Nghiêm Tổng, Em Yêu Anh
Chương 58
“Ai là vợ anh?” Hàn Uyển Đình hỏi ngược lại anh.
“Đương nhiên là em.”
Hai người ngồi nói chuyện một hồi thì cũng có người đem váy cưới đến cho cô. Hàn Uyển Đình nhìn chiếc váy cưới trước mặt, không biết cô nghĩ gì mà ngớ cả người.
“Uyển Đình?”
“Dạ.”
“Sao lại đứng im bất động thế kia?”
“Là anh chuẩn bị cho em sao?”
“Ý em là sao?”
“Chiếc váy này...”
“Là anh thiết kế riêng cho em.”
“Sao anh biết em thích kiểu nào mà thiết kế cho em?”
“Như thế mới là chồng em chứ. Sao nào, có thích không?”
“Có ạ. Anh không em sững người khi nhìn thấy chiếc váy này sao. Em rất thích nó.”
“Ừ, em thích là được.” Nghiêm Trình đưa mắt nhìn cô, trong ánh nhìn của anh toát lên vẻ cưng chiều dành cho Hàn Uyển Đình.
“Anh biết thiết kế sao?” Hàn Uyển Đình cất tiếng hỏi.
“Ừ, một chút.”
“Một chút mà có thể thiết kế một chiếc váy cưới tinh xảo như thế này sao? Nghiêm tổng tưởng em là con nít lên ba sao?”
“Thiết kế cho người mình yêu thương thì không có gì là không thể. Đổi lại anh nhận được nụ cười, niềm hạnh phúc của em, bấy nhiêu đối với anh là đủ rồi.”
“Nghiêm tổng rất biết tạo bất ngờ cho người khác nhỉ? Không biết là anh còn giấu em gì không?” Hàn Uyển Đình nhìn anh với ánh mắt dò xét.
“Anh không biết.”
“Không biết? Vậy tức là anh vẫn giấu em chuyện gì đó đúng không?”
“Em nói anh nghe xem chuyện gì đó là chuyện gì?”
“Em không biết.”
“Ừ, em không biết tức là không có.”
“...”
“Nào, anh giúp em thử váy, xem có vừa không.”
“Dạ.”
Nghiêm Trình giúp Hàn Uyển Đình mặc váy cưới. Cô nhìn ngắm bản thân trong gương, bộ váy được may vừa khít với người của cô, không quá hơ hang nhưng khi được cô mặc trên người cô lại mang một vẻ thu hút khó tả.
“Anh thấy em sao?”
Từ lúc Hàn Uyển Đình mặc váy cưới, ánh mắt của Nghiêm Trình lúc nào cũng dính trên người cô, không hề chớp mắt.
“Em đẹp lắm.”
Khoảng thời gian này Nghiêm Trình vô cùng bận rộn, anh chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị hôn lễ của cả hai, anh chau chuốt đến từng chi tiết nhỏ. Hàn Uyển Đình cũng tất bật chuẩn bị, cô cũng không quên báo cho chú ba cô một tiếng. Gần đến ngày diễn ra lễ cưới, Nghiêm Trình cùng Hàn Uyển Đình ra mộ để báo với ba mẹ của Hàn Uyển Đình.
Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra hôn lễ của Nghiêm Trình và Hàn Uyển Đình. Hôn lễ của cả hai được tổ chức ở một nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố M.
Cánh cửa lớn mở ra, trên chiếc thảm đỏ trải dài, Nghiêm Trình xuất hiện, trên người là bộ suit lịch lãm cùng vẻ đẹp trời phú khiến cho bao nhiêu người phải ghen tỵ. Nghiêm Trình từng bước tiến về phía sân khấu, tiếng nhạc dương cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng.
Hàn Uyển Đình được chú ba của cô đưa vào lễ đường, trên người cô là bộ váy cưới vô cùng tinh xảo do chính tay người đàn ông của cô thiết kế. Bộ váy cưới được may rất tỉ mỉ kết hợp với chiếc khăn voan nhẹ nhàng khiến Hàn Uyển Đình như một nàng công chúa. Cô khoác lấy tay chú ba từng bước tiến về phía Nghiêm Trình.
Chú ba trao Hàn Uyển Đình lại cho Nghiêm Trình, dặn dò vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình. Các nghi lễ cũng được tiến hành ngay sau đó.
“Hàn Uyển Đình, con có đồng ý lấy Nghiêm Trình làm chồng của mình, dù cho sau này có hạnh phúc hay đau buồn, dù cho giàu sang hay nghèo khó, lúc khỏe mạnh hay ốm đau con cũng nguyện ở bên cạnh Nghiêm Trình, yêu thương chăm sóc, lo lắng cho nhau đến đầu bạc răng long. Con có đồng ý không?” Vị chủ trì hôn lễ đứng trên sân khấu, ôn tồn nói.
Hàn Uyển Đình đưa mắt nhìn Nghiêm Trình, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự hạnh phúc, giọng nói trong trẻo lên tiếng nói.
“Con đồng ý.”
“Nghiêm Trình, con có đồng ý lấy Hàn Uyển Đình làm vợ của mình, dù cho sau này có hạnh phúc hay đau buồn, dù cho giàu sang hay nghèo khó, lúc khỏe mạnh hay ốm đau con cũng nguyện ở bên cạnh Uyển Đình, yêu thương chăm sóc, lo lắng cho nhau đến đầu bạc răng long. Con có đồng ý không?”
“Con đồng ý.” Nghiêm Trình nghiêm túc lên tiếng trả lời.
Tất cả mọi người có mặt đều ồ lên tiếng chúc mừng hạnh phúc cho đôi uyên ương. Nghiêm Trình mở hộp nhẫn sáng bóng, anh rút ra chiếc nhẫn rồi từ từ đeo vào ngón áp út của cô, ngón tượng trưng cho sự bất diệt của tình yêu.
“Anh xin thề kể từ giây phút này trở đi, anh sẽ trân trọng, yêu thương em đến suốt cuộc đời. Bà Nghiêm, anh yêu em.”
Hàn Uyển Đình cũng đeo nhẫn cưới cho anh.
“Em xin thề sẽ yêu thương, chăm sóc anh đến cuối cuộc đời. Chồng à, em yêu anh.” Câu cuối, Hàn Uyển Đình thấp giọng, nói nhỏ vào tai anh.
Những tiếng vỗ tay dồn dã của các vị khách mời vang động cả không gian tiệc cưới. Giọng nói của vị chủ hôn lại một lần nữa vang lên.
“Tôi xin tuyên bố kể từ giờ phút này, Nghiêm Trình và Hàn Uyển Đình hai con chính thức trở thành vợ chồng.”
Lời của vị chủ hôn vừa dứt, Nghiêm Trình đã cúi người xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Các nghi lễ cũng đã thực hiện xong, Nghiêm Trình cùng Hàn Uyển Đình tiếp tục đi mời rượu các vị khách mời đã có mặt chứng kiến cho hôn lễ của cả hai ngày hôm nay.
“Đương nhiên là em.”
Hai người ngồi nói chuyện một hồi thì cũng có người đem váy cưới đến cho cô. Hàn Uyển Đình nhìn chiếc váy cưới trước mặt, không biết cô nghĩ gì mà ngớ cả người.
“Uyển Đình?”
“Dạ.”
“Sao lại đứng im bất động thế kia?”
“Là anh chuẩn bị cho em sao?”
“Ý em là sao?”
“Chiếc váy này...”
“Là anh thiết kế riêng cho em.”
“Sao anh biết em thích kiểu nào mà thiết kế cho em?”
“Như thế mới là chồng em chứ. Sao nào, có thích không?”
“Có ạ. Anh không em sững người khi nhìn thấy chiếc váy này sao. Em rất thích nó.”
“Ừ, em thích là được.” Nghiêm Trình đưa mắt nhìn cô, trong ánh nhìn của anh toát lên vẻ cưng chiều dành cho Hàn Uyển Đình.
“Anh biết thiết kế sao?” Hàn Uyển Đình cất tiếng hỏi.
“Ừ, một chút.”
“Một chút mà có thể thiết kế một chiếc váy cưới tinh xảo như thế này sao? Nghiêm tổng tưởng em là con nít lên ba sao?”
“Thiết kế cho người mình yêu thương thì không có gì là không thể. Đổi lại anh nhận được nụ cười, niềm hạnh phúc của em, bấy nhiêu đối với anh là đủ rồi.”
“Nghiêm tổng rất biết tạo bất ngờ cho người khác nhỉ? Không biết là anh còn giấu em gì không?” Hàn Uyển Đình nhìn anh với ánh mắt dò xét.
“Anh không biết.”
“Không biết? Vậy tức là anh vẫn giấu em chuyện gì đó đúng không?”
“Em nói anh nghe xem chuyện gì đó là chuyện gì?”
“Em không biết.”
“Ừ, em không biết tức là không có.”
“...”
“Nào, anh giúp em thử váy, xem có vừa không.”
“Dạ.”
Nghiêm Trình giúp Hàn Uyển Đình mặc váy cưới. Cô nhìn ngắm bản thân trong gương, bộ váy được may vừa khít với người của cô, không quá hơ hang nhưng khi được cô mặc trên người cô lại mang một vẻ thu hút khó tả.
“Anh thấy em sao?”
Từ lúc Hàn Uyển Đình mặc váy cưới, ánh mắt của Nghiêm Trình lúc nào cũng dính trên người cô, không hề chớp mắt.
“Em đẹp lắm.”
Khoảng thời gian này Nghiêm Trình vô cùng bận rộn, anh chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị hôn lễ của cả hai, anh chau chuốt đến từng chi tiết nhỏ. Hàn Uyển Đình cũng tất bật chuẩn bị, cô cũng không quên báo cho chú ba cô một tiếng. Gần đến ngày diễn ra lễ cưới, Nghiêm Trình cùng Hàn Uyển Đình ra mộ để báo với ba mẹ của Hàn Uyển Đình.
Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra hôn lễ của Nghiêm Trình và Hàn Uyển Đình. Hôn lễ của cả hai được tổ chức ở một nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố M.
Cánh cửa lớn mở ra, trên chiếc thảm đỏ trải dài, Nghiêm Trình xuất hiện, trên người là bộ suit lịch lãm cùng vẻ đẹp trời phú khiến cho bao nhiêu người phải ghen tỵ. Nghiêm Trình từng bước tiến về phía sân khấu, tiếng nhạc dương cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng.
Hàn Uyển Đình được chú ba của cô đưa vào lễ đường, trên người cô là bộ váy cưới vô cùng tinh xảo do chính tay người đàn ông của cô thiết kế. Bộ váy cưới được may rất tỉ mỉ kết hợp với chiếc khăn voan nhẹ nhàng khiến Hàn Uyển Đình như một nàng công chúa. Cô khoác lấy tay chú ba từng bước tiến về phía Nghiêm Trình.
Chú ba trao Hàn Uyển Đình lại cho Nghiêm Trình, dặn dò vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình. Các nghi lễ cũng được tiến hành ngay sau đó.
“Hàn Uyển Đình, con có đồng ý lấy Nghiêm Trình làm chồng của mình, dù cho sau này có hạnh phúc hay đau buồn, dù cho giàu sang hay nghèo khó, lúc khỏe mạnh hay ốm đau con cũng nguyện ở bên cạnh Nghiêm Trình, yêu thương chăm sóc, lo lắng cho nhau đến đầu bạc răng long. Con có đồng ý không?” Vị chủ trì hôn lễ đứng trên sân khấu, ôn tồn nói.
Hàn Uyển Đình đưa mắt nhìn Nghiêm Trình, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự hạnh phúc, giọng nói trong trẻo lên tiếng nói.
“Con đồng ý.”
“Nghiêm Trình, con có đồng ý lấy Hàn Uyển Đình làm vợ của mình, dù cho sau này có hạnh phúc hay đau buồn, dù cho giàu sang hay nghèo khó, lúc khỏe mạnh hay ốm đau con cũng nguyện ở bên cạnh Uyển Đình, yêu thương chăm sóc, lo lắng cho nhau đến đầu bạc răng long. Con có đồng ý không?”
“Con đồng ý.” Nghiêm Trình nghiêm túc lên tiếng trả lời.
Tất cả mọi người có mặt đều ồ lên tiếng chúc mừng hạnh phúc cho đôi uyên ương. Nghiêm Trình mở hộp nhẫn sáng bóng, anh rút ra chiếc nhẫn rồi từ từ đeo vào ngón áp út của cô, ngón tượng trưng cho sự bất diệt của tình yêu.
“Anh xin thề kể từ giây phút này trở đi, anh sẽ trân trọng, yêu thương em đến suốt cuộc đời. Bà Nghiêm, anh yêu em.”
Hàn Uyển Đình cũng đeo nhẫn cưới cho anh.
“Em xin thề sẽ yêu thương, chăm sóc anh đến cuối cuộc đời. Chồng à, em yêu anh.” Câu cuối, Hàn Uyển Đình thấp giọng, nói nhỏ vào tai anh.
Những tiếng vỗ tay dồn dã của các vị khách mời vang động cả không gian tiệc cưới. Giọng nói của vị chủ hôn lại một lần nữa vang lên.
“Tôi xin tuyên bố kể từ giờ phút này, Nghiêm Trình và Hàn Uyển Đình hai con chính thức trở thành vợ chồng.”
Lời của vị chủ hôn vừa dứt, Nghiêm Trình đã cúi người xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Các nghi lễ cũng đã thực hiện xong, Nghiêm Trình cùng Hàn Uyển Đình tiếp tục đi mời rượu các vị khách mời đã có mặt chứng kiến cho hôn lễ của cả hai ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương