Vậy ý em là?”
“Em có người yêu đẹp trai, em ngắm một xíu cũng không được sao?”
“Được chứ, nhưng không phải em nói chỉ ngắm thôi sao? Nhưng hình như khi nãy em còn động tay động chân với anh.”
Nghiêm Trình nghiêm túc kể lại hành động của cô, trông có vẻ rất đứng đắn nhưng sao Hàn Uyển Đình lại chẳng thể nghe lọt tai, cô nhíu mày khó chịu.
“Anh ngậm miệng lại cho em.”
“Được rồi, không chọc em nữa.”
Nghiêm Trình vừa được ăn thịt nên mặt mày lúc nào cũng sáng lạn, tinh thần cũng thoải mái hơn hẳn, dù cho cô làm gì đi nữa thì anh cũng phải thỏa hiệp mà chiều lòng theo cô.
“Ngủ thêm một lát, anh ôm em ngủ.”
Nghiêm Trình một tay kéo cô vào lòng, tay còn lại kéo chăn phủ lên người cả hai. Hàn Uyển Đình ngọ nguậy không chịu nằm yên.
“Nào, em còn không chịu nằm yên thì đừng trách anh à.”
Hàn Uyển Đình đương nhiên hiểu lời nói kia của anh là có ý gì, cô nằm yên không dám nhúc nhích, sợ anh hóa thú thì người chịu thiệt sẽ là cô.
“Em muốn dậy, không muốn ngủ nữa. Anh không đi làm à.”
“Không đi.”
“Hửm”
“Anh là chủ, ai dám ý kiến chứ.”
Hàn Uyển Đình cũng chịu thua trước sự bá đạo của anh, nhưng cô thật sự không ngủ được nữa. Hết cách, cô đành nhỏ giọng nài nỉ.
“Nhưng em đói rồi...”
Nghiêm Trình nghe cô than đói liền nhanh chóng rời khỏi giường, anh cúi người đưa hai tay về phía cô.
“Đây, anh bế em.”
“Em đâu phải con nít, em tự đi được.”
“Ừ.”
Nghiêm Trình định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, anh chỉ vỏn vẹn ừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng. Hàn Uyển Đình thấy anh đã rời đi cũng chậm chạp xuống giường, cô gấp chăn sau đó đi ra nhưng chỉ đi được vài bước, cơn đau đã ập đến khiến cô ngã xuống nền nhà.
Nghiêm Trình đã quay lại phòng ngủ từ lúc nào, anh đứng dựa lưng vào cánh cửa, đưa mắt nhìn cô.
“Không phải em bảo em không phải con nít sao? Sao lại để té thế kia?”
“Nghiêm Trình, đều tại anh cả. Đồ đáng ghét nhà anh.”
“Hửm?”
“Anh còn đứng đó cười.”
“Tiểu tổ tông của anh muốn anh làm gì?”
“Bế em...”
Nghiêm Trình phì cười trước biểu cảm khuôn mặt của cô, anh cúi người nhấc bổng cô lên, nhẹ nhàng bế cô đi vệ sinh cá nhân rồi lại bế cô ra phòng khách ngồi.
“Em ở đây đợi anh, anh vào làm bữa sáng.”
“Vâng.”
Nghiêm Trình chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, hôm nay anh quyết định làm việc ở nhà để chăm sóc cô. Anh chuẩn bị bữa sáng xong lại lon ton chạy ra mang cô vào bàn ăn. Nhìn thấy anh lăn xăn, Hàn Uyển Đình liền cất giọng trêu chọc.
“Đấy, đòi hỏi làm gì giờ lại phải bế em, chăm em. Đáng đời anh.”
“Anh tự nguyện.”
Hàn Uyển Đình lắc đầu ngán ngẩm, cô ngồi vào bàn dùng bữa sáng. Thấy anh vẫn từ tốn dùng bữa, cô cất giọng hỏi.
“Hôm nay anh không đến công ty sao?”
“Ừ, hôm nay anh ở nhà.”
“Tại sao?”
“Hôm nay lười. Chỉ muốn ở nhà với em.”
“Nghiêm tổng có lười cũng đừng lấy em ra làm bia đỡ như vậy chứ.”
Hàn Uyển Đình ở nhà cùng anh xem qua một lượt các tài liệu của Hàn thị, nào là báo cáo tài chính, các báo cáo nội bộ, các chiến lược kinh doanh, tất cả chất cao như núi ở thư phòng đợi cả hai xem qua.
Hàn thị cũng đã trở về đúng chủ của nó, Hàn Uyển Đình từ trước tới giờ chưa từng làm việc ở Hàn thị, cô muốn xem qua một lượt để nắm bắt được tình hình hoạt động cũng như cơ chế quản lý công ty như vậy cô mới có thể đứng ra điều hành công ty.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương