Nghien Nàng
Chương 32: Một gia đình nhỏ
Kết thúc buổi chiều, anh xách theo túi thực phẩm mới mua, lững thững bước ra từ thang máy.
Thời điểm hiện tại mặt trời đã lụi tàn, không khí lạnh lẽo càng khiến cho người ta nhạy cảm hơn. Chiếc áo khoác dày trên người hoá ra cũng không đủ ấm cho chàng trai bớt phần run rẩy.
Cánh cửa phòng vừa hé mở thì tiếng "meo" quen tai đã vang lên đều đặn.
Gia Hưng đặt túi xách trên bàn, cúi người xuống ngắm nhìn "vị công chúa" kiêu ngạo.
"Ba về rồi đây. Công chúa của ba đói chưa?"
Con Bông không phản hồi như thường lệ mà chui tọt ra phía sau anh, cào cào lên cái cửa gỗ.
"Nào, ngoan thì ba mới cho ăn." Hưng bế nó lên ngay.
Bông vẫn còn vùng vẫy, cứ chăm chăm vào cánh cửa ra vào mà kêu lên liên hồi.
Biểu hiện này khiến Gia Hưng thấy lạ. Anh vẫn ôm nó trong tay, vỗ nhẹ vào bụng nó để nó ngừng quẫy đạp.
Đột nhiên anh chàng ngờ ngợ ra, theo phản xạ vặn nắm cửa mà bước ra ngoài.
Tiếng chuông cửa vang lên, tấm gỗ đen từng bước hé mở, để lộ ra cô nàng trong bộ quần áo ngủ ấm áp.
Gia Hân to mắt nhìn chàng trai đứng trước mặt, đôi môi hé mở: "Em sang có việc gì à?"
Anh chàng mỉm cười rồi đặt Bông lại xuống đất. Như suy đoán, con vật chạy tọt ngay vào trong nhà của Hân, chui rúc lên cái ghế sofa mềm mại.
"Không có gì." Hưng lên tiếng. "Công chúa muốn đi thăm thú, em buộc phải theo thôi. Không phiền chứ?"
"Không." Gia Hân lùi lại, đẩy cửa to ra cho chàng trai bước vào. "Chị cũng đang chuẩn bị ăn tối. Nếu rảnh thì ở lại ăn luôn một bữa."
Anh gật đầu, tháo giày ra rồi bám sát theo sau bước chân của cô.
Từ thiết kế, cấu trúc cho tới sắc màu chủ đạo đều giống với căn hộ của anh, khác biệt duy nhất ở chỗ Gia Hân bày trí nội thất và vật dụng theo lối đơn giản trang nhã, vừa tinh tế lại thuận mắt.
Ánh nhìn anh lướt qua từng vật dụng trang trí, đột nhiên dừng ở một cái kệ nhỏ.
Toàn kệ được đóng bằng kính, ngay cả thanh đỡ cũng làm bởi thuỷ tinh chịu lực cao, đẹp mắt và độc đáo. Trên đó bày biện không ít thú bông nhỏ, thiệp làm thủ công cho tới những bông hoa len xinh xắn. Đa phần đó là món quà của độc giả lâu năm gửi tặng cho Hân, còn có tới mấy bộ gồm năm, mười món giống hệt nhau.
Anh cầm lấy một cái hộp kính nhỏ, chăm chú quan sát đoá diên vĩ được ép khô ở bên trong.
"Đẹp đúng không?" Hân khẽ lên tiếng, chỉ cho anh thêm vài ba đoá diên vĩ khô tương tự ở cạnh đó. "Chị thấy cái này dễ trang trí, cũng đặt trong phòng ngủ một cái rồi. Mấy cái này trưng bày ở đây, chờ giá mới về thì xếp lại."
Anh gật gù, bỏ lại món đồ ở chỗ cũ rồi nhẹ nhàng đẩy cô gái đi.
"Lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn Hân nấu. Tối nay chắc Hân không phải lo còn đồ thừa đâu."
"Thế mà chị tưởng bạn quên rồi." Gia Hân bước nhanh vào gian bếp, cổ chân cũng đã lành lặn, đi lại không gặp vấn đề gì.
"À, chiều nay chị mới nướng một mẻ bánh quy, còn đang định mang ra cho em." Hân lên tiếng, hai tay nhấc cái xoong nước hầm lên trên bếp.
Gia Hưng lại theo thói quen cũ, đứng sau lưng cô gái chờ phụ việc. Anh vừa lắng nghe lời cô nói, bàn tay cũng đỡ đần từng cái nồi cho tới cái thìa Hân đụng qua.
"Vừa hay hôm nay em hết việc. Lát nữa ăn xong thì ngồi ăn tráng miệng thêm một lúc. Nhân tiện ôn lại chuyện cũ."
Anh còn cố tình nhấn nhá thêm một chút, chưa kịp quay sang phía cô gái đã bị cảm giác lạnh toát áp lên bên má.
Hân nheo mắt nhìn Hưng rồi đặt cái lọ thuỷ tinh xuống bàn: "Chuyện cũ có hơi nhiều. E rằng một tối ôn cũng không hết đâu."
"Thế thì em cứ chăm sang là được." Hưng thản nhiên đáp lại.
Mùi thức ăn thơm phức lan toả khắp gian phòng rộng lớn, kéo cả sự chú ý của cái vị khó chiều là Bông công chúa.
Con vật trắng muốt chậm rãi bước tới, lượn lờ quanh chân của chàng trai một vài vòng trước khi được nhấc bổng lên.
Bông vẫn còn vùng vằng, khều bằng được mái tóc của cô gái kia mới chịu ngưng.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười, chuyển thành Gia Hưng đứng bếp còn Gia Hân ôm con mèo trong tay.
"Được công chúa đây đích thân theo đuổi đúng là vinh hạnh cho tôi." Hân vuốt ve gương mặt của nó, thoải mái để nó dịu vào bên mặt mình.
"Bông ghét người lắm, đến em thỉnh thoảng nó còn không thích chứ đừng nói là người ngoài. Ai ngờ giờ lại quấn Hân thế, sau này có việc chắc em nhờ Hân sang chăm nó luôn."
Con Bông cũng dường như đồng tình với ba nó, liếm láp lấy ngón tay của Hân.
"Thế để tôi chăm công chúa để ba Hưng đi làm kiếm tiền mua pate với xúc xích cho công chúa nhé."
Cô nàng cầm lấy măng cụt của nó, chọc vào lưng của anh: "Ba Hưng thấy thế nào?"
Gia Hưng hơi ngây ra. Hai chữ "ba Hưng" này như thể kéo anh vào trong mộng tưởng hão huyền nào đó.
Anh đưa tay lên xoa lấy dái tai, khuôn miệng cong lên không ngớt.
"Ba thấy được. Rất được."
"Thế thì tốt."
Đã quá lâu từ lần cuối cùng có một bữa ăn như vậy, Gia Hưng bây giờ trong lòng chỉ có hân hoan.
Ngay sau bữa ăn, anh đã quay vào bếp để rửa bát, để Gia Hân ngồi bên ngoài chơi với Bông.
Tiếng nước chảy đan xen trong âm nhạc du dương, cộng thêm với bầu không khí dễ chịu thực sự khiến cho anh cảm thấy như đang trải qua cuộc sống hôn nhân màu hồng.
Nghĩ càng nhiều anh lại cảm thấy bản thân đang xa rời thực tại, Hưng lắc đầu một cái.
"Sao tự nhiên Hân chuyển sang đây? Nhà trước em thấy rộng hơn gấp rưỡi diện tích chỗ này." Anh cất giọng hỏi.
Cô nàng gập quyển sách lại đặt lên đùi, trầm ngâm rồi mới đáp: "Hoàng dọn vào Sài Gòn rồi nên nhà to ở một mình cũng không quen. Giờ chị làm chỗ đựng đồ thôi. Với cả chỗ này gần nơi chị làm, bỏ được thời gian lùi xe cộ với tắc đường."
"Hân làm gần đây á?" Anh lau tay vào khăn khô, cầm theo đĩa dâu tây mới rửa với lọ bánh quy ra ngoài.
Anh đặt đồ xuống bàn nhỏ rồi mới ngồi xuống thảm nhung.
"Để em." Hưng đẩy cái bàn ra sau một chút, tay kéo gối để vào sau lưng của Hân.
"Chị chủ yếu ở nhà thôi, thi thoảng có việc gấp hay họp hành mới phải lên công ti."
Cô vừa đáp vừa với tay lấy quả dâu. Ai ngờ tay còn chưa tới đích thì cái bánh quy đi kèm với dâu tây và si rô sô cô la đã được giơ lên trước mặt.
"Cảm ơn em." Hân cầm lấy miếng bánh, cho vào miệng cắn một cái.
Ánh mắt trong veo ngước về phía chàng trai, một làn gió bất chợt thoảng qua làm mặt nước dao động nhẹ nhàng.
Chàng trai vẫn chu đáo như trước, chỉ là không biết là do thói quen hay do tình cảm ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Cô không dám suy đoán bừa bãi, sợ rằng vô tình đẩy anh vào tình huống khó xử.
Trước khi suy nghĩ được xác thực, cô sẽ chậm rãi tiến lên.
Dù sao đi nữa thì cô cũng đã hứa.
Cô sẽ đợi, bao lâu cũng được. Cho đến khi nào anh sẵn sàng.
Miếng bánh trong tay cứ dần dà tan biến, cuối cùng chỉ còn là mảnh vụn nhỏ bé rơi trên nền thảm sáng màu.
"Lại phải hút bụi nữa rồi." Hân lầm bầm, tay gấp lại quyển sách.
Ngón tay cái kia di nhẹ nhàng qua khoé miệng của cô nàng, Gia Hưng mỉm cười nhìn cô.
"Lát nữa em dọn cho. Coi như trả phí chăm sóc Bông sau này."
Cô quyết định rồi. Dù là đợi nhưng cô sẽ âm thầm tiến lên. Tuyệt đối không được để cho chàng trai này sa vào lưới tình của người khác.
"Thế thì bạn còn phải sang nhiều hơn đấy."
Cô nàng nắm lấy cổ tay của anh, khuôn môi hồng hào nở nụ cười.
Khoảnh khắc đó đã kéo anh về lại mùa hạ năm mười bảy tuổi.
Cô gái ấy nghiêm nghị là thế nhưng cứ hễ khi đôi môi hồng hào cong lên là hiện ra chân dung mĩ nhân phong nhã và mê hoặc, một vẻ đẹp trầm lắng tựa mặt hồ lặng sóng giữa thu.
Buổi tối đó với cô gái chỉ kéo dài tới chín giờ ba mười phút.
Sau khi Gia Hưng và Bông rời đi, Gia Hân đã quyết định lên giường đi ngủ.
Cô nàng rửa mặt xong xuôi, chầm chậm đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương.
Ánh nhìn chỉ rơi trọn vào một điểm duy nhất, cái sợi dây chuyền vẫn còn nằm trên cổ cả mấy năm nay chưa hề biến mất. Ban đầu cô đeo là vì quý mến Hưng, sau này không còn là quý mến nữa vì nó đã đi qua cái ngưỡng đó rồi.
Gia Hân nhanh nhẹn quay về phòng ngủ, ôm gọn gàng con mèo bông trong tay rồi nằm xuống.
Cái gối hôm nay lại có mùi hương ngòn ngọt, giống như đang nằm trên kẹo bông. Không chỉ dừng lại ở đó, hàng vạn vì sao trên mảng tường đối diện giường ngủ cũng cứ lấp lánh không ngừng, kéo cơn buồn ngủ khỏi tâm trí của cô nàng.
"Điên mất thôi!" Hân khẽ lầm bầm, tay vớ lấy cái điện thoại rồi nhìn vào màn hình sáng.
Chấm xanh chứng tỏ anh vẫn còn hoạt động nhưng cô lại cảm thấy câu chúc ngủ ngon có phần gượng gạo. Dù sao anh cũng mới từ đây về được nửa tiếng, giờ lại bắt chuyện cũng không nên.
Lăn qua lộn lại đều không thể ngủ, Gia Hân lại lướt vào phần nhắn tin, tìm kiếm cái tên quen thuộc.
[Chị: "Thấy bảo hai tháng nữa mày bay sang Sing."]
[Emzai: "Chị nghe đâu đấy. Em tưởng là tin mật."]
[Chị: "Chị thấy trên fanpage có đăng. Có mà mày quên ý."]
[Emzai: "Chắc thế. Lần này đi có hai, ba ngày thôi. Khảo sát thị trường."]
Mỗi khi thấy chán hay không biết nên nói chuyện với ai thì Hân lại nhắn tin với Minh Hoàng.
Em trai cô bận bịu là đúng nhưng chưa bao giờ Hân thấy Hoàng khó chịu hay quên phản hồi mình.
Cô cũng cứ nhắn vài ba câu vu vơ như thế để bớt phần buồn tẻ, sau cùng thì cũng díu mí mắt lại mà chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm hiện tại mặt trời đã lụi tàn, không khí lạnh lẽo càng khiến cho người ta nhạy cảm hơn. Chiếc áo khoác dày trên người hoá ra cũng không đủ ấm cho chàng trai bớt phần run rẩy.
Cánh cửa phòng vừa hé mở thì tiếng "meo" quen tai đã vang lên đều đặn.
Gia Hưng đặt túi xách trên bàn, cúi người xuống ngắm nhìn "vị công chúa" kiêu ngạo.
"Ba về rồi đây. Công chúa của ba đói chưa?"
Con Bông không phản hồi như thường lệ mà chui tọt ra phía sau anh, cào cào lên cái cửa gỗ.
"Nào, ngoan thì ba mới cho ăn." Hưng bế nó lên ngay.
Bông vẫn còn vùng vẫy, cứ chăm chăm vào cánh cửa ra vào mà kêu lên liên hồi.
Biểu hiện này khiến Gia Hưng thấy lạ. Anh vẫn ôm nó trong tay, vỗ nhẹ vào bụng nó để nó ngừng quẫy đạp.
Đột nhiên anh chàng ngờ ngợ ra, theo phản xạ vặn nắm cửa mà bước ra ngoài.
Tiếng chuông cửa vang lên, tấm gỗ đen từng bước hé mở, để lộ ra cô nàng trong bộ quần áo ngủ ấm áp.
Gia Hân to mắt nhìn chàng trai đứng trước mặt, đôi môi hé mở: "Em sang có việc gì à?"
Anh chàng mỉm cười rồi đặt Bông lại xuống đất. Như suy đoán, con vật chạy tọt ngay vào trong nhà của Hân, chui rúc lên cái ghế sofa mềm mại.
"Không có gì." Hưng lên tiếng. "Công chúa muốn đi thăm thú, em buộc phải theo thôi. Không phiền chứ?"
"Không." Gia Hân lùi lại, đẩy cửa to ra cho chàng trai bước vào. "Chị cũng đang chuẩn bị ăn tối. Nếu rảnh thì ở lại ăn luôn một bữa."
Anh gật đầu, tháo giày ra rồi bám sát theo sau bước chân của cô.
Từ thiết kế, cấu trúc cho tới sắc màu chủ đạo đều giống với căn hộ của anh, khác biệt duy nhất ở chỗ Gia Hân bày trí nội thất và vật dụng theo lối đơn giản trang nhã, vừa tinh tế lại thuận mắt.
Ánh nhìn anh lướt qua từng vật dụng trang trí, đột nhiên dừng ở một cái kệ nhỏ.
Toàn kệ được đóng bằng kính, ngay cả thanh đỡ cũng làm bởi thuỷ tinh chịu lực cao, đẹp mắt và độc đáo. Trên đó bày biện không ít thú bông nhỏ, thiệp làm thủ công cho tới những bông hoa len xinh xắn. Đa phần đó là món quà của độc giả lâu năm gửi tặng cho Hân, còn có tới mấy bộ gồm năm, mười món giống hệt nhau.
Anh cầm lấy một cái hộp kính nhỏ, chăm chú quan sát đoá diên vĩ được ép khô ở bên trong.
"Đẹp đúng không?" Hân khẽ lên tiếng, chỉ cho anh thêm vài ba đoá diên vĩ khô tương tự ở cạnh đó. "Chị thấy cái này dễ trang trí, cũng đặt trong phòng ngủ một cái rồi. Mấy cái này trưng bày ở đây, chờ giá mới về thì xếp lại."
Anh gật gù, bỏ lại món đồ ở chỗ cũ rồi nhẹ nhàng đẩy cô gái đi.
"Lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn Hân nấu. Tối nay chắc Hân không phải lo còn đồ thừa đâu."
"Thế mà chị tưởng bạn quên rồi." Gia Hân bước nhanh vào gian bếp, cổ chân cũng đã lành lặn, đi lại không gặp vấn đề gì.
"À, chiều nay chị mới nướng một mẻ bánh quy, còn đang định mang ra cho em." Hân lên tiếng, hai tay nhấc cái xoong nước hầm lên trên bếp.
Gia Hưng lại theo thói quen cũ, đứng sau lưng cô gái chờ phụ việc. Anh vừa lắng nghe lời cô nói, bàn tay cũng đỡ đần từng cái nồi cho tới cái thìa Hân đụng qua.
"Vừa hay hôm nay em hết việc. Lát nữa ăn xong thì ngồi ăn tráng miệng thêm một lúc. Nhân tiện ôn lại chuyện cũ."
Anh còn cố tình nhấn nhá thêm một chút, chưa kịp quay sang phía cô gái đã bị cảm giác lạnh toát áp lên bên má.
Hân nheo mắt nhìn Hưng rồi đặt cái lọ thuỷ tinh xuống bàn: "Chuyện cũ có hơi nhiều. E rằng một tối ôn cũng không hết đâu."
"Thế thì em cứ chăm sang là được." Hưng thản nhiên đáp lại.
Mùi thức ăn thơm phức lan toả khắp gian phòng rộng lớn, kéo cả sự chú ý của cái vị khó chiều là Bông công chúa.
Con vật trắng muốt chậm rãi bước tới, lượn lờ quanh chân của chàng trai một vài vòng trước khi được nhấc bổng lên.
Bông vẫn còn vùng vằng, khều bằng được mái tóc của cô gái kia mới chịu ngưng.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười, chuyển thành Gia Hưng đứng bếp còn Gia Hân ôm con mèo trong tay.
"Được công chúa đây đích thân theo đuổi đúng là vinh hạnh cho tôi." Hân vuốt ve gương mặt của nó, thoải mái để nó dịu vào bên mặt mình.
"Bông ghét người lắm, đến em thỉnh thoảng nó còn không thích chứ đừng nói là người ngoài. Ai ngờ giờ lại quấn Hân thế, sau này có việc chắc em nhờ Hân sang chăm nó luôn."
Con Bông cũng dường như đồng tình với ba nó, liếm láp lấy ngón tay của Hân.
"Thế để tôi chăm công chúa để ba Hưng đi làm kiếm tiền mua pate với xúc xích cho công chúa nhé."
Cô nàng cầm lấy măng cụt của nó, chọc vào lưng của anh: "Ba Hưng thấy thế nào?"
Gia Hưng hơi ngây ra. Hai chữ "ba Hưng" này như thể kéo anh vào trong mộng tưởng hão huyền nào đó.
Anh đưa tay lên xoa lấy dái tai, khuôn miệng cong lên không ngớt.
"Ba thấy được. Rất được."
"Thế thì tốt."
Đã quá lâu từ lần cuối cùng có một bữa ăn như vậy, Gia Hưng bây giờ trong lòng chỉ có hân hoan.
Ngay sau bữa ăn, anh đã quay vào bếp để rửa bát, để Gia Hân ngồi bên ngoài chơi với Bông.
Tiếng nước chảy đan xen trong âm nhạc du dương, cộng thêm với bầu không khí dễ chịu thực sự khiến cho anh cảm thấy như đang trải qua cuộc sống hôn nhân màu hồng.
Nghĩ càng nhiều anh lại cảm thấy bản thân đang xa rời thực tại, Hưng lắc đầu một cái.
"Sao tự nhiên Hân chuyển sang đây? Nhà trước em thấy rộng hơn gấp rưỡi diện tích chỗ này." Anh cất giọng hỏi.
Cô nàng gập quyển sách lại đặt lên đùi, trầm ngâm rồi mới đáp: "Hoàng dọn vào Sài Gòn rồi nên nhà to ở một mình cũng không quen. Giờ chị làm chỗ đựng đồ thôi. Với cả chỗ này gần nơi chị làm, bỏ được thời gian lùi xe cộ với tắc đường."
"Hân làm gần đây á?" Anh lau tay vào khăn khô, cầm theo đĩa dâu tây mới rửa với lọ bánh quy ra ngoài.
Anh đặt đồ xuống bàn nhỏ rồi mới ngồi xuống thảm nhung.
"Để em." Hưng đẩy cái bàn ra sau một chút, tay kéo gối để vào sau lưng của Hân.
"Chị chủ yếu ở nhà thôi, thi thoảng có việc gấp hay họp hành mới phải lên công ti."
Cô vừa đáp vừa với tay lấy quả dâu. Ai ngờ tay còn chưa tới đích thì cái bánh quy đi kèm với dâu tây và si rô sô cô la đã được giơ lên trước mặt.
"Cảm ơn em." Hân cầm lấy miếng bánh, cho vào miệng cắn một cái.
Ánh mắt trong veo ngước về phía chàng trai, một làn gió bất chợt thoảng qua làm mặt nước dao động nhẹ nhàng.
Chàng trai vẫn chu đáo như trước, chỉ là không biết là do thói quen hay do tình cảm ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Cô không dám suy đoán bừa bãi, sợ rằng vô tình đẩy anh vào tình huống khó xử.
Trước khi suy nghĩ được xác thực, cô sẽ chậm rãi tiến lên.
Dù sao đi nữa thì cô cũng đã hứa.
Cô sẽ đợi, bao lâu cũng được. Cho đến khi nào anh sẵn sàng.
Miếng bánh trong tay cứ dần dà tan biến, cuối cùng chỉ còn là mảnh vụn nhỏ bé rơi trên nền thảm sáng màu.
"Lại phải hút bụi nữa rồi." Hân lầm bầm, tay gấp lại quyển sách.
Ngón tay cái kia di nhẹ nhàng qua khoé miệng của cô nàng, Gia Hưng mỉm cười nhìn cô.
"Lát nữa em dọn cho. Coi như trả phí chăm sóc Bông sau này."
Cô quyết định rồi. Dù là đợi nhưng cô sẽ âm thầm tiến lên. Tuyệt đối không được để cho chàng trai này sa vào lưới tình của người khác.
"Thế thì bạn còn phải sang nhiều hơn đấy."
Cô nàng nắm lấy cổ tay của anh, khuôn môi hồng hào nở nụ cười.
Khoảnh khắc đó đã kéo anh về lại mùa hạ năm mười bảy tuổi.
Cô gái ấy nghiêm nghị là thế nhưng cứ hễ khi đôi môi hồng hào cong lên là hiện ra chân dung mĩ nhân phong nhã và mê hoặc, một vẻ đẹp trầm lắng tựa mặt hồ lặng sóng giữa thu.
Buổi tối đó với cô gái chỉ kéo dài tới chín giờ ba mười phút.
Sau khi Gia Hưng và Bông rời đi, Gia Hân đã quyết định lên giường đi ngủ.
Cô nàng rửa mặt xong xuôi, chầm chậm đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương.
Ánh nhìn chỉ rơi trọn vào một điểm duy nhất, cái sợi dây chuyền vẫn còn nằm trên cổ cả mấy năm nay chưa hề biến mất. Ban đầu cô đeo là vì quý mến Hưng, sau này không còn là quý mến nữa vì nó đã đi qua cái ngưỡng đó rồi.
Gia Hân nhanh nhẹn quay về phòng ngủ, ôm gọn gàng con mèo bông trong tay rồi nằm xuống.
Cái gối hôm nay lại có mùi hương ngòn ngọt, giống như đang nằm trên kẹo bông. Không chỉ dừng lại ở đó, hàng vạn vì sao trên mảng tường đối diện giường ngủ cũng cứ lấp lánh không ngừng, kéo cơn buồn ngủ khỏi tâm trí của cô nàng.
"Điên mất thôi!" Hân khẽ lầm bầm, tay vớ lấy cái điện thoại rồi nhìn vào màn hình sáng.
Chấm xanh chứng tỏ anh vẫn còn hoạt động nhưng cô lại cảm thấy câu chúc ngủ ngon có phần gượng gạo. Dù sao anh cũng mới từ đây về được nửa tiếng, giờ lại bắt chuyện cũng không nên.
Lăn qua lộn lại đều không thể ngủ, Gia Hân lại lướt vào phần nhắn tin, tìm kiếm cái tên quen thuộc.
[Chị: "Thấy bảo hai tháng nữa mày bay sang Sing."]
[Emzai: "Chị nghe đâu đấy. Em tưởng là tin mật."]
[Chị: "Chị thấy trên fanpage có đăng. Có mà mày quên ý."]
[Emzai: "Chắc thế. Lần này đi có hai, ba ngày thôi. Khảo sát thị trường."]
Mỗi khi thấy chán hay không biết nên nói chuyện với ai thì Hân lại nhắn tin với Minh Hoàng.
Em trai cô bận bịu là đúng nhưng chưa bao giờ Hân thấy Hoàng khó chịu hay quên phản hồi mình.
Cô cũng cứ nhắn vài ba câu vu vơ như thế để bớt phần buồn tẻ, sau cùng thì cũng díu mí mắt lại mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương