Nghien Nàng

Chương 28: Vẫn là đoá mặt trời của nàng



Kim đồng hồ cứ "tích tắc", "tích tắc" và cuối cùng kêu lên sáu tiếng đều đặn.

Điện thoại đột ngột rung chuông và bàn tay nhanh nhẹn nhấc máy.

"Mừng năm mới." Tiếng Minh Hoàng vang lên rõ rệt, qua đầu dây cũng có thể nghe thấy âm thanh nổ pháo tưng bừng.

Chàng trai gật gù rồi xoa gáy: "Chúc mừng năm mới. Giờ ở đấy chắc vui lắm. Bên này hơi chán."

"Còn tưởng bạn vì ham vui mà quên gọi điện."

Gia Hưng ngả lưng về phía đầu giường, những ngón tay vô thức mân mê mặt dây chuyền trên cổ.

Có phần quá sâu đậm rồi!

Hơn một năm qua đi nhưng tình cảm ấy vẫn tựa như ngày đầu.

Không phải không bỏ được, đúng hơn là Gia Hưng không muốn buông tay, chưa từng nghĩ đến chuyện dập tắt ngọn lửa bập bùng trong trái tim mình.

Những con người một khi rơi vào tình yêu sẽ dại dột và mù quáng, cậu từng trách bạn mình quá mu muội, nhưng chính cậu còn nặng tình hơn.

Tình đầu còn là tình đơn phương quả nhiên quá sức với chàng trai ấy. Gia Hưng nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, bình thản nhắm mắt.

"Em không dám." Cậu lên tiếng.

Có một khoảng yên lặng tĩnh mịch, đầu dây chỉ vang lên tiếng pháo hoa nổ đầy náo nhiệt. Những bước chân vọng lên và rồi cũng xa dần, trả về không gian một âm thanh lặng như tờ.

Chàng trai đứng dậy, chầm chậm lại gần bàn học rồi bật đèn cho sáng, nhìn vào cái hộp gỗ nhỏ của mình.

"Hân biết không, ở đây cũng có nhiều cái mới lắm." Cậu cầm lấy một phong thư trên tay ngắm nghía. "Đặc biệt mấy món tráng miệng ở đây tuyệt vời khỏi nói.

"Pháp mà, ẩm thực tinh tế là lẽ đương nhiên." Cô gái đáp lại, ánh nhìn chiếu lên màn trời. "Lần trước em còn gì cần nói không?"

Gia Hưng tự nhiên chột dạ, bàn tay siết chặt lấy phong thư cứng cáp.

"Thật ra..." Cậu có hơi ngập ngừng.



"Chị hiểu mà. Vậy thì... Chị đợi đấy."

Cậu dường như tận mắt nhìn thấy cô nàng mỉm cười trong một khoảnh khắc nhưng gạt đi.

"Đợi" ở đây là gì? Cậu thật sự không muốn hiểu sai.

Nó có giống với cái "đợi" trong câu nói lần đó của cậu không.

Vào hai tháng trước, khi mới kiệt quệ từ trường trở về căn hộ, Gia Hưng đã nhận ngay một dòng tin nhắn của Minh Hoàng, nói bà ngoại của anh mất rồi.

Hưng không biết cụ thể về gia đình của Gia Hân, tuy nhiên cậu lại rất ấn tượng với mối quan hệ khăng khít của Hân và bà ngoại. Vì thế không chần chừ, chàng trai đã lập tức gọi điện cho cô gái mà không để ý lúc ấy ở Việt Nam đã là hai giờ sáng. Vào lúc cậu tưởng như không có tiếng phản hồi thì đầu dây được kết nối.

Căn phòng tăm tối hiu quạnh, chưa một ai về đến nơi kịp lúc, mấy ngày nay đều là một mình Gia Hân đứng ra tổ chức đám tang của bà ngoại rồi tiếp vài vị khách ít ỏi.

Cô nàng gặp ai cũng điềm nhiên đáp trả, không lấy một nét tuyệt vọng.

Nhưng cứ khi thả mình vào bóng đêm bất tận thì dáng vẻ cứng cỏi lại vỡ vụn.

Gương mặt trắng nõn đã đỏ hoe, khoé mắt cay đã ướt đẫm vì dòng lệ đổ ra từ mặt hồ trong vắt kia. Gia Hân mệt mỏi gục trên giường, toàn thân cứ run lên từng đợt yếu ớt.

Đó là tiếng khóc!

"Hân còn giữ con mèo bông không?" Chàng trai nhẹ nhàng hỏi.

Cô gái ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn vào góc giường, với lấy thú bông mềm mại kia vào lòng.

"Hân cứ thử ôm nó rồi ngủ một giấc đi, đêm sẽ chóng tàn lắm. Còn nếu như vẫn mãi không thể nào ngủ yên được thì đợi em. Xong xuôi thì em về đấy với Hân nhé!"

Đó là lời nói thật lòng từ tâm can của Gia Hưng dù cậu chưa từng cầu mong cô nàng sẽ đón nhận đó toàn tâm toàn ý.

Nhưng đến giờ, có được chữ "đợi" của Hân thì có là một lời nói vu vơ không ý nghĩa, cậu vẫn sẽ nắm chặt lấy nó như nguồn động lực.

Chàng trai gật đầu, khoé miệng cong lên: "Em biết rồi."

Buổi sáng hôm sau là ngày mùng một, đón chào năm mới.



Ở nơi đất khách quê người, không khí bình thường và ảm đạm này chẳng gợi ra chút náo nức nào cho một năm vui vẻ phía trước.

Gia Hưng lững thững bước tới cửa khi nghe thấy tiếng chuông, đôi mắt vẫn còn nặng trĩu vì buồn ngủ, chắc là do đêm qua thức quá khuya.

"Tôi tới chuyển hàng, mời cậu kí nhận vào đây." Người giao hàng nhanh nhẹn mở lời.

Cậu còn muốn lên tiếng thì nhìn thấy tên người gửi là "TRAN MINH HOANG", bèn lấy bút rồi ngập ngừng kí xác nhận.

Anh chàng ấy trao cho cậu một cái túi lớn, còn đẩy thêm một thùng các tông to đùng.

Minh Hoàng thì cậu còn lạ gì, nhưng mấu chốt là Hoàng chưa từng tặng cậu thứ gì bí ẩn cả, đều là hỏi han cụ thể rồi mới quyết định mua tặng.

Gia Hưng cầm lấy túi trên tay và bất ngờ khi nhận ra đây là túi đựng thú cưng.

Một con mèo trắng nhỏ bé giương con mắt xanh biếc nhìn cậu, dáng vẻ đáng yêu khó cưỡng lại.

Hoá ra cái thùng các tông kia đều là vật dụng cần thiết cho mèo cả, ngoài hộp cát vệ sinh, thức ăn hạt, pate rồi mấy món đồ chơi con con cho mèo. Từng trang bị đều được chuẩn bị chu đáo, đến giấy phép chăm sóc vật nuôi và giấy tiêm chủng cũng đầy đủ.

Chàng trai quỳ xuống đất, ngón tay cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ trắng của con vật làm nó kêu lên vài tiếng.

Không phải Minh Hoàng, chỉ có Gia Hân.

Nụ cười dần nở rộ, tươi rói với chiếc răng khểnh duyên dáng khiến mèo con kia cũng xao xuyến. Nó phi thẳng vào lòng cậu, cuộn tròn êm ái như một cục bông bé xíu.

"Bạn Bông nhé!" Cậu bế con vật nhỏ lên, cọ mũi lên đầu của nó.

Tự nhiên cậu nhớ đến con mèo bông mà mình tặng Hân, so với con thú này thì cũng là chung một mục đích.

Có con vật này ở bên cạnh thì cảm giác trống trải ấy cũng được xua tan, nỗi cô đơn e là có muốn cũng chẳng can thiệp được tới cậu.

Mùa đông năm ấy cũng vì thế mà vui vẻ hơn, ngọt ngào hơn.

Tình đầu chưa từng là gánh nặng.

Cậu vẫn sẽ mãi là một bông hướng dương nhỏ cứ chậm rãi tiến tới ánh ban mai của mình, lặng lẽ và âm thầm dõi theo nàng với cả trái tim.
Chương trước Chương tiếp