Nghiêm Tổng, Em Yêu Anh
Chương 7
Nghiêm Trình chu đáo lấy thức ăn và một ly nước ép đưa cho cô. Hàn Uyển Đình nghĩ rằng cô đi dự tiệc với anh sẽ phải đỡ rượu cho anh nhưng không, Nghiêm Trình không để cô đụng vào một giọt rượu nào.
Nghiêm Trình nhìn thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của cô khi ăn, nhịn không được liền cong môi cười.
“Ngon không?”
“Ngon”
“Ừ. Ngon thì ăn nhiều vào”
Cả hai trò chuyện một lúc thì anh đưa cô đi gặp một vài đối tác của tập đoàn. Vị tổng giám kia thấy anh đang đến gần liền cúi người chào.
“Chào Nghiêm tổng. Rất hân hạnh khi được gặp ngài”
“Không cần khách sáo. Có gì Trần tổng cứ nói”
Nghe anh nói vậy, vị Trần tổng kia mới dè dặt lên tiếng.
“Chỉ là công ty của chúng tôi sắp tới có một dự án đầu tư vào thị trường bất động sản ở khu ngoại ô của thành phố, tôi mong được sự hẫu thuẫn của Nghiêm tổng đây”
“Thật tình thì tôi cũng mới về nước. Thế này đi, ông cứ liên lạc bên chỗ Khải Minh là được”
“Vâng vâng, cảm ơn Nghiêm tổng”
Hàn Uyển Đình có vẻ không hứng thú với những buổi tiệc như thế nào cộng với việc đi cao gót lâu khiến phần gót chân đỏ lên, Hàn Uyển Đình bị đau liền nhăn mặt. Nghiêm Trình nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của cô.
“Khó chịu sao?”
“Một chút”
“Tôi đưa cô trở về?”
“Anh cứ làm việc của mình đi, tôi ở đây đợi anh nhé” Hàn Uyển Đình không muốn mình làm gián đoạn công việc của anh nên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Theo tôi”
Nghiêm Trình kéo cô sang một bên góc, để cô ngồi trên ghế, anh ngồi khụy gối xuống chân cô.
Hàn Uyển Đình nhìn thấy hành động của anh liền hoảng hốt, cô rụt chân lại.
“Nghiêm tổng, anh làm gì thế?”
“Yên nào”
Anh nhẹ ngàng tháo đôi giày cao gót của cô ra, dán chiếc băng cá nhân lên phần chân bị trầy da của cô rồi mang giày lại cho cô.
“Cô ở đây đợi tôi một lát, xong việc tôi đưa cô về”
“Vâng”
Một màn vừa rồi của hai người vô tình lọt vào mắt của Quách Khải. Hắn nhìn cách Nghiêm Trình ân cần chăm sóc cô, đôi mắt liền nổi vài tơ máu. Sau khi Nghiêm Trình rời khỏi, hắn rảo bước lại gần.
“Không ngờ em lại là loại người như vậy”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy hắn, những lời hắn vừa nói cô đều nghe được nhưng chẳng hề để tâm, cũng không đáp lại lời móc mỉa của hắn ta. Cô chỉ lẳng lặng cầm túi xách rời khỏi.
“Sao? Tôi nói đúng quá nên em không trả lời được à?”
“Tôi không trả lời chứng tỏ lời nói của anh không có giá trị với tôi, đừng tự đề cao bản thân mình quá”
“Không phải sao, mới đó mà đã leo được lên giường của sếp Nghiêm, thật không thể xem thường cô” Quách Khải nói với giọng châm chọc, cũng không quên nhấn nhá những chỗ không hay nhằm khiêu khích cô.
“Vậy sao? Tôi có là loại người nào chưa tới lượt loại người như anh phán xét. Anh không trân trọng thì sẽ có người khác làm điều đó thay anh. Anh bắt cá hai tay thì tôi đây cũng không ngại một chân đạp 2 thuyền.”
Những lời nói của Hàn Uyển Đình nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như đâm thẳng vào đại não của Quách Khải, vẻ mặt của hắn lúc bấy giờ trông rất khó coi.
“Em dám...”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy Nghiêm Trình đã xong việc, cô cũng chẳng buồn đáp lại Quách Khải, cô nhanh chóng cầm lấy túi xách đi về hướng Nghiêm Trình.
“Nghiêm tổng”
Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của cô, Nghiêm Trình nhịn không được bèn lên tiếng hỏi.
“Ừ. Sao không đợi tôi ở đó mà lại chạy ra đây, không đau chân nữa à”
“Tôi không sao. Cảm ơn Nghiêm tổng đã quan tâm”
“Ừ. Về thôi”
“Vâng”
Cả hai cùng ra xe để ra về. Trên đường đi cả hai không ai nói với ai câu nào, Nghiêm Trình thì tập trung lái xe còn Hàn Uyển Đình thì cứ đưa mắt nhìn ra bên ngoài như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, Nghiêm Trình thấy tâm trạng cô không được tốt cho lắm liền lên tiếng quan tâm.
“Có tâm sự?”
“Dạ không”
“Tên đó là người yêu cô sao?”
Nghiêm Trình vừa thốt ra liền cảm thấy hối hận. Chuyện tên đó có phải người yêu của cô hay không thì liên quan gì tới anh chứ. Chính anh cũng không nghe ra mùi giấm từ câu nói của mình.
Hàn Uyển Đình nghe anh hỏi cũng được một phen hú hồn, cô mở to hai mắt nhìn anh như đang không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy nhưng chỉ trong thời gian ngắn cô liền dửng dưng trả lời.
“Là người yêu cũ”
“Ừ”
“Thế còn sếp Nghiêm, không lẽ ngài vẫn chưa yêu ai?” Hàn Uyển Đình to gan hỏi.
“Ừ. Vẫn chưa” Nghiêm Trình vừa trả lời, khóe môi vừa hay tạo nên một đường cong, không biết vì lý do gì mà trong lòng phúc chốc lại cảm thấy vui vẻ.
“Người như ngài muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có”
“Vậy cô nói xem người như tôi thì thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
“Tôi không biết” Hàn Uyển Đình bỗng nhiên bị hỏi lại liền trở nên lúng túng.
Xe cũng đến chung cư của Hàn Uyển Đình, cô nói lời chào tạm biệt Nghiêm Trình rồi mở cửa xe bước xuống.
“Tôi vẫn đang đợi cô ấy chia tay”
“Hả? Ngài nói gì cơ ạ?” Hàn Uyển Đình mở cửa bước xuống nhưng cô nghe loáng thoáng hình như anh đang nói gì đó nên quay đầu hỏi lại.
“Không có gì, cô vào nhà đi, trễ rồi”
Hàn Uyển Đình cũng thôi tò mò, chỉ vỏn vẹn đáp.
“Vâng, sếp về cẩn thận”
Nghiêm Trình nhìn thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của cô khi ăn, nhịn không được liền cong môi cười.
“Ngon không?”
“Ngon”
“Ừ. Ngon thì ăn nhiều vào”
Cả hai trò chuyện một lúc thì anh đưa cô đi gặp một vài đối tác của tập đoàn. Vị tổng giám kia thấy anh đang đến gần liền cúi người chào.
“Chào Nghiêm tổng. Rất hân hạnh khi được gặp ngài”
“Không cần khách sáo. Có gì Trần tổng cứ nói”
Nghe anh nói vậy, vị Trần tổng kia mới dè dặt lên tiếng.
“Chỉ là công ty của chúng tôi sắp tới có một dự án đầu tư vào thị trường bất động sản ở khu ngoại ô của thành phố, tôi mong được sự hẫu thuẫn của Nghiêm tổng đây”
“Thật tình thì tôi cũng mới về nước. Thế này đi, ông cứ liên lạc bên chỗ Khải Minh là được”
“Vâng vâng, cảm ơn Nghiêm tổng”
Hàn Uyển Đình có vẻ không hứng thú với những buổi tiệc như thế nào cộng với việc đi cao gót lâu khiến phần gót chân đỏ lên, Hàn Uyển Đình bị đau liền nhăn mặt. Nghiêm Trình nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của cô.
“Khó chịu sao?”
“Một chút”
“Tôi đưa cô trở về?”
“Anh cứ làm việc của mình đi, tôi ở đây đợi anh nhé” Hàn Uyển Đình không muốn mình làm gián đoạn công việc của anh nên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Theo tôi”
Nghiêm Trình kéo cô sang một bên góc, để cô ngồi trên ghế, anh ngồi khụy gối xuống chân cô.
Hàn Uyển Đình nhìn thấy hành động của anh liền hoảng hốt, cô rụt chân lại.
“Nghiêm tổng, anh làm gì thế?”
“Yên nào”
Anh nhẹ ngàng tháo đôi giày cao gót của cô ra, dán chiếc băng cá nhân lên phần chân bị trầy da của cô rồi mang giày lại cho cô.
“Cô ở đây đợi tôi một lát, xong việc tôi đưa cô về”
“Vâng”
Một màn vừa rồi của hai người vô tình lọt vào mắt của Quách Khải. Hắn nhìn cách Nghiêm Trình ân cần chăm sóc cô, đôi mắt liền nổi vài tơ máu. Sau khi Nghiêm Trình rời khỏi, hắn rảo bước lại gần.
“Không ngờ em lại là loại người như vậy”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy hắn, những lời hắn vừa nói cô đều nghe được nhưng chẳng hề để tâm, cũng không đáp lại lời móc mỉa của hắn ta. Cô chỉ lẳng lặng cầm túi xách rời khỏi.
“Sao? Tôi nói đúng quá nên em không trả lời được à?”
“Tôi không trả lời chứng tỏ lời nói của anh không có giá trị với tôi, đừng tự đề cao bản thân mình quá”
“Không phải sao, mới đó mà đã leo được lên giường của sếp Nghiêm, thật không thể xem thường cô” Quách Khải nói với giọng châm chọc, cũng không quên nhấn nhá những chỗ không hay nhằm khiêu khích cô.
“Vậy sao? Tôi có là loại người nào chưa tới lượt loại người như anh phán xét. Anh không trân trọng thì sẽ có người khác làm điều đó thay anh. Anh bắt cá hai tay thì tôi đây cũng không ngại một chân đạp 2 thuyền.”
Những lời nói của Hàn Uyển Đình nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như đâm thẳng vào đại não của Quách Khải, vẻ mặt của hắn lúc bấy giờ trông rất khó coi.
“Em dám...”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy Nghiêm Trình đã xong việc, cô cũng chẳng buồn đáp lại Quách Khải, cô nhanh chóng cầm lấy túi xách đi về hướng Nghiêm Trình.
“Nghiêm tổng”
Nhìn thấy khuôn mặt khó coi của cô, Nghiêm Trình nhịn không được bèn lên tiếng hỏi.
“Ừ. Sao không đợi tôi ở đó mà lại chạy ra đây, không đau chân nữa à”
“Tôi không sao. Cảm ơn Nghiêm tổng đã quan tâm”
“Ừ. Về thôi”
“Vâng”
Cả hai cùng ra xe để ra về. Trên đường đi cả hai không ai nói với ai câu nào, Nghiêm Trình thì tập trung lái xe còn Hàn Uyển Đình thì cứ đưa mắt nhìn ra bên ngoài như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, Nghiêm Trình thấy tâm trạng cô không được tốt cho lắm liền lên tiếng quan tâm.
“Có tâm sự?”
“Dạ không”
“Tên đó là người yêu cô sao?”
Nghiêm Trình vừa thốt ra liền cảm thấy hối hận. Chuyện tên đó có phải người yêu của cô hay không thì liên quan gì tới anh chứ. Chính anh cũng không nghe ra mùi giấm từ câu nói của mình.
Hàn Uyển Đình nghe anh hỏi cũng được một phen hú hồn, cô mở to hai mắt nhìn anh như đang không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy nhưng chỉ trong thời gian ngắn cô liền dửng dưng trả lời.
“Là người yêu cũ”
“Ừ”
“Thế còn sếp Nghiêm, không lẽ ngài vẫn chưa yêu ai?” Hàn Uyển Đình to gan hỏi.
“Ừ. Vẫn chưa” Nghiêm Trình vừa trả lời, khóe môi vừa hay tạo nên một đường cong, không biết vì lý do gì mà trong lòng phúc chốc lại cảm thấy vui vẻ.
“Người như ngài muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có”
“Vậy cô nói xem người như tôi thì thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
“Tôi không biết” Hàn Uyển Đình bỗng nhiên bị hỏi lại liền trở nên lúng túng.
Xe cũng đến chung cư của Hàn Uyển Đình, cô nói lời chào tạm biệt Nghiêm Trình rồi mở cửa xe bước xuống.
“Tôi vẫn đang đợi cô ấy chia tay”
“Hả? Ngài nói gì cơ ạ?” Hàn Uyển Đình mở cửa bước xuống nhưng cô nghe loáng thoáng hình như anh đang nói gì đó nên quay đầu hỏi lại.
“Không có gì, cô vào nhà đi, trễ rồi”
Hàn Uyển Đình cũng thôi tò mò, chỉ vỏn vẹn đáp.
“Vâng, sếp về cẩn thận”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương